Nếu như thiên thần tượng trưng cho ánh sáng và những điều tốt đẹp thì ác quỷ tượng trưng cho bóng tối và những điều xấu xa. Thế nhưng ánh sáng
và bóng tối lại song song tồn tại giống như một ngày mới bắt đầu bởi ánh sáng mặt trời và kết thúc bởi màn đêm yên tĩnh. Con người cũng vậy, khi tâm ta sáng, lòng hướng thiện lớn hơn lòng hướng ác thì sẽ được gọi là
người tốt và ngược lại thì gọi là kẻ xấu. kẻ xấu và người tốt luôn đấu
tranh với nhau nhưng bất phân thắng bại. không phải vì người tốt quá ít
hay kẻ xấu quá nhiều mà là trong mỗi con người luôn tồn tại hai thế lực
tốt xấu song song, thế lực này có thể áp đảo thế lực kia và tất nhiên,
con người cũng có thể từ người xấu chuyển hóa thành người tốt hoặc từ
người tốt chuyển hóa thành người xấu. một điều đáng ngạc nhiên là người
xấu luôn muốn ẩn náu dưới cái mác người tốt để dễ dàng tồn tại và tránh
xa sự điều tra của người tốt. điển hình là tổ chức BLACK DEVIL , một tổ
chức xã hội đen khét tiếng ở thế giới ngầm. đúng như cái tên của mình,
tuy mới thành lập được 4 năm nhưng tầm ảnh hưởng của tổ chức này đã lan
ra toàn châu Á và đang tiến bước sang thị trường châu Âu đầy năng động.
mạng lưới của tổ chức này vô cùng rộng, nó trải dài từ tam giác vàng “
Việt Nam
- Lào
- Campuchia” cho đến Trung Quốc, indonesia,
Singapo và nhiều quốc gia khác. Nhờ khói óc thông minh của mình tổ chức
không biết bao nhiêu lần qua mặt cảnh sát quốc gia và interpol để giao
dịch trót lọt, nguồn lợi thu vào hàng năm tính bằng đơn vị triệu tỉ
đôla. Tổ chức này rất giàu thế nhưng người lãnh đạo tổ chức lại là hai
anh em sinh đôi chỉ mới 16 tuổi, họ điều hành tổ chức với một trái tim
vô cùng đen tối và độc ác trong trái tim ấy dường như không tồn tại thứ
xa xỉ được gọi là: tình yêu thương.
Song song tồn tại với tổ chức
BLACK DEVIL là tổ chức ANGEL HEART. Tổ chức này được ra đời cách đây 2
năm, ngay từ khi ra đời, tổ chức đã ra sức cứu trợ trẻ em nghèo ở châu
Phi, thực hiện nhiều hoạt động từ thiện trên phạm vi toàn thế giới. cùng với tổ chức y tế thế giới WHO, ANGEL HEART đã góp phần cứu sống rất
nhiều con người, cân bằng nguồn kinh tế cho rất nhiều quốc gia và hơn
hết là ngăn chặn được nhiều đại dịch lớn có nguy cơ lan ra toàn thế
giới. không ai có thể ngờ rằng tổ chức này lại do BLACK DEVIL lập nên.
Và với một cái mác không thể nào trong sạch hơn như vậy, tổ chức BLACK
DEVIL đã yên tâm tồn tại mà không lo sự điều tra của cảnh sát quốc gia
cũng như interpol. Cảnh sát với họ chỉ như những kẻ đần độn không hơn
không kém. Một điều không thể ngờ được nữa là hai tổ chức thiên thần
- ác quỷ này đều có trụ sở chính tại Việt Nam, và hai cậu chủ nhỏ có mối thâm thù to lớn đối với nhà họ Tạ.
Bầu trời hôm nay khá u tối, cả một khoảng trời rộng lớn mà chỉ toàn mây đen, hiếm hoi lắm mới có một vài tia nắng xen vào nhưng cũng bị che lấp nhanh chóng. Mấy hôm nay trong tổ chức BLACK DEVIL khá yên ắng, không
có bất cứ dấu hiệu nào của một vụ làm ăn lớn cả. Mặt có vẻ đăm chiêu, Lý Chấn Huy nói với tên em trai mình_Chấn Duy:
- Có vẻ như thời
cơ đã đến rồi. thằng khốn Tạ Hoàng đó lại gây sự với người khác rồi, lần này là con nhóc Nhật Linh đứng thứ nhì trong kì thi xét tuyển vừa rồi.
nghe nói vì con nhóc đó mà tình bạn của thằng Tạ Hoàng với thằng Trần
Mạnh bị sứt mẻ, thằng Mạnh tuyên bố trước bàn dân thiên hạ là nó không
phải bạn của thằng Hoàng nữa. Đây là cơ hội tốt để chúng ta hành động,
phải nhanh chóng lôi kéo hai đứa đó về phe ta. Có hai chúng nó coi như
việc trả thù nhà họ Tạ đã thành công một nửa.
- Không hẳn là
như vậy, nhờ vụ thằng bạn chết thì con nhỏ Nhật Linh đó có thể gia nhập
nhóm chứ tên Mạnh thì hơi khó. Hai năm trước sau khi xử lí con em nó
chúng ta cũng đã lôi kéo nhưng nó đâu có lung lay với lại nó đã từng là
bạn thân của thằng Hoàng, nếu nó theo chúng ta thì sẽ có một ngày nó vì
tình bạn mà phản lại chúng ta mất thôi. Cách tốt nhất để tồn tại là
không tin tưởng ai hết. ánh mắt lóe lên một tia tàn bạo, Chấn Duy nói,
dường như trong ánh mắt ấy là một bầu trời đầy máu và nước mắt của những người vô tội.
