Chờ cho Linh ngủ say, Mạnh khẽ khép cửa và tìm bác sĩ trưởng khoa.
Khoa hồi sức cấp cứu phòng trưởng khoa.
Trong căn phòng khá rộng màu trắng toát chứa đầy hồ sơ bệnh án được xếp ngay ngắn có hai người đang nói chuyện với nhau. Bầu không khí khá căng thẳng. người con trai nhìn người trung niên trước mặt mình với vẻ mặt
lo lắng còn người trung niên thì không biểu hiện gì rõ rệt, trên trán
hằn sâu những nếp nhăn. Ông nói gì với người thanh niên, sau câu nói đó
của vị bác sĩ mặt người thanh nên hơi tái, giọng nói cũng trở nên to
hơn:
- Sao? Để lại sẹo?
- Rất tiếc, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng anh yên tâm, vết sẹo này rất mờ, nhìn thật kĩ mới thấy.
- Không thể xóa hoàn toàn được sao?
- Thật sự thì không thể mờ thêm được nữa. với lại vết sẹo rất mờ không có gì đáng ngại cả.
- Còn hai người kia?
- Bệnh nhân mang tên Thái KiM Chi thì bệnh tình không có gì là nghiêm
trọng. mặt bị sưng khá to và có nhiều vết bầm tím nhưng chỉ cần nghỉ
ngơi khoảng hai tuần là khỏi. nặng nhất phải kể đến bệnh nhân Hàn Thái
Vũ, khuôn mặt bị bầm giập khá nhiều nhưng chủ yếu là tổn thương phần mềm nên chỉ nghỉ ngơi đúng cách thì không có vấn đề gì. Vấn đề quan trọng
là cậu ta bị gãy ba cái xương sườn và giập một bên phổi gây tổn hại đến
40% sức khỏe. cũng may là cậu ta hồi phục khá nhanh, khoảng hai đến ba
ngày sau sẽ tỉnh.
Trong lúc đó, phòng 308, khoa hồi sức cấp cứu.
Mặc dù đã qua giờ kiểm tra sức khỏe nhưng lại có một bác sĩ vừa bước
vào phòng. Tuy người mặc áo blue trắng, đầu đội mũ, mặt đeo khẩu trang y tế nhưng ở người này toát ra một cái gì đó không bình thường, nhất là ở đôi mắt. đôi mắt vị bác sĩ này có vẻ lén lút. Xem ra người bác sĩ này
vào đây ý định tốt thì ít mà ý định xấu thì nhiều. sau khi nhìn trước
nhìn sau để chắc chắn rằng không có ai, người bác sĩ tiến lại gần giường của bệnh nhân. Trên giường là Vũ, Vũ đang nằm ngủ yên bình mà không hề
hay biết rằng có một người đã đến gần. chiếc máy điện tâm đồ khẽ kêu lên “ tít… tít” như cảnh báo nhưng Vũ không tỉnh lại. khi đã tiến lại gần,
người bác sĩ lấy trong túi áo ra một ống thuốc và một cái kim tiêm. Sau
khi lấy hết thuốc trong ống vào kim tiêm, người bác sĩ đó tiêm thẳng vài ống truyền dịch. Nước trong ống truyền dịch truyền vào người V ũ theo
mạch máu đi khắp nơi trong cơ thể, ngấm vào từng tế bào máu.
Bỗng nhiên…
Thuốc mà vị bác sĩ tiêm vào có vẻ như đã phát huy tác dụng, người Vũ
bắt đầu co giật, mấy điện tâm đồ kêu lên bất thường. các số liệu trên
máy liên tục thay đổi. như đạt được mục đích, vị bác sĩ đó liền dọn kim
tiêm và đi một mạch ra khỏi phòng. Trong ánh mắt lóe lên một cái gì đó
giống như là sự đắc ý xen lẫn sự tàn độc.
Khoa hồi sức cấp cứu phòng trưởng khoa.
