Ba người vừa đi vừa tám cuối cùng cũng đến được lớp 10a1. thấy giáo chưa vào lớp nhưng lớp học đã đến gần như là đông đủ. Nhật Linh, Thái Vũ và
Kim Chi nhanh chóng tim chỗ ngồi. sau một hồi loay hoay tìm Đông, lục
Tây, ngó Nam, trông Bắc thì ba người cũng tìm được chỗ ngồi ưng ý. Tưởng chừng tìm chỗ ngồi là một công việc đơn giản nhưng đối với nhóm của
Nhật Linh thì nó không hề đơn giản tẹo nào. Vừa bước vào lớp, Thái Vũ đã làm các nữ sinh “ đứng hình” vì vẻ đẹp trai lãng tử của mình còn Nhật
Linh và Kim Chi thì làm các bạn nam sịt máu mũi hàng loạt. gương mặt đê
mê không còn tỉnh táo. Cũng đúng thôi, vốn dĩ sở hữu gương mặt đẹp như
thiên thần, Nhật Linh và Thái Vũ không phải sửa soạn gì cầu kì cũng làm
cho fan “ chết điêu chết đứng hàng loạt”. huống hồ chi ở đây lại có thêm Kim Chi mang một vẻ đẹp tươi tắn đáng yêu, có thêm họ là lớp học thêm
phần sinh động, cỏ cây thêm màu sắc.( hì hì tác giả miêu tả hơi quá đà.
Thông cảm nha) vậy nên mới xảy ra một cảnh tượng có một không hai tại
lớp 10a1 đó là các bạn nam đứng một hàng, các bạn nữ đứng một hàng,
gương mặt hạnh phúc ngắm nhìn nhóm của Nhật Linh chọn chỗ ngồi.
Mới yên vị chưa được hai phút thì thầy giáo bước vào. Qua gương mặt khá là
đẹp… lão của thầy thì Nhật Linh có thể chắc chắn một điều là thầy rất
khó tính bởi vì:
dấu cộng thứ nhất: trán hói. Trên đầu còn vài
cọng tóc thế kia chắc chắn là do thức đêm thức hôm tìm cách đối phó với
lũ học trò tiểu quỷ cực kì thông minh đang theo học trường này. Trán hói theo ý nghĩa thứ hai thì rất là oanh liệt. trong bài thơ Tây Tiến của
Quang Dũng có câu “ Tây tiến đoàn binh không mọc tóc, quân xanh màu lá
dữ oai hùm”. Đó là ngày xưa khi các chiến sĩ ngày xưa chiến đấu ác liệt
qua nên không mọc được tóc còn ngày nay có thầy chủ nhiệm gian nan chiến đấu với học sinh đến mức đầu không mọc nổi tóc. Thật tội cho thầy quá.
Một tấm gương sáng chói trong sự nghiệp vì nền giáo dục của đất nước.(có gì sai sót mong thứ lỗi nhá, thực ra mình chưa học đến bài này, chỉ đọc qua thấy hay nên cho vào thôi)
Dấu cộng thứ hai: bên dưới cái
trán hói bóng loáng là đôi mắt nghiêm nghị núp sau cặp “ đít chai” dày
cộp. chắc phải 4 độ là ít. Chắc là chuyên rình mò bắt quả tang học sinh
nên mới vậy.
Dấu cộng thứ ba: trên tay cầm chiếc thước bằng
innox. Oái! Không lẽ dùng cái đó để đánh học sinh sao? Thật là đáng sợ
quá. Đúng là ác quỷ hiện hình.
Từ ba dấu cộng trên có thể nhận diện ông thầy này là “ sát thủ hai fai đeo đít chai” nổi tiếng. không xong
rồi! kiểu này thì đời Nhật Linh đi tong rồi. Ôi Nhật Linh nhớ quá những
trò nghịch ngợm của mình, những trò nghịch ngợm ấy sẽ phải ra đi mãi mãi khi Nhật Linh học ở trường này sao? Thật là buồn quá. Tuy nhiên đây
không phải lúc để mà đau thương sướt mướt, phải biến đau thương thành
hành động. Vậy nên, Nhật Linh đã dừng hành động thương tiếc lại và ngồi
lại ngay ngắn như một học sinh gương mẫu. Đúng lúc đó ông thầy lên
tiếng:
- Chào tất cả các em. Tôi rất hân hạnh được chào đón các em, những học sinh…
- Thưa thầy cho chúng em vào lớp.