- Chú yên tâm, anh sẽ có cách làm cho hai bọn
chúng phải trung thành phục tùng. Chấn Huy nói kèm theo một nụ cười buốt lạnh xương sống. kết thúc câu nói, Huy với tay bấm chiếc chuông màu đen trên bàn, chưa đầy một phút sau, một tên áo đen chạy lại, kính cẩn cúi
đầu trước hắn nói:
- Ngài có gì sai bảo?
- Vụ ta giao cho ngươi điều tra thế nào rồi?
- Dạ thưa ngài, người có tên Hoàng sau khi rời bệnh viện thì ngày nào
cũng uống rượu cho đến khi say khướt tại các quán bar, còn cô gái tên
Linh thì uống thuốc ngủ tự tử nhưng đã được cứu kịp thời còn cậu Mạnh
thì đang trên đường đến bệnh viện nơi cô Linh đang chữa trị. Báo cáo
hết.
- Ngu ngốc! Huy buông ra một câu làm tên đàn em ngớ người, hắn chưa kịp hiểu Huy nói gì thì Huy đã ra lệnh tiếp:
- Đã điều tra số điện thoại của con nhỏ tên Linh đó chưa?
- Dạ…dạ chưa. Tên đàn em tái mặt lắp bắp. khó khăn lắm hắn mới lên được chức sai vặt của sếp vậy mà ngay lần giao nhiệm vụ đầu tiên đã làm sếp
không hài lòng, lần này thì đời hắn coi như không có tương lai rồi. mồ
hôi cũng vì thế mà vã ra như tắm.
- Còn không mau đi điều tra
à? Huy hét lên, tên đàn em sợ quá chạy bắn khói không dám quay đầu lại
nhìn dù chỉ là một giây ngắn ngủi.
- Bất tài, vô dụng, những kẻ như thế này không đáng được tồn tại và phục vụ cho BLACK DEVIL. Huy
phán một câu xanh rờn rồi tiếp tục với công việc …ngắm nhìn cái chuông.
Duy ngồi cạnh cũng không cất lời, bầu không khí im lặng bao trùm. Bầu
không khí đậm tính chết chóc, hai người khuôn mặt giống nhau, độc ác như nhau nhưng lại theo đuổi hai suy nghĩ khác nhau.
Hôm nay dự định
đến nhà thăm Linh nên Mạnh đến khá sớm, nhấn chuông đã được 15p nhưng
không có ai ra mở cổng, may mắn thay, lúc đó có một bác hàng xóm tốt
bụng đi qua và nói cho cậu biết rằng tối qua có thấy bố mẹ Linh đưa cô
vào bệnh viện. nghe đến đây, Mạnh chào bác ấy và nhanh chóng đi đến bệnh viện. đến nơi, Mạnh chạy khắp dãy phòng hồi sức cấp cứu để tìm phòng
của Linh nhưng không thấy. thất vọng, Mạnh định quay về thì thấy phía xa có hai người trung niên đang dìu nhau đến gần, trên tay người phụ nữ
cầm một tờ giấy nhàu nát có vẻ như là một lá thư, gương mặt người phụ nữ tuy hơi tiều tụy nhưng có nét giống một ai đó mà cậu quen thì phải.
Đúng rồi, hẳn người đó là mẹ Linh, khuôn mặt giống nhau như đúc thế kia
mà. Đánh liều đến gần, Mạnh lên tiếng :
- Dạ hai bác cho con hỏi hai bác có phải là bố mẹ của bạn Nhật Linh
không ạ? Nghe thấy giọng người lạ hơn nữa người ấy lại nhắc đến tên con
mình, bà Ngân_mẹ Linh ngước đầu lên nhìn, ánh mắt sáng lấp lánh:
- Cậu biết con gái tôi?
- Dạ cháu là bạn của Linh ạ, nghe tin bạn ấy nhập viện nên cháu vào
thăm ạ. Mạnh lễ phép trả lời. nghe đến đây, mẹ Linh lại khóc òa lên, bờ
vai gầy rung lên từng hồi, từng giọt nước mắt đau khổ lăn xuống. ba Linh vừa vuốt lưng mẹ Linh vừa nói an ủi:
- Thôi nào em, con mình
không sao rồi mà. Nói đoạn ba Linh dìu mẹ Linh ngồi xuống dãy ghế trước
phòng 309, ánh mắt ông nhìn Mạnh đầy tình cảm rồi nói:
- Cháu ngồi xuống đi. Khi Mạnh đã ngồi xuống rồi, ông liền hỏi:
- Cháu quen Linh nhà bác lâu chưa?
- Dạ cũng mới thôi ạ, bọn cháu quen từ khi bắt dầu vào học đến bây giờ. Linh sao rồi bác? Có gì nghiêm trọng không ạ? Mạnh hỏi quan tâm nhưng
lại làm mẹ Linh khóc to hơn, chỉ mỗi ba Linh là còn bình tĩnh, ông trả
lời Mạnh mà lòng trầm buồn:
- Nó không sao rồi cháu ạ. Hôm qua
nó uống thuốc ngủ tự vẫn nhưng may mà nửa đêm mẹ nó không yên tâm nên
vào phòng thăm nó nên mới đưa đi viện kịp thời. Có lẽ vì quá shock trước cái chết của cái Vũ bạn thân nó nên mới thế. Con bé này đúng là nghịch
dại mà, chẳng biết suy nghĩ gì hết, nó lại còn để lại lá thư xin lỗi nữa chứ, thử hỏi khi nó đi rồi thì hai bác phải làm sao đây? Có lớn mà
không có khôn gì cả. một giọt nước mắt lăn dài trên má người cha, Mạnh
thấy trong lòng xao động. Linh thật sung sướng khi có một gia đình đầm
ấm như vậy nhưng cô ấy lại không biết trân trọng, thật đáng trách nhưng
cũng thật đáng thương. Haiz Mạnh chán nản thở dài, ngước đôi mắt lạnh
của mình lên, Mạnh nói với ba Linh:
- Thôi bác đưa bác gái đi
về nhà nghỉ đi, ở đây để cháu lo, cháu thấy bác gái có vẻ mệt mỏi rồi.
ba Linh thấy Mạnh nói có lý nên dìu mẹ Linh đi về, lúc đầu mẹ Linh nhất
quyết không chịu nhưng sau một hồi khuyên giải của Mạnh và ba Linh thì
cũng nghe lời về nhà nghỉ ngơi, ánh mắt ông nhìn Mạnh có chút gì đó như
là sự khó hiểu.
