Này Anh Đẹp Trai Tóc Giả Rớt Rồi Kìa

Chương 66: Chương 66: Cậu Có Ý Gì Hả?




CHƯƠNG 66. CẬU CÓ Ý GÌ HẢ?

An Hách không biết mình đã ngủ từ lúc nào, đáng ra y sẽ không ngủ trong xe nhưng bầu không khí hôm nay khiến cả người y được thả lỏng, cộng thêm trước đó đi chơi điện tử sau lại đi nhảy thành ra hơi mệt, ngủ gục lúc nào cũng không hay.

Mãi cho đến khi có tiếng người gõ lên cửa xe, y mới đột ngột choàng tỉnh, vừa mở mắt thì thấy trong xe có một chùm sáng lắc qua lắc lại do người bên ngoài rọi vào.

Y nhanh chóng hạ cửa xe xuống, khuôn mặt của anh bảo vệ cổng xuất hiện ngoài cửa xe.

“Thầy An hai người không sao chứ?” Đèn pin của bảo vệ xẹt qua xẹt lại trên mặt y, “Không tắt đèn mà ngủ trong xe như vậy thầy không sợ trúng độc khí ga à?”

“Khí ga? Tôi có hạ cửa xe xuống để hở rồi, không sao đâu, thật ngại quá,” An Hách lấy tay che mắt lại, “Tôi lên ngay đây.”

“Người kia thì sao? Anh ta cũng không sao chứ?” Bảo vệ rất có trách nhiệm chiếu đèn pin lên mặt Na Thần, lại gần cửa sổ ngửi ngửi, “Cũng không có mùi rượu, sao ngủ say thế này…”

“Tôi sẽ gọi cậu ta dậy, cảm ơn anh,” An Hách quay đầu lại lay Na Thần, “Big 7.”

“Vậy thầy mau về nhà đi, giờ lạnh lắm, tôi đi trước nhé.” Bảo vệ nói.

“Cảm ơn anh.” An Hách vừa lay Na Thần vừa quay sang mỉm cười với anh bảo vệ. Na Thần dụi mắt ngồi dậy, mơ màng dựa vào cửa xe, lúc nói chuyện vẫn còn mang giọng ngái ngủ: “Tôi ngủ quên à?”

“Ừ,” An Hách nhìn giờ, “Ngủ hơn một tiếng, hơn hai giờ rồi.”

“Vậy còn anh?” Na Thần chống cánh tay nhoài người đến gần y: “Đại gia, hôn tôi một cái đi.”

“Tôi cũng ngủ quên mất, bảo vệ tới gõ cửa tôi mới tỉnh,” An Hách quay đầu nhìn về hướng anh bảo vệ đi, tới khi không còn thấy ánh đèn pin y mới nghiêng đầu hôn lên môi Na Thần một cái, “Trễ quá rồi, có muốn lên phòng ngủ luôn không?”

“Không được, đi chỗ anh thì không ngủ được,” Na Thần xoay người ra ghế sau tháo túi nilon của con gấu, ôm nó nhảy xuống xe, “Tôi đưa con trai tôi về.”

“Con trai cậu?” An Hách cũng xuống xe, nhiệt độ bên ngoài thấp hơn trong xe nhiều, y hơi rụt cổ lại, thấy Na Thần đứng trong gió lạnh vậy mà vẫn khoan khoái như thế, “Con cậu tên gì?”

“Na Vợt Vợt,” Na Thần ôm gấu, cầm một tay của nó vẫy vẫy với y, “Chào chú, con tên là Na Vợt Vợt.”

“Na gì? Vợt Vợt? Vợt gì?” An Hách theo Na Thần đi lấy xe hắn.

“Vợt bắt muỗi.” Na Thần cong khóe môi.

“Chưa thôi à!” An Hách kêu lên.

“Tôi vẫy đôi cánh xanh biếc, kiếm tìm hơi thở của người…” Na Thần ngân nga, chạy vài bước rồi nhảy lên xe, đặt chú gấu ra sau mình.

