Mọi người đến phòng khách nghe Tả Giai Âm nói tiếp: "Ta từ trước còn quản lý tiệm ăn thường nghe thực khách bàn tán nói Ân gia sơn trại trước đây kỳ thực là một tiêu cục rất lớn, mười năm trước rất có tiếng ở Hàng châu, chỉ là một lần dường như tiêu cục tiếp một vụ rất quan trọng, nhân vì thận trọng nên tiêu đầu và đứa con duy nhân của y cùng theo áp tiêu, không ngờ..."
Mọi người lúc này đã ngồi an ôn, các nha hoàn kinh hồn chưa định lúc này mới căng thẳng rót trà cho chủ nhân. Kỳ thật lúc này quản gia đã điều phái nhân thủ, nên những cao thủ đông hán bảo hộ Mạnh gia đại viện được điều đến trước đây đã có mặt ở các góc thủ hết rồi.
Mạnh Văn Bác nghe tới chỗ hay, chợt thấy Tả Giai Âm nhấc chén trà lên uống, liền gấp rút nói: "Tam nương, đừng uống nữa, mau nói cho con nghe đi."
Mọi người đều cười, Mạnh Thiên Sở bảo: "Dù sao cũng để mẹ ba của con thở cái rồi nói chứ."
Tả Giai Âm hớp ngụm trà xong nói tiếp: "Nghe nói tiêu đầu đó khi ấy chưa được năm chục tuổi, xem ra còn tráng niên, con trai ông ta cũng hơn hai chục, chính vào tuổi phong hoa, ai ngờ mới rời Hàng châu chừng trăm dặm thì gặp thổ phỉ, mọi hàng hóa bị cướp hết. Do không tiền đền, cả nhà bị cáo quan, hai cha con bị tù tội rồi không sống nổi để trở về, nhà cũng bị tịch biên. Sau này có người nói, vợ của tiêu đầu, con của y và hơn trăm người của tiêu cục không ngờ biến mất trong vòng một đêm, sau đó dường như thực khách bàn tán cho rằng bọn họ lên núi làm giặc rồi."
Ôn Nhu nói: "Xem ra thì đó là những người đáng thương, nhưng hiện giờ bọn họ đã làm thổ phỉ, tìm chúng ta chẳng lẽ là định cướp chúng ta hay sao?"
Mọi người nghe thế đều khẩn trương hẳn lên.
Mạnh Thiên Sở nói: "Theo lý thì không, chúng ta chỉ là tiểu hộ, họ muốn cướp cũng chẳng cướp được bao nhiêu, nếu so với ông chủ chúng ta...." nói đến đó, mọi người đều nhịn không được bật cười, biết là hắn nói đùa.
Hạ Phượng Nghi lên tiếng: "Thiếp lần đầu tiên nghe nói Hàng châu có thổ phỉ, thật là bất ngờ quá."
Ôn Nhu nói: "Kỳ thật chỗ nào có quan thì nhất định sẽ có tham ô, chỗ nào có người giàu thì tự nhiên chỗ đó có những người nghèo bị bức bách không còn đường sống. Nếu như không còn đường sống thì chi bằng làm thảo khấu cho thống khoái."
Mọi người lần đầu nghe Ôn Nhu nói giống như nữ hiệp vậy, không khỏi hiếu kỳ nhìn nàng, ngay cả Mạnh Thiên Sở cũng cảm thấy cần phải dụi mắt nhìn nhận lại nàng nữa.
Ôn Nhu phát hiện mọi người nhìn mình như thế, không khỏi ngượng ngùng lấy khăn che miệng cười lén: "lời thật mà, mọi người chẳng lẽ không cảm thấy vậy sao?"
"Nhị nương, con nghe mẹ nói cha của nhị nương và thúc thúc đều làm quan đó, hơn nữa còn là quan to nữa."
Mọi người vội ra hiệu cho Văn Bác, sợ Ôn Nhu nổi giận. Ai ngờ Ôn Nhu chỉ ngượng ngập cười: "Nói vậy cũng phải, nói cũng phải. May là họ không nghe thấy, không thôi ta thảm rồi."