Khi bóng ba mẹ Linh đã khuất sau bức tường cuối
dãy, Mạnh đẩy cửa bước vào thăm Linh. Cô đang nằm ngủ trên giường, hai
hàng mi khép chặt, hình như là đang mơ thấy ác mộng thì phải, gương mặt
cô xanh xao quá, bờ môi nhợt nhạt lâu lâu lại cử động gọi tên ai đó.
Không cần nghe Mạnh cũng biết là cô gọi tên Vũ. Cậu giận cô nhưng cũng
thương cô nhiều lắm, cô bây giờ là bản sao của cậu hai năm trước. ôi
những kỉ niệm đau buồn lại tràn về, cậu chẳng muốn nhớ lại chút nào cả.
cậu tiến lại gần Linh và nắm lấy bàn tay cô, Linh như cảm nhận được điều đó, khóe miệng cô phảng phất nụ cười, một nụ cười thanh thản và hạnh
phúc. Không biết tại sao khi thấy nụ cười này Mạnh lại thấy đau lòng,
cậu thì thầm nho nhỏ:
- Ngốc. tưởng tôi là Vũ nên mới an tâm
ngủ ư? Lúc này cậu chỉ muốn bỏ mặc cô mà đi nhưng không hiểu sao cậu lại ngồi xuống bên cô. Không gian tĩnh lặng, dường như bầu trời u ám ngoài
kia chẳng ảnh hưởng đến hai người trong căn phòng này.
Thế rồi cô
tỉnh dậy, mở mắt ra, Linh thấy tay mình nặng nặng, ngước mắt nhìn cô
thấy một người đang ngủ gục bên cạnh mình, xung quanh cô là một không
gian toàn màu trắng, cô tự hỏi đây có phải là thiên đường? người nằm ngủ trên bàn tay cô có phải là Vũ??? Nghĩ đến đây Linh không thể ngăn mình
mỉm cười, cô gọi nhỏ:
- Cún, cún ơi!!! Dậy mau, ông làm tay tui đau muốn chết rồi nè.
Tiếng nói của Linh làm Mạnh tỉnh dậy. ôi, thật là ngại quá, cậu là
người đến thăm bệnh mà lại ngủ quên mất lại còn để cô gọi nữa chứ. Mà
khoan, cô vừa gọi Mạnh là cún, cún không phải là Vũ sao? Cô nhầm Vũ là
cậu sao? Bộ não thông minh của Mạnh nhanh chóng phân tích và đưa ra nhận định, não cũng liên tục đưa ra lệnh cho các nơ ron thần kinh truyền tải đến cơ quan thực hiện cụ thể ở đây là da mặt và mắt. ấy vậy nên cảm xúc của Mạnh thay đổi như chong chóng. Lúc đầu là đỏ mặt và mắt bối rối
nhưng sau 0,02s sau là lạnh nhạt và ánh mắt thờ ơ xen chút tức giận. sau khi quá trình phân tích kết thúc, Mạnh ngước mặt lên và dùng ánh mắt
lạnh như băng nhìn Linh. Có tác dụng ngay lập tức, nụ cười tươi của Linh nhanh chóng trở thành méo xẹo khi nhận ra người ngồi cạnh mình là Mạnh
chứ không phải là Vũ, niềm vui hiếm hoi mới được nhen nhóm trong tim
nhanh chóng tan biến, có một thứ gì đó vỡ òa, niềm thất vọng tràn ngập
trong tâm hồn. Linh nhận ra là mình chưa chết, ống truyền dịch vẫn
truyền vô tay cô đều đều. ánh mắt cô thất thần, cô chẳng thèm nếm xỉa
đến người ngồi bên cạnh, cô lặng im nhắm mắt lại ngủ tiếp như muốn nói
cô không muốn gặp hay nói chuyện với ai hết. không biết có phải hiểu
được thông điệp của cô hay không mà Mạnh đứng dậy rời khỏi, trước khi ra khỏi cửa Mạnh nói:
- Để tôi gọi bác sĩ đến xem bệnh tình cho cô.
Khi Mạnh đã đi ra ngoài rồi, Linh liền mở mắt ra, ánh mắt cô buồn bã.
Cô thấy mình thật bất tài, chỉ có việc tự tử thôi mà cũng không làm
được, nhất định Andy và Lily giận cô lắm, còn cả Kim Chi nữa, cô phải
đối mặt như thế nào đây? Tâm trạng rối bời, ánh mắt Linh chuyển đến cái
tủ bên cạnh. Trên cái tủ màu trắng là một giỏ táo màu đỏ, trông rất
ngon, cạnh giỏ táo là một con dao gọt trái cây màu xám trắng. trong đầu
Linh chợt nảy ra một ý định, cô muốn kết liễu đời mình thêm một lần nữa. không có ý chí đối mặt chi bằng buông tay, cô không tin lần này lại
thất bại. nghĩ là làm, Linh cố gắng với tay để lấy con dao. Con dao để
khá xa chỗ cô nằm, mặc dù đã cố gắng hết sức nhưng con dao vẫn cách cô
một khoảng 2cm. bàn tay yếu ớt của Linh cố gắng dịch chuyển, khoảng cách dần được rút ngắn, con dao đã gần tay cô hơn nhưng cô cũng thấy mệt
hơn, trán đã lấm tấm mồ hôi, bờ môi càng thêm nhợt nhạt nhưng Linh vẫn
cố sức, Linh tự nhủ ‘ chỉ còn một chút nữa thôi’ và lại cố gắng.
