Này Anh Đẹp Trai Tóc Giả Rớt Rồi Kìa

Chương 67: Chương 67: Anh Lôi




CHƯƠNG 67. ANH LÔI

Hôm nay Na Thần muốn đến nhà Lý Phàm, Nghiêm Nhất đổi việc, chỗ công tác mới tốt hơn hẳn chỗ cũ nhưng thời gian thì không còn nhiều như vậy, hắn không có thời gian để tham gia tập luyện hay diễn cùng ban nhạc nữa.

Nghiêm Nhất định rút khỏi ban nhạc nhưng cũng đề cử một người chơi keyboard mới vào, hôm nay là mang đến cho mọi người gặp mặt, xem có thích hợp hay không.

Na Thần dựng xe ở cửa gara, thấy cái xe van của Nghiêm Nhất ở ngay chỗ y thường đậu xe, bên cạnh còn một con Harley màu hồng nhạt, cả cái mũ bảo hiểm bỏ trên yên xe cũng màu hồng nốt, còn dán cả hình Hello Kitty.

Na Thần xuống xe, lúc đi ngang qua hắn còn thò tay sờ lên cái nón, Nghiêm Nhất đưa ai đến vậy?

Khi hắn kéo cửa cuốn lên, tiếng nhạc phía dưới liền ngừng lại, Lý Phàm kêu lên: “Thần Thần?”

“Phàm Phàm!” Na Thần cũng đáp lại, đóng cửa, bước theo sườn dốc đi xuống dưới liền thấy được một em synthesizer màu hồng.

Hắn ngẩn người, đứng cạnh đàn synthesizer là một cô gái tóc dài đang đưa tay lên cột tóc lại, cô nàng mỉm cười với hắn: “Hi, tôi tên Nhạc Kỳ là bạn của anh Nhất, cũng là bạn học trước kia.”

“Hi.” Na Thần gật đầu, con gái chơi trong ban nhạc không nhiều lắm, mà mấy cô đó thì phần lớn hắn đều đã gặp qua, nhưng Nhạc Kỳ này thì hắn không biết.

“Nhạc Kỳ là bạn hồi trung học của tao, tốt nghiệp đại học xong thì ở lại bên đó, mãi tháng trước mới về,” Nghiêm Nhất giới thiệu cho hắn, “Trình độ cao hơn tao đấy.”

“Còn có thể hát.” Lý Phàm cười lên. Na Thần lôi cái ghế dựa bị hỏng ra ngồi xuống, hắn không có hứng thú gì với cô gái này, chỉ cần mọi người đồng ý thì hắn cũng không có ý kiến.

“Anh Phàm, em hát không hay đâu, chẳng qua hợp giọng với mấy bài ở quảng trường thôi.” Nhạc Kỳ cười nói.

“Rất tốt, vậy ban chúng ta gọi là Smart.Square Bird đi.” Na Thần đề nghị.

“A?” Nhạc Kỳ ngẩn người, tiếp cái liền nhoẻn miệng cười, cười rất lâu, người này không coi là đẹp nhưng trông rất sáng sủa.

Những người khác trong ban nhạc đều không có ý kiến, dù sao ban nhạc cũng chỉ là do mấy người chơi chung rồi gom lại lập thành, cũng chẳng muốn làm ra thành tựu gì, trình độ chơi của Nhạc Kỳ cũng không tệ lắm, tính cách cũng khá hơn nữa hòa nhập được với mọi người vì thế Lý Phàm chọn một bài để thử xem.

“Bài hát mới lần trước đi?” Đông Tử ngậm điếu thuốc ngồi xổm xuống cạnh Na Thần, vỗ vỗ lên đùi hắn, “Lý Phàm không phải nói muốn sửa một chút sao?”

“Bài ca vợt bắt muỗi hả?” Lý Phàm hỏi, đảo mắt nhìn một lượt khuôn mặt mấy người ở đó, “Vậy bài đó đi?”

“Chính thức khai trừ Nghiêm Nhị hả?” David nãy giờ vẫn không lên tiếng, vẻ mặt buồn rầu hỏi.

“Đéo! Nhẫn tâm thế, tao có thể được xếp vào hàng đặc biệt không?” Nghiêm Nhất la lên.

“Khán giả đặc biệt, định như vậy đi,” Lý Phàm vỗ tay, “Sau này có diễn tao sẽ nhớ thông báo cho mày đến vỗ tay.”

“Mà Nhạc Kỳ đã đến đây vậy sau này Thần Thần không phải giả nữ nữa nhỉ? Mình có con gái thật rồi còn gì.” David cười nói.

