Translator: Waveliterature Vietnam
"Thủy Dã Không, ngươi thực sự có bị sao không?"Suốt đường đi Hải Bộ Sa luôn lặp đi lặp lại câu hỏi này, tình huống nguy hiểm vừa xảy ra thực sự đã làm dọa cho cô chết khiếp trong khi bình thường cô vẫn hay sợ hãi.
"Yên tâm, ta không có vấn đề gì,cho chúng chịu đau đớn như vậy, lần sau chúng sẽ không dám gây phiền phức cho chúng ta nữa." Thủy Dã Không nhẹ nhàng nói nở một nụ cười nhẹ cảm giác thật an tâm.
Thủy Dã Không nói làm cho trong lòng Hải Bộ Sa cảm thấy nhẹ nhõm, không phải Thủy Dã Không nói cái gì cũng đúng sao?
Nhưng nói là một chuyện trong lòng nghĩ sao lại là một chuyện khác, hắn hiểu rất rõ về tính cách của bọn côn đồ. Những tên đó giống như thuốc cao bôi trên da chó. Đừng nghĩ rằng hôm nay bạn đánh bọn chúng thừa sống thiếu chết thì chúng sẽ ngoan ngoãn không dám quấy phiền.
Nếu không đánh bọn chúng cho chết đi luôn, thì chúng từ giờ sẽ là những phiền toái gắn liền với ngươi.
Dưới thân phận là một học sinh Thủy Dã Không bị giới hạn năng lượng nên hắn không thể hạ thủ hết mức, và Hải Bộ Sa thì đứng bên cạnh theo dõi.
Mặc áo khoác vào nhà nấu ăn, Hải Bộ Sa lục lọi khắp nhà một lúc và tìm thấy một chiếc áo nam.
"Thủy Dã Không, ngươi hãy mặc bộ quần áo này vào trước đi... đồng phục học sinh của ngươi, có máu trên đó... Ta, ta sẽ giặt nó cho ngươi, và sau đó đưa nó cho ngươi." Trong tâm của Hải Bộ Sa vẫn rất lo sợ bất an, "Ta... Rất có kinh nghiệm... "
Rất có kinh nghiệm không cần phải nói những lời như thế này đâu. Thủy Dã Không chạm chạm vào mũi, và hắn luôn cảm thấy rằng Hải Bộ Sa quá khốn khổ.
" Vậy ta lại làm phiền người rồi." Thủy Dã Không lấy chiếc áo và quay lưng lại để thay áo.
Chuyện xảy ra bên ngoài trường hôm nay, cả Hải Bộ Sa và Thủy Dã Không đều im lặng không nói cho bà Hải Bộ Huệ Biết, vì nếu biết được chuyện tày trời như vậy bà sẽ rất sốt ruột và lo lắng. Hơn nữa, Thủy Dã Không cũng biết rằng đây là rắc rối mà chính hắn đã gây ra. Hắn không có thói quen để người khác gánh rắc rối theo mình.
Buổi tối này vẫn là một ngày bận rộn. Với màn trình diễn tuyệt vời của Thủy Dã Không đêm qua, Hải Bộ Sa lại càng yên tâm chuẩn bị món ăn nguội.
Cô lấy nước vo gạo bằng hai tay rồi sau đó tẩm giấm vào, còn Thủy Dã Không thì cắt cá và rau một cách dễ dàng tự nhiên, và cuối cùng sử dụng một màng bọc bọc chặt thực phẩm lại nó. Một món ăn hoàn chỉnh đã được hoàn thành.
Rau và cá được cắt ra bởi Thủy Dã Không đều có kích thước và độ chính xác đều răm rắp như được cắt bằng một cái máy.
Hải Bộ Sa cẩm trên tay một miếng cà rốt đã được khắc tỉa, ẩm thực Nhật Bản đều rất quan trọng trong khâu chạm khắc nghệ thuật. Mặc dù nhà ăn bên đường không phải là một khách sạn lớn.
Nhưng vẫn rất cần việc chạm khắc tinh tế.Một món ăn được trang trí bằng những đường nét chạm trổ tinh tế thì trông sẽ rất đẹp mặt kích thích người ăn ăn ngon miệng hơn.
"Cái này không phải là khắc hoa sao?" Thủy Dã Không đang bưng một chậu tôm đi ra và rửa tay.
"A." Tiếng nói của Thủy Dã Không làm cho Hải Bộ Sa giật mình, và con dao bất ngờ bị chệch hướng cắt một đoạn vào tay Hải Bộ Sa.
Nhìn thấy tay Hải Bộ bị như vậy, Thủy Dã Không hoảng hốt nhanh chóng chắp tay thành chữ thập và khoanh tay lại: "Xin lỗi..."
"Tại tai... lỗi của ta, ta quá bất cẩn." Hải Bộ Sa buông củ cà rốt ra. "Ta khắc hoa... Nhưng ta quá ngốc quá, làm sao ta có thể khắc nó đây?"
"Để ta thử một lần xem." Thủy Dã Không thay con dao để khắc. "Ta vẫn rất cần thỉnh giáo sư phụ chỉ dạy ta kỹ thuật cắt tỉa rau củ này."
Hải Bộ quay sang ngượng ngùng gật đầu đồng ý. Mẹ cô là người đầu tiên dạy cô cách cầm dao khắc tỉa sau khi cắt rau trong cửa hàng được vài tháng.
Sau một tháng không liên tục, cô mới có thể thành công, nhưng một người rất thông minh như Thủy Dã Không, chỉ cần dạy sơ là đã có thể cắt tỉa thoăn thoát rồi.