Cuối cùng thì Linh cũng cầm được con dao, Linh đang phân vân nên đâm như thế nào. Sau một hồi suy nghĩ, cô quyết định đưa lên cao và đâm thẳng
xuống, hi vọng là thành công. Nhưng… cô sợ máu lắm, phải làm sao đây, cô lại do dự và rồi cô đã nghĩ ra một cách, cô lấy chăn che lên cơ thể,
như thế dù có đâm trúng thì cô cũng không nhìn thấy máu của mình. Yên
tâm với kế hoạch đề ra, Linh đưa con dao lên cao và nhắm chặt mắt lại,
cô đang chờ thần chết đến và lấy đi tính mạng này. Đúng lúc con dao
chuẩn bị đâm thẳng vào bụng Linh thì Mạnh bước vào, sự việc trước mắt
làm Mạnh rất bất ngờ, không chần chừ thêm một phút giây nào, Mạnh chạy
đến và níu lấy con dao trên tay Linh. Nhưng… hụt rồi, cách tay Linh đã
hạ xuống, từng giọt máu chảy ra ướt đẫm chiếc chăn trắng muốt. Linh cảm
thấy cánh tay mình chuyển động, dao đã đâm vào một cái gì đó mềm mềm
nhưng cô lại không thấy đau, phải chăng cái chết đến với cô quá nhanh
chóng nên cô chưa kịp cảm nhận đau đớn thì đã lên thiên đường rồi??? cô
đã thành công rồi sao? Trong lòng cô thoáng chút vui sướng, vậy là cô sẽ được gặp Vũ, niềm vui đến với cô có quá bất ngờ không? Điều bất ngờ đến nhanh thì đi cũng nhanh, cô khẽ mở mắt, cô không muốn mở ra ngay vì sợ
những gì mình tưởng tượng sẽ tan biến một khi mình mở mắt. nhưng cô
nhầm, nhầm rồi, cô chưa chết, trước mặt cô là Mạnh mặt mày xanh xao vì
mất máu, Mạnh đã nắm ngay mũi dao trước khi nó kịp đâm vào người cô.
Lưỡi dao sắc làm bàn tay Mạnh chảy máu rất nhiều, máu thấm qua kẽ tay
chảy xuống tấm chăn trắng tinh rồi từ từ ngấm vào bộ đồ bệnh viện của cô mang theo cảm giác âm ấm. đột nhiên đồng tử cô giãn rộng, mắt vằn lên
những tia máu li ti một biểu hiện của sự sợ hãi tột độ, cô không muốn
nhìn thấy máu của mình nên trùm chăn kín người nhưng chính cô lại hết
lần này đến lần khác làm tay người con trai này phải chảy máu, cô sao
vậy, cô là kẻ máu lạnh chuyên làm hại kẻ khác sao? Nghĩ đến đây, Linh
không khỏi ghê tởm mình, hai cánh tay cô theo phản xạ rụt lại, người cô
run lên sợ hãi, cô không nói được lời nào, ngay cả lời xin lỗi cũng
không, duy chỉ có ánh mắt cô nhìn Mạnh sợ sệt và có chút van xin. Mạnh
mặc dù rất đau nhưng thấy cô như vậy thì không nói gì chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống nói:
- Tôi không sao.
- Tại… tại sao lại không sao được. tôi…tôi đã làm anh bị thương. Đôi đồng tử Linh lại giãn to hơn, người cô cũng run hơn.
- Không sao. Chỉ chảy máu sơ sơ thôi. Băng bó lại là được. nói rồi Mạnh bỏ con dao dính máu ra khỏi tấm với của Linh và tiến đến tủ đựng dụng
cụ y tế bên cạnh lấy đồ để tự băng bó. Vì bị thương bên tay phải nên
Mạnh thực hiện sát trùng và hơi khó khăn, Linh lúc này đã bớt sợ, cô khẽ khều áo Mạnh và lên tiếng:
- Để… để tôi băng cho.
- Không cần. cô còn yếu lắm, tôi có thể
tự làm được… chưa nói hết câu thì miếng bông trên tay Mạnh đã bị Linh
giật mất. một tay cầm bông, một tay kéo tay bị thương của Mạnh lại, Linh nói:
- Là do tôi sai, hơn nữa tôi cũng đã đỡ nhiều rồi tôi có
thể làm được. anh mở tay ra. Linh nhẹ nhàng nói. Tay cũng đã cầm bông
băng và thuốc sát trùng sẵn sàng. Nhưng khi nhìn thấy bàn tay Mạnh mở ra trước mặt mình Linh không khỏi bàng hoàng. Vết cắt sâu quá, hẳn là Mạnh đã dùng một lực rất lớn để ngăn con dao lại. hơn nữa vết cắt lại ở giữa bàn tay, máu vẫn không ngừng chảy, Linh nhìn tay Mạnh mà cơ thể dậy lên một cảm giác khó chịu lạ kì, dạ dày cô cứ sôi lên cứ như muốn ói vậy.
cô cố kìm nén cái cảm xúc khó chịu trong người và tiếp tục dùng bông lau vết máu trên tay Mạnh. Những biểu hiện của cô không thoát khỏi ánh mắt
tinh tường của Mạnh, khẽ rút tay lại Mạnh nói:
- Tôi có thể làm được, cô nghỉ đi, cô trông không được ổn. tay Mạnh mới rút chưa được
bao lâu thì đã bị Linh nắm lại cô tiếp tục sát trùng như chưa có câu nói nào của Mạnh. Mạnh thấy vậy thì cũng không nói nữa mà để yên cho Linh
sát trùng và băng bó.
