Translator: Waveliterature Vietnam
Một nhóm hơn mười mấy người tiến tới cơ bắp cuồn cuộn, xăm trổ đầy người, mang áo quần bụi bặm. Một số tên cầm dùi cui và gậy. Mấy tên không mang gì trông có khi còn nguy hiểm hơn, có tên còn mang theo cả dao bấm trong người.
Thủy Dã Không biết rằng an ninh của Thành phố Adachi rất kém, nhưng không nghĩ đến mức này, ngang nhiêm mang vũ khí trên phố mà không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Có một số gương mặt quen thuộc, trong đó có Hoành Xuyên bị hắn đánh trong lớp hôm trước.
Có vẻ như bọn chúng có dự tính từ trước ở trên đường, Thủy Dã Không biết Hoành Xuyên không cùng đồng bọn không động thủ mấy ngày vừa qua, đó là bọn chúng đang tìm đường đến và cơ hội tốt để thực hiện.
"Chính là hắn." Hoành Xuyên chỉ vào Thủy Dã Không với đôi mắt hùng hổ sát khí.
Ở trường, Hoành Xuyên không chỉ là một học sinh cá biệt. Mà trong xã hội, cũng qua lại với mấy tên côn đồ. Có tin đồn người trong nhà của hắn là xã hội đen, tin đồn chắc ít nhất cũng đúng 50%.
Với nhiều tin đồn như vậy Thủy Dã Không xem đám người kia là một xã hội cặn bã.
Mười mấy người tiến tới mặt áp đảo Thủy Dã Không, tên cầm đầu hăm dọa Thủy Dã Không: "Có phải người gây sự với Hoành Xuyên?"
"Nếu mấy ngày nay hắn không bị ai đánh nữa, vậy thì đó là ta rồi." Thủy Dã Không giọng điệu hiên ngang trả lời.
Một tay hắn đặt phía sau Hải Bộ Sa, ý bảo Hải Bộ Sa lui về phía sau.
Hải Bộ Sa biết không giúp được gì Thủy Dã Không lúc này, ngược lại sẽ làm hắn phân tâm, nghe lời cô lui về phía sau. Tay cô muốn lôi điện thoại trong túi sách, nhưng nhiều người thế này, khó mà gọi cho cảnh sát. Nếu gọi điện có khi tình hình sẽ căng hơn nữa.
Không, nhất định không phải đến đây để đánh Thủy Dã Không, chỉ cần thái độ thành khẩn giải thích mọi chuyện, có thể sẽ bỏ qua được hiểu lầm này. Suy cho cùng, cũng do Hoành Xuyên làm họ khó chịu ….
Hải Bộ Sa tâm trí rốii bời, tìm cách trấn an tinh thần.
"Không tồi, không tồi, tiểu tử, lá gan của người lớn lắm." Tên cầm đầu vừa nói vừa vuốt lên cái đầu hói. "Ta rất ngưỡng mộ sự can đảm của ngươi, nếu ngươi quỳ xuống dập đầu xin lỗi Hoành Xuyên từ đây cho đến trường học, chúng ta sẽ bỏ qua cho ngươi."
Tên bên cạnh huýt sáo khiêu khích.
"Qùy, quỳ, quỳ."
" Lão Đại, ngươi nhân từ quá rồi."
"Đầu tiên, cô gái sau lưng tên khốn này đáng yêu đấy chứ, nhìn cũng không tệ lắm, hay ta có điều kiện thế này, như vậy đỡ khó xử." Tên đó nhìn Hải Bộ Sa nhếch mép cười. "Cho cô ta ở lại với bọn ta một đêm, chụp chung kiểu ảnh, quay vài video, ngươi thấy thế nào. À, Cô bé, yên tâm đi, bọn ta không đối xử với cô giống Cổ Điền Thuận Tử đâu."
Vụ án Cổ Điền Thuận Tử là một sự cố bạo lực ở trường học ( đảo quốc) Nhật Bản trong thế kỷ trước.
Ngay cả dư chấn của vụ án này không lắng xuống trong suốt 30 năm qua, nó vẫn trở nên quen thuộc trong mỗi người.
Vụ án tàn độc này còn được gọi là đập vỡ xi măng. Ba mươi năm trước, sau vài ngày bị bạo hành và lạm dụng vô nhân đạo, nữ sinh trung học Cổ Điền Thuận Tử đã bị một nhóm sát nhân đánh đập sau khi bị đối xử tàn tệ. Ngoài hiệu trưởng, còn có hàng tá người khác liên quan đến tội ác này.
Hải Bộ Sa bị dọa đến sợ hãi lùi về phía sau, đứng im thin thít, chiếc cặp sách rơi xổm xuống đất.
Thủy Dã Không buông cặp sách cùng với hộp cơm xuống đất.
"Ngươi có ngoan ngoãn không."