“Chúng ta,” Na Thần đứng lên đi đến cạnh bộ trống cầm dùi lên gõ mấy cái, “Có thể làm ban nhạc nữ.”

Lý Phàm ngẩn người, không nhịn được cười phá lên: “Đệt.”

“Thử đi, dù sao cả bài hỏa hỏa cô nương còn thử rồi, có gì mà không dám,” Đông Tử gật đầu, “Tôi thấy mình hợp với kiểu tóc xoăn lọn to nha, anh Phàm thì…”

“Còn không chịu luyện tập hả!” Lý Phàm ngắt lời hắn, “Nhanh chóng, nhạc phổ đâu!”

Nhạc Kỳ phối hợp với bọn họ rất tốt, tuy mới đầu chưa quen với nhạc phổ nên còn sai một chút, nhưng chỉ qua một tối là liền trơn tru, Lý Phàm cầm bút ngồi dưới đất sửa bài: “Hôm nay đến đây thôi, trễ quá rồi, về ngủ hết đi, mai còn đi học đấy.”

“Đi học?” Nhạc Kỳ có chút bất ngờ, “Ai thế?”

“Thần Thần nhà tôi,” Lý Phàm chỉ vào Na Thần, “còn đang đi học.”

“Nhỏ vậy à,” Nhạc Kỳ nhìn Na Thần, khuôn mặt Na Thần chẳng tỏ vẻ gì, chỉ giơ tay lên nói yeah với cô nàng, Nhạc Kỳ cười, “Vậy hôm nay tan thôi, nếu ai còn tinh thần thì đi làm mấy ly chứ?”

Vừa nghe rủ rê đi uống, mấy tên vốn bảo ngày mai phải đi làm liền quay ngoắt kêu được nghỉ, hưng phấn mà ra khỏi gara.

“Lượn đây.” Na Thần sải bước ra xe, cầm nón lên.

“Xe đẹp quá.” Nhạc Kỳ vỗ lên đầu xe.

“Muốn thử một vòng không.” Lời nói của Na Thần rất nhiệt tình nhưng ngữ khí lại lãnh đạm.

“Để sau đi, cậu về nhà đi,” Nhạc Kỳ vẫy tay, “Bái bai.”

Na Thần không nói gì, nổ máy quay đầu lái đi .

Chạy trong chốc lát, hắn dừng xe ở giao lộ, đường bên trái là hướng về bãi xe cũ, đi thẳng là về nhà, hắn không biết mình nên chạy theo hướng nào.

Đường bên phải là hướng đến trường, có điều hắn chẳng cần suy xét đến, cái giường trong ký túc xá cả một học kỳ hắn cũng không nằm được mấy bận, mấy thằng cùng phòng đều bỏ đồ của mình lên giường hắn nên nếu về ký túc xá ngủ hắn lại phải tốn công dọn đồ qua một bên.

Ngọn đèn vàng ở giao lộ lóe sáng, gió đông cuốn những cái lá cùng rác rưởi trên mặt đất đi hết, ngay cả người cùng xe tựa như cũng bị thổi đi, hắn đứng đó vài phút vậy mà một chiếc xe cũng không có.

Đường phố trống trải, hai bên vệ đường chỉ còn chút tuyết bẩn chưa tan, chìm dưới ánh đèn mờ nhạt.

Na Thần gạt chân chống xuống, cúi đầu lấy điện thoại ra. Có một tin nhắn, hắn có chút chờ mong mở ra, song lại không phải của An Hách.

Trưa mai qua đây ăn đi.

Tin nhắn của Lôi Ba đến hồi nào mà hắn không nghe thấy chuông, tắt đi tin nhắn, hắn mở ra danh bạ điện thoại. Tên của An Hách lẳng lặng đứng ở vị trí đầu tiên. Ngón tay hắn xẹt qua tên y, màn hình hiển thị đang gọi đi nhưng hắn nhanh chóng cúp máy, đã qua mười hai giờ, An Hách chắc ngủ rồi.

Hắn thấy sinh hoạt của An Hách tuy rằng nặng nề nhưng lại rất có quy luật. Đi làm, tan tầm, xem phim, nghe mấy bài hát, ăn chút chất bảo quản sau đó đi ngủ, cuối tuần thỉnh thoảng thì tụ tập với bạn bè. So sánh với y thì sinh hoạt của hắn lại khá hỗn loạn, không có thời gian cố định cũng không có địa điểm cố định. Giống như hiện tại, hắn thậm chí còn không biết mình nên đi nơi nào.

Ngừng lại ở giao lộ khoảng chừng mười phút, hắn lái xe chạy thẳng về phía trước, đã mấy ngày không về nhà rồi.

