Nạp Thiếp Ký III

Chương 321: Chương 321: Đối quyết






Tả Giai Âm thở phào, trao giấy cho nha hoàn. Gần đây thân nàng càng lúc càng nặng nề, ngủ không ngon, trời càng lúc càng nóng, ăn uống cũng không ngon, chỉ cần uống nước đã no rồi. Nàng đến ghế dưới dàn nho ngồi, nha hoàn đến cạnh phe phẫy quạt. Nàng khẽ khép mắt, lát sau ngủ vùi.

Trong cơn thảng thốt, dường như có người gọi, nhưng Tả Giai Âm không muốn mở mắt, vì khó lắm mới ngủ ngon như vậy, nàng còn muốn ngủ. Người gọi bật cười, nàng giật mình mở choàng mắt, phát hiện cạnh chỗ nằm đầy người, còn có cả Mạnh Thiên Sở và Ôn Nhu. Mọi người đang lo lắng nhìn nàng, nàng tự hỏi chẳng phải ngủ sao, sao lại chi nhiều vậy?

"Giai Âm, nàng tỉnh rồi?"

Là tiếng Mạnh Thiên Sở. Hắn đang nắm chặt tay nàng. Tả Giai Âm nhíu mày: "Đau quá!"

Mọi người khẩn trương ngay, Mạnh Thiên Sở hỏi: "Chỗ nào đau, nói cho ta biết!"

"Tay thiếp!"

Hắn cúi đầu nhìn, thì ra thủ phạm là hắn, vội buông tay ra.

"lão gia, mọi người về rồi? Giai Âm xin chào nhị phu nhân."

Ôn Nhu vội nói: "Đừng nói chuyện, muội hãy nghỉ ngơi cho khỏe."

Tả Giai Âm miễn cưỡng cười: "Muội chỉ ngủ một chút, không có gì đâu."

Phi Yến hai mắt đỏ au, nghẹn ngào: 'Cái gì mà không có chuyện, nếu Văn Bác không thấy tỷ té dưới giàn nho, mọi người còn chưa hay nữa à. Tỷ làm bọn muội sợ chết!"

Té dưới giàn nho, ta chẳng phải ngủ hay sao? Tả Giai Âm không hiểu ý Phi Yến thế nào. Hạ Phượng Nghi ngồi ở đầu giường, nhìn Phi Yến cười: "Không ngại gì, có lẽ vì lo cho Thiên Sở và Ôn Nhu cho nên không nghỉ ngơi đủ, lang trung đã xem qua rồi, chỉ nói phải cần tĩnh dưỡng, muội và em bé không sao."

Mạnh Thiên Sở gật đầu: 'Đều là do ta không tốt, không sớm mang thư về cho mọi người, hại mọi người lo lắn, hiện giờ chúng ta về rồi, nàng hãy nghỉ ngơi cho thật khỏe, biết chưa?"

Tả Giai Âm gật đầu.

Ôn Nhu nói: "Hiện giờ Giai Âm tỉnh rồi, mọi người đừng ở đây nữa. trời vôn nóng, Giai Âm sẽ thấy ngộp thở cho coi, mọi người mau ra ngoài, để mấy người chúng ta ở lại nói chuyện với Giai Âm."

Các nha hoàn hầu cận đều lui ra, căn phòng trống trải hơn nhiều. Mạnh Thiên Sở tiếp lấy khăn ướt định lau cho Tả Giai Âm, Mộ Dung Huýnh Tuyết ở cạnh chưa nói gì nãy giờ giành lấy: "Để muội, huynh mới về nghỉ ngơi trước, để muội." Nói xong bước đến giường. Mạnh Thiên Sở gật đầu trao khăn cho nàng, đứng tránh qua một bên.

Ôn Nhu nhìn Mộ Dung Huýnh Tuyết, nói: "Chuyện của Huýnh Tuyết đừng chần chờ nữa, sớm tổ chức luôn đi."

Hạ Phượng Nghi thấy Ôn Nhu chủ động đề xuất, liền nhìn Mạnh Thiên Sở, cả hai đều cười.

Hạ Phượng Nghi nói: "Nhị phu nhân nói phải lắm."