"Này Thủy Dã Không ta sẽ làm mẫu cho ngươi xem một chút..." Hải Bộ Sa quay người, vươn tay cầm củ cà rốt đặt ở trước mặt Thủy Dã Không. "Để cắt tỉa được cà rốt trước tiên chúng ta phải loại bỏ được lớp vỏ của nó rồi chạm khắc theo trình tự từ ngoài vào trong theo thứ tự từng lớp, cứ như vậy, từ từ hình thành một mô hình hoa văn. "
Thủy Dã Không nghiêm túc nhìn vào những đường khắc trên cà rốt của Hải Bộ Sa, các khớp ngón tay run rẩy trong vô thức, thanh kiếm của LV2 đã được tung ra, và mọi liên kết hành động của bản khắc được in trong tâm trí hắn, ở một vài động tác điêu khắc của Hải Bộ Sa bị sai cũng đã được hắn sửa đổi hoàn toàn trong đầu.
Hải Bộ Sa vừa giảng giải cho Thủy Dã Không vừa quan sát hắn: "Thủy Dã Không... Nhớ, nhớ kỹ chưa?"
Miệng cô quá vụng về, giải thích được một nửa thì cứng họng. Về cơ bản, chỉ có bàn tay đang di chuyển, và miệng cô thì cứ chép chép không biết nói gì.
Sao mà ta ngốc vậy chứ.
"Chà. Sư phụ giải thích rất rõ, ta đã hiểu hoàn toàn rồi." Bàn tay của Thủy Dã Không đưa lên phía trước, " Để ta thử một lần xem."
Tiếp lấy con dao cùng củ cà rốt trên tay của Hải Bộ Sa, Thủy Dã Không bắt đầu vận lực và thanh kiếm của LV2 được khởi động. Hắn vuốt ve củ cà rốt một vòng và khoanh tròn nó.
Mỗi bàn tay chạm vào nơi đó và tạo thành một điểm dao trong não. Đầu bàn tay phải đập vào hoa văn trên củ cà rốt và bắt đầu cắt không do dự.
Những củ cà rốt nhỏ được xoáy trong lòng bàn tay của Thủy Dã Không, và những phần thừa rơi lả tả xuống thớt. Những củ cà rốt này thật hữu ích khi nấu ăn.
Chỉ mất chưa đầy một phút Thủy Dã Không đã rút con dao ra khỏi củ cà rốt hành tím.
Một bông hoa cà rốt hành tím nở rộ trong lòng bàn tay hắn.
"Được rồi." Hỏi về mùi cà rốt hành tím trong không khí, Thủy Dã Không khịt khịt mũi, nhưng ngược lại càng muốn hắn hắt xì hơi.
Trợn mắt và há hốc mồm nhìn màn cắt tỉa của Thủy Dã Không, Hải Bộ Sa như không tin vào mắt mình há to miệng rồi dung bàn tay bé nhỏ của mình che lại.
"Quá tuyệt vời."
Hoa cà rốt hành tây được khắc bởi Thủy Dã Không có vẻ ngoài thật hoàn hảo. Nếu như cho Hải Bộ Sa một khoảng thời gian, thì Hải Bộ Sa cũng có thể khắc được, nhưng phải mất rất nhiều thời gian và cũng không biết phải thực hiện bao nhiêu lần mới được.
Khả năng khắc tỉa một bông hoa đẹp như vậy trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, tài năng của Thủy Dã Không thực sự phi thường.
Nhìn những bông hoa cà rốt hành tây, Thủy Dã Không dường như vẫn cảm thấy chưa đủ. Vẫn còn những nơi cần cải thiện:" Hải Bộ Sa,có còn gì cần phải khắc tỉa nửa không?
"Ah, có hai củ hành và ba củ cà rốt."
"Đưa nó cho ta!"
Các trường học Nhật Bản ở các thập niên trước đều thực hành chính sách một tuần học 6 ngày, nhưng sau khi thực hiện giáo dục công lập, hầu hết các trường học công đều đã đổi thành một tuần học 5 ngày.
Trường trung học nơi Thủy Dã Không học đã kiên quyết thực hiện quyết định trên vào cuối tuần.
Tối nay, Tả Điền Thực Y thực sự đã không ngồi trước ngôi nhà cho thuê. Thủy Dã Không mỉm cười nhẹ nhõm. Tôi không phải chia sẻ đồ ăn với người khác vào sáng mai rồi.
Không nói làm hay ho gì nhưng môi ngày Thủy Dã Không đã ăn ở nhà hàng cả 2 phần cơm, đi về vẫn được nhận cơm khiến hắn thực sự cảm thấy xấu hổ.
Đếm hai bữa ăn, chuyển đổi thành tiền lương, tiền lương mỗi giờ là hơn một ngàn hai, mặc dù đó là nhờ anh ta trong mấy ngày trước đã ra tay trượng nghĩa, nhưng cứ mãi như vậy thì hắn thật giống như đang mắc nợ người ta vậy.
Vào buổi trưa ngày hôm sau, Thủy Dã Không tự học ở nhà, và chương trình toán học của trường trung học ở đây không thua kém gì ở Hoa Quốc. Thực tế, việc học toán ở Đông Á có thể nói là khó số một thế giới..
Đang cắn răng sử dụng công thức, cánh cửa của Thủy Dã Không đột nhiên bị gõ - chuông cửa cũ đã hư không thể sử dụng, và chủ nhà cũng không có ý định đổi mới.
"Ai đấy?" Thủy Dã Không nghĩ Tả Điền Thực Y ở nhà bên cạnh.