Sau khi nhận được thông báo Vũ đã mất, bố mẹ Vũ tức tốc chạy đến bệnh
viện. họ gào khóc trong tuyệt vọng, hàng nước mắt lăn dài trên gò má
người mẹ và khuôn mặt khắc khổ của người cha. Vũ ra đi là tổn thất lớn
nhất đối với họ, phải làm sao khi người đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh
như thế này. Có nỗi đau nào đau hơn nỗi đau của người mẹ, người cha phải nhìn con mình chết cơ chứ. Mẹ Vũ đã khóc rất nhiều, bà khóc , khóc mãi
cho đến khi ngất đi. Tỉnh lại rồi lại khóc, người cha mặt mũi bơ phờ
không chút sức sống mắt đăm đăm nhìn thi hài con mà lòng quặn thắt, lúc
này cha Vũ chỉ ước người chết đi là mình chứ không phải là đứa con mình
dứt ruột đẻ ra này. Cả gian phòng tràn ngập không khí chết chóc.
Ngày hôm sau, lễ tang của Vũ được tiến hành, có rất nhiều người đến
viếng. trong số họ có cả họ hàng, bạn bè người quen của Vũ và gia đình
Vũ. Ai ai cũng thấy tiếc thương cho số phận của một người trẻ tuổi có
tài mà phải sớm lìa xa dương thế. Họ cũng thấy tiếc thương cho gia đình
Vũ vì đã mất đi đứa con duy nhất, họ không biết rồi ba mẹ Vũ sẽ sống ra
sao khi thiếu vắng người con này.
Mạnh hôm nay cũng đến viếng linh cữu của Vũ. Thành kính thắp một nén nhang trước linh vị, Mạnh khẽ cầu khấn:
- Vũ à, cậu yên tâm tôi sẽ bảo vệ Linh và chăm sóc cô ấy giùm cậu.
Cắm nén nhang vào bát nhang trước linh vị của Vũ, Mạnh thấy hình như Vũ đang cười, nụ cười đồng ý. Thấy vậy, Mạnh khẽ gật đầu và đưa mắt tìm
kiếm Linh. Từ hôm qua cậu đã không gặp cô rồi, chắc là cô đang khóc ở
đâu đó.
Đưa mắt khắp một lượt, Mạnh chỉ thấy ba Vũ đang ôm mẹ Vũ,
hai người ánh mắt thẫn thờ, riêng mẹ Vũ đầu tóc rối tinh, miệng không
ngừng gọi tên Vũ, hai tay cố gắng vươn tới trước để ôm quan tài Vũ mà
khóc. Thật là xót thương, nhìn mẹ Vũ mà cậu lại nhớ đến cái ngày em gái
cậu mất hai năm trước, tâm trạng cũng vì thế mà trùng xuống, nỗi buồn
xâm lấn vào cõi lòng.
Có vẻ như Linh không ở trong nhà, Mạnh quyết
định đi ra ngoài tìm kiếm. sau khi đi qua hàng người đang chuẩn bị viếng linh cữu của Vũ, Mạnh bước ra sân và đi quanh nhà một vòng để tìm kiếm. đã đi gần hết một vòng nhưng chẳng thấy Linh đâu cả, Mạnh có chút bất
an, và rồi cậu thấy một bóng hình nhỏ bé đang ngồi cạnh một gò đất nho
nhỏ. Tiến lại gần Mạnh nhận ra đó là Linh, có vẻ như gò đất đó chất chứa một kỉ niệm nào đó của cô với Vũ vì ánh mắt cô nhìn gò đất ấy rất chăm
chú.
Nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, Linh theo phản xạ ngước
mặt lên rồi lại theo phản xạ cúi mặt xuống nhìn gò đất khi nhận ra đó là Mạnh. Mạnh khi thấy Linh ngước đầu lên thì hơi giật mình, giật mình
không phải vì cô ngước đầu lên đột ngột mà bởi vì Linh sau một ngày
không gặp đã đổi thay nhiều quá. Gương mặt cô hốc hác không chút sức
sống, đôi môi hồng mỏng tựa cánh đào ngày nào bây giờ khô cằn nứt nẻ,
đôi mắt trong veo như nước mùa thu ngày nào bây giờ không còn trong nữa
mà chuyển sang màu hơi đục, lại còn sưng tấy và ửng đỏ vì khóc nhiều. cô ngồi đó, co ro như một con thú nhỏ bơ vơ, cô độc, người cô gầy đi rất
nhiều, cô gầy đến mức khi gió thổi qua, cậu đã tưởng cô bị gió cuốn đi
mất. nhìn cô mà sao lòng cậu chua xót lạ. nhẹ nhàng ngồi bên cạnh, cậu
không cất lời, cậu chỉ muốn cô biết rằng bên cạnh cô còn có cậu. cô
không cô đơn vì cậu luôn sẵn lòng giúp đỡ, chở che những lúc cô cần. hai người cứ ngồi bên nhau như thế, lâu, rất lâu sau thì Linh cất lời:
- Đây là mộ của một chú cún mang tên Dream. Bầu không khí yên lặng mà
hai người tạo ra nãy giờ bị cô phá vỡ. cô phá vỡ bầu không khí ấy bằng
một câu nói không đầu không đuôi, không biểu cảm nhưng Mạnh vẫn chú ý
lắng nghe, cậu muốn cô nói tiếp, vì nói ra thì nỗi buồn sẽ vơi bớt còn
nếu để trong lòng mãi thì nỗi buồn sẽ xây dựng cho mình một căn cứ vững
chắc và định cư mãi mãi, con người cũng vì thế mà héo hon, mà đau khổ.
Nhưng…
Im lặng.
Lại im lặng, Linh không nói thêm một câu nào cả. Cô im lặng cứ như người nói lúc nãy không phải là cô vậy.
Trái đất như ngừng quay, vạn vật như ngừng hoạt động. Mạnh vẫn ngồi bên Linh và vẫn chăm chú “lắng nghe”.
- Tôi và Vũ từ nhỏ đã quen biết nhau, từ lần gặp đầu tiên tôi đã quý
mến cậu ấy, thế rồi chúng tôi trở thành bạn thân, cùng nhau chơi đùa
cùng nhau học tập. Linh lại tiếp tục nói, à không phải nói là kể mới
đúng, giọng cô đều đều tràn ngập cảm xúc, lâu lâu lại dừng lại như hồi
tưởng.
- Cậu ấy vui tính nhưng cũng rất hiền. từ nhỏ đến lớn
luôn bị tôi bắt nạt mà chẳng có lấy một lời oán than. Khi nào bị tôi bắt nạt cũng chỉ biết cười. cậu ta thật ngốc… kể đến đây một giọt lệ lăn
trên má Linh, giọng cô nghẹn lại. Mạnh thấy vậy thì đưa tay lên định lau cho Linh nhưng thấy Linh bắt đầu nói tiếp thì từ từ đưa cánh tay xuống
và đặt lên đùi mình. Cậu thấy hành động của mình sao mà thừa thãi quá.
