Naruto Giữa Đời Thực Tokyo

Chương 18: Chương 18: Ta sẽ đến Yamanashi




Translator: Waveliterature Vietnam

"Cộc cộc."

Tả Điền Thực Y nghe tiếng gõ cửa, bất ngờ ngã khỏi giường một cách hốt hoảng.

Cô ta cuộn tròn mình dưới chân giường không nhúc nhích, tiếng gõ cửa mỗi lúc lại càng vang hơn, Tả Điền Thực Y lại run rẩy hơn.

"Ta đây, Thủy Dã Không đây."

Là hắn ta? Tả Điền Thực Y nhăn mặt nhéo mày, hắn không phải mới đi làm hay sao, sao giờ về nhanh vậy.

Cô ta tiến nhẹ đến cánh cửa, nhìn xuyên qua bên ngoài quả thật là hắn ta.

"Đúng rồi."

"Sao người lại quay lại." Tả Điền Thực Y nói một cách buồn rầu.

"Đột nhiên ta không muốn đi làm, ở phòng nghịch điện thoại vậy." Thủy Dã Không nở nụ cười nhẹ nhàng nhìn vào ánh mắt của Tả Điền Thực Y.

"Phải rồi, đây là hai phần cơm ta mua ở cửa hàng tiện lợi, ta với ngươi mỗi người một phần." Thủy Dã Không lắc qua lắc lại túi đồ ăn trên tay, hộp cơm kêu loong coong.

Mặc dù nhìn hắn chỉ giống như một tên đáng ghét nhưng tâm tính của hắn thì không đáng ghét như hắn.

Sau khi vào phòng, Thủy Dã Không ngồi nghịch điện thoại như đã nói, nhưng không có chơi game di động.

Hắn xem một số hình ảnh và video về kiếm thuật ở đảo quốc, nhẫn thuật thì phải có kiếm thuật, thể thuật tấn công địch trực diện, trong hầu hết thời gian, cần chú ý kiếm thuật kết hợp nhẫn thuật để giải quyết vấn đề.

Sau khi xem một lúc lâu, Thủy Dã Không thấy kiếm thuật anh ta tu luyện ở trong Naruto là duy nhất, so với nó, không phải nói là tuyệt nhất, nhưng hơn hẳn mấy cái video hắn xem hơn nhiều.

Tất nhiên là thanh kiếm nổi bật trên internet không được mang vào, kiếm thuật thực sự vẫn được dấu trong nơi kín đáo, và không hiện diện với công chúng.

Kiếm thuật về thể lực của người bình thường, có thể so với kiếm thuật của những người trong Naruto hay không?

Vào lúc 10h tối, Tả Điền Thực Y dần bình tĩnh, cô ta nhìn chằm chằm đồng hồ trên tay một cách chậm rãi.

Thời gian này tuyệt đối không bình thường, thường thì người phụ nữ đó 10h phải về tới rồi, tuy rằng có mấy đêm, cô ta phải liên lạc với những tên nhà sư, Tả Điền Thực Y tâm trạng buồn rầu hẳn ra.

Quan sát tình hình của Tả Điền Thực Y, Thủy Dã Không lắc đầu.

"Bà ấy chắc có vấn đề gì rồi." Tả Điền Thực Y thì thào nói: "Đã khuya thế này, sao bà ta chưa về tới nhà chứ."

"Nhất định có vấn đề, nhất định có vấn đề."

"Và những tên nhà sư…."

Không nhìn Tả Điền Thực Y lẩm bẩm lâu, Thủy Dã Không nhìn cô ta nghiêm túc nói: "Nếu có vấn đề, cô cứ nói ta nghe, ta sẽ cố gắng giúp."

"Ngươi?" Tả Điền Thực Y không có ý chế nhạo, mà lo lắng nói, "Ngươi không giúp được đâu, bọn chúng hoạt động có tổ chức, chính quyền còn không làm gì được, ngươi thì có khả năng gì."

Lần đầu tiên Thủy Dã Không nghe giọng bất lực của cô.

Có tổ chức? Thủy Dã Không chưa nghe nói qua về nó, nhìn những tên hòa thượng ranh mãnh, ngay từ đầu hắn còn tưởng bà Tả Điền gia nhập hội giáo lớn, không ngờ đó là một "tôn giáo mới" như vậy.

Sau chiến tranh, vũ khí bị hạn chế ở đảo quốc Nhật Bản, ở GHQ thì bị tước bỏ vũ khí hoàn toàn, Trung Hoa thì biến mất, khía cạnh tư tưởng và văn hóa bị loại bỏ, các tôn giáo mới liên tục bị chèn ép. Những tôn giáo mới cơ bản chia thành bốn loại, lấy dương giáo làm cơ sở, phật giáo làm cơ sở, đạo thần giáo làm cơ sở, và cuối cùng là lấy " Khoa học" làm cơ sở.

"Là tôn giáo mới à?" Thủy Dã Không bứt tóc cảm thấy khó chịu.

Vấn đề tôn giáo mới này là vấn đề mà pháp luật khó can thiệp, hàng chục tôn giáo mới du nhập, có một số vấn đề, nhưng tất cả đều được bỏ qua vì luật tôn giáo không khắt khe, mặt khác cảnh sát sẽ không bao quát hết được như trong phim truyền hình hay điện ảnh, và việc tìm một tôn giáo mới không có gì khó khăn.

