Naruto Giữa Đời Thực Tokyo

Chương 96: Chương 96: “Trốn học”




Translator: Waveliterature Vietnam

"Thủy Dã đại ca, ngươi thật quá lợi hại" Tình Sơn Đạt với ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Thủy Dã Không, tư thế cứ như thể muốn quỳ xuống tại chỗ để cảm ta.

Những người khác trong đội cũng lộ ra một vẻ mặt biểu tình theo vì sự ra tay nghĩa hiệp của Thủy Dã Không, mặc dù nói đúng ra thì họ cũng là một phần quan trọng ở trên sân, nếu không có sự giúp đỡ của họ, Thủy Dã Không sẽ không dễ dàng ghi được bàn thắng, nhưng mọi người đều biết Thủy Dã Không chính là người đã xoay chuyển tình thế.

"Đúng vậy, ít nhiều cũng phải cảm ơn bạn học Thủy Dã Không, nếu không thì hôm nay thật ê trề."

Người đang nói chính là Sơn Xà.

Thủy Dã Không cũng rất muốn nói với Sơn Xà rằng, ngay từ lúc ngươi vừa dẫn bóng vừa chạy theo bóng, thì ngươi đã trở thành trò cười.

"Từ nay về sau Thủy Dã ngươi chính là đại ca của ta". Một cầu thủ bạn học của Tình Sơn Đạt cũng đồng tình" Tôi hoàn toàn có thể nghĩ về sự cổ vũ của các cô gái sau khi chúng tôi quay lại. Bạn nên nói tư thế nào?"

Mặc dù phần lớn công lao trong trận đấu này đều là từ Thủy Dã Không, nhưng bọn họ cũng có một chút công lao, dù sao thì bóng đá cũng là một môn thể thao tập thể mà.

Bị đối thủ liên tiếp ghi điểm không phải do bọn họ tệ, mà bởi vì... họ là những người đã chơi một cách căng thẳng! Chống căng thẳng đâu phải dễ dàng như ăn một món ăn!

Ngoài các học sinh năm hai kì cựu của trường trung học, đội cũng có những học sinh hậu bối cùng đi trong chuyến đi học tham quan (đi lữ hành), nhìn vào các bậc tiền bối đang nói chuyện, cho dù muốn làm quen với Thủy Dã Không, nhưng những hậu bối cũng biết là không thể.

Trường trung học của quốc đảo này năm nay khác biệt rõ ràng, mức độ quan hệ hữu nghị này thể hiện rõ ràng hơn ở các cuộc thi đấu thể thao quy mô lớn hoặc nhỏ, các học sinh hậu bối của lớp dưới cũng có ý thức muốn hòa hợp với các bậc tiền bối lớp trên, miễn là không bị đối xử quá đáng là được, dù sao cũng chỉ một năm thôi, rồi thì bọn họ sẽ chuyển lên một cấp bậc mới, rồi sẽ giống như các tiền bối lúc này.

Loại truyền thống về khoảng cách thế hệ một năm áp lực lên năm nhất như thế vẫn luôn truyền từ thế hệ học sinh này sang thế hệ học sinh khác, đó là lý do tại sao ngày càng nhiều học sinh của đảo quốc trở về nhà của họ như vậy. Tuy nhiên học sinh tham gia vào hội sinh viên sẽ có một chỉ tiêu cứng nhắc, điều này đại diện cho mức độ quan tâm của nhà trường đến sự hứng thú của học sinh trong trường, do đó, để đảm bảo số liệu nộp cho cấp trên là tốt, một số trường sẽ buộc học sinh tham gia một câu lạc bộ______ để người khác xem vào thấy các học sinh tích cực hơn, đam mê hơn về cuộc sống học tập trong khuôn viên trường, mỗi người tham gia vào hoạt động khuôn khổ khuôn viên trường đều phấn khích.

Tình Sơn Đạt cũng không còn khuôn mặt khóc tang thương như lúc nãy, hắn giống như ma cọp vồ bên cạnh lão hổ, cáo mượn oai hùm rồi hắn nói:"Để chúc mừng cho chiến thắng ngày hôm nay, tối nay chúng ta hãy đi ra ngoài ăn tối, ta sẽ đến tìm giáo viên hướng dẫn xin đi ra ngoài, ta mời mọi người!"