Ha ha ha.... mọi người đều cả cười. Sau đó Hạ Phượng Nghi còn hơi lo nói: "Dù sao đi nữa chúng ta cũng không thể coi thường, ai biết kẻ bịt mặt kia lai lịch thế nào, dù có xót thương cho nhà họ Ân, chúng ta cũng không thể coi thường chuyện này, dù sao họ cũng là thảo khấu, là cướp đó."
Mạnh Thiên Sở nói: "Phượng Nghi nói có lý, sau này mua cái gì hay đi đâu cũng phải mang theo Lý Lâm Tĩnh và ít nhất ba thị vệ, có thể không ra ngoài thì tránh không ra, mua cái gì đó sai người hầu, quản gia hoặc nhờ lão Hà đầu đi làm là được."
Sau đó tiếp: "Lo gì chứ, binh đến tướng ngăn, nước ngập đất chặn, nếu không được thì phái quan binh và thủ hạ của ta đến diệt sơn trại của chúng, mọi người yên tâm đi."
Tả Giai Âm vội lắc đầu: "Không được đâu, Ân gia sơn trại này tuy bị quan phủ hận đến thấu xương, nhưng bá tánh lại thích họ, nói cái gì là cướp người giàu chia cho kẻ nghèo, trừ bạo an lương, dù sao thì cũng khen ngợi không ngớt. Quan phủ mấy lần định diệt họ, đều có người báo tin, cuối cùng không diệt được mà quan phủ còn tổn thất thảm trọng. Sau đó quan phủ phát hiện Ân gia sơn trại không đối đầu với mình, nên cũng bớt quản đi. Ân gia sơn trại rất ít khi làm chuyện giết người phóng hỏa. Mọi người cứ yên tâm."
Mạnh Thiên Sở nghe Tả Giai Âm nói thế, cũng cảm thấy có lý, hôm nay người ta không làm ai bị thương thì thôi vậy, nếu sau này Ân gia sơn trại có động tác nào khác, hắn nhất định không dung.
....
Ngày hôm sau.
Mạnh Thiên Sở và Chu Hạo ra kiểm tra trong ngoài khu nhà, sau đó dặn dò bọn Hạ Phượng Nghi đừng ra ngoài rồi mới yên tâm định đi, chợt nhớ lại chuyện của Mộ Dung Huýnh Tuyết chưa kịp nói với Hạ Phượng Nghi thì bị người bịt mặt xen vào nên quên luôn. Hắn đến bên Hạ Phượng Nghi, bảo: "Phượng Nghi, hôm qua định nói với nàng một số chuyện nhưng bị người bịt mặt phá hỏng, ý ta là nên chăng rước Huýnh Tuyết về sớm, nàng xem dùm ta coi ngày nào thích hợp."
Hạ Phượng Nghi gật đầu: "Dạ, chuyện này đã làm sớm xong rồi, mấy ngày trước thấy chàng tâm thần bất định, đoán là quan hệ đến Mộ Dung cô nương. Được rồi, thiếp ghi nhận, chàng an tâm đi làm chuyện của mình đi, chuyện này thiếp giải quyết sớm cho."
Mạnh Thiên Sở nghe xong biết Hạ Phượng Nghi đã nhận là làm đâu vào đó, vừa định đi thì bị Hạ Phượng Nghi kéo lại. Hắn thấy nàng ngập ngừng mãi không nói, bèn lên tiếng: "Nói đi, nghĩ gì cứ nói vậy."
"Ý thiếp là chàng thấy chàng sắp có phòng năm rồi đó mà vẫn chưa chân chánh cùng Ôn Nhu thực hiện lễ phu thể, hiện giờ muội ấy đã tốt lắm rồi, chàng xem có nên..."
Mạnh Thiên Sở thấy mặt Hạ Phượng Nghi đã đỏ hồng cả lên, liền cười bảo: "Cái này ta cũng đã nghĩ qua, nàng không cần lo, chờ ta xong vụ này rồi tính."
Hạ Phượng Nghi quay đầu lại khẩn trương nhìn Ôn Nhu ở phía sau: "Thiếp hi vọng sau này Mộ Dung cô nương sẽ có những ngày tháng yên ổn, chàng biết tính Ôn Nhu rồi đó, cho nên..."