Sau khi hỏi thăm tình hình sức khỏe của nhóm Nhật Linh với bác sĩ trưởng khoa Mạnh đứng đạy định chào ra về thì…
Rầm…
Cánh cửa phòng được mở ra khá mạnh, một cô y tá hớt hải chạy vào, mặt
lấm tấm mồ hôi. Không quan tâm đến sự có mặt của Mạnh và ánh nhìn nghiêm khắc của trưởng khoa, cô y tá nói gấp gáp:
Thưa trưởng khoa, mời
ngài đến phòng 308 gấp ạ. Bệnh nhân đột ngột chuyển biến xấu. nói rồi cô y tá chạy đi, bác sĩ trưởng khoa chẳng nói chẳng rằng cũng chạy theo
luôn. Nghe thấy tên phòng bệnh, Mạnh thấy là lạ hình như đã nghe ở đau
rồi thì phải. “ thôi đúng rồi!!! là phòng của Vũ mà, cậu ta đang chuyển
biến tốt sao tự nhiên lại như vậy nhỉ?” nghĩ đến đây, Mạnh liền chạy
theo đến phòng của Vũ.
Khi bước vào phòng, bác sĩ trưởng đã thấy có mấy bác sĩ nữa đang vây quanh bệnh nhân, tình hình có vẻ căng thẳng.
thấy bác sĩ trưởng khoa, các y bác sĩ khác liền nép qua một bên để ông
tiện quan sát bệnh nhân. Theo như con mắt lành nghề của ông bao năm nay
thì ông có thể khẳng định bệnh nhân này bị co giật do shock thuốc. nhưng thuốc ở đâu cơ chứ? Trong bệnh viện không hề có loại thuốc này vì đây
là thuốc đã bị cấm từ lâu, vậy ai đã làm việc này? Trong đầu người bác
sĩ già hiện lên hàng tá dấu hỏi nhưng vì cứu bệnh nhân nên ông bỏ tất cả qua một bên để tập trung cho việc cấp cứu.
- tình hình của bệnh nhân chuyển biến xấu từ lúc nào?
- Cách đây không lâu ạ. Trong lúc đi ngang qua tôi ghé vào thăm thì
thấy bệnh nhân đang co giật, huyết áp không ổn định, nhịp tim liên tục
giảm. ngay khi thấy hiện tượng này tôi đã chạy đi báo ngay cho các bác
sĩ gần nhất và cho ngài ạ. Cô y tá lúc nãy lên tiếng.
- Tình hình ngày xấu, mau chuẩn bị dụng cụ cấp cứu.
- Rõ. Một vài y tá chạy ra ngoài nhanh chóng chuẩn bị dụng cụ cấp cứu.
Mạnh lúc này định chạy vào xem tình hình thế nào thì bị ngăn lại nên
đành ngồi chờ bên ngoài mà lòng nóng như lửa đốt. Linh đang ngủ say thì
bị tiếng ồn ào đánh thức. không biết bệnh viện xảy ra chuyện gì mà các y tá chạy qua chạy lại rất gấp gáp. Trong lòng Linh dậy lên một nỗi bất
an vô hình, không lẽ… không lẽ Vũ hay Chi xảy ra chuyện gì rồi? vội bước xuống giường, Linh cố hết sức ra ngoài xem tình hình. Phải nhìn thấy
tận mắt họ như thế nào thì cô mới có thể an tâm được. không có Vũ dìu
nên việc đi lại đối với cô khá là khó khăn. Chỉ mới bước đến cửa phòng
mà cô đã thấy chân mình bủn rủn trán cũng vì thế mà lấm tấm mồ hôi. Mở
cửa phòng, cô hướng ánh mắt đến chỗ mấy người y tá đi vào. Là phòng 308, là phòng của Vũ, Vũ đã xảy ra chuyện gì rồi??? hai hàng nước mắt tuôn
rơi làm cảnh vật phía trước nhạt nhòa, Linh đi trong vô thức, cô đi theo lời thì thầm của trái tim và lời thì thầm ấy mang tên “ Vũ”. Nỗi đau ở
chân như không tồn tại, như chưa từng hiện hữu trên cơ thể cô. Linh vẫn
cứ bước đi, từng bước từng bước chậm chạp, run rẩy. Mạnh đang rất lo
lắng thì nghe thấy có tiếng người đến gần, ngước mặt lên Mạnh bắt gặp
Linh. Cô đang bước đi trong vô thức, cánh tay cô đang vươn ra cố mở cửa
phòng Vũ dù toàn thân đang run rẩy. bước vội đến, Mạnh ngăn Linh lại, về phiá Linh, khi đang chuẩn bị mở cửa để xem Vũ thế nào thì có người ngăn lại. cô thấy thật khó chịu, sao người này lại ngăn cô vào gặp Vũ chứ?
