Mạnh Thiên Sở giả vờ như không nhìn thấy. Diệp Tĩnh không dám đắc tội bên nào, chỉ nói với vẻ khó xử: "Mạnh gia, ngài xem trời nóng thế này hay là chúng ta nghe quảng trung tìm chúng ta định nói gì, nghe xong rồi mọi người tan, ngài thấy sao?"
Mạnh Thiên Sở gật gù, không muốn lãng phí thời gian, phất tay phủi bụi rơi lên áo quần, gác chân chữ ngủ ngồi chờ họ bày trò.
Quản trung nói: "Ta trước đó nói chuyện liên quan đến lập bài phường là để cho người sau coi, không được đưa tên những nữ nhân không sạch sẽ lên trên bài phường, như vậy không những bôi tro trét trấu lên mặt chúng ta, mà còn ô nhục đời con cháu chúng ta."
Diệp Tĩnh nạt: "Quản trung, ngươi chẳng phải chỉ cảm thấy vợ ngươi mới đáng lập bài phường thôi sao, còn đối với những nữ nhân khác ngươi đều nói những lời khó nghe như vậy?"
Diệp Ninh cũng mượn cớ đó kề tai kể lại sơ tình hình cho Mạnh Thiên Sở nghe. Mạnh Thiên Sở nhớ lại trong danh sách lễ đang dường như không có tên người quản từ này, đầu óc chợt động, diễn biến mọi chuyện chớp qua trong đầu hắn, phân tích ra đường lối đại khái, sau đó mặt không đổi sắc ngồi quan sát tiếp.
Quản trung tình tự kích động, lời nói có hơi run: "Các ngươi cho là Ngọc Lan trinh tiết liệt phụ, giữ thân trong sạch mười năm, nhưng các ngươi đều có mắt như mù, không hề nhìn thấy gì mới coi nó tốt. Kỳ thật, phì... đó là con điếm, con **, xấu xa..."
Diệp Ninh vội ngắt lời: "Được rồi, được rồi, ngươi im miệng ngay, lời gì cũng nói được hay sao? Ngươi nếu có chứng cứ hay đưa ra cho chúng ta xem. Ngọc Lan ở thôn này thủ quả không phải một hai tháng, mà gần mười năm, ngươi nói chúng ta mù chẳng phải nặng lời quá sao?"
Trong đám người có một nam nhân tức giận nói: "Ông coi thường những nữ tử ra khỏi nhà dù là nửa bước. Ngọc Lan nếu có chồng còn cần phải ló mặt ra sao? CÔ ấy phải làm ruộng phải lên núi hái thuốc bán kiếm tiền, không hiểu cho người ta cực khổ thế nào, còn ở đó ác ý đổ oan, đúng là già hồ đồ rồi."
Mọi người đua nhau chỉ trích quản trung, lạnh lùng nhìn ông ta. Diệp Ninh nói: "Ông coi như lão tiền bối trong thôn rồi, vốn mở lời phải cẩn trọng, làm gì có bừa thế được, ông..."
Quản trung nhổ ngay một ngụm đàm xuống đất, sau đó âm lãnh nhìn những người xung quanh, chỉa ngón tay ra chỉ: "Các ngươi bị tướng mạo con hồ li tinh đó mê hoặc rồi, tội quá, tội quá!"
Diệp Tĩnh bảo: "Được rồi, đừng nói lời thừa nữa. Ngươi có chứng cứ thì nói ra, nếu không mọi người về còn lo đi làm. Trước đây nha môn đã mang về mai tháng thi thể Ngọc Lan rồi, người ta thây cốt còn chưa lạnh, ông nên tích chút âm đức, đừng đoán bừa."
Mọi người lập tức chuẩn bị rời đi, quản trung rống lên: "Không được đi, ta còn chưa nói hết, ngươi chẳng phải là cần chứng cứ sao? Ngươi đi hỏi con rễ Trần của ngươi ấy!"
Lời này giống như hòn đá ném vào hồ thu, gây từng đợt sóng khuấy động, mọi người ồ cả lên, đưa mắt nhìn nhau, rồi nhìn quản trung như nhìn quái vật từ trên trời rơi xuống.
