Translator: Waveliterature Vietnam
Cô ta nhìn về phía trước, cầm túi to, bước chậm rãi về phía trước, như thể không nhìn thấy tên nhà sư.
Đi ngang qua nhà cô ta không dừng lại, lại tiến hai bước về phía trước.
Dưới ánh nhìn của đám hòa thượng, Tả Điền Thực Y dừng lại trước cửa phòng Thủy Dã Không
"Cộc cộc."
Cô ta gõ cửa.
Mấy tên nhà sư bị tiếng gõ cửa làm chú ý.
"Cộc cộc."
Cô ta lại gõ cửa.
Có hai tên hòa thượng đang nói chuyện chú ý đến cô ta.
"Cộc cộc."
Cô ta vẫn tiếp tục gõ cửa như vậy.
Một tên nhà sư tiến tới, giơ tay lên.
"Cộcc …"
Mở cửa ra, mở cửa ra.
"Có chuyện gì vậy."
Cánh cửa cuối cùng cũng mở.
"Anh à, hôm nay siêu thị có món đặc biệt, có rau cần tây anh thích ăn." Tả Điền Thực Y ngẩng đầu và mỉm cười, cặp đôi vô tình chạm đầu vào nhau.
Thủy Dã Không cũng cười, hắn ta xoa đầu Tả Điền Thực Y, và cấm lấy túi: "Buổi trưa này ngươi muốn ăn gì ta nấu, hả người đẹp?"
"Thiệt hả."
Cảnh cửa đóng lại.
...
Thủy Dã Không đẩy Tả Điền Thực Y, đứng sau để hắn ta bảo vệ.
Sau đó, mắt hắn ta tinh như mèo, nhìn xuyên ánh sáng, hắn ta có thể thấy một tên nhà sư đang ở trong góc nhìn.
Hắn đứng thẳng dậy, rời xa cánh cửa, mặt không chút biến sắc nói: "Này người đẹp, có mua khoai tây không?"
"Có mua, thưa anh." Tả Điền Thực Y bước tới vài bước, lòng tràn đầy niềm vui.
Tên nhà sư ở cửa bĩu môi và bỏ vào.
Thủy Dã Không cứ đợi ở cánh cửa, cho đến khi tiếng bước chân của nhóm người kia mất hẳn, hắn mới nhẹ nhàng thở phào.
Trong lối nhỏ của căn phòng, Tả Điền Thực Y ngồi ở mép giường, nhìn Thủy Dã Không chằm chằm.
Đầu hơi cúi, tròng mắt nghiêng góc 45 độ nhìn Thủy Dã Không, giống như đang hăm dọa.
Thủy Dã Không hiểu được Tả Điền Thực Y thường sẽ nhìn kiểu đó, như vậy khó có thể nâng tầm mắt, nhưng có một lợi thế là có thể ngăn nước mắt chảy ra.
"Không có gì, bọn họ đã đi rồi." Thủy Dã Không nở một nụ cười, nhưng nụ cười lại cứng nhắc, Tả Điền Thực Y ánh mắt vẫn sắc bén, làm cho hắn cảm thấy mình như kẻ ngốc.
"Đói bụng không, ta có một phần cơm ở đây."Không thấy Tả Điền Thực Y đáp lại, Thủy Dã Không quyết định mở lò vi sóng hâm nóng thức ăn.
Phòng cho thuê không có bếp nhỏ, nếu không hắn ta đã có cơ hội phô diễn kỹ nghệ rồi.
Vài phút sau, Thủy Dã Không đặt bữa trưa trong bàn, sau đó ngồi lên bàn viết nốt bài tập cuối tuần.
Chuyện gì đã xảy ra với gia đình của Tả Điền Thực Y, sao đột nhiên lại có một nhóm hòa thượng đến đây như vậy, Thủy Dã Không muốn biết rõ nguyên nhân, nhìn thấy bộ dạng của Tả Điền Thực Y hoặc là cũng không biết, hoặc có ẩn dấu gì đó.
Hắn ta cũng không muốn liên quan đến những chuyện rắc rối như vậy.
Các nhà sư của thành phố chính là sự tồn tại còn lại của các thế lực quân chiến, chưa kể đến lịch sử của các nhà sư đã có địa vị cao trong lịch sử, nhưng cuối cùng vẫn bị loại trừ.
Vào thế kỷ XVII, mặc dù tôn giáo chủ đạo của đất nước là Phật giáo, vào thời Chiến quốc, đạo Kito dần phát triển ở các thành phố (quốc đảo).
Thời kỳ chiến quốc kết thúc, mở ra một thời kỳ hòa bình, các tín đồ Phật giáo muốn loại trừ các tín đồ của Kito. Trong những năm qua, 300000 tín đồ Kito đã bị giết hại, hơn 40000 người thân của tín đồ Kito cũng bị giết hại.
Ngay cả trong xã hội hiện đại, những tín đồ sai lệch của Phật giáo cũng thường gây ra những chuyện lớn.
Với trái tim đã chết đi thế này, thời gian trôi rất nhanh, và ánh mắt của Tả Điền Thực Y cũng trở lại bình thường.