Lấy hết sức, cô cố gỡ bàn tay đang ôm chặt người mình ra, nước mắt vẫn
cứ chảy, từng giọt rơi xuống ướt đẫm tay Mạnh. Gỡ mãi mà không được,
Linh bực mình, cô đưa tay gạt hết nước mắt để mắt có thể nhìn rõ hơn
người đang ôm mình
- là Mạnh. Cô cố sức gỡ tay Mạnh ra một lần nữa và hét lên:
- Buông tôi ra, tôi muốn vào thăm Vũ.
- Không được.
- Tại sao lại không được? tại sao anh lại không cho tôi gặp cậu ấy?
nước măt Linh lại rơi, sức ở cánh tay cũng yếu dần, cô bắt đầu đuối sức.
- Bác sĩ đang cấp cứu. bác sĩ nói phải ngồi ở đây chờ.
- Nhưng… tôi không muốn. hu hu Vũ đang cần tôi lắm, tôi muốn vào trong
đó, có tôi trong đó Vũ sẽ không sao nữa. hu hu. Linh gào khóc trong vòng tay Mạnh, cô yếu đuối như một ngọn cỏ non trước gió. Thấy Linh đã không còn muốn chạy vào nữa, Mạnh nhẹ nhàng dìu Linh đến hàng ghế đối diện
phong Vũ và… chờ đợi.
Trong phòng 308.
Trên mặt bác sĩ trưởng
khoa đã nhễ nhại mồ hôi, bệnh tình của Vũ đang chuyển biến xấu nếu không muốn nói là rất xấu. huyết áp và nhịp tim không ngừng giảm, bây giờ Vũ
đã phải dùng bình ôxi để thở. Xem ra liều thuốc ấy đã ngấm sâu vào máu
và ngăn cản quá trình hô hấp. tình trạng của Vũ bây giờ có thể nói là “
ngàn cân treo sợi tóc”. Tay vẫn thực hiện các thao tác cấp cứu một cách
lành nghề bác sĩ trưởng khoa chăm chú lắng nghe lời của cô y tá bên
cạnh:
- Huyết áp liên tục giảm, nhịp tim giảm mạnh, hô hấp kém, phổi gần như không hoạt động.
Cả căn phòng căng thẳng tột độ, ngoài tiếng kêu của mấy điện tâm đồ và
giọng đều đều của cô y tá thì không còn một âm thanh nào khác.
Thế rồi…
Máy điện tâm đồ kêu lên một tiếng tít dài, trên màn hình là hai đường
thẳng, tim của Vũ đã ngừng đập. căn phòng chìm trong yên lặng đến ghê
người, các y tá bác sĩ động loạt ngừng tay và nhìn vào màn hình. Giọng
bác sĩ trưởng khoa cất lên làm mọi người trở về hiện tại:
-
chuẩn bị máy shock điện. với một cú lia dao duy nhất, cúc áo của Vũ đứt
ra, bác sĩ trưởng nhanh chóng phanh áo Vũ ra đẻ lộ bộ ngực đầy thâm tím
không còn cử động, một bộ ngực thiếu vắng nhịp đập của con tim. Ngay bên cạnh, một bác sĩ đã chuẩn bị máy shock điện xong. Cầm lấy máy shock
điện bác sĩ trưởng nói:
- 150V. dòng điện được chuyền vào người Vũ, người cậu khẽ nảy lên rồi rơi xuống, màn hình không thay đổi. vị
bác sĩ trưởng liền nói tiếp, lần này có vẻ gấp gáp hơn:
- 180V. dòng điện lại một lần nữa được chuyền vào người Vũ. Cậu như một con rối dứt dây, nảy lên rồi lại rớt xuống. khẽ liếc màn hình, vẫn không có gì
thay đổi, vị bác sĩ trưởng mồ hôi ròng ròng, căng thẳng nói:
-
220V. lần này nếu không có sự thay đổi thì thật sự đã hết cách cứu cậu
rồi. dòng điện một lẫn nữa được truyền vào cơ thể Vũ lần này mạnh hơn
hai lần trước nhiều. cơ thể Vũ nảy lên dừng lại trong không trung một
lúc rồi rơi xuống tấm nệm. ngoái nhìn màn hình, không có gì thay đổi cả, trên màn hình vẫn là hai đường thẳng song song thẳng tắp. không có sự
sống không có sự hoạt động của tim, không một cơ quan nào còn hoạt động. xem ra cậu bé này không thể sống tiếp được rồi, vị bác sĩ già nuối tiếc nhìn Vũ rồi quay đi chuẩn bị ra ngoaì.