Diệp Tĩnh trước hết ngẩn ra, sau đó biến sắc tức giận quát: "Quản trung lão nhân, ngươi chắc điên rồi, không ngờ phỉ báng lên đầu ta."
Quản trung thấy Diệp Tĩnh chỉ vào mũi mình giận dữ, liền nhún người: "Tộc trưởng đừng giận, quản trung ta có gan to cách mấy cũng chẳng dám phỉ báng ngài. Ngài không tin thì gọi con rễ bảo bối của ngài đến đối chất đi."
"Không cần gọi, Trần ta ở đây." Lúc này một người đội nón rơm bước vào, giở mũ ra nhìn đúng là con rễ của tộc trưởng: Diệp Trần.
Diệp Trần trước hết đến trước mặt Diệp Tĩnh, cung kính chào nhạc phụ đại nhân, sau đó quay sang quản trung. Quản trung người thấp lùn, phải ngước lên mới nhìn thấy Trần. Diệp Trần quả nhiên bình tĩnh, quét mắt nhìn người xung quanh, khi bắt gặp Mạnh Thiên Sở mới có vài phần kính trọng.
"Trần tôi ở đây rồi, quản trung ông nếu muốn đổ oan cho Ngọc Lan thì thuận tiện đổ oan cho ta luôn đi, ta muốn coi thử ông có chứng cứ gì."
"Phì!" Quản trung trực tiếp nhổ nước bọt vào Trần, người xung quanh thấy vậy đều lộ vẻ tức giận.
Trần chỉ nhìn mà không bực, nói: "Trần ta làm người quang minh lỗi lạc, ông có chứng cứ gì thì đưa ra cho mọi người xem, đừng có hễ là nhổ này nhổ nó khiến mọi người ghớm. Những cái này không phải chứng cứ, ông có nhổ bao nhiêu đi nữa cũng không thuyết phục được mọi người đừng lập bài phường cho Ngọc Lan đâu."
"Đúng!" Có người phụ hoạ.
Quản trung nói: "Ai không biết Trần ngươi rất biết cách ăn nói? Nếu không một tên nhà nghèo sao có thể bay lên làm phượng hoàng. Ngươi tưởng là ta không biết à, ngươi mỗi ngày mồng năm, mười lăm đều đến miếu cũ ngoài thôn hẹn hò cùng Ngọc Lan. Nói cái gì mà hái thuốc đều là lừa người, kỳ thật các ngươi làm chuyện trâu chó ở đó."
"Im miệng! Ngươi đừng có ở đó nói bừa, nói lời bậy bạ hãm hại ta." Sắc mặt Diệp Trần biến hẳn, căm phẫn chỉ mặt quản trung mắt.
"Vậy à? Cuối cùng trở mặt rồi sao? Vừa rồi còn bình ổn thế mà? Ngươi tưởng các ngươi làm người không biết quỷ không hay à? Ta theo các ngươi mấy lần rồi, ngươi đừng tưởng lừa ta."
"Quản trung lão nhân, ông... ông ngậm máu phu người."
"Nếu không hay là cử người về nhà Ngọc Lan tìm, ta nhớ ba tháng trước có một đêm ngươi cho nó cái trâm, ta lúc đó nấp trong chỗ tối tuy không nhìn thấy, nhưng con hư đó vui mừng nói cái gì là bằng bạc, nhất định tốn nhiều tiền, có đúng không, Trần thiếu gia?"
Mạnh Thiên Sở chợt nhớ tới cái trâm bạc mà mình phát hiện ở tủ nhà Ngọc Lan, chẳng lẽ của Trần tặng? Mọi người bàn tán xôn xao, có kẻ bắt đầu dùng ánh mắt khinh rẻ nhìn Trần.
"Ông nói bậy gì đó, không có chuyện đó."
Lúc này vợ của Diệp Trần, cũng chính là con gái lớn của Diệp Tĩnh, ẵm con từ trong đám người bước ra. Mọi người biết ả này bình thường không ngớt lấn lướt chồng, căn bản không coi đó là chồng mình, do đó người trong thôn cũng ít người xem trọng Trần, hiện giờ khi hay Trần có quan hệ với nữ tử được cho là trung trinh của thôn, ai cũng chờ mong xem ả vợ cọp cái này nuốt sống chồng ra sao.
