Naruto Giữa Đời Thực Tokyo

Chương 121: Chương 121: Giơ tay lên




Translator: Waveliterature Vietnam

Tuyến Ngự Đường là tuyến đường sắt ngầm quan trọng nhất của Đại Bản, nó chạy qua phía bắc và phía nam Đại Bản, số lượng hành khách rất là nhiều, cho nên dù đã được cải tiến nhiều lần, nhưng cứ đến giờ cao điểm, mỗi chuyến tàu lại quá tải lượng khách.

Mọi điểm dừng của tàu điện ngầm đều chật kín, nhiều người đứng chờ rồi đi lên một cách vội vã, những người đang trở về nhà vào buổi chiều này đều làm việc ở khu vực trung tâm, một số lại sống ở các quận xung quanh khác, vì để tiết kiệm tiền thuê nhà, và trang trải chi phí trong cuộc sống, nên chấp nhận mất nhiều thời gian để đi lại mỗi ngày, vì vậy những người này xuống trạm trung tâm rồi vẫn đứng đợi để lên trạm khác.

Mặc dù đã có hơn 30 người xếp hàng đứng đợi, nhưng Thủ Võ Hùng ước chừng sẽ có đến ba chuyến tàu điện ngầm chạy qua, nên đành miễn cưỡng xếp hàng đứng đợi.

Phía trước còn có bốn năm người, hắn không biết liệu có thể lên được tàu thành công không.

Thủ Võ Hùng cũng không biết tại sao hắn lại vội vã lên xe để làm gì, rõ ràng về nhà cũng không còn ý nghĩa gì với hắn, ngược lại còn lãng phí thời gian trong đám đông hỗn loạn này, hắn bây giờ như một người tự do, có lý do gì phải vội vã trở về nhà đâu chứ.

Lại một chuyến tàu điện ngầm khác sắp đến, ngay lúc những người xếp hàng tiến về phía trước, một nhóm người đột nhiên chen ngang vào.

"Mẹ nó, thật sự rắc rối, phải mất rất nhiều nỗ lực để có thể có một chỗ đứng."

"Cuối cùng cũng không được sao, chết tiệt."

"Sau đó đi...."

Bốn năm người đàn ông mặc đồ thể thao rộng, một người đàn ông có cánh tay to cũng bắp chân săn chắc xen vào đoàn người đang xếp hang của chuyến tàu điện ngầm, mỗi người đều nhìn rất hung dữ, trên da lộ ra những hình xăm kỳ lạ.

Người dân đảo quốc, họ luôn có một cái nhìn khắt khe còn góp ý với chính phủ bày tỏ quan điểm về việc phản đối những hình xăm, hình xăm không chỉ có ở những kẻ phạm tội bị kết án tử hình, hơn nữa với ở những nơi công cộng như bãi biển, với những ai xăm hình thì phải che chắn một cách kín đáo tránh để lộ dưới ánh nắng, dù sao hình xăm của Thủ Võ Hùng chỉ là một mẩu nhỏ, đó là tiêu chuẩn của những kẻ cực đoan.

Đứng đầu hàng là một nữ nhân viên, bị mấy tên nam nhân xăm trổ đó va vào rồi đẩy ra đứng phía sau.

Bất ngờ bị ấn chặt bả vai, người phụ nữ ngậm miệng lại không dám hé ra một tiếng, vừa nhìn là biết ngay bọn chúng không phải người tốt, những cô gái lớn lên ở Đại Bản, cũng đã từng một hai lần nghe qua về sự kiện của các trạm tàu điện hơn một thập niên trước – vào những năm 1980, một người phụ nữ đã phản đối hai người đàn ông chen ngang khi xếp hàng ở tàu điện ngầm, kết quả là sau khi xuống tàu điện ngầm đã bị kéo vào trong hẻm đánh đập rồi cưỡng hiếp, lúc đó, người đi bộ ngang qua ai cũng chứng kiến nhưng họ đều thờ ơ nhìn một cách hờ hững rồi lướt đi, để lại cô gái tội nghiệp.