"Quỳ, quỳ xuống nhanh lên."
Bọn côn đồ tưởng Thủy Dã Không có ý định quỳ xuống.
Hải Bộ Sa cũng nghĩ như vậy. Mặc dù Thủy Dã Không đánh nhau rất giỏi, nhưng đây là mười mấy người, làm sao địch nổi. Nếu Thủy Dã Không không muốn cô không bị thương thì chắc sẽ quỳ xuống?
Cô không chịu đựng được… nhắm tịt mắt lại.
" Đã nói xong chưa?."Thủy Dã Không buông đồ trên tay đặt xuống đất đứng thẳng dậy, nhìn thẳng vào tên cầm đầu.
Nhìn thấy ánh mắt của Thủy Dã Không, tên cầm đầu hét một tiếng, tên này xem ra muốn chết, không thể không đánh, đánh hắn cũng không thành vấn đề, đây lại không có camera.
"Không cần đánh chết hắn, để hắn thừa sống thiếu chết!" Tên đầu trọc hét lớn, trong tay cầm cái gậy bóng chày, thân gỗ gậy thép rất dễ đánh chết người.
Nhưng ngay cả khi gậy gỗ cũng sẽ làm đầu chấn động! Hắn dơ gậy tính đánh vào vai Thủy Dã Không, nếu trúng không chỉ trật khớp mà có khi gãy cả xương.
Thủy Dã Không nheo mắt, nhìn cây gậy lao tới. Tay phải anh ta dùng long trảo thủ túm lấy cổ tay tên đầu cuộn, tập trung Chuck lạp lên lòng bàn tay, nhanh đến nỗi chỉ nghe tiếng xương gãy giòn vang lên.
Cổ tay của đầu trọc bị hắn nắm gãy!
Quay người, trụ chân, Thủy Dã Không lại lên gối vào bụng, ngay tức thì tên đầu trọc nặng hơn 190 kg nằm trên đất chỉ trong hai giây.
Những tên khác còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, Thủy Dã Không ùa vào phía trước người đàn ông to lớn. Trước chục người cầm vũ khí, anh ta không có ý định rút lui. Trong ánh mắt còn có một khao khát háo hức.
Nhìn thấy Thủy Dã Không, nhóm côn đồ biểu lộ ra ác ý cười chê.
"Mộc diệp …. Gió xoáy." Đem Chuck lạp tụ lại dưới nửa người, Thủy Dã Không nhẹ giọng nở nụ cười đắc ý.
Gió, Thủy Dã Không cảm nhận được gió.
Một cơn lốc nhỏ nổi lên từ người hắn ta, mười mấy tên côn đồ còn không kịp biết gió từ đâu mà đến, Thủy Dã Không đã đánh liên tiếp vào người bọn chúng.
Bụng, vai, mặt, mông.
Âm thanh gãy xương vang lên, ngay cả khi bọn côn đồ bị gió cuốn đi.
Hải Bộ Sa tay cầm điện thoại, cô sẵn sàng gọi khi Thủy Dã Không xảy ra chuyện. Nhưng cô bất ngờ trước cảnh tượng xảy ra.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Chuyện vừa xảy ra, không riêng Hải Bộ Sa hoang mang. Mà ngay cả Hoành Xuyến ở phía sau nằm hấp hối như con chó con mất mẹ. Không thể tin vào mắt mình. Tất cả đã rơi xuống đất.
Lúc này, Hoành Xuyên bị túm cổ nhấc lên. Thủy Dã Không người mang đồng phục dính đầy máu.
Nhìn Thủy Dã Không, Hoành Xuyên đầy sợ hãi, bị nhấc cổ anh ta gào kêu lên, hai tay nắm lấy Thủy Dã Không.
"Đừng!"
Thủy Dã Không đem Hoành Xuyên ném xuống, úp mặt vào đất.
Giống như lau nhà, mặt Hoành Xuyên liên lục chà vào mặt đất, miệng dính đầy bùn đất
"Hoành Xuyên, như vậy ngươi có hài lòng chưa."
Thủy Dã Không hạ người, dùng chân dẫm vào cổ Hoành Xuyến.
"Được rồi …. Hài lòng rồi… Thủy … Thủy Dã Không, ta sai rồi, ta sai thật rồi, ngươi tha ta đi..."
Hoành Xuyên nghẹn ngào xin lỗi, người như mất hồn gật đầu nói.
Sau khi chà xát mấy lần, Thủy Dã Không nèm hắn sang một bên, hắn nhặt túi sách với áo khoác lên, đưa cho Hải Bộ Sa cầm.
"Đi thôi."
"Ờ…ừm."
Hoành Xuyên ho mạnh, vừa rồi Thủy Dã Không cho hắn thấy cảm giác Thủy Dã như một con thú giữ hay dòng nước lũ, khớp cổ anh ta như bị thú giữ ngậm con mồi.