Bỗng…
Máy điện tâm đồ
kêu lên một tiếng “ títtttttttt” dài, trên màn hình xuất hiện những nét
gạch lên xuống thể hiện sự hoạt động của con tim. Phải chăng Vũ đã chiến thắng tử thần để trở về bên Linh???
Thời gian cứ thế trôi đi, kiếp người cũng vì thế mà thay đổi. với mỗi kiếp người lại được định sẵn bởi một cái được gọi là “ định mệnh”. Cái gọi là “ định mệnh” ấy đã gắn
chặt từ lúc chúng ta sinh ra và mất đi khi chúng ta không còn tồn tại
trên cõi đời này nữa. nhiều người tự hỏi: “ chúng ta có thể thay đổi
được định mệnh không?” nhưng kết quả luôn luôn là KHÔNG. Một chữ không
ngắn gọn mà bao hàm một ý nghĩa to lớn.
Vũ đã từ cõi chết trở về,
trái tim đã đập, máu đã được lưu thông và được đưa đến các cơ quan trên
cơ thể. Khuôn mặt người bác sĩ già giãn ra mãn nguyện. các y bác sĩ khác ai cũng vui mừng vì một sinh linh đã được cứu sống, một con người lại
được tiếp tục tồn tại.
Nhưng…
Chẳng phải mỗi con người đều có
một định mệnh sao? Định mệnh ấy chi phối cuộc sống con người. và chúng
ta, những con người bình thường không thể thay đổi được định mệnh ấy, dù ta có cố gắng cỡ nào, dù ta có nuối tiếc đến đâu thì ta vẫn phải bỏ lại tất cả những gì tồn tại trên trần đời mà ra đi. Hạnh phúc rất mong
manh, nó như một thứ đồ dễ vỡ, nếu chúng ta không nắm chặt thì nó sẽ vụt mất. nhưng nắm chặt quá liệu có tốt hay không? Thay vì nắm quá chặt ta
có nên buông tay???
Vũ đang cố gắng nắm lấy tia hi vọng cuối cùng
của mình_Nhật Linh. Cô là tất cả của cậu, vì cô cậu có thể làm tất cả,
vì cô mà cậu đang chống lại định mệnh được sắp sẵn. cậu muốn sống, cậu
muốn ở bên cô… mãi mãi.
Nhưng…
Đâu phải cái gì ta muốn đều có
được. sức mạnh của Vũ chẳng còn nhiều, cậu kiệt sức rồi, cậu không thể
gắng gượng thêm được nữa. cuộc đấu tranh của cậu dường như vô ích, công
sức của cậu chỉ như một hạt cát giữa lòng đại dương mà thôi, cuối cùng
thì định mệnh vẫn thắng. cậu thấy mình lịm dần, ý thức không còn sáng
suốt nữa. cậu đang ở đâu?_cậu không biết. cậu sẽ đi đến đâu? Cậu không
biết. cậu chỉ thấy cơ thể mình sao mà mệt mỏi quá, cậu muốn nghỉ ngơi.
Và…cậu quyết định buông tay, cậu phó mặc mình cho số phận vì cậu biết
rằng: “ những gì do số phận an bài thì không thể nào thay đổi được,
những gì không thuộc về mình thì mãi mãi không thuộc về mình cho dù có
níu kéo đi chăng nữa. vậy nên tốt nhất là buông tay để người kia có thể
tìm được một người tốt hơn và để sau này mình không có gì để hối hận”.
Sau khi tim của Vũ đập trở lại, các y bác sĩ lại tiến hành các hoạt
động cấp cứu nhằm giúp Vũ thoát khỏi cơn nguy hiểm, ai cũng mang trong
mình một tâm trạng phấn chấn, đôi tay cũng vì thế mà hoạt động khẩn
trương hơn. Thế nhưng… bầu không khia chưa kịp hết căng thẳng thì tim
của Vũ đột nhiên… ngừng đập, huyết áp và nhịp tim trở về con số không.
