Nạp Thiếp Ký III

Chương 306: Chương 306: Người bịt mặt






Ăn cơm tối xong, Mạnh Thiên Sở hẹn Hạ Phượng Nghi ra hậu hoa viên để bàn chuyện Mộ Dung Huýnh Tuyết.

Lúc này chính là lúc mát mẻ nhất. Trời đã sụp tối, ao đầy tiếng ếch kêu, gió lất phất mang theo mùi hoa nhè nhẹ, có sắc vi, nguyệt quý, sen, bách hợp.

Mạnh Thiên Sở khẽ ôm Hạ Phượng Nghi vào lòng, hai người dìu nhau vào sâu trong vườn.

"Hiện giờ đã có tin vui, nàng nhất định phải ăn nhiều một chút, sao ta thấy nàng dường như ốm đi một chút rồi." Mạnh Thiên Sở vuốt ve bờ vai gầy của Phượng Nghi, xót xa nói.

"Làm gì có? Thiếp hiện giờ ăn giống như Giai Âm vậy, thậm chí còn nhiều hơn, chỉ có lão gia chàng là bận rộn suốt ngày, cẩn thận giữ gìn thân thể đó."

"Ta nam nhân chẳng sao cả, nàng hiện giờ có mang, không được để cực nhọc quá, có những chuyện hoàn toàn có thể bảo Phi Yến hay là Ôn Nhu đi làm."

"Biết rồi, lão ...dza à..." Hạ Phượng Nghi cố ý kéo dài chữ gia, Mạnh Thiên Sở nhìn gương mặt tươi cười của nàng, nhịn không được hôn lên mũi nàng một cái.

Chính lúc hai người đang nói chuyện, cách họ không xa có một bóng đen lén theo, lúc thì cúi thấp lúc thì thoáng cái nấp sau gốc cây.

Bước đến một bàn đá, Mạnh Thiên Sở bảo Hạ Phượng Nghi ngồi xuống, sau đó khẽ quay người lại, khóe miệng nhếch mấy cái, sau đó đột nhiên nói lớn: "Người đến là ai, không cần trốn nữa, ra đây đi."

Trong hoa viên toàn màu tối, trời không đầy sao chợt có hai luồng mây đen che ngang, gió đội thổi xào xạt. Trong lúc này, tại mấy tảng đá dưới đám cây bụi chợt truyền lại mấy tiếng động nhỏ.

Tiếng động chưa dứt, đột nhiên có một người bịt mặt vận đồ dạ hạnh xuất hiện trước mặt Mạnh Thiên Sở và Hạ Phượng Nghi, thân người thấp nhỏ giống như một chu nho (người lùn), hai tay khoanh trước ngực.

Hạ Phượng Nghi còn chưa phản ứng gì đã thấy có người bay ra, lập tức sợ đến tái xanh mặt mày, vội đứng dậy nấp sau lưng Mạnh Thiên Sở.

Mạnh Thiên Sở còn chưa kịp nói gì, người bịt mặt đó đã chẳng nói chẳng rằng rút từ sau lưng ra một cây roi dài khoảng ba mét phất tay một cái quét tới bọn hắn.

Mạnh Thiên Sở thầm cả kinh, cây roi này như du long vậy, tốc độ nhanh, gió vụn ào ào, hắn vội ôm Hạ Phượng Nghi vào lòng, vào lúc này kẻ kia ra tay nặng nhẹ không rõ, chung quanh tối đen, Hạ Phượng Nghi lại đang có mang, hắn không biết cây roi kia chế bằng thứ gì, tự nhiên không dám dùng tay để ngăn. Nếu như không có Hạ Phượng Nghi, hắn tự nhiên không coi cây roi nho nhỏ này ra gì, nhưng hiện giờ không thể được, chỉ đành chịu một roi này vậy.

Khi hắn nhắm mắt ôm Hạ Phượng Nghi tuyệt vọng tới nơi, cây roi đã khẽ chạm vào mi tâm của hắn, thì nó chợt như rồng cụt đầu, vang lên một tiếng nhẹ, nửa đầu trước rơi rụng xuống đất. Nghe tiếng động, Mạnh Thiên Sở vội mở mắt, nhân ánh trăng chậm choạng trong vườn nhìn ra cây roi bị một viên đá ném. Viên đá bị sức roi đánh vụn thành mấy khối nhỏ.