"Sau này đừng gọi nhị phu nhân tam nãi nãi cái gì nữa, phiền phức, án chiếu theo tuổi gọi, ai đáng gọi tỷ tỷ thì phải gọi, ai nên gọi tên ra thì gọi tên cho rồi, còn cái gi nhị phu nhân tam nãi nãi gì đó ta thấy ngọng nghịu quá. Ôn Nhu tự làm chủ cho phu quân, đã là phu nhân hết rồi, cần chi phân ra vậy. Phượng Nghi tỷ tỷ thấy phải không?"

Mọi người ngẩn người ra, Hạ Phượng Nghi vội gật đầu cười đáp: "Cứ theo lời Ôn Nhu, mọi người thấy sao?"

Mạnh Thiên Sở mở cờ trong bụng: "Quá hay, nếu như Ôn Nhu nói vậy, mọi người cứ theo đó mà gọi."

Chỉ có Mộ Dung Huýnh Tuyết thẹn thùng thiếu điều muốn vắt khô cái khăn ướt.

----

Ngọc Lan thôn.

Từ đường xây từ trăm năm nay giờ đã cũ kỹ, trên tường bám đầy dây leo, cỏ dại mọc đầy vườn, rườn cột giăng đầy mạng nhện, từng con nhện to kiên nhẫn chờ đợi đồ ăn tự động dâng tới.

Trời nắng chói chang, lá trúc xung quanh khua xào xạc như sắp bị đốt cháy tới nơi.

Dù là vậy, nhưng trong ngoài từ đường đều chậc kín người. Mọi người chen chúc bất quản nóng hay không, nón cỏ bị rớt chẳng ai thèm nhặt, dân trong thôn nói với nhau, từ đường này đã 50 năm rồi chưa mở, hôm nay đột nhiên được mở ra, hơn nữa người đức cao trọng vọng trong thôn đều đến, cho thấy một chuyện lớn sắp phát sinh.

Lý trưởng Diệp Ninh không ngừng phe phẫy quạt, người đến càng lúc càng nhiều, y bất an nhìn tộc trưởng Diệp Tĩnh kế bên mình. Người này là anh ruột y, mắt hơi khép, cây quạt trong tay nhẹ nhàng phẫy, mặt chẳng có chút biểu tình nào. Bên cạnh đó còn mấy lão đầu tóc bạc phơ, hết nhìn lý trưởng lại nhìn tộc trưởng, thấy họ đều nín lặng, nên không tiện mở lời. Mồ hôi ai ai cũng túa ra, ướt cả áo dài. Có người ở ngoài nói: "Lý trưởng, ngài triệu tập mọi người đến đây có chuyện gì, đất ở nhà còn nhiều thứ phải làm đây này!"

Mọi người thuận theo giọng nói nhìn ra, coi ai mà to gan vậy, không ngờ đó là Vượng Tài, đầu đội mũ rơm, tay cầm cây cuốc, dáng vẻ rất ra dáng nông dân.

Diệp Ninh ho khan hai tiếng, vừa lên tiếng thanh âm đã khàn ngay, khiến mọi người lén cười. Diệp Ninh vội vuốt ngượng ngập cổ, nói: "Không phải ta triệu tập, mà quản trung lão hán gọi mọi người đến đây."

Mọi người òa cả lên, những người cười thầm giờ quên cả cười, kinh ngạc nhìn Diệp Ninh: "lão triệu tập chúng tôi đến từ đường làm cái gì? Có phải là định bảo mọi người mua sen lão trồng?"

Mọi người cười nói ồn ào, Diệp Ninh nghe Diệp Tĩnh càu nhàu: "Hoang đường! Một quản từ nhỏ nhỏ mà dám gọi hết mọi người đến chờ ở đây."Nhưng nói thì nói, nhưng thân người y vẫn không động đây.

Diệp Ninh lau mồ hôi, y phục đã ướt hết rồi dín vào người rất khó chịu, y bắt đầu bực bội, lớn tiếng nói: "Mọi người cố chờ, quản trung nhất định sẽ nói gì đó, nếu không chẳng phải để mọi người chờ lâu dưới nắng thế này đâu."

"Ta đến rồi!" Mọi người nghe thế liền tránh đường, thấy một lão đầu đi chân không xách giỏ có bước vào.

Diệp Ninh thấy quản trung đã đến, thở phào ngồi bật ra, cảm thấy ghế nóng như lò lửa vậy, vội nhổm mông lên lấy tay sờ sờ, mày nhíu tít lại.

Mấy người lén cười, Diệp Tĩnh hé mắt nhìn Diệp Ninh: 'Ổn trọng một chút, loi choi nhấp nhẩm còn ra thể thống gì."