Trần thấy vợ ẵm con tới, sắc mặt tức thời tái xanh.
Diệp Tĩnh đã sắp sụp đổ tới nơi, không ngờ đứa con rễ quý của mình lại làm chuyện mất mặt vậy. Hiện giờ thấy con gái, y biết tính cách của con, e rằng đánh mắng một hồi nữa thì y chắc có nước đập đầu tự tử. "Mai nhi, ai cho phép con vào từ đường vậy, ra ngoài cho ta!" Nói xong đưa mắt ra hiệu cho con gái.
Mai nhi cố tình không hiểu ý, bước tới cạnh Trần, nhìn sâu vào mắt chồng, sau đó giao con cho y, rồi bước tới trước mặt quản trung, nhún mình nói câu vạn phúc. Quản trung khinh khỉnh chỉ liếc nhìn rồi quay đi chỗ khác. Mai nhi khẽ nói: "Quản đại thúc, ta tự nhận Diệp gia ta đại ông không bạc, từ khi đại thẩm chết rồi, thường nhờ nhiều chuyện, thúc cũng là khách thường ở nhà ta, chúng tôi coi thúc như khách quý, chẳng hề bạc đãi chút nào. Hôm nay thúc trước mặt mọi người như thế nói con rễ tộc trưởng có quan hệ với Ngọc Lan, thúc biết chuyện này không phải giởn chơi, xin đừng giận rồi nói bừa cho sướng miệng."
Quản trung thấy Mai nhi không nhanh không chậm nói những lời như vậy, tuy trông có vẻ bình thường, nhưng đều có sức nặng bên trong từng lời. Tuy con gái của tộc trưởng không phải là khuê tú đại gia gì, nhưng cũng là hòn ngọc được dạy dỗ đàng hoàng, lời nói ra có lý hẳn hoi, khiến người không thể xem thường. Sắc mặt lão hoà hoãn lại: "Đại tiểu thư, ta cũng biết nhà cô đối đãi cả nhà ta không bạc, nhưng chuyện liên quan đến trinh tiết bài phường, là vấn đề mặt mũi của cả tộc cả làng này, quản trung ta chỉ đành đắc tội."
Mai nhi gật đầu: "Án chiếu quy củ, Diệp Mai tôi hôm nay coi như phá quy củ, mong quý vị hương thân trưởng bối ở đây bỏ qua cho. Nhưng sự tình xảy ra ở Diệp gia, lại là tướng công của tôi, tôi không thể không hỏi cho rõ, cái này không những liên quan đến vinh nhục của Diệp gia, mà còn liên quan đến mặt mũi Diệp Mai tôi."
Một trưởng giả ngồi cạnh Diệp Tĩnh nói: "Đại tiểu thư nói phải lắm, chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, mọi người ở đây đều hiểu."
Mạnh Thiên Sở cười lạnh, xem ra Diệp Mai ngươi cũng biết thông dung a, bình thường coi chồng không ra gì, lạnh lùng trào phúng, cứ tưởng là nữ tử không biết giảng lý, hiện giờ xem ra không phải vậy.
Mai nhi cảm ơn trưởng giả, xong hỏi quản trung: "Ông nói ông mấy lần nhìn thấy tướng công tôi cùng Ngọc Lan thẩm đến phá miếu hẹn hò, ông làm sao biết được vậy? Cái miếu đó thường có quỷ, ông lại thích đến phá miếu đó chơi, chẳng lẽ là đi bắt quỷ rồi vô tình phát hiện ra họ?"
Mọi người cười ồ lên, quản trung nói: "Ta cũng vô tình nhìn thấy thôi. Ba tháng trước vào một đêm ta từ ao về nhà, thấy một mình Ngọc Lan vội vàng đi tới phá miếu, lúc đó trời tối ta nghĩ con ả này tối vậy còn ra ngoài nhất định là đi lén lút hẹn hò, nên bám theo, thấy ả vào miếu. Ta nấp ở ngoài nhìn, lát sau có một người nữa đến. Sau khi vào không hề đốt đèn, tối đen như mực vậy, cả nửa canh giờ sau Ngọc Lan mới ra trước, thậm thụt nhìn trước sau rồi mới nhanh chân bỏ đi."