Khi băng bó xong rồi, Linh khẽ nói:
- Xong rồi.
- Cảm ơn. Bầu không khí trở nên ngại ngùng, bỗng nhiên Mạnh lên tiếng:
- Tại sao cô lại muốn tự tử?
Một khoảng im lặng trôi qua, Mạnh những tưởng Linh không trả lời câu hỏi của mình nhưng Linh đã lên tiếng:
- Vì tôi không có dũng khí đối mặt, hơn nữa tôi không thể sống thiếu Vũ.
- Như thế nào là không thể sống nếu thiếu cậu ta? Cô có biết rằng cô
làm vậy thì ba mẹ cô, bạn bè cô sẽ rất đau lòng không? Cô…
-
Tôi không muốn nghe. Linh hét lên hai tay cố sức ghì chặt lấy tai. Những điều đó cô đều biết cả nhưng cô không muốn nghe, cô sợ sau khi nghe rồi thì cô sẽ không có dũng khí để tự tử nữa, như thế cô sẽ có lỗi với Vũ.
Linh không muốn đối mặt nhưng Mạnh thì khác, cậu muốn cô đối mặt, muốn
cô phải tự chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình, cô tự tử không chỉ
vô tâm với mình và còn vô tâm với bố mẹ và bạn bè. Cậu phải để cho cô
hiểu ra, để cho cái ý nghĩ tự tử kia không còn chỗ đứng trong tâm trí cô nữa. thế nên mặc cho Linh vùng vẫy, cậu cố gắng lấy hay tay cô ra và
hét lên:
- Cô phải hiểu đừng trốn tránh nữa, cô làm như vậy thì Vũ ở trên trời sẽ không tha thứ cho cô đâu.
Câu này của Mạnh thật sự có hiệu quả, Linh đã thôi vùng vẫy, cả người
cô cứng đờ, ánh mắt đờ đẫn, miệng cô khẽ mấp máy như một cử động thừa
thãi:
- Thật vậy sao?
- Đúng vậy. Mạnh nhẹ nhàng trả
lời và ôm cô vào lòng, cô cũng chẳng kháng cự, tâm trí cô đang để ở một
nơi nào xa lắm. thời gian chầm chậm trôi, hai người vẫn giữ nguyên tư
thế đó, rồi Mạnh lên tiếng:
- Cô sẽ không tự tử nữa chứ?
- Không. Linh đáp lại nhẹ nhàng, cô quyết định rồi, cô sẽ không tìm đến cái chết nữa, đó không phải là cách giải quyết vấn đề. Cô thấy trong
người khá mệt, có lẽ là do lúc nãy dùng sức quá nhiều, hai mắt cô nhắm
dần lại và đi vào giấc ngủ.
Đặt Linh xuống giường, Mạnh định chờ lúc Linh ngủ say mới rời khỏi, khẽ ngắm khuôn mặt cô lúc ngủ, Mạnh nhẹ nhàng nói:
“ tôi sẽ bảo vệ em như tôi đã từng bảo vệ em gái tôi”.
Trong lúc đó, tại trụ sở chính của BLACK DEVIL, phòng tổng chỉ huy.
Tên áo đen lúc nãy đã quay lại cũng một tờ giấy có ghi số điện thoại và một chiếc IPHONE5 mới cóng. Cúi người thật thấp, hắn nói:
- Dạ đây là số điện thoại của cô Linh ạ.
- Để đây và đi ra ngoài. Huy nói lạnh lùng. Tên đàn em nghe vậy thì
quay người ngay lập tức, lòng khấp khởi mừng thầm vì không bị giáng chức nhưng vui mừng chưa được bao lâu thì tiếng của Huy một lần nữa vang
lên:
- Tiện thể ra ngoài thu dọn đồ đạc luôn đi, người bị đày xuống khu vực 5 làm bảo vệ.
- Tuân lệnh. Tên đàn em trong lòng đau khổ vô cùng nhưng phải tuyệt đối tuân lệnh, dù sao thì kiếp bảo vệ thì vẫn mãi làm bảo vệ, hắn thương
cho số phận của mình nhưng chẳng thể làm gì khác.
Sau khi thằng đàn em đi khỏi, Huy bấm những con số trên màn hình và gọi trong khi Duy
khởi động thiết bị bóp méo giọng nói. Từng tiếng chuông bắt đầu vang
lên, mặt Huy không chút biểu cảm, cậu ta đang kiên nhẫn chờ đợi con mồi
nghe máy.
Bệnh viện trung ương 1, phòng 309.
Tiếng chuông điện thoại reo lên làm xáo động bầu không khí trong phòng bệnh. Linh đã ngủ
say, tiếng điện thoại vang lên làm Mạnh giật mình, ngó quanh phòng bệnh
một lượt Mạnh nhìn thấy chiếc điện thoại của Linh đang đổ chuông, một số điện thoại lạ gọi đến. Mạnh định tắt điện thoại để Linh có thể ngủ ngon nhưng vì đây là điện thoại của cô nên thôi, cậu vẫn để điện thoại kêu
mà không bắt máy. Tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên đều đều, một bài
hát buồn.
~~~~~~~~~~~~~~
Yêu anh, yêu anh như những giấc mơ.
Giấc mơ dài thật dài và em không có lối ra.