“Giờ để sao đây?” An Hách đỡ chú gấu giúp hắn, con gấu này rất lớn trông chẳng khác gì một đứa trẻ ngồi ở ghế sau, nhưng chỉ cần thả tay ra là nó sẽ ngã xuống.

“Đơn giản mà,” Na Thần tháo khăn choàng trên cổ xuống rồi quấn hai vòng lên cổ gấu với cổ hắn lại, “Vậy là xong thôi.”

“Cậu…” An Hách có chút không biết nói gì, vỗ nhẹ lên đầu chú gấu, “Đi đi, chạy chậm một chút.”

“Ừ, đến nơi tôi sẽ nhắn tin cho anh.” Na Thần nổ máy, quay đầu xe chạy ra ngoài, nhìn từ sau lưng trông chẳng khác gì hắn đang cùng gấu lái xe, chạy đi mất.

An Hách không đứng đó lâu, xe Na Thần vừa rẽ đi y liền chạy vào tòa nhà, lên phòng được khí ấm bao lấy, y ngã xuống sofa, cảm thấy cả người vừa mệt lại buồn ngủ. Rửa mặt qua loa xong liền đổi sang đồ ngủ, khi y bắt đầu chuẩn bị nằm mơ thì tin nhắn của Na Thần đến.

Tôi về đến nhà rồi, tối nay ở căn cứ bí mật có thể thấy ngân hà đấy.

Cùng ngắm ngân hà với Vợt Vợt đi, ngủ ngon.

An Hách trả lời xong cơn buồn ngủ cũng tiêu bớt, xuống giường, y xốc một góc màn lên nhìn ra bên ngoài.

Không có ngân hà, bầu trời trong nội thành lúc nào cũng một màu xám trắng, dưới lớp khói ô nhiễm đừng nói là ngân hà ngay cả mặt trăng cũng không thấy được, sao thì không thường thấy, thỉnh thoảng thấy cái gì đó sáng lên thì nhất định chỉ là máy bay.

An Hách kéo kín màn lại, trở về nằm lên giường, chui vào chăn xong là nhắm hai mắt lại.

Ngày hôm sau Na Thần chạy việc cho thầy nên không tới tìm y. An Hách tiến vào trạng thái công tác, tuần này không nhẹ nhàng, y đã chuẩn bị sẵn tinh thần cả ngày bận rộn, tuy là không mất ngủ nhưng lại quên ăn, cả bữa sáng lẫn bữa trưa đều bỏ, buổi tối về đến nhà mới đem chỗ thịt Na Thần ướp hôm trước vẫn còn ra nấu mì gói, hương vị cũng không tệ lắm.

Ăn xong , lúc làm ổ trên sofa coi phim thì Na Thần gọi điện thoại tới.

“Xong việc chưa?” An Hách nghe máy.

“Rồi, chạy mệt chết đi được,” Hình như Na Thần đang ăn gì đó nên giọng khá là khó nghe, “Anh đang làm gì thế?”

“Xem phim, cậu ăn gì đấy?” An Hách nhìn thoáng hộp mì gói mình ném trong sọt rác.

“Làm một nồi cánh gà nấu rượu đỏ,” Na Thần cười khẽ, “Muốn ăn không?”

“Không, nửa đêm rồi ăn cái đó béo lắm.” An Hách chậc lưỡi một tiếng, từ trên sofa đứng lên, kéo tủ lạnh ra nhìn, không có gì có thể ăn hết.

“Sáng mai anh ăn gì?”

“Tôi có thể không thảo luận tiếp vấn đề ăn uống được không?”

“Có phải lại quất mì gói?” Giọng Na Thần tràn đầy sung sướng khi người gặp họa, cười cả nửa ngày mới nói tiếp, “Bữa trước tôi có mua tương thịt bò để trong bếp đó, anh tìm xem sao, khỏi cần dùng mấy gói gia vị trong mì, cứ trụng chín vắt mì, vớt ra trộn với tương rồi cho thêm hai giọt dầu mè là được.”