Mặc dù trường học không cho phép học sinh tự do hành động một mình, nhưng tình hình đã thay đổi, bọn họ đã lật ngược tình thế một cách ngoạn mục. Cũng có thể nhận được các đặc quyền từ chính người hướng dẫn này.

Những người trong đội nghe thấy vậy cũng nhất nhất đồng ý, trong những ngày qua, đi theo các giáo viên trong trường nhìn ngắm núi sông quả thật rất nhàm chán, hiếm khi đến Núi Phú Sĩ, có thể đi ra ngoài tự mình khám phá thì thật là tuyệt.

Bọn họ hồn nhiên quên rằng họ đã chơi hòa 4: 4.

"Thủy Dã đại ca, rất hân hạnh được mời ngươi đến và cùng tham gia."

Thủy Dã Không lắc lắc đầu, hắn không phải là thành viên trong đội bóng đá, cho nên hắn sẽ không tham gia vào bữa tiệc của câu lạc bộ bóng đá, hắn cũng không có hứng thú với bữa tối kiểu này, xét về bản tính của hắn mà nói, thì Thủy Dã Không không phải là người thích náo nhiệt.

Hắn đã rất thất vọng vì hắn đã không mở được bất kỳ khóa nào của nhẫn thuật trên sân bóng ngày hôm nay.

Tình Sơn Đạt cũng biết tính cách của Thủy Dã Không, đã vậy thì cũng không cưỡng cầu được, hôm nay Thủy Dã đại ca đã giúp hắn giải quyết rắc rối, hắn vẫn không biết nên cảm ơn Thủy Dã như thế nào.

"Đợi đã." Thủy Dã vuốt cằm hỏi, "Ngươi nói rằng ngươi có thể xin ra ngoài đúng không."

"Ah, đúng vậy, giáo viên chắc là đồng ý."

"Vậy thì hãy cho ta với."Thủy Dã chuyển lời lại.

Kết thúc một trận bóng đá "hấp dẫn", các cầu thủ không nhận được những lá cờ tung bay phấp phới, hay chiêng trống tung hô ngang trời.

Ngược lại, chỉ trong một nửa trận đấu Thủy Dã Không đã lấy đi sự cổ vũ của những người khác dành cho họ, những cô nữ sinh cấp dưới chưa từng nghe về Thủy Dã Không cũng bắt đầu hỏi thăm về tình hình tình cảm của hắn qua đàn anh.

Vừa đẹp trai, thể chất lại tốt, rõ ràng là có khả năng, nhưng lại thể hiện ra là mình rất thấp kém, khác hoàn toàn với những chàng trai hay khoe khoang rêu rao trước đây, đây mới chính là mẫu bạn trai lý tưởng.

Nó hoàn toàn trái ngược với mấy con khỉ tăng động trong lớp!

Không chỉ những cô nữ sinh của trường Số 1 Adachi, mà cả những cô gái trong trường trung học Kawaguchi cũng bắt đầu tìm hiểu về các cách thức có thể liên lạc được với Thủy Dã Không, mặc dù trường Kawaguchi thuộc tỉnh Yamanashi, tỉnh Yamanashi gần như không được coi là khu vực trong thủ đô Tokyo, nhưng nó cũng không cách xa nhau cho lắm.

Ra khỏi sân bóng, không để ý đến ánh nhìn của mọi người trong lớp, Thủy Dã Không lập tức đi ra hướng có Hải Bộ Sa: "Đi ra ngoài?"

Hành động này khiến một số cô gái có một trái tim nhỏ bé bần thần, vừa nảy sinh tình cảm, vậy mà bị bóp chết một cách nhạt nhẽo như vậy.

Thủy Dã đã sớm phát hiện ra rằng, nếu nói chuyến đi học này nhàm chán với người khác, thì đối với Hải Bộ Sa mà nói thì hoàn toàn giống như tra tấn.