"Quản đại thúc, ông nhận thấy một nữ tử trời tối ra ngoài nhất định là đi lén lút hẹn hò, ông đã chụp mũ nghĩ trước vậy rồi mới tin là như vậy, nếu Ngọc Lan có nam nhân thì cô ta đâu có tự mình làm lụng mọi thứ lộ mặt ra ngoài? Hơn nữa, ông nhìn rõ người đó là tướng công nhà tôi không?"
"Đêm đó ta không nhìn rõ, ta vốn chờ nhìn coi là ai, không ngờ chờ hoài kẻ đó không ra, ta liền tiến vào xem, phát hiện phá miếu có một lổ lớn, kẻ đó nhất định là lách ra ngoài rồi."
"Vậy ông nhìn không rõ, bằng vào cái gì nói kẻ ấy là chồng tôi?"
Diệp Tĩnh vội nói: "Quản trung, ông không được nói bậy nha!"
Quản trung nói: "Nhưng từ ngày đó, ta ngày nào cũng đến trời tối thì ra phá miếu đó chờ. Mười ngày sau ta cuối cùng cũng nhìn thấy mặt nam nhân đó, chính là gã chồng tên Trần nhà cô!"
Trần vội nói: "Ông nói bậy cái gì vậy? Ta chỉ đến đó một lần, là lúc chờ vợ và con ta ở cửa thôn khi nàng ấy lên huyện thành chưa về."
"Vậy ngươi đến phá miếu làm cái gì?"
"Người... người ai không có ba cấp (ba điều muốn là phải đi, không đi chịu không nổi... ND), chẳng được hay sao?"
Mai nhi nói: "Lần đó tôi có thể chứng minh, nhân vì tướng công nhà tôi ở cửa thôn đón tôi. Hơn nữa, ông chỉ thấy Trần nhà tôi, ông có nhìn thấy Ngọc Lan thẩm cùng vào phá miếu hay không?"
"Cái đó ... cái đó không có."
Mọi người liền xì xào, Diệp Ninh đứng dậy ra hiệu mọi người yên tĩnh.
Quản trung hơi ngượng ngập, lát sau mới nói: "Vậy... vậy được, còn cái trâm thì Trần giải thích làm sao?"
Trần mặt đầy vẻ bối rối, nhìn vợ mình không biết trả lời sao, Quản trung thấy vậy khoé miệng lộ nụ cười đắc ý. Lúc này Mạnh Thiên Sở đã gọi một nha dịch đến bên cạnh dặn vài câu, nha dịch dẫn mấy người đi ngay.
Mọi người cùng im lặng nhìn Diệp Trần, xung quanh yên tĩnh hẳn. Mai nhi nhìn chồng, thở dài một cái nói: "Thiếp biết chàng khó mở lời, thiếp nói cho."
Trần kinh ngạc nhìn vợ mình, chỉ nghe Mai nhi lên tiếng: "Chuyện ngân trâm đó tôi biết, đó là tôi cho Ngọc Lan thẩm đó."
Quản trung hừ một tiếng: "Đại tiểu thư, cô định bảo vệ cho chồng không sai, nhưng cô cũng nên coi người ta có tin hay không! Cô tặng Ngọc Lan vì cái gì chứ? Hơn nữa, vì sao không tự tặng, vì sao không tặng ban ngày, vì sao không đến nhà cô ta tặng, mà nhất định ban đêm đến phá miếu, để chồng mình đi, có thể nào không? Thật là nực cười!"
Mạnh Thiên SỞ nhìn Mai nhi, thấy thần sắc cô ta chẳng có vẻ hoảng hốt gì. Quản trung nói không phải là không có lý, trong cái thôn cổ lỗ này, Mai nhi giải thích như vậy tự nhiên không ai tin.
"Tin hay không tuỳ các người, ta hôm này sở dĩ mở lời là vì thái độ ngày thường của ta không tốt, rất may là chàng ấy là nam nhân tốt, có lòng khoan dung, không tính toán với vợ."