Đang diễn thuyết hăng say thì bị ngắt lời. Mặt “ sát thủ hai fai đeo
đít chai” từ tươi rói chuyển sang tức giận. Sau khi tặng cho những kẻ
đến muộn một cái nhìn không mấy thiện cảm mang thông điệp “ các cậu đã
được vào sổ đen của tôi rồi đấy” thì sát thủ cất tiếng:
- Có
biết mấy giờ rồi không? Các em trễ năm phút rồi đấy. ở một ngôi trường
danh giá như thế này không nên tồn tại những phần tử không có ý thức
trong học tập.
- Chỉ có năm phút thôi. Thầy làm gì mà dữ vậy. Tên cầm đầu lên tiếng.
Ngồi trong lớp Nhật Linh tò mò nhìn ra cửa xem đứa nào to gan lớn mật
mà dám nói những lời đó với sát thủ thì đột nhiên, cô há hốc miệng ngạc
nhiên bởi vì đứng ở cửa chính là tên Tạ Hoàng và hai tên bạn của hắn.
mắt vẫn dính cứng vào nhóm tam ác quỷ, Nhật Linh lấy tay khều hai đứa
bạn:
- Sao, sao hắn lại học lớp này nhỉ?
Mãi không thấy
trả lời, Nhật Linh quay qua hai đứa bạn và ngạc nhiên hơn là chúng nó
cũng đang đứng hình chẳng biết trời trăng mây sao gì cả. Giơ tay cốc cho mỗi đứa một cái đau điếng vào đầu, Nhật Linh nói khẽ:
- Lo mà nghĩ cách đi chứ, ngây ra mà nhìn vậy à?
- Thì bây giờ nghĩ đây. Bà làm gì mà đánh tui đau vậy!!!( vừa xoa xoa cục u trên đầu, Thái Vũ và Kim Chi đồng thanh nói)
Thế là tại một góc lớp có ba kẻ đang bàn mưu tính kế còn ở cửa lớp có
ba kẻ đang vô cùng dửng dưng trước sự tức giận của “ sát thủ”.
- Cậu là ai mà dám nói như thế với tôi hả?
- Tạ Hoàng( mỉm cười đắc ý cứ như vừa tiết lộ cho cả thế giới một bí mật to lớn lắm).
- Tạ… Tạ Hoàng. Cậu là… là con của chủ…
- Đúng vậy.( nhếch mép khinh bỉ)
- Cậu… cậu…
- Vô lớp thôi.( quay sang hai đứa bạn nói)
Thế là nhóm “ tam ác quỷ” hiên ngang vào lớp để mặc thầy “ sát thủ” vẫn đang lặp lại điệp khúc “ cậu… cậu”. vừa bước vào lớp thì nhóm của Tạ
Hoàng đã gây chấn động không nhỏ. Nguyên nhân cũng chỉ vì khuôn mặt quá
hoàn mĩ của họ. Đầu tiên là các bạn nữ bị shock trước cái nháy mắt của
Bùi Thiết Quân mà lăn quay ra… bất tỉnh nhân sự. Tiếp theo là nộ khí
phẫn nộ của các bạn nam trong lớp. Tiếp theo đó là những tiếng xì xào
nho nhỏ:
- Lạ Tạ Hoàng đấy. cậu ta cùng với Thái Vũ đứng vị trí đầu tiên trong cuộc thi tuyển sinh đấy.
- Xem ra hắn không hề bình thường.
- Này, nhìn hắn đẹp như vậy có khi nào hắn dùng sắc đẹp của mình quyến rũ ban giám khảo để được đứng đầu không nhỉ?
- Cũng có thể lắm.