Sáng sớm hôm sau, An Hách làm theo cách Na Thần chỉ, nếm thử mì trộn với thịt bò, hương vị cũng không tệ, y gửi một tin nhắn cho Na Thần, mì gói trộn thế ăn thơm lắm.

Na Thần chưa trả lời y, An Hách xem giờ, lúc này một nửa đám sinh viên dễ thương chắc vẫn còn ngủ nướng.

Y cầm theo mấy tài liệu cần dùng cho khóa tâm lý tuần này ra khỏi cửa.

Lúc đi tới cổng trường, y liền đụng phải Trương Lâm đang rất hăng hái cầm hai cái bánh bao, thấy y cái Trương Lâm liền chạy tới, vừa gặm bánh bao vừa chào: “Sếp An!”

“Ăn xong rồi hẵng nói, đừng có mà phun vào mặt tôi.” An Hách đẩy cu cậu ra.

“Sếp An, em cứ nghĩ đến chuyện này.” Trương Lâm vừa ăn bánh bao vừa cùng y vào trường.

“Chuyện gì?” An Hách hỏi, quay sang nhìn thoáng qua mặt Trương Lâm.

“Thì chuyện tối chủ nhật,” Trương Lâm cắn một miếng bánh bao, “người đi chung với thầy…”

An Hách vừa nghe đến đây thì hơi dừng chân một chút sau mới tiếp tục đi về phía trước. Y biết với tính cách của Trương Lâm chuyện này không dễ dàng qua đi như vậy, lại nói thằng nhóc này luôn nghĩ mình và y có mối quan hệ thân thiết.

Nhưng An Hách cũng cảm thấy có chút may mắn khi ngày đó người y đụng phải là Trương Lâm.

“Sao thế?” An Hách hỏi.

“Đó là anh họ của Hứa Tĩnh Diêu ạ?” Trương Lâm nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng, khó khăn nuốt xuống, “Hèn chi ngày đó em trông quen quen, sau nghĩ lại mới nhớ chẳng phải là anh của Tĩnh Diêu à. Ông này từng đi họp phụ huynh cho nhỏ, chạy một cái xe ba gác, không phải, xe ba bánh, em nhớ kỹ lắm, em còn nhìn cái xe đó mà, ổng còn hỏi em muốn chạy thử một vòng không nữa đấy…”

Trương Lâm nói ào ào ra, An Hách nghe xong tay cũng túa cả mồ hôi lạnh, vốn đã chẳng ấm áp mấy, dù đút tay vào túi cũng không cải thiện được gì.

Y không ngờ Trương Lâm vậy mà vẫn có thể nhớ rõ Na Thần, chắc là bởi luôn tương tư Hứa Tĩnh Diêu cho nên cậu nhóc nhớ những người thân của Hứa Tĩnh Diêu còn hơn cả bài học trong sách giáo khoa.

“Ừ,” An Hách gật đầu, “Là anh họ của cô bé.”

“Quả nhiên là vậy, nếu mà là anh họ của đứa khác chắc em còn chẳng nhớ nổi đó là nam hay nữ đâu, đây đúng là sức mạnh của tình yêu.” Trương Lâm xoa xoa cái túi nilon đựng bánh bao, cảm thán.

“Anh họ nào mà chẳng là nam,” An Hách vỗ vai cậu nhỏ, “Tình yêu quả nhiên có sức mạnh vậy đấy.”

“Nam hay nữ thì mặc kệ thôi,” Trương Lâm phất tay, cười he he mấy tiếng, sau đó đột nhiên đè thấp giọng, “Sếp An, thầy cứ yên tâm.”

“Hả?” An Hách nhìn Trương Lâm, trên mặt không có phản ứng gì nhưng tim lại hẫng vài nhịp.