Yêu anh, yêu anh yêu chỉ anh thôi.
Yêu anh hết thân này,
Yêu anh chẳng tiếc gì.
Bằng tất cả những gì em có, bằng cả yêu thương dù dấn thân vào ngục tối.
Yêu thôi, cứ yêu thôi, anh là ánh sáng.
Xin anh gần lại bên em, đừng rời xa em.
Xin đừng để em ở lại, xin đừng dập tắt đi.
Nỗi nhớ không tên theo em theo em đến suốt cuộc đời.
Yêu anh là cẳng nghe điều gì, yêu anh là chẳng tiếc chi.
Dù mai nắng sau cơn mưa kia em sẽ đớn đau thật nhiều.
Nhưng không hề nối tiếc và chẳng hề lo âu.
Vì trái tim em không anh chắc sẽ ngừng đập.
Tiếng chuông điện thoại vụt tắt trả lại không khí im lặng cho phòng bệnh.
Trụ sở chính tổ chức BLACK DEVIL, phòng chỉ huy.
Linh không nghe máy, Huy khá bực nhưng vẫn cố kìm lại, trên khuôn mặt
được ngụy trang kĩ không hề xuất hiện một biểu hiện gì, Huy lặng lẽ gọi
lại thêm một lần nữa.
Chiếc điện thoại lại reo, lại là dãy số lúc nãy. Lần này thì Linh đã tỉnh, với tay lấy cái điện thoại, Linh trả lời yếu ớt:
- Alô.
Cuối cùng thì Linh cũng nghe máy, khóe môi Huy khẽ nhấc lên tạo thành một đường cong hoàn mĩ. Huy bắt đầu nói chuyện:
- Chào cô. Cô có phải là Nhật Linh đang học ở học viện Tinh Tú không?
Giọng của Huy qua máy bóp méo giọng nghe thật ghê sợ, cái thứ giọng the
thé phát ra từ đầu dây bên kia làm Linh bất giác rùng mình. Cô ngạc
nhiên và cũng rất tò mò xem người bên kia là ai vì vậy cô lên tiếng:
- Đúng vậy. ông là ai.
- Tôi là ai cô không cần biết, hôm nay tôi gọi điện là để thông báo cho cô biết sự thật về cái chết của bạn cô
- Hàn Thái Vũ. Nhắc đến tên Vũ, người Linh bỗng lạnh toát. Có linh cảm
không hay, Mạnh giằng lấy chiếc điện thoại trên tay Linh và nói:
- A lô, ai đang ở đầu dây bên kia vậy?
- Chắc anh là Trần Mạnh. Giọng the thé lại vang lên đều đều.
- Đúng thế.
- Thật may khi tôi đang định gọi điện cho anh, có anh ở đây thật tốt
quá, chúng tôi định gọi cho anh và cô Linh để thông báo cho hai người
biết sự thật về cái chết của em gái anh hai năm trước và cái chết của
cậu Vũ bạn cô Linh mới đây.
- Ông chính là người hai năm nay
gửi thư yêu cầu tôi gia nhập tổ chức áo đen? Mạnh hồ nghi hỏi lại, Linh
ngồi cạnh đang chăm chú lắng nghe.
- Đúng vậy. hai năm trước
chúng tôi đã định cho cậu biết thông qua việc mời cậu gia nhập tổ chức
nhưng vì cậu không chấp nhận nên hôm nay tôi gọi cho cô Linh đây tiện
thể mời cậu lần cuối cùng.
- Làm sao tôi có thể tin lời của ông?
- Chúng tôi có giữ cuộn băng ghi âm đoạn hội thoại của kẻ ra lệnh và kẻ sát hại ngày hôm đó, nếu không tin cậu có thể đến đây,chúng tôi sẽ
chứng minh lời mình nói. Địa điểm là tại nhà kho XX công trường Z.
- Ông… a lô, a lô. Mạnh định nói thêm vài câu nhưng bên kia đã cúp máy. Linh bên cạnh hỏi:
- Ông ta là ai? Tại sao lại biết chúng ta?
- Tôi không biết, theo như họ đã thừa nhận thì họ chính là người thường xuyên gửi thư mời tôi tham dự một tổ chức áo đen trong hai năm qua.
- Tổ chức áo đen? Tôi có nghe họ nói đến Vũ. Họ nói gì vậy?
- Họ nói muốn gặp chúng ta, họ nói là muốn cho chúng ta biết sự thật về cái chết của Vũ và của em gái tôi.
- Sự thật ? sự thật gì? Còn sự thật nào nữa???? linh hốt hoảng hỏi
Mạnh, không biết tại sao trong đầu cô lại nghĩ đến lời nói của Hoàng
trong bệnh viện ‘ hãy coi chừng tôi đó, các người sẽ phải trả giá đắt
cho hành động hôm nay’ cái giá mà Hoàng nói hôm ấy có phải là mạng sống
của Vũ??? Tuy chỉ là suy đoán nhưng trong lòng Linh dậy lên một sự căm
thù tột đỉnh với Hoàng. Linh nói:
- Đi. Chúng ta đến đó.
- Không được, lỡ đâu đó là một cái bẫy họ giăng sẵn thì sao?
- Dù là bẫy tôi cũng phải đến cho bằng được. Linh tung chăn ra định
bước xuống giường nhưng bị Mạnh ngăn lại. Linh ngước nhìn Mạnh bằng đôi
mắt sáng chứa đầy quyết tâm, cô nói:
- Không lẽ cậu không muốn biết sự thật về cái chết của em gái mình?
- Tôi… Lời nói của Linh làm Mạnh bối rối.