Mạnh Thiên Sở đang còn kinh ngạc, chợt nghe một giọng trong trẻo từ phía sau nạt to: "Giặc cỏ to gan, dám ban đêm đánh vào Mạnh phủ, ta nhất định cho ngươi vào được mà ra không được."

Xoay người nhìn lại, một nữ tử mặc độ trắng nhẹ nhàng xuất hiện dưới ánh trăng.

"Ôn Nhu!" Hạ Phượng Nghi kinh ngạc nhìn nữ tử thốt lên.

Quả nhiên là Ôn Nhu. Kỳ thật Ôn Nhu còn đến hậu hoa viên trước hơn cả Mạnh Thiên Sở và Hạ Phượng Nghi. Nàng vừa đến lương đình ngồi xuống thì thấy hai người đến, lòng hiếu kỳ khiến "nha đầu" này cảm thấy hứng thú, bám theo nghe trộm coi có nói gì đến mình không. Ai ngờ mới nghe được một câu, Mạnh Thiên Sở đã quát lên kêu người ra mặt, Ôn Nhu tưởng mình đã bị phát hiện, vừa định hiện thân thì trước Mạnh Thiên Sở đã có một người khác, nàng vội ẩn một bên quan sát, vừa khéo ném đá cứu hắn lập công.

Ôn Nhu cười đến trước Hạ Phượng Nghi và Mạnh Thiên Sở, nhưng chỉ nhìn hắn, không nói gì, sau đó chỉ vào kẻ bịt mặt, gương mặt tươi cười chuyển sang lạnh lùng, lớn tiếng quát: "Xem ra ngươi không phải là quân tử gì, vừa rồi rõ ràng là nhân lúc người ta nguy nan, coi chiêu của ta."

Mạnh Thiên Sở vừa định ngăn lại thì Ôn Nhu đã vọt lên trước. Hắn không biết kẻ bịt mặt này lai lịch thế nào, không dám để mình Ôn Nhu ham chiến. Hắn trước hết dẫn Hạ Phượng Nghi lùi mấy bước, nhìn xung quanh. Hoa viên quá tối, lúc này lại không mang đèn, do đó không biết chỉ có kẻ kia tới hay là còn đồng bọn, cho nên tạm thời bảo hộ tốt Hạ Phượng Nghi rồi tính sau.

Kẻ bịt mặt thân pháp quỷ dị, rút đoản kiếm ra đâm Ôn Nhu, xuất kiếm thần tốc. Trong khi đó, Ôn Nhu tay không, Mạnh Thiên Sở biết là gặp phải kình địch, nhưng không thể nào đoán ra kẻ mới đến là ai. Ôn Nhu thân hình như làn khói, nhanh như hồ li, không hề trực tiếp quá chiêu với kẻ bịt mặt, mà chỉ tránh né, xem ra cô nàng cũng nhận ra sự lợi hại của đối phương.

Mạnh Thiên Sở sợ Ôn Nhu thua thiệt, liền quát to: "Người đâu, có thích khách!"

Lập tức, nhà trước bật đèn sáng choang, quản gia và Tả Giai Âm nhanh chân chạy tới, theo sau là bọn người hầu. Tả Giai Âm bước tới, thấy kẻ bịt mặt đang đấu với Ôn Nhu, một người thì đuổi nhanh như thiểm điện, một kẻ thì tránh né như lưu tinh, nhìn mà hoa cả mắt.

Mạnh Thiên Sở thấy người trong nhà đã đến, liền giao Hạ Phượng Nghi cho Tả Giai Âm, sau đó lấy hai thanh đao từ tay người hầu, dặn: "Chiếu cố cho Phượng Nghi" rồi phóng người lên đến đối diện Ôn Nhu.

Hắn ném một thanh đao cho Ôn Nhu, không ngờ kẻ bịt mặt nhanh như chớp chuyển thân dùng chân mượn lực đá một cái, khiến thanh đao bay về phía Ôn Nhu nhanh như chớp.

"Ôn Nhu, cẩn thận!"