- Cậu ấy học rất giỏi, từ nhỏ đã được mệnh danh là thần đồng, tuy chơi
thân nhưng tôi rất ganh tị với cậu ấy, tôi ra sức học tập nhưng trước
bất cứ cuộc thi nào có cậu ấy tham gia thì tôi luôn đứng ở vị trí thứ
hai cho dù tôi có cố gắng thế nào, cho dù tôi nỗ lực ra sao. Có một lần
thi olimpic toán quốc tế, tôi đã đứng sau cậu ấy dù tôi đã rất chăm chỉ, tôi giận cậu ấy, tôi đố kị, tôi ghen ghét, tôi tức giận. tôi không hiểu tại sao mình chăm chỉ như vậy mà lại thua cái kẻ suốt ngày chỉ biết ngủ với chơi điện tử kia. Thế là một kế hoạch được vạch ra trong đầu, tôi
hẹn cậu ấy ra công viên chơi lúc giữa trưa và hẹn ở nơi nắng nhất. tôi
đã không đến . lúc đầu chỉ hẹn để cậu ta ở đó chờ một lúc cho bõ ghét
nhưng cậu ta thật ngốc. trời nắng như vậy mà cứ đứng chờ, biết tôi không đến mà vẫn chờ. Rồi cậu ta bị ốm sau bữa đó, tôi bị mẹ mắng cho một
trận vì cái tội bất cẩn và bắt đi xin lỗi cậu ấy nhưng tôi nhất quyết
không chịu. bị mẹ đánh ngay trước mặt cậu ấy tôi cũng không chịu xin
lỗi, tôi còn to tiếng chửi lại mẹ mà mắng cậu ấy nữa. thế mà…thế mà cậu
ấy không để bụng, cậu ấy lại xin lỗi tôi. Cậu ấy thật tốt bụng trong khi tôi thật xấu xa… Linh òa khóc, đôi vai gầy run run, những giọt nước mắt thấm qua kẽ tay rơi xuống đất. Mạnh khẽ vòng tay ôm lấy Linh, vì quá
đau khổ nên cô cũng không chống cự, cô chỉ lặng lẽ khóc.
Thời gian
cứ thế trôi đi, Linh vẫn khóc, đến khi giọt nước mắt cuối cùng cạn, cô
khẽ nghiêng mình, ánh mắt xa xăm, cô lại kể tiếp câu chuyện còn dang dở:
- Năm tôi và Vũ 13 tuổi, trong khi đi học về tôi đã bắt gặp
một chú chó rất dễ thương bị bỏ rơi trong một chiếc hộp giấy cũ. Nhìn nó lúc ấy rất tội nghiệp, tôi đã năn nỉ Vũ mang về nuôi nhưng cậu ấy không chịu. cậu ấy nói mang về thì ai nuôi, một đứa ham chơi như tôi sẽ để
con chó chết đói mất thôi. Khi nghe câu nói ấy tôi rất giận, tôi không
quan tâm đến cậu ấy nữa, tôi tự mang con chó về nhà mà không thèm nói
với cậu ấy một lời nào cho dù cậu ấy đi bên cạnh, cho dù cậu ấy xin lỗi
tôi cũng không quan tâm. Những lời khuyên bảo của cậu ấy tôi cũng để
ngoài tai luôn. Khi mang con chó về đến nhà, tôi đã bị mẹ chửi, mẹ bắt
tôi mang con chó trả lại chỗ cũ nhưng tôi không chịu, hai mẹ con vì thế
mà cãi nhau. Đúng lúc tôi sắp bị đánh vì cái tội không nghe lời người
lớn thì Vũ qua nhà tôi và nhận con chó về nuôi, cậu ấy nói đã xin phép
ba mẹ rồi, mẹ tôi cũng không nói gì nữa và từ đó chúng tôi đã có thêm
một người bạn mới. chúng tôi đặt tên cho con chó là Dream. Dream rất
ngoan, chúng tôi rất quý nó, nhưng rồi một ngày nó bị bệnh chết, tôi đã
đau lòng đến mức khóc ròng rã mấy ngày liền, người cũng vì thế mà sốt
cao. Mẹ tôi rất lo lắng khi thấy tôi mãi mà không hạ sốt. lại là Vũ, cậu ấy qua nhà và bịa ra một câu chuyện về ước nguyện của chú chó Dream
trước khi chết cho tôi nghe, hôm đó còn canh cho tôi ngủ nữa, sau ngày
hôm đó tôi khỏi bệnh và tôi nhận ra không biết từ bao giờ cậu ấy đã ở
trong tim tôi mất rồi. mỗi khi buồn tôi đều ra đây thăm Dream, mỗi lần
thăm Dream tôi lại kể hết những tật xấu của cậu ấy cho nó nghe nhưng,,,
nhưng bây giờ cậu ấy mất rồi, tôi không biết phải làm gì nữa, tôi không
biết phải sống như thế nào nữa. tôi không biết phải làm sao, tôi không
biết phải sống như thế nào cho đúng nữa. Linh đã thôi khóc, ánh mắt nhìn về một nơi xa xăm vô định, nơi cổ họng chỉ còn lại những tiếng nấc
trong vô thức. Cô thấy mình bơ vơ, lạc lõng. Thiếu Vũ, cô như thiếu đi
nguồn động lực sống, cô chẳng còn gì để mong chờ, cũng chẳng còn gì để
mà tiếc nuối.