- Tôi, tôi cái gì nữa, đi thôi, chúng ta có quyền biết sự thật. Linh đã bước xuống giường và dùng chút sức lực yếu ớt kéo tay Mạnh. Mạnh vẫn
đứng yên, Linh thả tay Mạnh ra và nói:
- Cậu không đi thì tôi
đi. Khi Linh bước gần đến cửa thì Mạnh đồng ý đi cùng. Để y tá không
biết Linh trốn viện, Mạnh đã chạ ra ngoài mua tạm một bộ váy cho Linh
mặc. xong đâu đó Mạnh và Linh lên xe đến công trường Z.
Đứng trước
nhà kho XX công trường Z, Mạnh hít thật sâu và dìu Linh bước vào. Hai
năm rồi, hai năm cái quá khứ đau buồn ngủ yên trong tâm hồn cậu, hôm nay chính cậu lại xới lại cái quá khứ đã ngủ yên ấy để tìm một sự thật, một sự thật mà cậu chưa biết.
Khi cánh cửa được mở ra, Linh và Mạnh ho sặc sụa, có lẽ vì quá lâu ngày không có ai lai vãng nên cái nhà kho cũ
kĩ này ngày càng tồi tàn, những phân tử bụi chỉ chực chờ người vào là
tấn công tới tấp vào hệ hô hấp của họ. khi màn bụi đã tan, Linh và Mạnh
nhìn thấy một hàng người mặc áo đen đang khoanh tay hướng về phía họ, ở
giữa có vẻ là tên đại ca. tên mặt sẹo năm nào dường như không thay đổi
gì nhiều ngoài mặt hắn có thêm vài vết sẹo lồi lõm lẫn lộn, hắn có vẻ
hãnh diện với những vết sẹo ấy lắm, một tay hắn hút thuốc còn tay kia
mân mê vết sẹo như một thú tiêu khiển giết thời gian. Thấy Mạnh và Linh
đã đến, hắn thôi mân mê cái sẹo, ngoắt tên đàn em gần nhất hắn nói:
- Lấy ghế cho hai vị kia ngồi. giọng ồm ồm của hắn cất lên, ghê sợ và
tởm lợm, lần thứ hai trong ngày Linh thấy bụng mình cồn cào khó chịu.
tên mặt sẹo có vẻ đã nhận ra thái độ của Linh. Chờ cho Linh ngồi xuống
ghế, hắn nói:
- Linh tiểu thư có vẻ không được khỏe? cái giọng của hắn đầy chất mỉa mai nghe thật đáng ghét.
- Tôi không sao. Tôi muốn xem chứng cứ mà các ông đã nói. Linh lạnh nhạt đáp lại.
- ấy ấy, Linh tiểu thư sao lại vội vậy chứ, thời gian còn dài mà. Tên
mặt sẹo lên tiếng, hắn đã rời ghế và tiến lại gần Linh, tay hắn cố ý đưa ra chạm vào mặt Linh. Linh cảm thấy khó chịu trong người, cô quay mặt
đi tránh khỏi cái tay bẩn thỉu đang tiến về mặt mình. Động tác này của
cô làm tên mặt sẹo chưng hửng, không bỏ cuộc, bàn tay hắn như một con
đỉa quyết bám lấy khuôn mặt Linh, lần này hắn ghì chặt hơn để cô không
chống cự được. hắn làm cô đau, trán cô khẽ nhăn lại.
Mạnh bên cạnh
thấy vậy thì lập tức đứng đậy, cậu định ngăn cản nhưng đã bị tên mặt sẹo ngăn cản, hắn dùng cánh tay cứng như thép nguội của mình ghì chặt vai
của Mạnh xuống, bàn tay hắn bóp chặt vai Mạnh như muốn nghiền nhỏ từng
mảnh xương một, hắn đã buông tay khỏi mặt Linh, nhìn MẠNH bằng nửa con
mắt hắn nói:
- Mạnh thiếu gia, cậu làm gì vậy? không phải cậu định ra về đó chứ? Chỉ mới đến thôi mà.
- Chúng tôi đến đây là để xem bằng chứng mà các ông nói chứ không phải
xem ông diễn trò, nếu đến đây chỉ để ông làm vậy thì chúng tôi về. Mạnh
nhìn tên mặt sẹo bằng ánh mắt lạnh như băng, buốt giá như gió Bắc cực.
tay Mạnh đã nắm chặt tay Linh chuẩn bị ra về.
Thái độ của Mạnh làm
tên mặt sẹo không hài lòng, nếu không vì hai người này quan trọng với
sếp thì hắn đã lột da thằng bé miệng còn hôi sữa kia rồi. xem ra hắn
không thể đùa giỡn được nữa, trở về với cái ghế quen thuộc, hắn nói
nghiêm túc:
- Thôi được, bây giờ chúng ta đi vào vấn đề chính. Hôm nay chúng tôi mời hai người đến đây để làm gì hẳn hai người đã biết, tôi sẽ không nói
lại. bây giờ tôi sẽ cho các người xem và nghe những bằng chứng mà chúng
tôi có được.
Tách, tên mặt sẹo búng tay, hai tên đàn em bước ra đưa cho Mạnh và Linh mỗi người một sấp ảnh và một cuộn băng ghi âm. Ngay
khi cầm trong tay, mặt Linh và Mạnh đột nhiên trắng toát như xác chết,
đôi tay không ngừng run rẩy, tên mặt sẹo nhìn biểu hiện của hai người mà trong lòng vui sướng.