Vì con trai và con gái ở riêng, nên Hải Bộ Sa ở cùng với các nữ sinh trong lớp vào ban đêm, mặc dù các cô gái không dám bắt nạt Hải Bộ Sa một lần nào nữa, nhưng tuyệt nhiên không nói chuyện cũng không có các hành động thân mật tình cảm, tuy loại lạnh lùng này không được tính là bắt nạt trong trường học, nhưng việc bị cô lập về tinh thần này làm cho người khác cảm thấy rất đau khổ.

"Ế?"

"Để thưởng cho màn trình diễn của đội bóng đá, hôm nay đội bóng đá sẽ đi ra ngoài ăn tối, họ cũng kêu rất tiện để đi ra ngoài."

Tình Sơn Đạt nói với tám người ở trong nhóm, Thủy Dã Không cũng có thể tin tưởng dựa vào biểu hiện tự tin của tiểu tử kia.

"Vậy cũng không tốt lắm, là bọn hắn đã mời Thủy Dã Không, ta cũng phải cùng nhau..."

Thủy Dã Không mỉm cười và lắc đầu: "Ta sẽ không đi đâu, chỉ muốn tìm cơ hội đi ra ngoài chơi thôi, thế nào, đi chơi cùng nhau đi? Có một đền thờ Inari gần đó tổ chức một buổi lễ vào tối nay, nghe nói là rất náo nhiệt, còn có đặc sản của tỉnh Yamanashi."

"Một mình, một mình ra ngoài... Đây không phải, không phải nó cũng giống như trốn học sao?" Hải Bộ Sa băn khoăn do dự nói.

"Đúng, đó là trốn học." Thủy Dã Không vui vẻ thừa nhận, cuộc sống ở trường trung học không phải lúc nào cũng đi học đầy đủ nghiêm túc được.

Nhìn vào biểu hiện của Thủy Dã Không, Hải Bộ Sa nhu nhược gật đầu.

Cùng nhau trốn học à và vân vân nữa, nghe thôi là đã thấy nó sẽ rất thú vị, trái tim của Hải Bộ Sa đang đập nhanh liên tục.

Mặc dù Fujikawaguchiko ở tỉnh Yamanashi, nhưng nó không giống như tên của một thành phố nhộn nhịp, trên thực tế cái tên đó dựa vào cổ điển nổi tiếng của núi Phú Sĩ, du lịch của Fujikawaguchiko - cho rất phát triển, làm cho thu nhập của người dân cũng rất cao, nó cũng là một trong những ngành kinh doanh tốt nhất ở đảo quốc.

Để phục vụ cho bầu không khí thương mại của ngành du lịch, những ngôi đền gần núi Phú Sĩ đầy hương khói, nhiều ngôi đền cũng đã phát động một số lễ hội địa phương, thực tế là kích thích hoạt động thương mại dựa vào túi tiền của khách du lịch.

Mặc dù giờ là một mùa tương đối vắng vẻ ở núi Phú Sĩ, nhưng điều đó không có nghĩa là không có ai, những người đi bộ và khách du lịch đã cầm chiếc máy ảnh rất lâu rồi chờ đợi cảnh hoa anh đào nở rộ trên núi Phú Sĩ, văn phòng tỉnh Yamanashi đã sắp xếp để các phóng viên đợi ở đây..

Về chuyện xảy ra vào tháng trước tại trì chính hội chính quyền đang cố gắng đến mức cao nhất, chỉ một điều như vậy thôi nhưng sẽ ảnh hưởng đến du lịch của núi Phú Sĩ ít nhiều, khiến hội trường quận và văn phòng địa phương cố gắng hết sức để sử dụng phương tiện truyền thông để giảm thiểu tác động tiêu cực.

Đối với sở du lịch thành phố Adachi thì không lâm vào cảnh bất hạnh như vậy, về cơ bản đó giống như là lợn chết không sợ nước sôi, trong bất kì trường hợp nào, khu vực này cũng đã bị thối rữa, không có một trung tâm thương mại cũng như một địa điểm thu hút khách du lịch, nói không chừng một trăm năm sau khi Bắc Dã qua đời, có thể sử dụng nơi ở của Bắc Dã như một danh lam thắng cảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.