“Em sẽ giữ bí mật cho thầy, chuyện này em sẽ không kể cho ai đâu,” Trương Lâm nắm chặt tay lại, “Người khác thì em không dám cam đoan, nhưng với thầy thì em nói được làm được.”

An Hách mỉm cười, chưa kịp nói gì thì Trương Lâm đã muốn quăng túi lên chạy về dãy lớp học.

An Hách ngồi trong văn phòng nhìn chằm chằm giáo án, y bỏ ra mười phút để điều chỉnh lại cảm xúc.

Y không nói nhiều với Trương Lâm mà cũng không muốn nói gì nữa, thái độ của Trương Lâm cho thấy rõ ràng cu cậu đã nhận ra, nhưng mà cho dù Trương Lâm nghĩ thế nào thì giờ y cũng không định giải thích gì thêm.

Thứ nhất nếu y cùng một học trò cứ loanh quanh một chuyện như vậy thì bản thân cũng rất khả nghi, hai là…

Anh không mệt sao?

Câu nói của Na Thần liên tục hiện lên trong đầu y.

Y đứng lên lười biếng vặn mình, lấy một nhúm trà trên bàn của đồng nghiệp pha cho mình một ly, bắt đầu một tuần công tác của thầy An thôi.

Lớp tư vấn tâm lý đầu tiên rất thành công, buổi đó An Hách không nói đến một câu lý thuyết suông nào mà chỉ thoải mái ngồi cạnh bục giảng, học sinh trong phòng thích làm gì thì làm, nói chuyện với nhau hết cả một tiết, thế nhưng chúng đều rất nghiêm túc, không đứa nào ngủ gật hay là nghịch điện thoại,

Khi An Hách để chúng chia sẻ những vấn đề khó khăn, học sinh tích cực phát biểu khiến An Hách thật sự rất vui: “Mấy em lên lớp bình thường mà được nhiệt tình như vầy, các thầy cô chắc đều kích động mà bụm mặt khóc lớn đấy.”

Thầy hiệu trưởng đứng ở cửa sau của phòng, chắc là lo làm học sinh không được tự nhiên nên thầy không có bước vào.

An Hách nhìn sang thầy hiệu trưởng, thầy Tưởng gật đầu một cái rồi xoay người đi.

Nhưng đối với An Hách mà nói, khóa này chẳng có tí gì gọi là nhẹ nhàng, y vừa phải quan sát phản ứng của học sinh lại còn phải đối phó với mọi vấn đề mơ hồ hoặc là xảo trá của chúng. Ngoại trừ nội dung trên PowerPoint giống nhau thì mỗi tiết sẽ khác nhau, tại đó học sinh sẽ trao đổi tạo nên sự khác biệt của các buổi, bởi nếu buổi nào cũng như nhau thì có lẽ sẽ có học sinh thấy nhàm chán.

Hơn nữa còn phải lên lớp dạy, ba ngày sau, một lần An Hách đi qua hành lang nhìn vào gương thậm chí còn có cảm giác hình như mình gầy đi.

“Sếp An.” Lúc trở về văn phòng, ở sau có người gọi y.

“Ừ?” An Hách quay đầu lại, đây là cậu học lớp bên cạnh, cậu chàng nhã nhặn đứng im đó, An Hách tạm thời chưa nhớ ra tên cậu ta, “Có chuyện gì không em?”

“Phòng tư vấn của trường, là thật ạ?” Cậu học sinh nhìn y.

“Là thật,” An Hách dừng lại, phòng tư vấn đã hoạt động vài ngày nhưng vẫn chưa có học sinh tới, chuyện này phải qua một thời gian nữa mới làm cho học sinh từ từ tiếp nhận được, “Em muốn tâm sự sao?”

“Vâng, bắt đầu tiếp khách chưa ạ?” Cậu ta cúi đầu có chút ngượng ngùng.