Bây giờ cũng vậy, không ai dám đứng lên chỉ trích sai lầm của những tên giang hồ trong xã hội.

Cô nhân viên viên chức được một người nhân viên nam phía sau đỡ lấy phần thân, tình hình có lẽ là không có chuyện gì, hai người đó giống như là đồng nghiệp cùng một công ty, trông có vẻ khá là tình cảm.

Nữ nhân viên đang đứng đó trông có vẻ ổn, nam viên chức sau đó xoa lòng bàn tay đầy mồ hôi rồi nhìn về phía đám người hung tợn kia nói: "Xin lỗi."

Nam viên chức đó nói một cách lo lắng khẩn trương, "Chúng tôi đã xếp hàng từ rất lâu rồi, có thể vui lòng xếp hàng theo thứ tự...."

Mồ hôi từ trán của anh ta chảy ướt đẫm, đầu lưỡi như có cái gì chặn lại nói lắp ba lắp bắp.

Nhìn thấy biểu hiện của người đồng nghiệp như vậy, nữ viên chức cúi đầu đập tay vào áo của anh ta, cô ra dấu hiệu nói hắn hãy làm bộ như không biết đợi chuyến tàu điện ngầm tiếp theo, thế nhưng An Đường lại đột nhiên nhảy ra ngoài.

Tên An Đường này có bị điên không, vừa nhìn đã biết đối phương không phải là người tốt, sao lại đi nói như vậy để chọc giận bọn chúng chứ?

Quả nhiên, đám người hung tợn kia trừng mắt nhìn.

"Ngươi vừa nói cái gì, thằng khốn."

"Có ý kiến ​​gì sao? Lại đây, để bọn ta nói chuyện một chút."

Vừa nói xong thì có hai tên vây quanh lại, túm áo nam viên chức đó lên, một tên đừng ở phía sau dùng sức đập vào lưng của anh ta.

"Đi, đi."

Mấy tên côn đồ cười nói lôi hắn ta vào phòng vệ sinh của tàu điện ngầm, trên người chúng nồng nặc mùi rượu, chắc là chúng vừa mới uống rượu xong, cho nên chúng mới điên khùng làm mấy chuyện bạo lực như vậy.

"Đợi, đợi đã."

Nam nhân viên viên chức hoảng sợ như là sắp bị làm thịt, bộ dạng vụng về lúng túng.

Nữ nhân viên bên cạnh mở miệng muốn nói gì đó, nhưng vì quá hoảng sợ mã đã thụt lùi lại.

Tàu điện ngầm sắp tiến vào trạm, hơn nữa ở đây nhân viên lại dày đặc, có lẽ những người nhân viên trực ban tàu điện ngầm không ở gần đây, hoặc họ đã giả vờ không chú ý nhìn thấy sự việc nơi này, dù sao họ không phải là một người phụ trách an ninh, nên không muốn xảy ra chuyện không hay đối với mình.

"Đi và nói với các nhân viên an ninh đi."

Đợi cho bọn chúng đi xa, những người xung quanh mới hết hoảng sợ mở miệng nói.

"Đúng, đúng vậy."

"Ai đi đi?"

Xôn xao vài câu như vậy, nhưng không ai dám đi báo cảnh sát.

Nữ nhân viên che miệng liên tục nói: "Phải sao bây giờ, phải làm sao bây giờ, làm sao."

Thủ Võ Hùng che phần ấn đen ở dưới bụng, nơi con hồ ly bị phong ấn, đó là nguồn sức mạnh có thể thay đổi cuộc sống tuyệt vọng của hắn ta.

Hắn là người có đủ khả năng để ngăn chặn tình huống nguy hiểm này xảy ra, hắn có thể sử dụng sức mạnh của yêu hồ để cứu mạng tên kia.

"Không được, không được, không nên chuốc lấy phiền hà vào mình." Thủ Võ Hùng chắp hai tay lại,

"Đó là vấn đề không phải hắn gây ra, tại sao lại phải vướng vào mớ rắc rối này, điều này thật kỳ quái."