Mỗi lần Na Thần về nhà, những nơi in đầy dấu chân hắn là phòng ngủ và phòng bếp còn những nơi khác thì hắn rất ít lưu lại, lúc bật đèn lên hắn thấy từ trên bàn rơi xuống một lớp bụi mỏng. Hắn đứng ở trong phòng khách chốc lát, đi vào nhà bếp tìm cái giẻ rồi quay lại phòng khách lau từ cái bàn rồi đến đàn dương cầm một lượt.

Từ phím đàn phát ra vài tiếng đinh đong trầm thấp, hắn ngừng tay nhìn lên phím đàn.

Lâu rồi chưa đi thăm mẹ, chắc cũng hai ba tháng rồi. Hắn ngồi xuống băng ghế, hồi trước hắn cũng phải hai ba tháng mới đi thăm một lần, có khi sẽ rất nhớ mẹ, chẳng sợ mỗi lần đều không thoải mái, hắn vẫn rất muốn nhìn thấy bà. Nhưng lần này lại có chút không giống trước, khi hắn nghĩ tới mẹ đột nhiên cảm thấy có chút kinh hoảng, hắn phát hiện bản thân đã lâu không còn nhớ tới mẹ nữa, nghĩ đến hẳn là nên đi thăm bà thôi thì ẩn sâu trong lòng là sự kháng cự không thể nói rõ.

Điều này làm cho hắn sợ hãi.

Hắn đi xuống ngồi xổm cạnh chân đàn, dựa vào chân đàn từ từ ngồi hẳn xuống nền nhà, hai mắt dần nhắm lại.

Buổi sáng lúc tỉnh lại, Na Thần cảm thấy eo và lưng đau đớn vô cùng, rất lâu sau hắn mới kịp nhận ra mình ngồi trên sàn nhà dựa vào chân đàn mà ngủ thiếp đi cả đêm. Lúc đứng lên chân có chút không dùng được lực mà như nhũn ra, đầu còn thấy hơi choáng.

Đèn tín hiệu trên điện thoại bị hắn bỏ sang một bên nhấp nháy, hắn nhìn thoáng qua thì thấy là có tin nhắn mới.

Hắn dụi dụi mắt, tên người gửi hiện rõ trên màn hình. Tin nhắn là do An Hách gửi vào sáu giờ sáng, chỉ có ba chữ, chào buổi sáng. Hắn cong cong khóe môi. Đại gia, chào buổi sáng.

Ngồi ở trên sàn cũng có thể ngủ quên, lúc Na Thần rửa mặt thì nhìn lên đồng hồ, may mà không có tiết một. Tuy Na Thần không có hứng thú gì với việc học của mình nhưng bình thường vẫn đến trường đầy đủ, mỗi lần đi học hắn đều sẽ ngoan ngoãn ngồi trong lớp.

Ngành hắn học là quản lý và kỹ thuật mai táng nên chẳng có con gái, chỉ có cái ngành trang điểm chống phân hủy thì còn có mấy đứa, nghe nói gan còn to hơn cả bọn con trai, chẳng qua tốt nghiệp rồi thì không biết có nhiều sự lựa chọn để công tác sau này không thôi.

Na Thần chưa nghĩ tới sau này sẽ làm gì, đến bãi hỏa táng cũng được, nói chung hắn không quan tâm. Lúc trước chỉ vì ba mà hắn mới chọn ngành này, khi nhìn thấy vẻ tức giận của người đàn vẫn luôn khiến hắn sống trong khổ sở, hắn thật muốn cười lên sung sướng.

“Trình mày cũng chỉ có thể dựa vào ngành đó mà ra đời thôi.” Cuối cùng ba ném lại cho hắn câu đó.

Hắn vẫn cười, không nói gì hết.

Khi đó hắn đã từng hạ quyết tâm, chỉ với ngành đó hắn cũng sẽ nghiêm túc, chứng minh cho ba thấy dù là ngành gì thì chỉ cần hắn muốn thì hắn đều có thể làm tốt được.

Chỉ là cơ hội này sẽ không bao giờ đến.

Na Thần ghé vào trên bàn nhắm mắt lại, sống mũi cay cay.

Hắn lần lượt phản kháng, lần lượt muốn chứng minh, lần lượt bị bỏ lơ, cuối cùng hoàn toàn mất đi cơ hội.

Hắn còn bao nhiêu cơ hội để chứng minh bản thân không phải kẻ bị người ta không cần nữa đây?

Chứng minh với ai bây giờ?

Ai sẽ cho hắn cơ hội?