Mạnh tưởng Linh khóc. Cậu lấy trong túi áo một chiếc
khăn tay và đưa cho cô. Linh thấy chiếc khăn tay của Mạnh đưa thì ngạc
nhiên ngẩng đầu lên, cô đâu có khóc, đưa mà làm gì cơ chứ? Bây giờ cô
mới thấy rằng mình đang ở trong vòng tay của Mạnh, khẽ đẩy tay của Mạnh
ra, Linh nói:
- Cảm ơn nhưng tôi không khóc nữa và cũng không bao giờ khóc nữa.
Thấy ánh mắt ráo hoảnh không chút cảm xúc của cô, Mạnh ái ngại rút tay
lại, Mạnh thấy mình sao cứ hành động kì quặc trước người con gái này như vậy, một lần nữa cậu thầm trách mình bất cẩn, sao cứ hành động thừa
thãi như thế chứ. Không chú ý đến Mạnh, Linh nói tiếp:
- Cảm ơn cậu trong những ngày vừa qua, có lẽ cả tôi và Vũ nợ cậu một mạng sống
nhưng không vì thế mà tôi bỏ qua những gì mà nhóm của cậu đã làm cho
chúng tôi. Dù cậu bây giờ với tên Hoàng đó không còn là bạn bè nhưng tôi không thể coi cậu như một người bạn được, tôi thấy có lỗi với Vũ và
người bạn Kim Chi đang nằm ở bệnh viện của mình. Linh lạnh lùng bước đi, Mạnh không nói một câu nào, cậu biết, cô vừa mất đi một người bạn tốt
lại chưa hết shock chuyện bị đánh đập nên không chấp nhận cậu là chuyện
dễ hiểu. cậu cũng không mong muốn cô chấp nhận. với cậu, cô như người em gái năm nào của cậu và cũng như một cái gì đó quan trọng hơn mà cậu
chưa định nghĩa được. và… Mạnh quyết định ra về.
Ngay chiều hôm ấy, Vũ đã được chôn cất tại nghĩa trang của thành phố trong niềm thương
tiếc của gia đình, bạn bè và những người đến dự. giây phút thi thể Vũ
được an nghỉ trong lòng đất, mẹ Vũ đã ngất đi trong vòng tay của ba Vũ
còn Linh, cô chỉ lẳng lặng đứng nhìn cơ thể bạn mình trở về với đất.
không khóc, không một biểu hiện gì thể hiện trên nét mặt nhưng ai cũng
biết, sâu trong khuôn mặt tưởng chừng vô cảm ấy là một trái tim đang
quặn thắt trong đau đớn, một trái tim héo hon không còn mầm sống.
Đêm ấy, mặc dù nằm trên giường nhưng Linh không tài nào ngủ được, cô cứ
trằn trọc mãi, hình ảnh Vũ lúc nào cũng tràn ngập tâm trí. Cô không thể
ngủ, bởi vì ngủ thì hình ảnh Vũ lại hiện lên và con tim cô lại đập mạnh
những nhịp đập đau khổ. Đã 12h đêm, đôi mắt cô vẫn mở, không có chút gì
gọi là buồn ngủ trong đó, ánh mắt cô nhìn xa xăm lắm. ánh mắt ấy vô hồn, không có tình cảm, cô nhớ Vũ. Cô thấy mình nhớ Vũ kinh khủng, nỗi nhớ
sao chẳng vơi bớt mà ngày càng nhiều như thế chứ. Cô hận Vũ, cô hận cậu
vì đã bỏ cô đi, cô hận mình, cô hận mình vì mình còn sống, vì mình không ở bên Vũ lúc Vũ cần. phải làm sao cho tốt đây??? Cô đau đầu quá, cô
thấy mình cần nghỉ ngơi. Thế là cô ngồi dậy lấy vài viên thuốc ngủ và..
uống. giấc ngủ đến với cô nhanh hơn và cô thấy cơ thể mình dễ chịu hơn.
