Naruto Giữa Đời Thực Tokyo

Chương 120: Chương 120: Gửi gắm




Translator: Waveliterature Vietnam

Một người đàn ông trung niên với tập hồ sơ đi tới, đó là tiền bối Lập Xuyên trong bộ phận nhân sự, so với Thủ Võ Hùng thì người này đã làm ở công ty trước hắn mấy năm.

Cho dù đó là một vài năm hay một năm, thì đều là cấp trên của hắn.

Ở trường học còn có phân cấp bậc, thì ở trong các doanh nghiệp điều này còn rõ ràng hơn.

Lập Xuyên vẫy tay gọi Thủ Võ Hùng.

"Tổ trưởng Lập Xuyên, có chuyện gì không ạ?" Thủ Võ Hùng đặt cái túi xuống đất, hắn làm ở bộ phận khác với Lập Xuyên, ít khi tiếp xúc trong công việc, nhưng hai người thường hay gặp nhau ở chỗ ăn trưa, cũng bởi khoảng cách giữa hai mức tiền lương khác nhau, cho nên tần suất gặp nhau cũng không cao lắm.

Lập Xuyên đi được vài bước thì dừng lại, Thủ Võ Hùng biết vậy nên liền chạy tới, chắc có chuyện gì đó cần phải thông báo cho hắn biết.

Tháng trước hắn có ăn cơm cùng với Lập Xuyên, Lập Xuyên lấy tay đập lên vai hắn còn nói với hắn, công ty thương mại có một cỗ máy tự động hóa cao, trong mô hình kinh doanh lớn, con người chỉ đóng vai trò quản lý chỉ chiếm một bộ phận nhỏ, làm như vậy thì có gì hay ho chứ, giấc mộng tự do, từ trên xuống dưới áp đặt hết mọi cấp bậc trong công ty, sử dụng dây chuyền công nghệ này cũng đồng nghĩa với việc thay cho sức lao động của con người, người là gì, từ đó những người yếu kém thất nghiệp.

Trách nhiệm của nhân viên nhân sự như bọn họ là phải chọn ra những người ưu tú thích hợp, sau đó phân phối họ vào các bộ phận dây chuyền sản xuất khác nhau.

"Là như vậy." Lập Xuyên thân thiết khoác tay lên vai của Thủ Võ Hùng, khuôn mặt đeo kính vắt ra một nụ cười chuyên nghiệp.

"Công ty gần đây đã tuyển dụng nhân viên mới, tất cả đều là những người mới, xét thấy sự xuất sắc trong công việc của ngươi, nhân sự có kế hoạch bàn giao hai người mới cho ngươi quản lý." Nói xong, Thủ Võ Hùng còn chưa kịp phản ứng điều gì, thì Lập Xuyên ngay lập tức đưa hồ sơ đưa cho Thủ Võ Hùng, "Này, đây là hồ sơ của bọn họ, họ đều là những thực tập sinh xuất sắc."

Nhân sự là vị trí khó thăng tiến nhất trong cộng đồng doanh nghiệp, thông thường, những người mới được tuyển dụng bởi nhân sự không phải là đối tác chuyên nghiệp, hãy lấy ở vị trí của Thủ Võ Hùng làm ví dụ, bọn họ muốn người mới là những nhân viên kỹ thuật tài năng, nhưng những nhân viên trong phòng nhân sự không hiểu rõ về loại kỹ thuật này, vì vậy phải chọn ra những người có kỹ năng phù hợp nhất có thể. Đây là trách nhiệm nhân sự của Lập Xuyên, đã chọn được hai người mới, bọn họ cũng đang cố gắng chứng minh độ tin cậy về khả năng, phụ trách thông báo tuyển dụng nhân sự đáp ứng cân bằng về nhu cầu tiền lương giữa các ngành là khác nhau, có thể cân bằng tốt hai bên giữa nhân sự và quản lý là thực sự hiếm thấy.

"Ta...."

