Translator: Waveliterature Vietnam
Fujikawaguchikomachi, ban đêm.
"Thủy Dã Không, Thủy Dã Không." Hải Bộ Sa la lên với âm thanh nhỏ, "Sẽ không bị giáo viên phát hiện chứ."
Nhìn vào bộ dạng căng thẳng của Hải Bộ Sa, Thủy Dã Không dở khóc dỡ cười.
Chỉ thấy Hải Bộ Sa toàn thân bịt kín như ninja, với cái đầu cúi thấp mặt đeo khẩu trang, lén lút như sắp làm những điều xấu, làm vậy cũng không che dấu được điều gì, thắp một cái đèn lồng nhỏ rọi vào trong tối là có thể thấy hết được.
E sợ rằng sẽ bị người khác phát hiện, nên bây giờ Hải Bộ Sa mới che chắn cẩn thận mặt mình như vậy.
"Sẽ không sao đâu, đừng lo lắng, đều đi ra ngoài cả mà, tháo khẩu trang ra đi."Thủy Dã Không mỉm cười, đưa tay lên tai của Hải Bộ Sa. " Ai không biết còn tưởng ngươi đến từ hành tinh nào đấy."
Ngón tay út chạm vào vành tai, ngón cái cầm vào cái dây khẩu trang, Thủy Dã Không nhẹ nhàng gỡ cái khẩu trang xuống.
Đôi môi mỏng hồng nhạt cùng chóp đầu mũi lộ ra, trên chóp mũi có thể thấy những giọt mồ hôi lấm tấm của Hải Bộ Sa.
"Chà, cô ấy còn đẹp hơn cả một ngôi sao điện ảnh." Thủy Dã Không gật đầu nói một cách nghiêm túc.
Câu nói của Thủy Dã Không khiến cho Hải Bộ Sa lại cúi đầu lần nữa: "Này..."
Tai cô ấy nóng bừng lên như đang bị cái gì thiêu, không cần nhìn cũng biết rằng do ngón tay của Thủy Dã Không chạm vào nó.
Thật may mắn là vào buổi tối, Thủy Dã Không sẽ không nhìn thấy nó.
Những lời nói cùng hành động vừa nãy, thật xấu hổ quá đi...
Chắc là không bị phát hiện ra đâu, giáo viên sẽ không điền rồ tới mức sẽ kiểm tra xem các cô gái đã ngủ chưa, chỉ cần bạn cùng phòng không báo cáo lại, Thủy Dã Không không nghĩ rằng một số người sẽ báo cáo lại vấn đề này.
Là một thánh địa trong lòng người dân đảo quốc, có nhiều cơ sở tôn giáo dưới chân núi Phú Sĩ, đương nhiên, giống như các chùa miếu và đền thờ, trừ lần đó ra thì có thể nhìn thấy giáo đường của dương giáo này.
Trước khi vào nơi thực hiện các nghi lễ, các thương nhân đã tập trung lại như một con đường dài ở bên ngoài đền thờ, ở hai bên đường, có những dãy nhà bán hàng với màu sắc rực rỡ, họ treo đèn lồng hoặc băng rôn phấp phới tranh hay là chữ viết., phần lớn họ bán các đồ ăn nhẹ, cùng các hoạt động nhỏ như câu cá vàng bằng súng hơi, như một lễ hội dưới núi Phú Sĩ, tự nhiên sẽ có một cái gì đó tràn ngập phong cách của núi Phú Sĩ.
Ví dụ như các vật trang sức có in hình núi Phú Sĩ hay là kem ly...Thủy Dã Không nhìn thoáng qua núi Phú Sĩ thì thấy nó giống như chiếc bánh kem cheese hình quả dâu tây to khổng lồ.
Thủy Dã Không và Hải Bộ Sa đi cạnh nhau trong các nghi lễ, dưới những chiếc đèn lồng đỏ, mặt của Hải Bộ Sa được chiếu sáng.
Thấy những người trong buổi lễ đang mặc áo dục bào, bước chân của Hải Bộ Sa khựng lại một chút, khuôn mặt như sắp khóc.
"Thủy, Thủy Dã Không, ta mặc như thế này có ổn không."
Thủy Dã Không cười lớn, hắn trên người vẫn mặc quần áo cũ đây.
Hắn mỉm cười và chỉ vào một số thành viên của lực lượng phòng vệ cách đó không xa, những người đó đang chơi súng hơi: "Đó, bọn họ thậm chí còn mặc đồ để thực hiện các nghi lễ."
Là một nơi quan trọng, cho nên có một số lực lượng tự vệ trên bộ ở phía bắc của núi Phú Sĩ, cũng như một số cơ sở tập trận. Giống như ý chí, sau chiến tranh, Lu Zi, được giám sát bởi gHQ (Tổng tư lệnh các lực lượng đồng minh ở Nhật Bản), và so với các hoạn quan bị thiến trong thời đại quân đội, các thành viên đều là công chức. Mặc dù họ chưa đạt đến mức lực lượng phòng vệ đi lại vào cuối, nhưng cũng không quá nhiều một cách vòng vo.
Một số thành viên của lực lượng tự vệ nói nói cười cười, thể trạng và tinh thần còn không tốt bằng người chú làm đồ ăn nhẹ bên cạnh họ.