Nghĩ đến người vừa bị bắt đi, bàn tay của Thủ Võ Hùng không ngừng run rẩy, rồi hắn xấu hổ quay lại nhìn về phía xa xa.

Chuyến tàu điện ngầm đến rồi, trong bóng tối có thể nhìn thấy ánh sáng của đèn tàu điện ngầm.

Ánh sáng rực rỡ xuyên qua đường hầm, làm tầm nhìn của Thủ Võ Hùng quan sát gần hơn.

Một người dáng cao khòm lọt vào tầm mắt của hắn, ông ta đứng ở chỗ mà không có ai đứng đợi, khi tàu điện ngầm tới cửa sẽ không mở ngay trước mặt ông ta, bởi vậy Thủ Võ Hùng cảm thấy rằng chỗ ông ta đứng thật sự rất là kỳ lạ.

Giống như hắn, có một người đàn ông trung niên đang tỉ mẩn mân mê bộ âu phục đang mặc trên người, cầm bên tay một chiếc cặp làm việc, thậm chí còn đeo kính tương tự, mười phần thì đây là một "Tinh hoa xã hội".

Trong đám đông nhộn nhịp, người đàn ông đứng giữa tựa như một khối băng trong đám lửa.

Độc lập cô đơn, trĩu nặng cảm xúc chia ly.

"."

Người đàn ông đặt chiếc cặp xuống.

Vóc dáng của ông ta thậm chí còn cao hơn một chút.

Trọng lượng của chiếc cặp chắc hẳn rất nặng, nếu không thì lúc thả xuống cơ thể sẽ không phản ứng như vậy.

Đây giống như là một sự thu nhỏ và làm thẳng xương.

Nhưng cảm giác chia lìa với khu vực xung quanh đó ngày càng rõ ràng hơn, ông ta giống như một con cá voi chui nhầm xuống ao, chỉ khác là không phát ra một tiếng ngân dài.

Rồi ông ta giơ tay lên.

Đầu hàng!

Những bàn tay giơ lên ​​đó là tư thế đầu hàng, giống như những người lính bị bắt trong chiến tranh.

Đầu ngón tay che đèn pha, cho nên Thủ Võ Hùng không thể nhìn thấy biểu cảm của ông ta.

Ông ta đầu hàng.

Chỉ kịp thấy ông ta thả người rồi ngay lập tức nhảy vào đường ray.

"Này!"

Người lái xe không có thời gian để phanh kịp lại, một tiếng rít nghiền nát ở trên đường ray tàu.

Ngay cả một tiếng hét cũng không có, cho đến vài giây sau, các hành khách xếp hàng xung quanh mới phản ứng với những gì vừa xảy ra.

"Lại có người nhảy vào à."

"Thật thê thảm."

"Không một ai nhìn thấy!"

Đám đông tụ tập như cá mòi, tất cả đều căng mắt và cầm chiếc điện thoại di động lấy tay chụp lấy chụp để, nhưng tất cả bọn họ đều bàn quan với những gì đang xảy ra, họ nhìn người đàn ông cao lớn, cơ thể bị nghiền các phần cơ thể tách rời ra, bàn chân và đầu ước chừng cách nhau một trăm thước.

Thủ Võ Hùng nắm chặt hai tay, nhìn vào tàu điện ngầm vừa gào thét lại vừa rơi lệ: "Thật sự đáng thương, quá đáng thương".

Hắn bước chân ra khỏi nhà ga, Thủ Võ hắn muốn chạy trốn, chạy trốn khỏi cái nơi bất ổn khó chịu này.

"Rầm rầm."

Đi được vài bước, bước chân của Thủ Võ Hùng chậm nhịp lại, rồi dừng hẳn.

"Mẹ kiếp." Hắn quay lưng lại, lấy một chiếc cặp rồi bước nhanh đến nhà vệ sinh công cộng trong tàu điện ngầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.