Thủ Võ Hùng giữ hồ sơ, từ đầu đến tới chân trong đầu hắn bây giờ vẫn còn rất mơ hồ lộn xộn.

Bộ phận nhân sự đã trao người mới cho hắn, là bởi vì năng lực nghiệp vụ xuất sắc của hắn sao?

Thủ Võ Hùng không biết, hắn nghĩ rằng đó không phải do hắn, bởi vì năng lực của hắn ra sao hắn có thể cảm nhận được.

Hắn mở các tư liệu nhân sự trong hồ sơ nhìn thoáng qua

"Lục Tuấn Quân, Quy Điền Hậu...."

Hồ sơ của hai người này khá bình thường, tốt nghiệp trường đại học cũng không phải nổi tiếng cho lắm, đó là một trường mà hắn chưa bao giờ nghe qua, loại sinh viên tốt nghiệp đại học bình thường như thế này có thể vào chỗ công ty của hắn làm hay sao?

Công ty thương mại gồm hơn 600 người có thể được gọi là một công ty lớn, không phải các thực tập sinh với năng lực như thế này dễ dàng vào làm được

Nhưng khi nhìn thấy họ của hai người này, suy nghĩ một lúc lâu, Thủ Võ Hùng cảm thấy tức ngực.

Lục Tuấn và Quy Điền không phải là một dòng họ bình thường, đó là một dòng họ không phổ biến, nhưng có sự "trùng hợp" đây là họ của hai nhà lãnh đạo cao nhất trong công ty thương mại.

Thật là xảo trá.

"Ta không muốn cũng phải...." Nhìn thấy biểu hiện của Thủ Võ Hùng, Lập Xuyên bất lực thở dài, vỗ bờ vai của hắn.

"Hãy chuẩn bị đi nhé, đại khái là chúng sẽ đến làm việc vào ngày mai, đến lúc đó... làm phiền ngươi nhé."

Nhưng lúc này Lập Xuyên bộ dạng có vẻ đang say rượu, hằn nhìn bộ dạng của Thủ Võ Hùng như vậy ánh mắt liền cảm thấy xấu hổ, tất nhiên hắn cũng nhớ rõ những lý tưởng hào hùng của hắn trước đây.

Không còn cách nào, tên tuổi trong bộ hồ sơ này không hề tầm thường, cũng không phải để điều hành máy móc trong công ty.

Thủ Võ Hùng giữ hồ sơ nhân sự, người đơ như con rối, trở về vị trí của mình yên vị ngồi trên ghế.

"Tổ trưởng nhân sự Lập Xuyên đã nói những việc hắn cần phải làm." Vừa ngồi xuống, mấy người đồng nghiệp của hắn cũng vừa vào.

"Cho ta sắp xếp thêm hai người mới vào." Thủ Võ Hùng không nói rằng những người mới được gửi gắm là người thân của nhà lãnh đạo.

"Vậy à, đó không phải càng vất vả hơn sao."

Chỗ làm việc của Thủ Võ Hùng, nơi nghiên cứu của bộ phận R & D, thật khó khăn khi đưa người mới vào làm việc, nếu là các thực tập sinh làm việc chuyên nghiệp thì không sao, chỉ sợ là người mới chuyển vào làm không đúng chuyên môn của mình bị quản lý nhân sự phân nhầm vào, đừng nói thêm nữa, phía trên sẽ áp đặt xuống nhiều công việc hơn, hiệu quả công việc thì thấp, khối lượng công việc lại cao, trên lại phải đáp ứng yêu cầu của lãnh đạo, dưới thì phải chỉ bảo giúp đỡ những người mới này, thật bất công, chúng có còn là con người không vậy.

Huống chi, vị trí hiện tại của Thủ Võ Hùng không liên quan gì, không cần phải nói, lượng công việc đưa xuống cho ba người, chắc sẽ dồn lại hết cho một mình hắn mất.