Ba lực lượng tự vệ trên biển, đất liền và trên không của quốc đảo. Được hình thành hoàn toàn bởi tổng tư lệnh của các lực lượng đồng minh ở đảo quốc sau chiến tranh, đảo quốc không còn quân phiệt nữa, nhưng tàn dư thì vẫn còn lại ít nhiều, bây giờ quân phiệt hiếu chiến đã biến mất, nhưng các phần tử của lực lượng phòng vệ biển trên đảo quốc lại bắt đầu, đó là nơi tập trung các căn cứ quân sự của quốc đảo, và đó cũng là nơi trú ngụ của lực lượng quân Đồng minh ở quốc đảo, cho tới bây giờ, lực lượng phòng vệ biển quốc đảo vẫn là nơi cứng đầu nhất trong ba lực lượng.
Chỉ có sống lại rồi nhập vào Thủy Dã Không mới biết được một chút, chính là lực lượng tự vệ cùng một bộ phận lãnh sự địa phương luôn đưa ra một số tuyên truyền hài hước để gọi nhập ngũ, chẳng hạn như những hạm đội tàu chiến, sau đó không mặc quần nhỏ, hay dùng những người phụ nữ trong trang phục sĩ quan nhưng như một trò tấu hài. Thoạt nhìn, chúng có vẻ buồn cười, khiến mọi người nghi ngờ rằng những thứ như vậy thực sự có thể chiêu mộ các thành viên của lực lượng tự vệ.
Nhưng trên thực tế, loại tuyên truyền này là một loại "nhiệm vụ chính trị", giống như "Chiến lược lừa dối" của Trung Quốc. Vào thời Bình Thành, tuyên truyền để trưng binh là một điều bình thường, và thậm chí một tuyên truyền máu tương đối triệt để đã từng được nhìn thấy, và sau đó nó đã bị phản đối bởi những người nắm giữ ý kiến trong nước. - Trong trường hợp này, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ của đỉnh, và sẽ không bị phun ra bởi các ý kiến. Do đó, sự bắt buộc sẽ trở thành một hội nghị chung và ACg sẽ được liên kết trong một thời gian, các thành viên của đội nữ Phụ nữ sẽ được liên kết với nhau.
Ngoài việc tuyên truyền tại địa phương, các bộ trưởng quốc phòng cũng quan chức sẽ tiến hành công khai quá mức hàng năm, đối mặt với những chỉ trích trong đảo quốc, tỉnh quốc phòng vẫn sẽ làm theo ý của họ, tôi chỉ cho bạn, nhưng các phương tiện truyền thông bên ngoài đảo. Về cơ bản, chỉ có tuyên truyền của các sao chổi đó sẽ được đề cập, và tuyên truyền của tỉnh quốc phòng sẽ được báo cáo có chọn lọc.
"Điều đó... vậy thì tốt rồi..." Hải Bộ Sa dần dần thư giãn, cô đứng bên cạnh Thủy Dã Không, đôi mắt cô lơ lơ lửng lửng.
Mặc dù trước kia từng bị người cha khốn đó tống tiền, nhưng gia đình Hải Bộ vẫn không quá nghèo, ít nhất là ở trong khu vực Hoa Khói, vì lý do tính cách, Hải Bộ Sa không thích những nơi náo nhiệt cho lắm, đây là lần đầu tiên sau vài năm cô mới đến tham gia một lễ hội.
Nhìn theo ánh mắt của Hải Bộ Sa, Thủy Dã Không nhìn thấy một quầy bán mì ống, trên sách có viết "Bánh bột Phú Sĩ", một sản phẩm đặc biệt của Kawaguchiko-cho, cũng là một bữa ăn thay cơm cho người dân Kawaguchi, đây là một loại mì udon.
"Đi ăn bánh bột đi."
"Ớ." Hải Bộ Sa kinh ngạc gật gật đầu. "Thủy Dã Không còn biết cả những ký tự của Trung Quốc cơ à?"
"Vẫn ổn chứ, nền tảng để làm việc." Thủy Dã Không bước vào quầy hàng, đáp lại chủ quán nhiệt tình chiêu đãi khách, nhìn vào thực đơn và nói, "Ông chủ, hãy mang cho chúng tôi đến hai bát bánh bột thịt lợn, hai chai Calpis."
Thủy Dã sẽ không nói cho Hải Bộ Sa hắn không biết đọc hai chữ kia, hắn chỉ trực tiếp đọc một nửa...
Mặc dù là một gian hàng nhỏ, nhưng việc xử lý vệ sinh không tệ, hơn nữa gian hàng thì nhỏ, từ chỗ ngồi có thể trực tiếp nhìn thấy ông chủ chế biến.
"Hai vị đợi một chút."
"Phần ăn nhiều thế, ta không thể ăn kịp đâu, Thủy Dã Không..." Lượng cơm mà Hải Bộ Sa ăn một lần không nhiều, chỉ một phần nhỏ nhưng để cô ấy ăn hết thì rất khó khăn.
"Không có gì, nếu ngươi không thể ăn hết, ta sẽ giải quyết nó cho ngươi." Sau khi chạy một lúc trên sân thể thao, dạ dày của Thủy Dã Không thực sự rất đói, thức ăn do B & B cung cấp không đủ cho mức dùng của hắn.
"Ồ, cái này..."
Chủ gian hàng là một ông chủ già, đang làm mì một cách thong thả, vẻ mặt có vẻ hơi dương dương tự đắc.
Có một đài phát thanh trong gian hàng, và tin tức mới nhất được phát trên đài phát thanh.
"Để đảm bảo sự an toàn của thế vận hội Olympic được tổ chức ở Tokyo, một hội nghị an ninh quốc gia đã được tổ chức tại Tokyo gần đây, những người tham gia hội nghị bao gồm chủ tịch quận, thống đốc và trụ sở cảnh sát địa phương..."