Diệp Ninh xuất hạn mồ hôi, thấy ca ca nói thế cảm thấy mình hơi thất lễ, nhưng quay đầu lại nhìn ghế thấy phiền, liền bảo người dọn đi đứng còn khỏe hơn.

Diệp Ninh nói với quản trung: "Quản trung lão hán, ông có gì nói mau, mỡ của mọi người sắp chảy hết rồi."

Quản trung chẳng cười, nghiêm túc đáp; "Ta không phải là thái dương trên trời, ta sao có thể khiến mỡ mọi người chảy ra được."

"Ngươi.... ngươi...."Diệp Ninh bị cứng họng. Hôm nay mọi chuyện hầu như không thuận lợi. Y đã cho người đi tìm bọn Mạnh Thiên Sở, hi vọng hắn sẽ mau tới. Lỡ khi xảy ra chuyện gì y không thể đàn áp được thì nguy. Rất may là Mạnh Thiên Sở còn có người quan tâm trong nhà y, không nễ mặt tăng cũng nễ mặt phật mà giúp y.

Diệp Ninh ho khan hai tiếng, trầm giọng; "Quản lão hán, có chuyện gì nói mau, ở đây có già trẻ đủ cả, trúng nắng không hay đâu."

Mọi người đua nhau gật đầu.

Quản trung đến trước mặt Diệp Tĩnh, lớn tiếng nói: "Thư ta gửi cho Hàng châu phũ bị các người chặn lại, đúng không?"

Diệp Tĩnh gật đầu, chậm rãi đáp; 'Chỉ vì chuyện này? Ta nhớ năm năm ttrước bên ngoài thương lượng lập cho mẹ Trụ tử cái trinh tiết bài phường, ngươi không đồng ý, nói cái gì mẹ Trụ tử suốt ngày lộ mặt trong xóm, còn nói người ta làm mất mặt này nọ, lúc đó chúng ta thấy ngươi đòi tự sót đòi đập đầu nên mới thôi. Người ta nuôi con hai chục năm bộ dễ lắm sao, từ trước giờ có để tiếng xấu gì đâu, ngươi lại tìm xương trong trứng? Hiện giờ chúng ta định lập cho Ngọc Lan ngươi cũng ngăn. Cô ta hiện giờ chết rồi, ngươi không nhân từ một chút sao?"

Mấy lão đầu đều đua nhau đồng ý với lời Diệp Tĩnh, nói quản trung không phải. Mọi người đều bất bình cho Ngọc Lan, vài người còn bảo lão già quản từ này đầu hôn mắt váng hồ đồ rồi.

Quản trung chẳng màn gì những lời đó. Lúc này Vượng Tài lớn tiếng nói: "Mạnh sư gia và người của nha môn đến rồi."

Mọi người nghe thế vội tránh đường, quả nhiên thấy Mạnh Thiên Sở, Mộ Dung Huýnh Tuyết, Vương Dịch mang theo mười mấy nha dịch đến.

Diệp Ninh và Diệp Tĩnh vội bước tới nghênh tiếp, những người khác đều đứng dậy.

"Mạnh gia, ngọn gió nào thổi ngài tới đây?" Diệp Tĩnh không biết là đệ đệ của mình mời Mạnh Thiên Sở tới, cho nên còn phát rầu, vị sư gia này sao tin tức linh thông thế, cái thôn Ngọc Lan này dường như hắn còn rành hơn y.

Mạnh Thiên Sở nhìn Diệp Ninh, thấy y dùng ánh mắt ngầm ra hiệu cho hắn, tức thời hiểu ý, cười đáp: "Mạnh mỗ bất tài, một mực chưa tìm ra hung thủ sát hại Ngọc Lan, nếu như chưa tìm ra, tự nhiên còn đến thôn Ngọc Lan của ngài quấy nhiễu."

Diệp Tĩnh vội chấp tay cười mời bọn Mạnh Thiên Sở vào từ đường, vừa đi vừa nói: "Mạnh gia, ngài khách khí quá rồi, nghe nói ngài sắp nạp phu nhân phòng năm, khi nào thỉnh bỉ nhân uống chung rượu mừng đây?"

"Cái đó nhất định, nhất định."

Trong lúc nói chuyện, Diệp Ninh đã cho người nhắc ghế mời Mạnh Thiên Sở ngồi giữa mình và Diệp Tĩnh, những người khác chỉ đứng ở sau lưng.