"Phu nhân lo lắng phải lắm, chỉ có điều nam nhân cưới thê nạp thiếp là bình thường, làm gì có chuyện nàng ấy được quyền không vui, nhưng mà để cho các nàng dễ ở với nhau, ta nhớ lời nàng rồi. Hơn nữa, nàng cũng nói cô ta gần đây tốt hơn rồi đó sao? Ta hi vọng sự lo lắng của nàng là dư."
Hạ Phượng Nghi chỉ đành gật đầu nhận mệnh. Đã gả thiệt cho người ta rồi, chẳng lẽ hiện giờ đòi người ta bỏ mình nữa, như vậy là thiệt thòi lớn.
Mạnh Thiên Sở và Chu Hạo vừa ra cửa, từ xa đã thấy Vương Dịch thở phì phò chạy đến, thần sắc hoảng hốt, khi gần tới nơi suýt chút nữa đạp chân lên nhau, nếu không nhờ Chu Hạo bước lên đỡ, đại khái đã té rồi.
Mạnh Thiên Sở lần đầu thấy Vương Dịch hoảng hốt như vậy, y làm hai chục năm bộ đầu xem ra chuyện gì cũng đã trải qua rồi, không ngờ hiện giờ lại hoảng hốt là thế.
Chu Hạo hỏi: "Vương bộ đầu, ông sao vậy?"
Vương Dịch vịn cột cửa, y phục bị mồ hôi làm ướt hết, vừa thở vừa đáp: "Không... không xong rồi.... Có người.... có người cướp bắt ... tên Vượng Tài đó.... đi rồi."
Quả là lớn chuyện rồi! Cướp ngục! Mạnh Thiên Sở trước giờ chưa hề nghe một huyện thành nho nhỏ thế naỳ lại có người dám cướp ngục, tên vô lại đó rốt cuộc quen biết được nhân vật nào mà lại có kẻ vào nhà lao của nha môn cứu y ra thế chứ?
"Vương Dịch, ông từ từ nói, ông phát hiện chuyện đó từ khi nào?"
Vương Dịch nghỉ một chút mới đem đầu đuôi câu chuyện kể ra: "Tôi vừa sớm đã dẫn hai huynh đệ đến đại lao giải người, ai ngờ đến lao phòng mới phát hiện chẳng có ai, cửa sổ phòng lao bị người đánh gãy, cả cửa đâu mất, chỉ còn lại cái lỗ lớn."
"Mau đi xem." Nói xong Mạnh Thiên Sở đã đi trước một bước, Chu Hạo và Vương Dịch bám sát theo sau.
Đến lao phòng, Mộ Dung Huýnh Tuyết đã chờ sẵn ở đó, hai người chỉ dùng ánh mắt giao lưu thoáng chốc.
Mạnh Thiên Sở vừa quan sát phòng giam, vừa hỏi: "Huýnh Tuyết, nàng xem xét hiện trường chưa?"
"Muội mới xem qua, người đó đại khái là bứng luôn cửa sổ, nhân vì song cửa sổ làm bằng sắt, nếu cưa sẽ có tiếng động, còn đánh hoặc đá cũng gây ra tiếng động, muội hỏi qua ngục tốt trực ban rồi, không ai nghe được tiếng động gì."
Mạnh Thiên Sở gật gù, thấy dưới cửa sổ có một cái ghế, đại khái là vừa rồi Mộ Dung Huýnh Tuyết đứng lên quan sát.
Mạnh Thiên Sở cũng đứng lên đó nhìn, quả nhiên không sai với phân tích của Mộ Dung Huýnh Tuyết, cái cửa sổ này xem ra bị người bứng nguyên luôn. Kẻ này nhất định có thần lực, chứ người thường không thể nói bứng là bứng, mà phải mất rất nhiều công phu. Từ cái lỗ hỏng cửa sổ nhìn ra, phía ngoài là hẻm thông hướng hậu viện nha môn, kẻ đó nhất định từ hậu viện của nha môn tiến vào, xem ra là thăm dò kỹ địa hình lao phòng và nha môn.