Không biết từ khi nào, cô ta cầm tay hắn, đứng lên vùi đầu.
Thủy Dã Không rất muốn nói là đừng, nhưng nhất thời không thể mở miệng.
Nếu nói chuyện, thì không nên nhắm mắt.
"Này." Hắn đưa phần cơm cho Tả Điền Thực Y vừa nói, "Này."
"Xin chào, cứ gọi ta là Thủy Dã Không." Thủy Dã Không buông bút. "Ngươi là hàng xóm mà, không phải này, hiện tại có ổn hơn chút nào không?"
Vừa thấy Thủy Dã Không cười cợt nhả bộ dạng mình, Tả Điền Thực Y liền cảm thấy đau đầu.
Nhưng nhìn vào việc hắn giúp cô vừa rồi, cô ta nhẹ giọng xuống.
"Cơm của ngươi đây, cảm ơn." Tả Điền Thực Y muốn rời khỏi phòng hắn.
Thủy Dã Không chằm chằm nhìn cô ta, cô có phải con lừa không vậy?
"Ngươi muốn đi chết hả?" Thủy Dã Không gõ lên bàn, "Bọn họ có thể chưa đi xa, ta nghĩ bọn nhà sư đến đây để bắt ngươi đó, ngươi đang không may mắn, hiện lại không quen biết ai, giờ quay trở lại phòng, chờ chúng tới hả?"
Tả Điền Thực Y mặt đỏ lên, hai tay nắm chặt và lắc lắc: "Ngươi đừng nói bậy, sao người chắc chắn chúng đến để bắt ta được, hơn nữa trong xã hội lúc giờ, việc bắt giữ người chưa thành niên là phạm pháp."
"Luật cũng nói đập phá nhà riêng là bất hợp pháp."
Nếu pháp luật xã hội là hoàn hảo, liệu rằng những người soạn luật có toàn năng và hoàn hảo không?
Thủy Dã Không nói trúng điều lo sợ của Tả Điền Thực Y, cô tiếp tục nắm chặt tay rồi lại buông lỏng ra.
Việc của đám hòa thượng kia, Tả Điền Thực Y cũng biết, tuy rằng có lừa tiền mẹ cô, nhưng không có tệ đến mức một nhóm người tới nhà phá thế này. Ở trên lầu nhìn thấy nhóm người vây quanh trước cửa, Tả Điền Thực Y nhũn chân sợ hãi.
Nếu người phụ nữ đó làm điều gì sai trái, cũng có thể là đám lừa đảo kia có bị ảnh hưởng, nếu không thì không làm quá lên đến vậy!
Dù suy đoán thế nào, cô không thể không run rẩy, mặc dù mẹ cô ban ngày không ở nhà, nhưng không làm gì sao phát sinh chuyện như ngày hôm nay.
Nhìn Tả Điền Thực Y tỏ ra mạnh mẽ lại thấy đáng thương, Thủy Dã Không trong lòng thở dài: "Có cần báo cảnh sát không?"
Tả Điền Thực Y lắc đầu, cô quay xuống ngồi lên mép giường, cô ta lấy tay che hết mặt.
Thủy Dã Không đừng làm quá ….
Nếu bây giờ báo cảnh sát thì phải nói sao? Mẹ ta bị nhóm hòa thượng bắt đi, hoặc nhóm hòa thượng đột nhập vào phòng của ta, trường hợp nhỏ thế này cảnh sát chắc chả để ý tới, đặc biệt liên quan đến tôn giáo.
Căn phòng tối lại trở nên âm u chật hẹp hơn, dường như có thể nghe thấy âm thanh của mọi sinh vật trong phòng vậy.
"Đừng lo lắng, bà Tả Điền sẽ về vào lúc đêm thôi."
Vào lúc chiều, Thủy Dã Không nhìn vào đồng hồ, rồi tới nhà hàng để làm việc, khi mang thắt lưng, hắn duỗi hết gân cốt trên người làm tiếng động.
"Ta đi làm vào buổi tối, ngươi cứ ở trong phòng, đây là chìa khóa, ta sẽ không mang theo, nếu bà Tả Điền trở lại, cô cứ việc để chìa khóa dưới cửa là được."
"Ta đi đây."
"Thật hả."
Tả Điền Thực Y nhìn thấy hắn đặt chìa khóa ở bàn, ánh mắt lạnh lùng lướt đi, cô siết chặt cả người cùng đôi chân.
Trong tình hình này không thấy gì lạ khi cô nhốt mình trong phòng, để cho cô yên tâm, Thủy Dã Không cố ý để chìa khóa lại.
...
Thủy Dã Không chạy ra ngoài một lúc rồi chợt dừng lại.
Hắn ta nhắm mắt lại chợt nhớ đến cô ta ở trong phòng, nỗi sợ hãi loé lên trong mắt cô.
"Cô ta không khác gì con cún con đang run rẩy, ta cũng vậy." Thủy Dã Không lôi điện thoại ra và gọi cho gì Hải Bộ Huệ.
"Cô Hải Bộ Huệ, hôm nay cho con xin lỗi, con có chút việc tối nay…"