Một ngày, hai ngày trôi qua…
-Tại sao cô ấy vẫn chưa tỉnh dậy? – Tĩnh Phong nóng lòng hỏi người bác sĩ khám bệnh cho cô – Ông nói qua một ngày là cô ấy có thể tỉnh lại .
-Bình tĩnh đi chàng trai. Bệnh nhân vừa chiến đấu với tử thần, cậu phải để cô ấy nghỉ ngơi chứ. Hiện tại mọi hoạt động trong cơ thể đều bình thường, chỉ có nhịp hô hấp là hơi yếu. Khi nào cô ấy tỉnh dậy phiền cậu báo cho tôi. – Vị bác sĩ từ tốn nói, ông còn ghi chép thêm chút gì đó rồi quay ra ngoài
- Xin em đấy, em tỉnh lại đi. Em đừng như thế nữa. – Tĩnh Phong bất lực nhìn cô, nắm lấy tay cô mà nói ra những lời từ trong đáy lòng anh. Anh đã rất cần cô, muốn nhìn thấy nụ cười của cô, nghe được giọng nói của cô, nhưng sao cô thích thử thách độ kiên trì của anh thế? – Được, nếu em cứ mãi nằm đây, tôi sẽ không đến trường nữa. Bài vở coi như bỏ hết- Anh thì thầm vào tai cô.
……………………
-Song Khuê này, cậu nói xem sao tới ngày hôm nay rồi Thiên Giai vẫn chưa về nữa vậy – Thiệu Lâm lo lắng hỏi
-Mình cũng không biết, nghe nói Tĩnh Phong cũng mất tích luôn, không biết hai người này có đi cùng nhau không nữa – Song Khuê trả lời
-Cầu cho cậu ấy đừng có chuyện gì cả.
……………………
Ngày thứ năm…
Thiên Giai khó nhọc mở mắt ra, trước mặt cô là khung cảnh trắng xóa của bệnh viện.” Tại sao mình lại ở đây?” -cô nghĩ thầm. Cô cố gắng nhớ lại mọi chuyện. Đúng rồi, là cô đỡ đạn cho Tĩnh Phong. “Haha, mình quá si tình ” cô tự giễu cợt chính mình. Đỡ đạn cho Tĩnh Phong rồi, giờ bản thân lại nằm ở nơi này, còn Tĩnh Phong một lời cô cũng không nghe thấy, bóng dáng cũng không thấy đâu. Thiên Giai tự trách mình, thích anh ta làm gì, bản thân cô có cố gắng cũng sẽ không với tới được anh đâu. Đúng lúc đó, Tĩnh Phong bước vào phòng bệnh, thấy cô đã mở mắt thì hết sức vui mừng, đi nhanh tới chỗ cô và nói :
-Em tỉnh rồi. Chờ tôi đi gọi bác sĩ. – Anh không để cô kịp nói lời nào liền đi ngay. Lúc đó, một người chăm sóc người nhà nằm cùng phòng với Thiên Giai nói với cô rằng :
-Cháu gái, cậu ấy là bạn trai cháu sao? Suốt năm ngày qua lúc nào cậu ấy cũng ở đây, không rời cháu. Cháu có phúc thật đấy.
Năm ngày, anh ở bên cô suốt năm ngày rồi sao ? Cô hôn mê đến lâu như vậy ư? Cô không biết nói làm sao, chỉ nhìn bác ấy cười. Một cơn đau từ bụng truyền lên khiến cô nhăn mặt. Đau quá, là vết thương. Tĩnh Phong trở lại cùng bác sĩ, tay ôm bó hoa lan trắng, để lên đầu giường cho cô.
-Bệnh nhân có chuyển biến tốt, hết tuần này sẽ xuất viện. Cậu chú ý đừng để cô ấy cử động hay va chạm mạnh vì như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến vết thương. 2 tuần sau đến bệnh viện kiểm tra lại. – Vị bác sĩ dặn dò cẩn thận. Ông bước ra ngoài, lâu lâu quay lại nhìn họ, ông công nhận họ thật đẹp đôi.
-Em ngồi dậy không.? Tôi đỡ em lên – Tĩnh Phong đề nghị. Thiên Giai gật đầu đồng ý.
-Nước, anh cho tôi ít nước – Thiên Giai nói khó nhọc.
-Được rồi. – Tĩnh Phong với tay rót nước , đưa đến miệng cô – Em uống đi, muốn ăn gì không ?
Thiên Giai lắc đầu, đau thế này ăn gì được nữa. Lại thêm một cơn đau nữa truyền từ dưới bụng lên. Cô nhăn mặt, Tĩnh Phong thấy vậy vội hỏi :
-Đau bụng à ? Có cần gọi bác sĩ không?
Thiên Giai lắc đầu
-Em ở đây đi, tôi đi mua cho em chút cháo, mấy ngày qua đã không ăn được gì rồi – Tĩnh Phong đứng lên. Anh trở lại rất nhanh với hộp cháo. Điều tiếp theo anh làm là điều mà cô không ngờ nhất. Anh thổi nguội từng muỗng, đưa đến tận miệng cô, hại cô đỏ cả mặt. Mọi người xung quanh ai cũng nhìn cô với ánh mắt vui vẻ, ngưỡng mộ. Một vài người còn thốt ra lời khen. Tĩnh Phong có lúc thấy cô không ăn nữa liền giục:
-Ăn đi.
Hic,sao anh không hiểu cho nỗi khổ tâm của cô vậy. Cô là con gái chứ có phải con trai như anh đâu…..