Rất nhanh chóng, Linh chìm vào cơn mơ. Trong cơn mơ, cô thấy Vũ đang
cười với mình, cô cũng cười tươi đáp lại. cô giận Vũ, cô nói tại sao cậu lại bỏ cô đi như thế nhưng cậu chỉ cười. cậu không nói, duy chỉ có cánh tay cậu là đang vẫy gọi cô. Cô không giận cậu nữa, cô vui vẻ chạy đến
nhưng… tại sao vậy? cứ mỗi lần cô đến gần cậu là cậu lại rời xa cô, cô
tiến một bước thì cậu lùi xa hai bước. cô chẳng biết lí do, cô thắc mắc
hỏi Vũ: “ Cún ơi, sao tui không đến gần ông được vậy?”. Vũ không trả
lời, khuôn mặt Vũ đã không còn cười với cô nữa, cậu quay lưng bước đi.
Linh thấy Vũ bước đi thì chạy theo, cô chạy… chạy hết sức mình. Khi cô
mệt cô vẫn cố gọi cậu, vừa chạy cô lại vừa trách cậu sao vô tâm thế, sao cậu không chờ cô đi cùng. Cô chạy… chạy… chạy mãi… chạy cho đến khi mệt mỏi rã rời nhưng vẫn không đuổi kịp Vũ. Cậu sắp khuất bóng nơi chân
trời đằng xa rồi, cô lại cố gắng chạy tiếp, rồi cô ngã. Cú vấp bất ngờ
làm cả người cô ngã nhoài trên mặt đất, đầu gối đau rát, Linh cố gọi Vũ, nhưng Vũ đã khuất bóng mất rồi. Linh chỉ kịp thét lớn hai tiếng “ Vũ,
Vũ” thì không còn cảm nhận gì nữa.
Linh choàng tỉnh trên chiếc
giường quen thuộc, mồ hôi đã ướt đẫm áo,cô mệt mỏi lướt mắt khắp phòng
tìm kiếm hình ảnh của Vũ. Không thấy. cô thất vọng nhìn đồng hồ. 3h.
chẳng thể ngủ được nữa, cô ngồi dậy và tiến đến tủ áo quần. cô muốn ra
ngoài. Sau khi thay chiếc váy màu hồng tiện tay lấy được trong tủ quần
áo, Linh mở cửa và đi ra ngoài. Vì còn rất sớm nên ngoài đường chẳng có
ai, một khung trời rộng lớn được sương mù bao phủ. Từng cơn gió nhè nhẹ
thổi tới làm Linh thấy lạnh. Cô quên không mặc áo khoác rồi. khẽ xoa hai tay vào nhau cho bớt lạnh, cô để chân mình bước đi tự do, cô muốn tâm
hồn mình được thanh thản chút ít.
Cô vẫn cứ bước đi, từng nhịp chân đều đều không định hướng. cô đi mãi, đi mãi cho đến khi thấy chân mình
mỏi nhừ. Cô ngồi xuống chiếc ghế đá gần nhất và nhìn cảnh vật xung
quanh. Cô nhận ra đây là công viên Ngọc Vĩ. Nhìn kĩ một chút nữa cô nhận ra đây là chiếc ghế đá mà cô với Vũ hay ngồi khi đến đây. Nở một nụ
cười cay đắng, cô khẽ nói:
- Bỏ người ta đi rồi mà còn cố ý đưa đến đây nữa. ông không định để cho
tui quên ông đi à. Đồ xấu xa.