Mạnh Thiên Sở nhảy xuống, vỗ tay phủi bụi quan sát xung quanh, trừ chút cỏ lót ra thì chỉ có cái bô cho phạm nhân đi vệ sinh.
Mộ Dung Huýnh Tuyết nói: "Kẻ này quả là to gan, dám từ hậu viện nha môn vào cứu người."
'Đúng vậy, Huýnh Tuyết nói phải lắm, nha môn có nhiều người gác thế mà không ai phát hiện."
Một ngục tốt bước lên e dè nói:"Mạnh gia, tối qua tôi và một huynh đệ nữa trực ban, chúng tôi thật không nghe hay nhìn thấy gì."
Mạnh Thiên Sở đến cửa lao phòng quan sát, nơi này sát ở trong, cách phòng trực khoảng mười mét, kẻ kia nếu không muốn bị phát hiện nhất định phải một hơi kéo bật cửa sổ ra, chứ nếu lắc lư qua lại mãi đại khái sẽ đánh động ngục tốt trực ban.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Các ngươi buổi tối mấy thời thần đi tuần một lần?"
"Chúng tôi mỗi thời thần tuần một lần?"
Mạnh Thiên Sở nghiêm túc nhìn ngục tốt, trầm giọng hỏi: "Mỗi thời thần đều tuần hả?"
Ngục tốt len lén nhìn hắn, hơi run đáp; "tiểu nhân đáng chết, tối qua tiểu nhân và huynh đệ đó uống hơi nhiều, sau canh ba đều ngủ thiếp đi, tới khi Vương bộ đầu đến chúng tôi mới tỉnh."
"Khốn kiếp!" Mạnh Thiên Sở giận run.
"Mạnh gia... tiểu.... tiểu nhân không dám vậy nữa, ngài ta cho tôi... tha cho tôi lần này đi."
Mạnh Thiên Sở thấy ngục tốt sợ thành như vậy, tự nhủ ngục tốt lúc nào chẳng thế, ai trực ban chẳng uống rượu cờ bạc, tuần tra chẳng qua cho có lệ mà thôi.
"Tha cho ngươi, huyện Nhân Hòa này chưa hề có chuyện để người giam trong phòng bị mất, cho dù ta có tha cho ngươi, ngươi thấy huyện thái lão gia có tha cho ngươi không? Nếu không tìm được người về, đừng nói ngươi, ngay cả ta và ông chủ cũng xúi quẩy theo nữa."
Ngục tốt vội quỳ sụp xuống đất, vừa dập đầu vừa khóc vừa nói mình còn mẹ già tám mươi con trẻ lên hai gì gì đó phải nuôi nấng.
Mạnh Thiên Sở biết lúc này mà mềm lòng thì sau này bọn ngục tốt càng lơi là và huyênh hoang, phải tận dụng cơ hội này khép bọn chúng vào kỹ luật mới được.
Hắn vội lệnh cho Vương Dịch dẫn người đến cổng thành nghiêm mật kiểm soát, ngoài ra còn cho người đến các vùng đi tìm. An bài xong, hắn thấy mãi chỉ có một ngục tốt ở đây, những người khác đi đâu rồi? Hắn không khỏi lấy làm lạ.
"Huynh đệ cùng ngươi trực ban đâu rồi? Sao không thấy?"
Ngục tốt thấy mặt Mạnh Thiên Sở sầm xuống như sắp đổ mưa, trong lòng rúng động không yên, lo nếu bị tống khỏi đây chỉ còn nước về nhà làm ruộng mà thôi. Nghĩ đến đây, tên ngục tốt mặt mày ủ rũ, lắp bắp đáp: "Hắn... hắn đại khái tối qua ăn gì đó đau bụng, đi nhà xí còn chưa quay lại."
"Nhà xí?" Mạnh Thiên Sở kỳ quái nhìn ngục tốt, tên ngục tốt vội gật đầu.
"Đi nhà xí lâu vậy sao?"
Ngục tốt không trả lời, Mộ Dung Huýnh Tuyết ở bên cạnh nói: "Lúc muội đến không nhìn thấy."
Mạnh Thiên Sở cảm thấy không ổn, lập tức bảo: "Mau đi ra nhà xí coi sao." Ngục tốt dạ một tiếng vội chạy đi.