Đã tối, Thiên Giai thấy Tĩnh Phong còn ở trong viện liền hỏi:
-Sao anh không về nhà đi?
-Để em ở đây không yên tâm.
-Nhưng…
-Không nhưng gì hết, tôi ở đến khi nào em xuất viện.
Anh trước nay vẫn vậy, toàn làm theo ý của mình. Còn 2 ngày nữa mới được xuất viện, cô còn ở với anh 2 ngày. Nếu là trước đó cô sẽ thấy khó chịu , nhưng bậy giờ cô thích anh mất rồi, nên càng mong muốn ở gần anh hơn một chút. Cô nghĩ thầm :” đến lúc khỏi bệnh, mình sẽ nói với anh tình cảm của mình. Dù sao để trong lòng cũng khó chịu.” Tối đó cô ngủ sớm, sáng dậy đã không thấy anh đâu. Cô đoán anh đã về nhà để chuẩn bị đi học rồi. Hôm nay sẽ là một ngày buồn chán, Thiên Giai đang trong tình trạng “thèm sách”. Mỗi khi buồn hay rảnh rỗi cô đều lấy sách đọc, vậy mà hôm nay không có. Cô lục trong người, tìm ở đầu giường, dưới gối lấy chiếc điện thoại. ” May quá, điện thoại còn pin”- Cô thầm cám ơn trời đất. Cô gửi tin nhắn cho Tĩnh Phong. Nội dung là như sau: ” Sau giờ học anh có thể cầm đến bệnh viện giúp tôi vài quyển sách được không? Ở đây buồn quá ” . Sau khi gửi đi, liền có một tin nhắn phản hồi lại: ” Em thích đọc loại nào?” .
” Hoa Thiên Cốt ( 2 tập), Mèo hoang ( 2 tập) , Hạnh phúc không ngừng, Ngoảnh lại hóa tro tàn. 5 quyển đó được rồi. Cám ơn anh nhé ”
“Ừm” – Tĩnh Phong chỉ gửi lại cho cô tin nhắn cụt ngủn như thế. 10p sau anh đã có mặt ở bệnh viện, một tay cầm theo truyện cho cô, một tay ôm bó hoa lan trắng. Cô cảm thấy lạ, không lẽ anh biết cô thích hoa lan trắng? Vội xua đi ý nghĩ trong đầu mình, chắc chỉ là do sự trùng hợp, cô hỏi anh :
-Anh, không đi học sao?
-Không, đợi em ra viện tôi mới đi
- Anh đi đi, như vậy tôi áy náy lắm.
-Không nói nhiều nữa, em muốn ra ngoài không?
Thiên Giai gật đầu. Từ hồi quen biết anh tới giờ, anh lúc nào cũng bá đạo như vậy. Sau khi đồng ý ra ngoài , cô không biết mình phải xuống giường bằng cách nào. Tĩnh Phong đưa một chiếc xe lăn tới, bế cô đặt vào đó. Mọi việc diễn ra quá nhanh để khi cô định thần lại thì thấy mình đang đi ra vườn hoa của bệnh viện, nơi này còn có một vài bệnh nhân khác nữa.
-Thế nào, thấy dễ chịu hơn không? – Tĩnh Phong nhìn cô, ân cần hỏi
-Cám ơn anh, tôi thấy khỏe hơn nhiều rồi. – Thiên Giai đáp
-Tôi phải cảm ơn em mới đúng. Nếu lúc đó mà em không đỡ đạn thì tôi đã không ở đây. Tại sao nguy hiểm như vậy mà em vẫn làm ? Nhỡ mất mạng thì sao ? – Tĩnh Phong nhìn vào mắt Thiên Giai, hỏi cô
- Tôi cũng không biết, theo phản xạ của tôi lúc đó thì đỡ giúp anh thôi. – Thiên Giai cúi mặt,cô không muốn anh nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của mình – Anh đừng nói cho hai người bạn của tôi biết, tôi sợ họ lo lắng.
- Tôi biết – Tĩnh Phong trả lời.
Đẩy Thiên Giai đi thêm một lát nữa, trong lúc đó cả hai không nói gì. Anh chỉ quan sát cách cô đọc sách. Những lúc được ở bên cô, anh thấy tim mình bình dịu lại. Trong năm ngày ở cạnh cô, anh không rời cô một bước. Có hôm bang có việc quá quan trọng, anh phải cử người đến bảo vệ cô, còn phái thêm bác sĩ túc trực bên cô đến khi anh về. Giờ cô ngồi đây, sao anh không chịu nói tình cảm của mình chứ? Anh nghĩ, nếu bây giờ anh không nói, e sau này sẽ không có cơ hội.
- Thiên Giai này, tôi có chuyện muốn nói với em . Em cứ ngồi vậy nghe là được rồi. – Tĩnh Phong nói.
-Anh cứ nói đi – Thiên Giai gấp sách lại.
- Từ ngày đầu tiên gặp em, tôi đã nhận thấy điều đặc biệt trong em. Những ngày sau đó, trong tôi luôn thường trực suy nghĩ: phải mang em về bên tôi. Tôi biết bên tôi rất nguy hiểm, vì kẻ thù của bang tôi rất nhiều, như thế sẽ bất lợi cho em. Nhưng tôi không muốn trốn chạy tình cảm của mình…. – Tĩnh Phong chợt im lặng.
Thiên Giai nghe anh nói, cảm thấy mình rất muốn khóc, trong lời của anh mang theo sự chân thành, làm cho trái tim cô ấm áp, hạnh phúc. Cô không biết nói gì, chỉ biết cúi đầu nhìn xuống đám cỏ dưới chân. Tĩnh Phong nói tiếp:
-Tôi xin em, cho tôi một cơ hội được theo đuổi em. Được không? Tôi sẽ cố bảo vệ em để em được an toàn . Làm bạn gái của tôi nhé- Tĩnh Phong tha thiết
- Có một điều mà anh không biết. Tôi rất ghét anh, ghét rất nhiều. Anh chỉ biết làm theo ý anh, luôn bảo thủ trong mọi điều. Anh còn bắt tôi phải nấu cơm trưa cho anh. Anh hoàn toàn trái ngược với anh Dũng Nhân…. – Thiên Giai không nói nữa. Những lời nói trên làm tim Tĩnh Phong hụt đi một nhịp, sớm biết sẽ thế này , nhưng sao anh vẫn hi vọng? Tĩnh Phong tự cười mình, trong lòng cô, chỉ toàn hình ảnh của Dũng Nhân mà thôi. Nhưng câu tiếp theo của Thiên Giai làm anh ngạc nhiên hết mức :
- Nhưng sau này, tôi mới nhận ra. Khi tôi bị bắt tại nhà hoang, tôi đã thầm nghĩ đến anh rất nhiều lần. Mong sao anh có thể cứu tôi ra khỏi đó. Thực ra, em..em.. em cũng thích anh. – Nói xong câu này, mặt cô không còn gì có thể đỏ hơn, đầu đã cúi hết mức có thể.