An Hách mỉm cười: “Tiếp chứ, chỉ cần có người đến là tiếp.”

“Thầy khi nào qua đó ạ?” Cậu học sinh cũng cười lại với y.

“Tiết ba chiều nay em qua đi.” An Hách vỗ nhẹ lên vai cậu chàng.

Trong lúc chờ tại phòng, cuối cùng An Hách cũng nhớ được tên của cậu ta, Vu Lỗi.

Khi y lấy điện thoại ra chuyển sang chế độ rung thì có người gõ cửa. Cửa không khóa nhưng An Hách vẫn đứng lên đi ra mở cửa, Vu Lỗi có chút khẩn trương đứng ở bên ngoài.

“Vào đi,” An Hách vẫy tay, Vu Lỗi tiến vào xong y liền đóng cửa lại, chỉ vào sofa, “Qua đó ngồi đi, dựa vào cho thoải mái.”

Vu Lỗi ngồi ngay ngắn trên ghế, hai tay nắm lại với nhau. An Hách ngồi đối diện với cậu ta, dựa vào ghế sofa thả lỏng, cánh tay vắt lên thân ghế: “Tiết này tụi em tự học hả?”

“Vâng, làm bài ạ, dù sao em cũng chẳng viết được chữ nào nên qua đây luôn.” Vu Lỗi đảo mắt nhìn thoáng qua phía y, sau đó nhích ra sau một chút.

An Hách mỉm cười, đứng dậy rót cho y một ly nước: “Vậy em đem cặp qua đây đi, lát nói chuyện xong thì về nhà luôn.”

“Em còn phải về lớp chờ bạn ạ.” Vu Lỗi nhận cái ly, nhỏ giọng nói.

Cậu ta nói rất nhỏ, An Hách biết chắc đây chính là nguyên nhân Vu Lỗi qua “tâm sự”, y ngồi xuống lại sofa, bâng quơ hỏi: “Đợi bạn gái à?”

“… Không phải,” Vu Lỗi lắc đầu, giọng càng nhỏ, trầm mặc rất lâu mới ngẩng đầu nhìn An Hách, “Sếp An, thầy sẽ kể cho thầy Hà ạ? Chuyện em tới tìm thầy đấy.”

“Em tìm thầy, thầy Hà nhất định sẽ biết nhưng em tìm thầy để tâm sự gì thì ngoài hai ta ra không ai sẽ biết được.” An Hách chậm rãi nói.

Vu Lỗi nhìn y một cái, không nói gì.

Gần mười lăm phút tiếp theo, Vu Lỗi chỉ cầm ly giấy nhấp từng miếng nước một, song không nói một lời nào. An Hách không hỏi cũng không nói gì, chỉ mở nhạc rồi lẳng lặng ngồi trên sofa cùng Vu Lỗi.

Hai mươi phút sau, Vu Lỗi uống sạch nước trong ly, tự đứng lên rót thêm nước, sau khi uống một hớp lớn, cậu ta mới ngẩng đầu lên nhìn An Hách: “Em cảm thấy mình rất biến thái.”

An Hách đổi tư thế ngồi, chuyển sang ngồi ngay ngắn lại. Hôm nay y có nhiều tiết nên khá mệt, nhưng kiểu nói chuyện riêng hai người như thế này thì y phải tập trung tinh thần: “Sao em lại đưa ra kết luận như vậy?”

“Thầy cảm thấy biến thái là gì ạ?” Vu Lỗi vặn cái ly giấy.

“Ngược lại với trạng thái bình thường,” An Hách nghĩ một chút, “Đó là một từ trung tính.”

“Nhưng em chính là một kẻ biến thái.” Vu Lỗi quan sát y.

“Vậy,” An Hách cười khẽ, “Có thể kể ra chút không, để thầy xem coi là kiểu biến thái nào?”

Vu Lỗi lại trầm mặc, nhìn trân trân vào ly giấy.