Mắt Linh đã đỏ hoe nhưng cô không
khóc, đột nhiên cô nhớ đến một lần nọ khi cô và Vũ đến đây chơi Vũ đã
khắc cái gì đó lên ghế mà không cho cô xem. Lại còn nói là khi nào thấy
nhớ Vũ quá mới được xem nữa chứ. Lúc ấy cô đã nói “ xí tui mà thèm nhớ
ông à, cái người xấu tính xấu nết như ông thì chỉ có trư bát giới nhớ
thôi!” thế mà bây giờ cô lại nhớ cậu không chịu nổi đây này, sao lại như thế chứ? Có lẽ cô đã trở thành trư bát giới xấu tính mất rồi. Khẽ quay
người tìm xung quanh cái ghế, cô thấy một dòng chữ nhỏ được khắc rất cẩn thận bên thành phải của ghế. Dòng chữ ấy là “ cún mãi mãi yêu heo mọi”
bên cạnh còn có hình một chú chó và một con heo, giữa hai con vật là một trái tim được vẽ vụng về chưa đầy đủ nét. Có phải vì trái tim chưa đầy
đủ nét nên cậu với cô mới thế này không chứ? Tay vẫn cứ mân mê dòng chữ, Linh thầm khóc trong lòng. Cô thấy mình không thể chịu nổi nếu ở đây
nữa, Linh đứng lên và lại để cho đôi chân dẫn bước, cô bước đi để lại
sau lưng một vùng trời kỉ niệm.
Cả ngày hôm đó Linh không đi học,
cô đi lang thang hết chỗ này đến chỗ khác. Nói là không muốn nhớ đên Vũ
nhưng cô lại đi đến tất cả những nơi hai người từng đến, ăn hết thức ăn
mà hai người từng ăn, cô muốn nếm trải những thứ khi bên Vũ cô đã thực
hiện, đã đến một lần cuối cùng. Điểm đến cuối cùng của cô là nghĩa trang thành phố nơi Vũ đang an nghỉ. Khẽ đặt lên trên mộ Vũ một đóa hoa cúc
trắng, Linh thì thầm:
- Cún này, xuống đó có buồn không? Chắc
là ông nhớ tui lắm nhỉ. Tui cũng nhớ ông lắm. ông yên tâm, ông sẽ không
cô đơn đâu, tui sẽ đến bên ông, sớm thôi.
Nở một nụ cười với Vũ rồi Linh ra về.
Đi về nhà rồi, Linh liền giải thích cho bố mẹ biết là mình đi thăm Vũ
để bố mẹ khỏi lo lắng. Cô trở nên rất vui vẻ, con người cũng không có gì là bất bình thường cả. bố mẹ Linh thấy vậy thì cũng không nói gì nhiều
mà kêu Linh vào ăn cơm. Trong bữa cơm, Linh không ngừng nói cười và nhắc lại những kỉ niệm của gia đình từ khi cô còn bé đến giờ. Bầu không khí
tuy hơi gượng gạo nhưng lại tràn đầy tiếng cười của Linh. Bố mẹ Linh ai
cũng tự hỏi vì sao Linh lại cười nhiều như vậy nhưng thấy cô vui vẻ như
thế nên lại thôi. Bữa cơm nhanh chóng trôi qua, sau khi giúp mẹ rửa
chén, Linh đi lên phòng. Cô nhanh chóng tắm rửa và mặc bộ váy đẹp nhất
của mình. Hôm nay cô cho phép mình điệu đà một chút, đánh chút phấn hồng lên mặt và tô son hương cherry, cô tiến đến bàn học và lấy vài tờ giấy
ra và bắt đầu viết. những con chữ xinh xắn được in trên giấy bởi bàn tay trắng trẻo xinh đẹp. ngòi bút lướt nhẹ trên giấy, bức thư đã khá dài,
Linh dừng lại, tay cô run run có vẻ đang xúc động. một giọt nước chờ
chực nơi khoé mắt. chỉ cần chớp mắt là sẽ rơi xuống nhưng đã bị Linh gạt bay. Cô tiếp tục viết, viết miệt mài, chữ đã không còn đẹp như lúc đầu
nữa thay vào đó là những kí tự xiên xẹo xấu xí. Sau khi viết được hai tờ giấy đôi thì cô dừng tay. Đặt cây bút lên bàn, cô cầm tờ giấy lên và
đọc lại bức thư một lần nữa. trong thư viết:
“ kính gửi Andy và Lily.