Điện thoại rung lên, là tin nhắn An Hách gửi tới, tối mai tôi hẹn bạn ở Phí Điểm, cậu đi không?

Đi. Na Thần rất nhanh đáp lại.

Người này sẽ là An Hách sao?

Buổi trưa tan lớp, hắn xách túi chậm chạp đi lấy xe, buổi chiều không có tiết nên hắn quyết định ghé qua chỗ Lôi Ba ăn trưa. Lúc chạy đến cổng trường, lớp trưởng lớp hắn cầm một cái giẻ lau đứng ở ven đường vẫy liên tiếp với hắn, hắn dừng xe lại trước mặt lớp trưởng, hỏi: “Nhiêu tiền?”

“Cái gì mà nhiêu tiền?” Cậu lớp trưởng ngẩn ra.

Na Thần giật cái giẻ trong tay cậu ta huơ huơ: “Anh ơi vào đây ngồi một chút đi… ý ông không phải vậy à?”

“Chịu ông đấy,” Lớp trưởng đoạt lại cái giẻ, cười nói, “Tháng này thực hiện cuộc vận động học tập Lôi Phong nên ban cán sự lớp họp sơ bộ quyết định đến dọn vệ sinh cho viện dưỡng lão, giờ trưng cầu ý kiến mọi người một chút.”

“Viện dưỡng lão?” Na Thần thở dài, “Các ông bà ấy chắc sẽ bị chúng ta dọa đến phát bệnh đấy.”

“Sao có thể?”

“Chúng cháu chào ông bà, chúng cháu học ngành nhập quan mai táng của học viện Dân Chính ạ… Két!”

“Két cái gì?” Lớp trưởng vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn.

“Két, két, két,” Na Thần nhe răng ra cười, “Dọa sợ mấy bà, sau đó chúng ta bị các ông lấy chổi chà đuổi đi.”

“Mợ!” Lớp trưởng bị hắn chọc cho cười lên, “Bọn tôi sẽ bàn lại xem sao, cơ mà đi chỗ nào thì ông cũng tham gia chứ?”

“Tham gia chứ, cứ chọn thời gian xong báo tôi là được.” Na Thần gật đầu, lái xe ra khỏi trường.

Vừa đến nhà Lôi Ba, hắn liền thấy Cát Kiến đậu xe ngoài cửa gara của biệt thự, mở nắp xe đang lui cui cúi đầu nhìn vào nghiên cứu cái gì đó.

“Đào của hả?” Na Thần cho xe dựng ở bên cạnh.

“Anh Lôi nói lúc đạp phanh thì thấy có tiếng động nên tôi đang xem sao,” Cát Kiến ngẩng đầu cười với hắn, “Còn tưởng cậu không đến chứ.”

“Cũng đang rảnh.” Na Thần bước qua sân đẩy cửa vào phòng.

Lôi Ba đang gọi điện thoại, hắn đi thẳng tới ngã xuống ngồi trên sofa, nửa dựa vào, mở nhạc trong phòng khách Lôi Ba lên, bản nhạc giao hưởng đầy mạnh mẽ nhanh chóng tràn ngập cả căn phòng. Lôi Ba nói vào điện thoại hai câu xong liền cúp máy, bước tới cầm điều khiển tắt âm thanh đi: “Cậu có bệnh hả?”

“Đúng vậy có thuốc không?” Na Thần nhoẻn miệng cười.

Lôi Ba không nói tiếp lời hắn, mà ngồi xuống ghế đối diện: “Chơi trống mới chưa? Được không?”

“Rồi, cảm giác rất tuyệt,” Na Thần gật đầu, “Cảm ơn.”

“Cậu dùng thuận tay là được, không cần khách sáo với anh,” Lôi Ba châm một điếu thuốc, “Hôm nay đừng ra ngoài ăn, ở lại chỗ anh ăn luôn đi.”

“Chỗ anh?” Na Thần nhìn quanh căn phòng, “Chẳng phải anh nói không cần người nấu ăn còn gì?”

“Không cần người làm,” Lôi Ba nhả khói ra, chỉ vào hắn, “Cậu nấu, không phải cậu biết nấu à, anh vẫn chưa được ăn đấy.”

Na Thần bỗng lạnh mặt đi, nhìn Lôi Ba không nói gì.

“Anh bảo Cát Kiến mua đồ ăn, cậu coi xem còn thiếu cái gì thì đi mua thêm…” Lôi Ba cũng nhìn lại hắn, rất bình tĩnh nói.

“Không,” Na Thần ngắt lời Lôi Ba, “Em không nấu.”

“Vì sao?” Lôi Ba dường như không bất ngờ với chuyện hắn từ chối.