"Đám người nhân sự kia thật là... đây là công việc đầu tiên của họ khi mới vào làm việc."

Các đồng nghiệp đồng tình thở dài.

Thủ Võ Hùng gượng cười đau khổ.

Hắn đột nhiên sực nhớ, trong "dây chuyền lắp ráp người mới" mà trưởng nhóm nhân sự có đề cập, chính hắn người có tên trên dây chuyền lắp ráp đó.

Hắn là người điều khiển máy? Băng chuyền?

"Không còn cách nào khác, cứ như vậy đi, thực sự không còn cách nào khác." Thủ Võ Hùng bấm đốt ngón tay, với người mới đến, tiền lương mỗi tháng của hắn sẽ tăng lên, mỗi người sẽ là 25.000 yên, như vậy cũng không tồi.

Nhưng đây có phải là cuộc sống mà hắn mong muốn không?

Đồng nghiệp xung quanh còn không được trả lương hằng tháng cao đến mức này, hắn uống một ngụm nước: "Hôm qua lần đầu tiên ta thấy người xin nghỉ phép, điều này thật là hiếm có đấy, lúc Quy Điền nói rằng ngươi xin phép ta không tin cho lắm, ngươi xin phép như vậy hẳn là có chuyện quan trọng, ngươi đã làm gì vậy? "

Quy Điền là ông chủ của Thủ Võ Hùng, một người mà Thủ Võ Hùng hận đến tận cùng xương tủy.

"Cha ta có một số vấn đề, ngày hôm qua ta đưa ông đến bệnh viện để kiểm tra."

"À." Người đồng nghiệp gật đầu rồi nói một câu trống rỗng. "Đúng rồi đây, tới tuổi này rồi thì sức khỏe thường có vấn đề."

Cha mẹ của Thủ Võ Hùng là giáo viên tốt, nhưng cha mẹ của những người đồng nghiệp này chỉ là nông dân tầng lớp dưới, mặc dù có chính sách lương hưu của chính phủ, nhưng các điều kiện y tế cũng không thể sánh được với thành phố, nói đúng ra bọn họ không có khái niệm lo lắng là bởi họ không có khả năng, ngoài cha mẹ ở bên ngoài, họ cũng có gia đình và con riêng, áp lực cuộc sống với nhu cầu cơm áo gạo tiền, hầu như không ai có thể lo lắng cho cha mẹ tận lực khi họ về già.

Nói đến cha mẹ, ngọn lửa báo thù trong Thủ Võ Hùng vừa dâng lên lại có dấu hiệu dập tắt, hắn ta đã giết mấy người ở Thanh Mộc Nguyên Thụ, đó cũng là do có hồ yêu tác động, hiện tại nếu hắn giận dữ mà giết chết Quy Điền, cha mẹ sẽ bị mang tiếng là cha mẹ của kẻ giết người.

Mà trong nhà thì chỉ có một mình hắn là con trai....

Thủ Võ Hùng không dám tiếp tục suy nghĩ về nó, hắn đờ đẫn trong phòng hết cả buổi chiều.

Đi theo những con kiến ​​trong tòa nhà văn phòng từ thang máy xuống tầng một, cơ thể của Thủ Võ Hùng lúc này chính xác như một cái máy, chiếc cà vạt trong bộ âu phục giống như một dây cót.

Đi qua mười sáu hàng cây ở góc đường, rẽ trái tiến một trăm hai mươi lăm viên gạch hình kim cương nữa, đi xuống ba mươi hai bậc thang, băng qua bốn cây cột.

Bình Bịch.

Giống như đi xếp hàng kiểm dịch trong thịt lợn vậy.

"Vu Vu Vu!"

Còi tàu điện ngầm kêu lên, con tàu dừng đúng chỗ đám người đang đứng đợi

Tàu điện ngầm đầy những nhân viên văn phòng ở Đại Bản, người ta đông đúc đến độ có thể che kín những quảng cáo dán trên mặt kính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.