Đã lâu lắm rồi heo mọi không viết thư cho Andy và Lily nhỉ? Con còn nhớ lúc nhỏ Andy luôn nói với con rằng : ‘ heo mọi này, viết thư là một
hình thức bày tỏ tình cảm đấy, khi nào con có tâm trạng hay muốn bày tỏ
một điều gì đó với người khác thì hãy viết thư nhé!’. Lúc ấy heo mọi của Andy ngốc nghếch lắm, heo mọi không hiểu những gì Andy nói nên heo mọi
chẳng bao giờ viết thư cả. thế rồi chính cái hôm heo mọi bị bắt nạt, heo mọi khóc Andy đã dạy heo mọi viết thư. Andy nói ‘ khi con tức giận hay
có bất kì ấm ức gì thì hãy viết ra và để trong chiếc tất cũ sau đó treo ở cử sổ. đêm đến Other
- một vị thần của những điều phiền muộn sẽ
đưa nó đi cho con’. Andy biết không, con đã tin là vị thần ấy có thật
đấy, con đã viết không biết bao nhiêu là bức thư và để ở cửa sổ. y như
rằng hôm sau nó biến mất. nhưng con đã không viết thư nữa khi biết vị
thần Other đó chính là Andy, lúc đó con nghĩ Andy thật xấu, Andy gạt
con. Con sẽ không viết nữa để Andy không thể biết được tâm trạng của con mỗi ngày. Con thật là ích kỉ đúng không Andy?
Nhưng…
Heo mọi
của Andy đã lớn từ khi nào vậy nhỉ? Con cũng chẳng biết nữa, heo mọi của Andy bây giờ đã không còn khóc lóc vì bên heo mọi đã có… cún. Heo mọi
với cún nghe thật buồn cười đúng không Andy? Biết làm sao đây? Heo mọi
lỡ thích cún mất rồi, heo mọi không thể sống thiếu cún được.
Thế nên con cảm ơn Andy vì tất cả những điều tốt đẹp mà Andy đã giành cho con nhé. ^_^.
Thôi chết! con quên mất mẹ Lily rồi, mẹ Lily đừng giận con nhé! Con
cũng xin cảm ơn mẹ vì đã sinh ra con, cảm ơn mẹ vì đã chăm sóc con, quan tâm con từ lúc còn đỏ hỏn cho đến lúc con trở thành một cô gái xinh đẹp nhường này. Đối với con, mẹ Lily vừa là một người mẹ quan tâm, thấu
hiểu con cái vừa là một cô bạn thân xì
- teen, vui tính. Con yêu mẹ lắm mẹ à. Con sẽ nhớ mãi về Lily, nhớ những kỉ niệm bên Lily. Con sẽ
nhớ giây phút con ngập ngừng trong ngày đầu tiên đi học, Lily đã nhỏ nhẹ khuyên nhủ con. Con nhớ lần đầu tiên tập xe đạp bị té đến trầy cả chân, chính Lily đã bôi thuốc và an ủi con. Rồi cái lần bị Lily bắt gặp con
ngồi xem ảnh của Cún nữa. Lily ơi, con yêu Lily lắm… lắm. xa Lily con sẽ rất, rất nhớ đấy. nhưng Lily, Andy à, trong lòng con đã có một người
rất quan trọng rồi. thiếu vắng người ấy một ngày con đã không thể sống
tiếp được nữa, con không biết sau này mình phải sống như thế nào cả. vậy nên, con quyết định ra đi, một quyết định chín chắn đấy Andy, Lily à.
^_^.
Andy, Lily con xin lỗi.
Cảm ơn hai người, cảm ơn hai người rất nhiều.
Con gái bé nhỏ.
Heo mọi. _”
Gấp lại lá thư, Linh bỏ vào phong bì màu hồng. cô xem tiếp lá thư thứ
hai. Lá thư thứ hai là gửi cho Kim Chi. Lá thư này ngắn và có phần vụng
về hơn. Mở đầu là hai chữ “ thân gửi.