- Có lý, có lý.
- Dù sao thì hắn cũng hống hách quá. ỷ là con ông này bà nọ mà nói với thầy giáo như vậy là không được.
- Tưởng giàu, tưởng con ông này bà nọ thì làm gì cũng được ư?
Chẳng mấy chốc thì lời xì xào đã lan khắp cả lớp. bằng một cái liếc mắt cực kì lạnh lùng có tác dụng như một làm gió lạnh lẽo, tức thì những
tiếng xì xào im bặt. Bỗng nhiên Bùi Thiết Quân hét lên, giọng pha chút
vui sướng:
- Á! Con nhỏ hột mít kìa Hoàng. Nó và tên bạn ngồi
kia kìa. ủa, có con nhỏ nào ngồi cạnh nó nữa kìa, mình chưa gặp lần nào
nhưng mà trông cũng xinh xắn đó chứ.
Sau tiếng thét của Bùi Thiết
Quân, cả Tạ Hoàng và Bùi Thiết Quân đều đổ dồn ánh mắt về phía mà Bùi
Thiết Quân chỉ. Đúng lúc đó Nhật Linh ngẩng mặt lên, hai ánh mắt chạm
nhau nảy lửa. bỗng nhiên, Tạ Hoàng mỉm cười tinh quái và bước về phía
Nhật Linh. Bước đến bàn bên cạnh Nhật Linh thì Tạ Hoàng dừng lại nhìn
xuống chàng trai đang ngồi bên cạnh và nói:
- Bạn này, thật ngại quá, tự nhiên mình muốn ngồi chỗ này quá, bạn có thể nhường chỗ này cho mình được không?
Tên Tạ Hoàng thật là ghê gớm. miệng thì cười vậy mà lại nói giọng như
ác quỷ. Cậu bạn kia tuy sợ xanh mặt nhưng vì sự nghiệp ngồi cạnh người
đẹp nên vẫn ngoan cố chống trả mặc dù rất yếu ớt, nghe cứ như tiếng muỗi vo ve:
- Cậu… cậu có thể tìm chỗ khác được không? Chỗ này là mình … là mình đã ngồi trước mà.
- Không được. Tạ Hoàng nói chắc nịch và với tay túm lấy cổ áo người bạn tội nghiệp và quăng xuống đất không chút do dự.
- Ôi! Xin lỗi bạn nhé. Mình không hề cố ý( cười khả ố)
- Này! Tên đầu bò kia, quá đáng vừa thôi nhá. Người ta không cho mà
trắng trơn cướp chỗ vậy là sao? Cậu có biết nghĩ cho cảm giác của người
khác không thế? Quá bức xúc, Nhật Linh như một vị thần bảo vệ công lý
đập bàn lên tiếng.
Cậu bạn bị cướp chỗ mặc dù đang ngồi dưới đất
nhưng quá cảm động trước hành động “ nghĩa hiệp” của Nhật Linh nên nước
mắt nước mũi tèm lem cất tiếng:
- Cảm ơn cậu. hic hic.
- Không cho à? Rõ ràng tôi nghe cậu ta nói là “ cậu cứ ngồi đi” cơ mà.
Cô đừng có mà vu khống người trong sạch như tôi chứ. Tôi nói vậy có phải không bạn? cúi đầu xuống hỏi người bạn vừa bị mình xô lúc nãy hàm ý
muốn nói “ mày mà không xác nhận thì từ nay đừng có mà tới đây học nữa”.
- Bạn hãy cho mọi người biết sự thật đi. Đừng sợ, công lý luôn thắng yêu tà mà. Nhật Linh nở một nụ cười thật tươi với cậu bạn, và
tặng cho Tạ Hoàng một cái lườm cháy mặt. cậu bạn kia rất lo sợ, mồ hôi
ròng ròng chảy xuống, một bên là ác quỷ một bên là thiên thần, cậu thật
không biết chọn ai cả. cả hai người đều đang chằm chằm nhìn cậu, cả lớp
đang đợi câu trả lời của cậu. thời gian trôi qua thật chậm chạm, một
phút dài tựa một năm. Cuối cùng thì cậu bạn cũng có quyết định riêng của mình. Ngước khuôn mặt trắng bệch vì sợ của mình lên, cậu nói:
- Là do Tạ Hoàng, là… là do cậu đã cướp chỗ của mình khi mình chưa cho
phép. Nói xong một câu nói mà cứ như dời được một quả núi đang đè nặng
trên vai, cậu bạn quay qua mỉm cười với Nhật Linh sau đó… xỉu tại chỗ.