Sau khi ngồi xuống, Mạnh Thiên Sở nhìn mọi người xung quanh, cố ý hỏi: "Hôm nay là ngày gì của thôn Ngọc Lan của các vị mà đều đến từ đường thế này? Bên ngoài nhìn thấy người hiếm gặp, mới biết mọi người đều đến đây hết."

Lúc này quản trung đứng cạnh đó phẫn nộ chỉ Mộ Dung Huýnh Tuyết đứng cạnh Mạnh Thiên Sở, nạt: "Một con đàn bà thế này mà dám tiến vào từ đường, đúng... đúng là vô pháp vô thiên rồi, còn không mau lấy gậy đập đuổi nó ra cho ta!"

Mạnh Thiên Sở nhìn kỹ xung quanh, quả nhiên trong vườn không có một nữ nhân. Nữ nhân đe62u đứng vòng ngoài vườn, mọi người đều nhìn Mộ Dung Huýnh Tuyết. Mộ Dung Huýnh Tuyết vội đi ra ngoài, điệu bộ quẫn bách, chẳng hề nhìn Mạnh Thiên Sở. Bọn đàn ông đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng, khiến nàng thẹn chết, vì bình thường Mạnh Thiên Sở đi đâu nàng bám theo đó, hôm nay mới gặp chuyện này lần đầu.

Mạnh Thiên Sở nhìn lại, thì ra là lão đầu quái dị mà hắn và Ôn Nhu ga95p ở bên ao làng. Trời nóng như thế, nếu biết trước hắn không dẫn Mộ Dung Huýnh Tuyết theo rồi. Hắn cũng biết từ đường không cho nữ nhân vào, đừng nói là cổ đại, hiện thời ở vùng Triều châu mọi người đều như thế.

Mạnh Thiên Sở gọi Vương Dịch tới dặn: "Ông cho người dẫn Huýnh Tuyết đến nhà Tuyết nhi chờ, ở đây coi chừng trúng nắng."

Vương Dịch gật đầu đi ra.

Mạnh Thiên Sở cười lạnh hỏi: "Đi ra thì được chứ gì, cớ gì nghiêm trọng đến dùng loạn côn đánh ra?"

Quản trung thấy các vị đức cao trong vọng trong thôn đều có mấy phần kính úy với gã trai mặt còn hơi sữa này, cũng không dám quá ngông cuồng, chỉ lạnh lùng đáp: "làm hỏng phong thủy thôn ta, ai phụ trách đây?"

Mạnh Thiên Sở phản bác: "Ngươi nói nữ nhân hễ đến từ đường là hỏng phong thủy, vậy thử hỏi mẹ ngươi có phải là nữ nhân không?"

Mọi người nghe thế ngẩn ra, tự nhủ chỉ Mạnh Thiên Sở mới dám nói thế, vị quản trung tuy không phải là đức cao trọng vọng gì, nhưng trong thôn tuổi tác cũng lớn, tính tình quái dị, kể cả lý trưởng và tộc trưởng đều nhường y ba phần.

Quản trung bị Mạnh Thiên Sở chẹn họng như vậy, lúc sau mới nói được: "Ngươi... ngươi là sư gia của huyện thái gia, đáng ra phải biết cái gì là đạo Khổng Mạnh, liêm sỉ lễ nghĩa, luân lý đạo đức, sao có thể ở trong từ đường lại lớn tiếng nói bừa thế được?"

"To gan! Ngươi nếu như biết ta là sư gia của huyện thái gia, vậy ta còn cần ngươi dạy ta nói gì, làm gì hay sao? Nếu chẳng phải ta thấy ngươi tuổi tác đã cao, coi như trưởng bối, ta đã sớm cho người vả miệng ngươi rồi. Nếu không có mẹ của ngươi, thì làm gì có ngươi nói chuyện đạo lý Khổng mạnh, liêm sỉ lễ nghĩa."

Các nữ nhân ngoài từ đường lần đầu tiên nghe nam nhân dám đứng ra nói cho phái nữ, nhịn không được dùng ánh mắt kính úy và tán thưởng nhìn hắn. Những lão già ngồi kế bên hắn cũng không dám nói gì, vì có nói thêm cũng sợ loạn cả lên, liền ai ai cũng đưa mắt nhìn Diệp Tĩnh ra hiệu, ho khan liên hồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.