Mạnh Thiên Sở phi thân phóng một cước vào lưng kẻ bịt mặt, khiến kẻ này loạng choạng một lúc, rồi tung người chạy. Nhu chưa hề thụ thương, thấy vậy tức thời nóng giận, quát: "Ngươi cho đây là chỗ nào mà muốn đến thì đến muốn đi thì đi?" vừa quát vừa tung người đuổi theo, Mạnh Thiên Sở cũng bám sát.

Lúc này trong không trung chợt vang lên tiếng cười ha hả của một bà già, xong lại nghe tiếng thiếu nữ trong trẻo cười khanh khách, khiến cho người nghe rợn cả người.

"Ta nếu muốn đến thì đến, ngươi làm gì được ta, có bản lĩnh thì cứ đuổi theo." Lời nói là khẩu âm của một đứa trẻ, lời vừa buông cổ tay cũng đã xoay chuyển xuất ra ba kiếm. Kiếm nào kiếm nấy phát ra tinh hỏa, chiếu thẳng vào yếu huyệt của Mạnh Thiên Sở đang bám sát theo sau.

Mạnh Thiên Sở vội lách người tránh, xoay một vòng tung chân, đá thẳng vào bụng dưới của kẻ bịt mặt, chỉ nghe người đó quát một câu: "Một chiêu đê tiện."

Mạnh Thiên Sở cười thầm, nghĩ ta đang muốn coi ngươi là nam hay nữ, ngươi nói vậy chín phần mười là nữ rồi.

Người bịt mặt thấy Ôn Nhu cũng đã đuổi tới, đột nhiên nhảy ra khỏi vòng chiến, vọt lên nóc nhà, ôm quyền nói: "Các người ỷ nhiều ăn hiếp ít, không vui, ta không chơi nữa." Nói xong vừa định li khai, Ôn Nhu đã phóng ra một mũi phi tiêu từ trong tay áo, kẻ bịt mặt kia đã chuyển thân, đầu không thèm quay lại tiếp gọn phi tiêu, xem ra công phu rõ ràng không tệ.

Ôn Nhu quát hỏi: "Ngươi sao vào đây, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Kẻ bịt mặt chỉ cúi đầu cười, không thèm quan tâm đến Ôn Nhu, chỉ phẫy tay phóng phi tiêu ra. Ôn Nhu lách người, phi tiêu vừa khéo bay vào trong tay áo nàng.

Kẻ bịt mặt dùng giọng trầm thấp nói: "Các ngươi dường như rất thích đánh nhau, hôm nay ta không có thời gian, các ngươi đừng chọc ta, ta thấy con nhỏ này công phu không tệ a, được lắm, lần sau ta nhất định đến lĩnh giáo, ta muốn coi xem các ngươi lợi hại thế nào."

Kẻ bịt mặt vừa định rời đi, Tả Giai Âm đã bước lên, trên tay còn cầm nửa khúc roi, hỏi: "Ngươi là người của Ân gia sơn trại?"

Kẻ bịt mặt nghe vậy chợt ngẩn người, rồi cười nhạt hai tiếng hỏi: "Phải thì sao?"

Tả Giai Âm đáp: "Nếu như đã thừa nhận mình là người của Ân gia, vậy sảng khoái báo danh luôn đi, rốt cuộc ngươi là ai?"

Người bình mặt rõ ràng đắn đo một chút, sau đó cười nói:"Được lắm, báo cho ngươi cũng không thành vấn đề, ta cho ngươi câu đố, ngươi đoán được ta sẽ nói cho ngươi nghe." Lần này tiếng nói rõ ràng của một đứa bé khoảng mười tuổi.

Tả Giai Âm đáp: "Được thôi, không ngờ đang đêm xâm nhập vào đây chỉ là ra câu đố, cứ nói xem sao."

Kẻ bịt mặt trước hết nhìn trời, sau đó nói: "Cứ lấy cảnh sắc này ra câu đố vậy, nghe cho rõ đây, nếu ta đếm tới mười mà các ngươi chưa đoán ra thì ta đi đó."

"Nói đi."

"Thụ nhân tĩnh khai nhãn, tiểu tử ốc hạ miên, lương tâm khuyết nhất điểm, nhật lạc tàn thỏ biên."