Thế này mới biết câu “ yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu” luôn đúng với
mọi thời đại. haiz.
Nhật Linh khi thấy cậu bạn kia xỉu thì cũng có
chút lo lắng tuy nhiên cô vẫn ngẩng mặt lên nói với Tạ Hoàng giọng có
chút đắc ý:
- Thế nào? Tên hách dịch này, cậu ấy đã xác nhận rồi đó, khi cậu ấy tỉnh lại thì mau xin lỗi và trả lại chỗ ngồi đi.
- Cô nói xong chưa? Trong giọng nói của Tạ Hoàng ẩn chứa một mối nguy
hiểm khôn lường, hắn đang rất tức giận, bởi vì từ xưa đến nay, chưa có
ai dám trái ý hắn cả.
- Xong… xong rồi. thấy nộ khí ngụt trời của Tạ Hoàng Nhật Linh chợt rùng mình.
- Vậy tôi ngồi đây thì cô có ý kiến gì không?
- Nhưng đây là chỗ của…
- Có ý kiến gì không?
- Không…không. Nhật Linh tỏ ra sợ hãi.
Nghe Nhật Linh nói vậy thì Tạ Hoàng chỉ cười nhạt rồi ngồi xuống. hai
tên bạn của hắn cũng ngồi ở bên cạnh. Không khí trở nên im lìm đáng sợ.
thế rồi Tạ Hoàng buông một câu chấm dứt sự im lặng đó:
- Tưởng cô giỏi giang thế nào nhưng cuối cùng cũng chỉ được như vậy mà thôi. Hừ.
- Cái gì? Anh tưởng anh giỏi lắm sao tên đầu bò kia? Nhật Linh quát lại ( t/g : haiz bệnh anh hùng tái phát)
- Đầu… đầu bò? Cô ăn gì mà láo thế hả?( mặt tím bầm giận dữ).
- Tôi nói anh đấy, làm gì được nào. Lêu lêu( hai tay chống nạnh le lưỡi)
Hành động này làm hơn nửa lớp bất ngờ=>xỉu. bên cạnh, Thái Vũ và Kim
Chi thầm nói “ bó tay”.
- Cô…cô. Hai mắt Tạ Hoàng long sòng
sọc, đầu xịt khói trắng như tàu hỏa sắp rời ga làm cả lớp suýt ngạt thở
vì khói. Trong khi đó, Nhật Linh đứng cười hả hê. Tưởng chừng cả lớp sắp nghẹt thở đến nơi vì lượng “ khói độc” mà Tạ Hoàng “ thải ra” thì sát
thủ đã bừng tỉnh cơn mê, tay hua hua cái thước hét lên rõ to:
- Các em làm gì thế hả? đây là trường học chứ không phải cái chợ để mà các em to tiếng. các em…
- Câm miệng đi ông già. Liên quan đến ông à? Tạ Hoàng quát lại.
- Ông… ông già. Cậu… cậu đừng tưởng mình là con của chủ tịch thì ai
cũng phải nhún nhường nhé. Phách lối vừa phải thôi. Hôm nay tôi phải cho cậu biết thế nào là lễ độ. Không những thế tôi còn thông báo cho mẹ cậu biết về hành động của cậu hôm nay nữa.
- Tôi mà phải sợ ông sao? Cứ nói thoải mái với bà ta đi cái đồ lẻo mép.
- Lẻo mép??? Ôi cái thằng đầu bò này, thật là hết thuốc chữa mà. Mày càng ngày càng láo. Này thì lẻo mép này.