Túi của An Hách rung lên, là điện thoại di động, chắc là có tin nhắn, y không để ý tới. Vu Lỗi vẫn im lặng, điện thoại An Hách lại rung lên, lần này không phải tin nhắn mà hẳn là có cuộc gọi tới, rung rất lâu mới ngừng lại.

“Sếp An, thầy có thấy đồng tính luyến ái là ghê tởm,” Vu Lỗi đột nhiên hỏi, “biến thái không?”

“Đồng tính luyến ái không phải biến thái, cũng không phải tật bệnh về tâm lý.” An Hách nói, điện thoại trong túi lại rung lên, y vẫn không nghe.

“Không phải?” Vu Lỗi có chút bất ngờ.

“Ừ, trong bảng phân loại các chướng ngại tâm lý của nước ta không có đồng tính luyến ái.” An Hách gật đầu, nếu đây là vấn đề của Vu Lỗi thì đối với y coi như là chuyện khá dễ khai thông.

“À” Vu Lỗi nghe nói thế nhưng vẫn không có biểu hiện thoải mái gì, vẫn vặn cái ly giấy lại.

An Hách nhìn động tác cùng vẻ mặt của Vu Lỗi thì biết vấn đề của cậu ta không phải chỉ có vậy, y kiên nhẫn chờ Vu Lỗi nói tiếp.

Điện thoại trong túi lần thứ ba rung lên, An Hách thò tay vào túi tắt điện thoại đi.

Nếu người ngồi với y lúc này là Trương Lâm, y sẽ không ngại mà nghe cuộc gọi này, nhưng giữa Vu Lỗi và y chưa hoàn toàn thành lập được sự tín nhiệm nên y không thể làm cho Vu Lỗi có cảm giác y không quan tâm gì tới chuyện này.

“Nhưng em còn biến thái hơn.” Vu Lỗi nói, vẻ mặt thay đổi, trong sự căng thẳng còn có cả nét khiêu khích.

“Nói cho thầy nghe chút xem, để người ngoài cuộc như thầy đưa ra đánh giá.” Giọng nói của An Hách vẫn thả lỏng như trước, không nhanh không chậm.

“Mỗi tối em sẽ gọi điện cho một cô gái,” Sau khi Vu Lỗi nói ra những lời này, vẻ khẩn trương biến mất hẳn, cậu ta nhìn An Hách như là muốn khiêu chiến, “Sếp An, thầy có biết T là gì không?”

“Biết.” Giọng An Hách vững vàng như cũ.

“Cô ấy là T, trước kia có bạn gái,” Vu Lỗi kể, “Hai em ngày nào cũng gọi điện thoại cho nhau.”

“Hai em còn có thể trò chuyện với nhau chứ thầy về nhà chỉ muốn ngủ thôi.” An Hách cười nói.

“Không phải trò chuyện, bọn em *** qua điện thoại,” Vu Lỗi nhướn mày, “Sếp An, thế này có được coi là biến thái không?”

An Hách ngẩn người, nhưng vẫn là rất nhanh nói một câu: “Đừng tùy tiện dán nhãn cho mình.”

Vu Lỗi lại trầm mặc .

An Hách tựa vào ghế nhìn cậu ta, y không ngờ lần đầu “tiếp khách” lại đụng phải một học sinh như vậy. Vu Lỗi khiến y có cảm giác cậu ta chẳng phải kiểu mịt mờ không hiểu gì, cũng chẳng phải có nhu cầu cần người khác giúp đỡ, có lẽ cậu ta chỉ cần tìm một người để kể ra hết, cho nên y không lên tiếng. An Hách tạm thời không định sẽ nói gì.

Khi chuông báo tan học vang lên, Vu Lỗi đứng dậy: “Ngày mai em còn có thể tới không?”

“Chỉ cần thầy không có tiết thì em có thể đến đây.”

An Hách dọn xong mọi thứ, lại chậm rãi uống một ly nước ấm ở văn phòng xong mới xách đồ ra cổng, lúc đi tới bãi xe, y mở điện thoại lên.