Hai con số không tròn trịa, vô cảm như xoáy sâu vào mắt, đâm vào lòng
của các vị y bác sĩ. Rốt cuộc thì linh hồn ấy cũng ra đi sau nỗ lực ở
lại trần thế. Niềm vui chưa kịp nở hoa thì đã bị nỗi buồn che lấp mất.
Cơ thể Vũ bắt đầu suy giảm nhiệt độ, các cơ bắt đầu cứng lại, toàn bộ
cơ quan ngưng hoạt động. da mặt trở nên trắng bệch không còn bất cứ biểu hiện gì của sự sống. Vũ đã ra đi, bỏ lại gia đình, bạn bè và cả người
mình yêu quý nhất để đi đến một nơi rất xa mang tên : cõi vĩnh hằng.
Căn phòng tràn ngập không khí chết chóc, vị bác sĩ già kéo miếng vải
lên che kín mặt Vũ. Bằng cái giọng trầm đục ông nói với cô y tá:
- Thông báo bệnh nhân Hàn Thái Vũ đã tử vong vào lúc 10h30p ngày 18 tháng 7.
Cô y tá nhẹ nhàng gật đầu. vị bác sĩ già quay lưng bước đi. Mỗi bước đi nặng nề như gánh trên vai một tảng đá khổng lồ.
Ở bên ngoài, Linh đang khóc trong vòng tay của Mạnh. Những tiếng nấc
nhỏ vang lên, thật đều, thật kẽ. rồi tiếng mở cửa vang lên cắt đứt chuỗi âm thanh vọng lại từ tiếng nấc của Linh. Vị bác sĩ bước ra mặt ánh lên
sự mệt mỏi.
Ngay khi nhìn thấy bác sĩ đi ra, Linh thoát khỏi vòng tay của Vũ và tiến đến giọng gấp gáp:
- Cậu ấy sao rồi bác sĩ? Cậu ấy sẽ khoe lại chứ? Cậu ấy sẽ không sao
phải không? Nhìn gương mặt hốc hác tràn ngập lệ của cô gái trước mặt, vị bác sĩ già không đành lòng nói cho cô sự thật đau lòng ấy. ông cứ do dự mãi. Linh thấy biểu hiện đó của bác sĩ làm Linh thấy bất an hơn, cô lay mạnh tay bác sĩ, giọng nói như tắc nghẹn trong cổ họng. Mạnh đứng cạnh
mà thấy đau lòng.
- Sao không nói? Bác sĩ sao ngài không nói? Thật ra thì cậu ấy sao rồi
hả? Linh lay mạnh đến mức người bác sĩ gần ngã. Mạnh thấy vậy thì ngăn
cô lại, cô cố vùng vẫy trong vòng tay của Mạnh.
- Cậu thả tôi ra, tôi phải hỏi cho rõ. Linh hét lên, cô cố nhoài người ra khỏi vòng tay của Mạnh.
- Tôi xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. vị bác sĩ già thốt ra khó
nhọc, rồi bước đi. Linh sau khi nghe vị bác sĩ nói thì đã thôi nhoài ra
khỏi vòng tay Mạnh. Cô vẫn chưa hết bàng hoàng, cô không hiểu, cô không
muốn hiểu lời người bác sĩ ấy nói. Cô như một bức tượng bất động với
cánh tay được đưa ra phía trước như muốn níu kéo một điều gì đó, một
điều vừa rời xa, nước mắt cô rơi lệ liên tục, những giọt lệ lăn trên gò
má trắng mịn thấm cả vào môi mặn chát. Cô không tin những gì người bác
sĩ kia nói, Vũ của cô không chết đâu, Vũ hứa sẽ làm bạn trai của cô mà,
Vũ nhất định không bỏ cô mà đi đâu. Vì vậy nên cô hét to:
- Ông đừng hòng lừa tôi, Vũ của tôi không chết. tôi sẽ đưa còn sống khỏe mạnh đến trước mặt ông, ông tưởng nói vậy mà tôi tin sao? Tôi không phải là
con nít. Nói rồi cô chạy thẳng vào phòng của Vũ. Cánh cửa được mở ra, cô đứng chết trân nơi bục cửa.