Mọi người nghe thế đều không khỏi nhìn nhau, người bịt mặt bắt đầu đếm, chưa tới tám đã nghe Ôn

Nhu và Tả Giai Âm cùng đáp: "Ta biết rồi."

Mạnh Thiên Sở cười ha hả, chỉ Ôn Nhu nói: "Nàng nói nghe xem, ta nghĩ chắc nàng hù ta, chứ nhìn là biết nàng sao thông minh bằng cô nương này."

Ôn Nhu nghe thế không giận, chỉ cười mỉm nói: "Nghe cho kỹ đáp án này."

Người bịt mặt giục: "Nói nghe thử."

"Tương kiến hận vãn (Gặp nhau hận quá trễ, câu trên là một câu đố chữ).

Tả Giai Âm cười gật gật đầu, Mạnh Thiên Sở nhìn thấy biểu tình của Tả Giai Âm như vậy, biết là Ôn Nhu đoán đúng, không ngờ cô nhỏ này đoán ra thật.

Người bịt mặt gật gù, nhịn không được giơ ngón tay cái: "Hay, vậy ta cho ngươi biết, ta là Ân tam nhân."

Tả Giai Âm hỏi lại: "Tên gì lạ thế, ngươi rõ là gian trá, ngươi đến Mạnh gia làm gì?"

Người bịt mặt đáp: "Đoán một câu hỏi một câu, chơi không?"

Ôn Nhu đáp: "Chúng ta không hứng thú, ngươi nếu không nói chúng ta sẽ đánh."

Tả Giai Âm bảo: "Thật nhận không ra, một đứa bé nhỏ như ngươi không ngờ dùng phi tiêu giỏi như vậy, ai dạy cho ngươi thế?"

Một giọng bà già cất lên:"Ngươi lớn hơn ta bao nhiêu mà dám lớn giọng gọi ta là đứa bé?" Vừa nói vừa cười chỉ Tả Giai Âm.

Tả Giai Âm cũng cười cười, lúc lắc cây roi trong tay: "Chẳng lẽ không phải?"

Tiếp đó là giọng của cô nương trẻ tuổi: "Thôi vậy, ta không nói với các ngươi nữa, ta đi đây."

Nói xong chợt như chuồn chuồn giỡn nước, nhún người một cái tiêu biến trong màn đêm.

Mọi người đều tụ lại đua nhau hỏi: "Sao nói đi là đi thế?"

Mạnh Thiên Sở bước đến cạnh Tả Giai Âm cầm khúc roi lên xem, mới phát hiện nó được làm bằng sắt, nặng vô cùng, không khỏi nhớ tới phút giây kinh hiểm vừa rồi, liền đưa mắt cảm kích nhìn Ôn Nhu.

Mạnh Thiên Sở bước đến cạnh Ôn Nhu, lần đầu tiên dùng ánh mắt nhu hòa nhìn nàng. Ôn Nhu hơi ngượng nhìn trả lại hắn, còn chưa kịp cho hắn nói gì đã lách người đến cạnh Hạ Phượng Nghi: "Vừa rồi làm tỷ tỷ sợ lắm phải không?"

Hạ Phượng Nghi nắm tay Ôn Nhu, cảm kích nói: "Ôn Nhu muội muội, vừa rồi thật cảm tạ muội lắm."

Ôn Nhu điềm tĩnh cười, lắc lắc đầu, sau đó hỏi Tả Giai Âm: "Cô vừa rồi nói đến Ân gia sơn trại, đó là chỗ nào vậy, sao cô biết ả là người của Ân gia sơn trại?"

Mạnh Thiên Sở đáp:"Đại khái là nhân vì cây roi này đây."

Tả Giai Âm gật đầu. Phi Yến lúc này mang Văn Bác từ trong một phòng ra, thấy mọi người đều ở trong vườn nói chuyện, liền nói: "Mọi người đến phòng khách nói đi, em vừa rồi không dám ra, sợ gây phiền phức cho mọi người, nên cùng Văn Bác trốn trong đó. Giờ thấy kẻ đó đi rồi mới dám ra, chắc kẻ đó không đến nữa đâu."

Ôn Nhu tiếp lấy cây roi, mượn ánh trăng nhìn kỹ, quả nhiên ở cán có khắc chữ "Ân."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.