Vài cuộc gọi nhỡ đều là của Na Thần, còn có một tin nhắn.

Mấy giờ anh về?

An Hách cúi đầu ấn nhanh dãy số của Na Thần.

“Tôi và tổ quốc tôi, một phút giây cũng không thể chia ly…” Phía trước vang lên một bài hát quen thuộc.

An Hách đột ngột ngẩng đầu, phát hiện Na Thần đang ngồi trên con Bombardier của mình, đứng ở ven đường gần cửa bãi xe nhìn y.

“Sao cậu lại chạy tới đây?” An Hách nhanh chóng nhìn xung quanh, “Lỡ Trương Lâm lại thấy…”

“Trương Lâm là ai?” Na Thần khẽ nhíu mi.

“Thằng nhóc theo đuổi Hứa Tĩnh Diêu, người nhận ra cậu là anh của Hứa Tĩnh Diêu,” An Hách thở dài, nói chuyện này với Na Thần cũng chẳng có nghĩa lý gì, Na Thần căn bản không hiểu được cảm nhận của y, “Tìm tôi có chuyện gì à?”

“Bộ không có chuyện là không thể tìm?” Na Thần nhướn mày, có chút khó chịu, giọng rất lớn, “An đại gia, hai ta đang hẹn hò đương nhiên là tôi phải đi tìm người yêu rồi, tôi nhớ anh.”

“Được được được, nói nhỏ chút đi,” An Hách vỗ vỗ rồi rất nhanh nhéo trên vai hắn một cái, “Tôi chỉ là không ngờ cậu lại đột nhiên chạy tới nên mới giật mình thôi.”

“Tại anh không nghe điện thoại nên tôi đành phải chạy tới đây chờ,” Na Thần chậc lưỡi một tiếng, đưa cho y một bọc to, “Tối nay tôi có việc, làm chút cánh gà nấu rượu đỏ, tiện đường mang cho anh luôn, kết quả anh không nghe máy nên tôi chỉ đành chờ.”

“Cánh gà?” An Hách hơi bất ngờ.

“Ừ, lúc tôi nói mình ăn cánh gà thì có thể nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của anh,” Na Thần nhìn y, “Thấy anh thật đáng thương.”

“Cảm ơn.” An Hách nhận lấy, thấy bên trong có một bình giữ nhiệt.

“Anh…” Na Thần nhìn y một cái, nổ máy, “Anh có thể đừng khách sáo như vậy không?”

“Trong này có nhiêu cái thế?” An Hách ước lượng cái bình giữ nhiệt.

“Mười, nồi tôi không lớn lắm.”

“Mười cái đủ ăn cái rắm, một đêm là tôi quất sạch rồi, sáng mai tôi ăn cái gì? Cậu có ý gì hả!” An Hách trừng mắt nhìn hắn, “Nói vậy được không?”

Na Thần đầu tiên là ngẩn người tiếp đến liền cười bò trên tay lái: “Ơ được, quá được ấy chứ, đại gia anh như vậy là đáng yêu nhất.”

Sau khi Na Thần đi, An Hách ôm bình giữ nhiệt ngồi trong xe, ngẩn ra rất lâu cũng không nổ máy. Hôm nay y rất mệt, tiếp khách xong còn càng mệt hơn, hơn nữa vừa nghĩ đến cảnh Vu Lỗi còn có thể lại đến, y liền mệt đến muốn dùng răng móc mình lại trên tay lái.

Việc này khiến y khi thấy Na Thần ngoài bất ngờ ra, trong đầu thế nhưng lại là cảm xúc dư thừa không đặt xuống được.

Hẹn hò…

Tôi nhớ anh .

An Hách nằm sấp trên tay lái, trước kia rốt cuộc mình đã yêu như thế nào, khi hẹn họ thì có tâm trạng ra sao?

Không ngờ lại nhớ không nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.