Trên chiếc giường trắng kia là ai? Sao lại lấy vải trắng che kín mặt thế kia? Cô đến gần và mở tấm vải ra, tay cô run run, miếng vải trắng được mở ra một cách từ từ, khuôn mặt Vũ
hiện ra, yên bình, thánh thiện và không hề đau khổ, không cảm xúc. Cô
đứng bên cạnh Vũ, bàn tay khẽ vuốt lên mặt Vũ thì thầm:
- Vũ à, ông tỉnh dậy đi, họ đắp tấm vải lên mặt ông nên chắc là ông khó thở lắm nhỉ? Đừng lo, có tui đây rồi, tui đến mở ra cho ông rồi, ông thấy đỡ
hơn chưa? Nếu đỡ rồi thì mở mắt ra nói chuyện với tui nhé, tui nhớ ông
lắm. họ nói ông chết rồi, tui không tin, tui không tin đâu, Cún của tui
không thể chết được, ông hứa làm bạn trai tui mà, tui còn nhớ rõ lắm.
chờ ông tỉnh lại rồi chúng ta sẽ cùng Chi đi chơi nhé. Sẽ rất vui đó
hihi. Ôi, sao người ông lạnh thế này, cúc áo cũng bị bung hết nữa, để
tui ôm ông cho ấm nha. Sao ông không nói gì với tui vậy hả? ông mà cứ im lặng như vậy là tui giận đó. Ông biết không, đã từ lâu rồi, ngay từ khi gặp lần đầu tiên, tui đã rất thích một đứa bé cùng tuổi đối diện nhà
tui. Đó là ai ông biết không? Là ông đó. Tui cũng thích ông lâu lắm rồi
nhưng chưa giám thổ lộ. hôm trước ông vì tui mà bị thương, tui rất đau
lòng nhưng khi ông nói muốn tui làm bạn gái thì tui lại rất vui. Vì vậy
nên, ông phải mau tỉnh lại đi. Tui nhớ ông lắm lắm. một giọt lệ lại rơi
xuống, trong suốt và mặn, mặn lắm.
Linh vẫn cứ ôm người Vũ thì
thầm, nước mắt cô đã làm ướt hết mọt vùng ngực của Vũ. Mạnh và mấy y bác sĩ xung quanh chỉ biết nhìn cô cảm thông. Một vài tiếng khóc của mấy cô y tá khẽ vang lên.
15p trôi qua, Linh vẫn ôm lấy Vũ không chịu
buông. nhận thấy việc để bệnh nhân thế này là không được nên một vài
người tiến đến lôi Linh ra và đẩy giường của Vũ đi. Bị tách ra khỏi
người Vũ, Linh hoảng hốt hét lên:
- Các người làm gì tôi vậy?
mau thả tôi ra. Các người… các người định đưa Vũ đi đâu? Mau trả Vũ lại
cho tôi. Mau trả lại đây!!! Vũ ơi, mau tỉnh lại đi, họ định đưa ông đi
đâu ấy, họ là người xấu, Vũ ơi mau tỉnh lại đi!!! Linh gào đến khản cả
giọng, Vũ vẫn không đáp lại. trên chiếc giường trắng toát, Vũ vẫn nằm im như người không cảm xúc. Một cô y tá lấy tay kéo tấm vải len che mặt
Vũ. Thấy cảnh đó, lòng Linh quặn thắt, cô vùng tay ra khỏi hai người
chạy đến bên Vũ. Vội mở tấm vải che mặt cô vừa nói:
- Cún ơi
mau tỉnh lại đi, bọn người xấu định đưa ông đi đâu kìa, mau tỉnh lại,
mau tỉnh lại cho tôi. Mau tỉnh lại!!! linh cố sức lay mạnh mong Vũ tỉnh
lại. cô y tá thấy Linh như vậy thì nhìn Mạnh bằng đôi mắt ái ngại, Mạnh
liền đi tới kéo Linh ra khỏi Vũ. Mặc cho cô có gào thét vùng vẫy, mặc
cho cô vô tình làm vết thương nơi tay chảy máu hì cậu vẫn không buông
tay. Cô y tá thấy vậy liền đẩy chiếc giường ra khỏi phòng. Khi cánh cửa
phòng đóng lại là khi trái tim Linh tan vỡ. cô ngất xỉu trong tay Mạnh,
không còn vùng vẫy, không còn gào thét, cô im lặng, một sự im lặng đáng
sợ. liệu đây có phải là lần cuối cùng cô khóc???