Thái Kim Chi cháu gái Thái thịt lợn! _.
Này, này đừng có mà nhìn lá thư của tui với ánh mắt trợn trừng như thế
chứ. Là tui, Nhật Linh xinh đẹp hay tự sướng viết thư cho bà đây. Đừng
ngạc nhiên không phải trời long đất lở gì đâu vậy nên bà cứ yên tâm ngồi đọc thư của tui nhé. Có lẽ bà cũng biết tin cún mất rồi nhỉ? Buồn thật
đấy! tui chẳng còn người bắt nạt nữa rồi, tui nhớ cún quá đi thôi. Vì
nhớ qúa nên tui đi theo hắn đây!!! ^_^. Trước khi đi tui muốn gửi lời
cảm ơn đến bà. Cám ơn bà, người bạn đầu tiên của tui và cún ở học viện
Tinh Tú. Tui và cún sẽ luôn nhớ đến bà, một con người vô cùng xinh đẹp,
vui tính, tốt bụng. cảm ơn vì tất cả.
Thôi, tui phải đi đây, cún đang đững chờ tui rồi. chào bà nhé.
Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Nhớ bà nhiều lắm.
Thân.
Nhật Linh ( heo mọi).
Tái bút: này, bà định bao giờ tỏ tình với tên Quân thối tha thế hả? tuy hắn chơi với Hoàng nhưng tui thấy hắn cũng tốt bụng lắm, hợp với bà á.
Giải quyết nhanh gọn đi nhá. Tui đi đây.”
Gấp lá thư thứ hai, Linh bỏ trong cái phong bì màu xanh. Ngước mặt lên
nhìn đồng hồ. đã 11h rồi, chắc là Andy và Lily đã ngủ Linh mang lá thư
bỏ trước cửa phòng của bố mẹ rồi quay về phòng.
Về phòng rồi, Linh
lấy ra lọ thuốc ngủ đã mua tại hiệu thuốc tây lúc chiều. cầm trong tay
50 viên thuốc ngủ, Linh chia làm nhiều lượng nhỏ rồi uống hết. đúng là
thuốc liều mạnh có khác, uống vào là có tác dụng ngay. Linh thấy mắt
mình nặng trĩu. Nằm ngay ngắn trên giường, ôm tấm ảnh Linh chụp cùng Vũ, Linh thì thầm “ tạm biệt Lily, tạm biệt Andy tạm biệt Chi, tạm biệt tất cả, cún ơi tui đến đây”. Thế rồi Linh nhắm mắt, một màn đen bao phủ lấy tâm hồn cô. Trong phòng chỉ còn tiếng hát nho nhỏ phát ra từ cái máy
phát nhạc. bài hát cứ lặng lẽ trôi đi mang theo vận mệnh của một con
người.
‘ những chiếc lá rụng vàng,
Rớt rơi bên hiên nhẹ nhàng, nhớ phút cuối dịu dàng.
Nắm tay bên anh nồng nàn.
Đã xa một thời bên nhau, nay chỉ còn mình em bước mau.
Và bỗng dưng mình em nỗi nhớ bơ vơ.
Dĩ vãng đã nhạt nhòa, dấu yêu nay cũng đã xa.
Bóng dáng ấy giờ này, biết đang vui nơi phương nào.
Vẫn riêng mình em nỗi nhớ, luôn mong chờ và luôn ước mơ.
Một ngày mai anh sẽ về đây lại gần bên em.
Giờ em khóc nước mắt nhạt nhòa, kỉ niệm vỡ tan bao ngày qua. Dù đã biết sẽ chẳng được gì, đành quay bước mau người đi. Đếm chiếc là thu vàng
bằng giọt nước mắt muộn màng. Lỡ lầm mà người nào hay chăng. Người nói
em vậy mà người đành nỡ quên sao vội xa. Giờ em vẫn nhớ tháng ngày nào
tình ta trước khi biệt li. Quên đi. Không sao đành vì con tim qua mỏng
manh. Quá yêu anh, người yêu ơi biết không. Em cần anh
Con tim mỏng manh. Miu Lê"