Đi trên đường, cũng có người sẽ hỏi "Thế nào là hạnh phúc", nhưng không phải là câu hỏi của phóng viên ở trạm camera quan sát, mà là một số hội có tên "Hạnh phúc XX" hoặc là "XX hạnh phúc" để tuyên truyền tuyển thành viên.

"Đó là giáo phái tồi tệ." Tả Điền Thực Y vừa nói vừa áp tay vào mặt, "Ta đã thấy những việc xấu của bọn chúng, bọn chúng trừng phạt những kẻ phản bội."

Cô ta hoang mang đến mức không nhìn để ý tới Thủy Dã Không.

Tôn giáo mới này thật độc ác, có những vấn đề hai mặt ở quốc đảo này, giống như Áo Mỗ Chân Lý Giáo, trước vụ tấn công bằng khí gas, bất kể đó là thông tấn đưa tin hay dân chúng truyền miệng thì ai cũng hiểu đây là một giáo phái tàn ác, nhưng phải đến cuộc tấn công, nó mới bắt đầu bộc lộ bản chất của nó và bị giải quyết.

Dựa vào Luật tôn giáo, khi người đứng đầu bị bắt giữ, giả sử những thành viên khác muốn phát triển lại giáo phái, thì họ có thể dựa trên những nguyên lý của tôn giáo rồi sau đó bổ sung phát triển tạo ra một tôn giáo mới dựa trên nền tảng cũ, rồi tự bản thân họ cho mình một cái danh ngôn là Bồ Tát.

"Ý ngươi là, bà Tả Điền sẽ gặp nguy hiểm?" Thủy Dã Không tỏ vẻ nghiêm túc và nghiêm mặt nói.

"Đúng rồi." Tả Điền Thực Y nói lớn đứng lên, "Ta đã thấy những nghi thức xấu của bọn chúng. Bọn chúng mặc dù là Phật giáo bình thường, nhưng làm vô số điều xấu ở phía sau. Bọn chúng lừa tiền tín đồ và tỏ vẻ như đấng cứu thế,,.. và giết chết những người muốn rút lui."

Thủy Dã Không nheo mắt lại trầm tư, tay cầm cây bút quay trong vô thức, bọn chúng không khác gì những kẻ giết người, một nhóm thành viên trong tôn giáo tìm tới nhà, rồi hiện tại bà Tả Điền cũng chưa về nhà nữa.

Tả Điền Thực Y không hiểu vì sao mình nói nhiều như vậy, lại là một người mà mình không hề quen biết.

Đúng vậy, Thủy Dã Không cũng hiểu chuyện này hắn không liên quan, hắn cũng chỉ là hàng xóm thôi, hôm nay giúp Tả Điền Thực Y lánh mặt được mấy tên nhà sư, cho dù không nay hắn không ra tay, thì cũng là điều phản ứng bình thường.

Nhìn thấy Thủy Dã Không thẫn thờ, Tả Điền Thực Y đôi mắt buồn ủ rũ.

Ta thực sự là kẻ ngốc, tại sao lại nói hết lên vậy. Mặc dù tên đáng ghét này là một người tốt, ta nói cho hắn nghe như vậy, cũng không có ích gì mà chỉ gây thêm phiền phức cho hắn.

Sau khi gia đình phá sản, buộc phải chuyển tới thành phố Adachi sống, Tả Điền Thực y cảm thấy tuyệt vọng như rơi xuống vực thẳm.

Cô ta không dám tưởng tượng mình sẽ ra sao khi người phụ nữ kia gặp nạn.

Bị chính hội đó bắt đi, rồi trở thành cô nhi?

"Ngươi đã thấy việc xấu chúng làm, ngươi có biết tổ chức bọn chúng ở đâu không?" Thủy Dã Không sau một hồi đấu tranh tư tưởng, rồi đặt cây bút xuống bàn.

Hắn ta thực sự không muốn gặp rắc rối, nhưng hắn cũng không phải kẻ máu lạnh có thể không màng sống chết của người khác, lúc trước không thể giúp được ông lão kia cũng vì hắn không có tiền, nhưng giờ hắn là một Ninja và trách nhiệm nặng nề, hắn làm như vậy không phải để cố gắng trở thành người tốt, lại càng không phải thánh nhân, nhưng thôi nếu làm được thì hãy làm xem như một cách để bảo vệ xã hội, tạo dựng một xã hội bình an.

Nếu không sau này sẽ rất áy náy nhìn nhận lại quá khứ lại trách móc bản thân.

Người không phải tượng gỗ, người vẫn có cảm xúc, tiến lên nào!

Hôm nay, ta có một thanh phong kiếm dài 3 thước trong tay, không người nào không giết được.

"Cái gì …." Tả Điền Thực Y ngẩng đầu, nhìn đôi mắt sáng long lanh, cô đáp lời như bản năng. "ở tỉnh Yamanashi."

Yamanashi ngay bên cạnh Tokyo, nhưng nằm ở phía tây, mà Adachi nằm ở phía đông bắc của Tokyo

"Đi thôi, bây giờ có thể bắt kịp chuyến cuối cùng tới Yamanashi." Thủy Dã Không nhìn vào lịch xe tàu điện ngầm, nắm lấy tay Tả Điền Thực Y rồi đi.

"Chuyến đi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.