Trong tay Mạnh là tập ảnh của Bảo Trân
- em cậu toàn bộ đều chụp lúc em cậu bị làm nhục, chỉ xem bức đầu tiên mà Mạnh đã không thể chịu nổi, trong lòng cậu bốc lên một ngọn lửa hận
ngút trời, bàn tay bất giác nắm chặt lại, những tấm ảnh bị cậu vò cho
nhàu nát. Ngay bên cạnh cậu, Linh cũng không khá hơn là mấy, trên tay cô là hình ảnh một bác sĩ đang tiêm một cái gì đó vào bình nước biển của
Vũ. Thế là rõ rồi, Vũ đã bị sát hại, Vũ của cô bị người khác sát hại vậy mà cô thật vô tâm, cô không chịu tìm hiểu nguyên nhân cái chết của Vũ
mà chỉ biết khóc lóc chỉ biết trách số phận. Linh cầm tấm ảnh chặt đến
nỗi tay cô đỏ cả lên, ánh mắt giận dữ cô muỗn biết rốt cuộc là kẻ nào đã hại Vũ, tay run run cô mở đoạn băng ghi âm. Được khởi động, chiếc máy
tự động phát lại những gì đã được ghi âm sẵn ‘ tìm cách giết thằng đó,
không được cho ai biết. làm cách nào tùy chúng mày, phải đảm bảo nó im
lặng mãi mãi’. Cô nhận ra giọng của người ra lệnh không ai khác ngoài
giọng của Tạ Hoàng, cái giọng ra lệnh ấy cô đã nghe nhiều đến mức ghi
nhớ trong tâm khảm như một vết sẹo khó xóa mờ.
Tiếng của Hoàng phát ra từ cái máy ghi âm làm Mạnh giật mình, quay qua thấy Linh mặt tái
xanh, Mạnh liền mở cái máy ghi âm của mình ra nghe. Không ngoài dự đoán, trong cái máy ghi âm của Mạnh cũng là giọng của Hoàng. Giọng nói con
nít nhưng tàn độc và lạnh lùng. Vậy là dự đoán của Mạnh bấy lâu nay
không hề sai. Hoàng thật quá đáng, Mạnh ban đầu chỉ định kết thúc tình
bạn với Hoàng nhưng sau khi nghe những lời trong máy ghi âm thì có lẽ
Mạnh phải suy nghĩ lại. Vẫn giữ thái độ bình tĩnh, Mạnh nói:
- Các ông đưa chúng tôi xem cái này chắc là có mục đích riêng.
Bốp bốp bốp.
Tên mặt sẹo vỗ tay tán thưởng, hắn nói:
- Qủa là thông minh. Chúng tôi muốn hai người tham gia vào tổ chức để có cơ hội trả thù nhà họ Tạ.
Nghe câu nói này, cả Mạnh và Linh đều nhìn chằm chằm vào mặt tên mặt sẹo. Mạnh lên tiếng:
- Trả thù? Sao ông có thể chắc chắn là chúng tôi muốn trả thù?
- Ha ha ha. Chẳng lẽ cậu không muốn trả thù cho người em chết oan của mình? còn cô
- Nhật Linh, chẳng lẽ cô không muốn báo thù cho người bạn thân của mình sao? Chẳng lẽ hai người muốn tên Tạ Hoàng sống nhởn nhơ tiếp tục gây
tội ác à?
Linh và Mạnh tái mặt. tên mặt sẹo biết kế hoạch của hắn
sắp thành công, hai con người kia sắp sập bẫy của ta rồi. và một khi sập bẫy thì không có ngày thoát ra, bàn tay hắn đột nhiên nắm lại, ánh mắt
lộ rõ vẻ đắc ý.
Linh và Mạnh như đang đứng ở ngã ba đường, hai
người không biết phải giải quyết như thế nào cả, nếu ở đây lâu thì hai
người sẽ đồng ý khi chưa suy nghĩ kĩ mất. nghĩ vậy nên Mạnh kéo tay Linh đứng dậy, hai người bước ra ngoài cửa, trước khi bước ra ngoài, Mạnh
nói:
- Chúng tôi muốn có thời gian suy nghĩ, nếu có gì thay đổi chúng tôi sẽ báo cho ông biết sau.
Sau đó, hai người bước đi. Bầu trời ngày càng đen, những đám mây vẫn vũ trên trời cao, thỉnh thoảng lại có vài tiếng chớp vang lên. Hai người
bước lẻ loi trên con đường vắng vẻ và ngập lá. Phía xa xa chân trời ửng
đỏ như máu, phải chăng có gì đó đang thay đổi.
Đi được một đoạn khá xa, Linh hỏi Mạnh:
- Cậu có định gia nhập không?
- Tôi không biết nữa, tôi đang phân vân, không biết quyết định nông nổi của mình lúc này có đúng hay không nữa.
Linh đã dừng lại, cô nhìn Mạnh chăm chú và nói:
- Tôi sẽ tham gia. Cô rất mệt mỏi với việc trốn tránh rồi, cô không
muốn mình như một con rùa rụt cổ nữa, cô phải đứng lên chiến đấu, cô
phải trả thù cho Vũ. Có thể sau này cô sẽ phải hối hận vì quyết định
ngày hôm nay nhưng vì Vũ cô có thể làm tất cả. Linh quay lưng bước đi để lại Mạnh đang đứng ngạc nhiên. Như hiểu được ý của Linh, Mạnh nói rất
nhỏ:
- Tôi cũng sẽ tham gia.
Linh nhẹ nhàng quay đầu lại,
cô nở một nụ cười với Mạnh, cánh tay cô vươn ra, Mạnh bước đến nắm lấy
cánh tay cô và cười, hai người cùng nắm tay nhau bước đi tiếp chặng
đường còn lại. kể từ đây, không ai cô đơn nữa vì trên con đường gian khổ sắp tới bên Mạnh đã có Linh và bên Linh cũng đã có Mạnh.
Kể từ ngày mai họ đã là nhân viên của BLACK DEVIL và kể tù ngày mai cuộc đời họ sẽ rẽ sang một hướng khác.