“Không vì sao hết, không có hứng.” Na Thần cầm một điếu thuốc trên bàn lên châm, hắn không ngờ Lôi Ba lại đưa ra yêu cầu như vậy, cả người hắn liền cảm thấy khó chịu.

Lôi Ba vẫn rất bình tĩnh, gác chân lên mặt bàn, chuyển mắt nhìn sang một bức họa treo trên tường: “Không có hứng? Không sao, cậu chỉ cần nói cho anh biết chừng nào cậu có hứng, hoặc… làm sao thì cậu mới có hứng là được?”

“Em không nấu.” Na Thần ngậm điếu thuốc, nói rành mạch. Lôi Ba hiếm khi như vậy, trong lòng hắn đột nhiên có chút không muốn nghe theo.

“Anh đây muốn ăn thì sao?” Lôi Ba cười nhìn hắn.

Nếu là bình thường, hắn cứng đầu như vậy thì Lôi Ba cứ mười lần thì đến hết tám lần sẽ nổi giận, nhưng lần này Lôi Ba lại luôn ôn hòa nhã nhặn, thậm chí ngữ điệu khi nói cũng không thay đổi.

“Bảo Cát Kiến nấu đi, anh ta cũng biết chút đó, món hẹ xào trứng gà đi,” Na Thần dụi tắt điếu thuốc, đứng lên đi về phía cửa, “Em đi đây.”

“Na Thần,” Lôi Ba vẫn ngồi yên tại chỗ, “Hai ta quen nhau bao lâu rồi?”

Na Thần dừng bước, tay giữ cửa lại, nghĩ một lát mới đáp: “Chắc là năm sáu năm gì đó.”

“Đến hôm nay là vừa tròn sáu năm,” Lôi Ba chậm rãi hút thuốc, “Từ ngày kêu người vớt cậu từ sông lên cho đến giờ, đã là sáu năm tròn.”

“Ừ.”

“Ngẫm lại thời gian trôi mau quá, cậu gọi anh là anh Lôi cũng sáu năm rồi.” Lôi Ba cười.

“Em cũng có thể gọi anh là chú Lôi, tại anh không cho thôi.”

“Mẹ kiếp, đừng có mà nói lời vô nghĩa với anh,” Lôi Ba nói, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ, “Mấy năm qua anh đối với cậu thế nào?”

“Rất tốt.” Na Thần nói, những lời này là nói thật. Lôi Ba đối với hắn quả thật rất tốt, tính tình hắn cổ quái, trước kia lại hay gây ra chuyện phiền phức nhưng Lôi Ba rất ít khi nói hắn.

“Cậu nói xem,” Lôi Ba nhìn điếu thuốc trong tay, “anh có ý gì?”

“Không biết.” Na Thần nói, buông tay nắm cánh cửa ra, xoay người trở lại trước mặt Lôi Ba.

“Không biết thật ư?” Lôi Ba hút thuốc, phun khói lên mặt hắn, “Na Thần không phải cậu luôn rất thẳng thắn sao, muốn nói gì thì nói không cần lo xem anh nghe thấy sẽ có cảm giác gì, sao thế, hôm nay sao không nói với anh?”

“Hôm nay anh vớ vẩn thế.” Na Thần phẩy khói trước mặt ra.

“Yêu rồi nên cảm thấy anh vớ vẩn?” Lôi Ba dụi tắt điếu thuốc, lười biếng duỗi eo, đứng lên, đứng đối mặt với hắn, “Trước kia cậu ở bên người khác không có thế.”

“Trước kia em chưa từng nói lời yêu với những người kia.” Na Thần cong khóe môi.

“Cũng phải,” Lôi Ba thở dài, “Xem ra lần này là nghiêm túc.”

“Ừ.” Na Thần gật đầu.

“Đưa đến ăn một bữa cơm đi, anh coi xem là dạng người gì mà có thể khiến cậu nghiêm túc.” Lôi Ba cầm lấy cái điều khiển từ xa, vặn volume nhạc cho lớn lên.

“Không được.” Na Thần cự tuyệt dứt khoát như trước, cho dù Lôi Ba nghĩ gì thì hắn cũng không muốn cho An Hách biết hắn quen những người này, quá khứ từng… hoặc là nói là cuộc sống lộn xộn hiện tại của hắn.

“Na Thần,” Lôi Ba buông điều khiển xuống, đến gần trước mặt hắn, hơi nhéo cằm hắn, “Cậu cảm thấy anh là người tràn ngập yêu thương, kiên nhẫn cùng chơi với một thằng nhóc mấy năm qua chỉ vì một chữ anh Lôi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.