Đúng là phong cách của người Việt Nam. Miệng nói, tay làm. Sát thủ hai
fai hai tay hai vốc phấn liên tục ném về phía Tạ Hoàng. Không hổ danh là sát thủ, mỗi cú ném chứa uy lực khôn lường, trúng phải thì chỉ có méo
mặt. thế nhưng Tạ Hoàng cũng không kém. Khi thấy sát thủ ra tay, rất
nhanh nhẹn Tạ Hoàng lấy một cuốn vở bên cạnh đỡ gọn những viên phấn của
sát thủ. Sau một hồi tranh đấu quyết liệt, sát thủ miệng thở hổn hển,
đầu toát đầy mồ hôi nhìn Tạ Hoàng đang cười đắc chí với ánh mắt kinh
hoàng. Trên tay Tạ Hoàng là cuốn vở ghim chi chít phấn. ở học viện này,
sát thủ nổi tiếng bởi chiêu ném phấn bách phát bách trúng. Từ khi làm
giám thị đến giờ, chưa một ai có thể tránh được những viên phấn mà sát
thủ đã phóng ra vậy nên sát thủ đã trở thành nỗi kinh hoàng của bao thế
hệ học sinh. Vậy mà tên Tạ Hoàng này lại đỡ được, thật ê chề không thể
tả. con mặt mũi đâu mà nhìn học sinh nữa chứ. Đang định vác bộ mặt thất
vọng ra khỏi lớp thì Tạ Hoàng lên tiếng:
- Ấy chết. thầy ném em nãy giờ mà lại bỏ đi trong đau khổ thế à? Ít ra cũng nói được lời chào
tạm biệt hay lời xin lỗi chứ nhỉ.
- Xin lỗi? vẫn chưa thoát khỏi trạng thá`i nửa tỉnh nửa mê sát thủ hỏi lại.
- Đúng vậy. à mà thôi khỏi đây coi như lời xin lỗi của thầy đối với em
cũng được. Nói xong Tạ Hoàng lấy một viên phấn và ném về phái sát thủ.
Tiếng xé gió vang lên.
Và…
Cốp…
Rầm…
Viên phấn trúng ngay đầu “ sát thủ hai fai’. Quá bất ngờ sát thủ ngã
quay đơ, mắt ngơ ngơ sùi bọt mép bất tỉnh. Các bạn trong lớp nãy giờ vẫn dõi theo hành động của Tạ Hoàng và sát thủ nhưng không dám ho he gì
nhưng khi thấy sát thủ nay đã thất thủ, “ngọc thể bất an” thì đồng loạt
chạy tới hỏi han:
- Thầy, thầy có sao không vậy thầy?
- Để em đưa thầy đi phòng y tế nhé?
- Không…không cần. tránh ra. Cuối cùng thì sát thủ cũng đứng dậy được.
một tay chỉ mặt Tạ Hoàng một tay xoa xoa “ quả ổi” trên đầu gào lên:
- Thằng kia… thằng kia… huhu tao nhất định sẽ méc với mẹ mày. Tao sẽ không tha cho mày. Hu hu.
Thế là sát thủ nước mắt ngắn nước mắt dài ngúng nguẩy bỏ đi để lại phía sau một đống, à quên một dám học sinh mắt chữ o miệng chữ a và một kẻ
đang cười thắng thế. Cười chán, Nhật Linh quay qua nói với Nhật Linh:
- Còn cô( lấy tay dí dí vào mặt) hãy cẩn thận đấy, nhất định tôi sẽ di cô như di con kiến dưới gót giày của tôi. Ha ha ha.
- Này thì di con kiến này. Cốp cốp cốp.
- Á… á… á( một tay ôm trán, một tay giơ sẵn nắm đấm) cô muốn chết không mà đụng vào thân thể vàng ngọc của tôi hả?( gào hết công suất).
- Vàng ngọc này, này thì vàng ngọc này. Cốp cốp. nhân lúc Tạ Hoàng
không chú ý Nhật Linh tranh thủ tặng thêm cho Tạ Hoàng hai quả ổi to
đùng.
- Lần này thì không thể tha cho cô nữa rồi. xem đây. Yaaa.
- Hoàng, thầy vào rồi kìa.
- Kệ thầy.
- Nhưng mà như thế không được đâu, hôm nay quậy vậy là được rồi.
- Tha cho cô lần này đấy. liệu hồn.
- Xí không thèm. Hứ lêu lêu.
- Cô…
Thế là hai tiết học đầu Nhật Linh không thèm nghe giảng mà ngồi vẽ chân dung Tạ Hoàng để… sau này có gì yểm bùa cho dễ. vốn dĩ muốn ngồi học
cho đàng hoàng nhưng thấy con nhỏ “ hột mít” cứ nhìn mình hoài thì Tạ
Hoàng đâm cáu.
- Này làm gì mà nhìn tôi hoài vậy? tôi biết tôi đẹp trai nhưng nhìn nhiều vậy cô không thấy mình trơ trẽn hay sao?
- Hơ hơ hơ anh tưởng anh đẹp trai lắm hay sao? Nhìn mặt như con cóc khô và bày đặt tự tin khoe cá tính. Xí.
- Thế mà có kẻ nhìn con cóc khô này từ nãy đến giờ đấy. hơ hơ.
- Chẳng qua tôi vẽ anh là để yểm… à là để là để.
- Để làm gì? Không lẽ để ngắm mỗi khi đi ngủ à? Ha ha ha.
- Để chưng trong nhà WC cho bõ ghét ha ha
- Cô dám lấy hình tôi để ở những nơi đó sao? Cô…
Đang nói dở thì chuông báo hết tiết vang lên. Nhanh như chớp, Nhật Linh kéo Kim Chi và Thái Vũ xuống căn
- tin không chờ Tạ Hoàng nói hết câu. cơn bão mang tên Nhật Linh đi qua đã để lại một hậu quả khôn lường. ngay tại trung tâm cơn bão 2s trước,
sách vở tung bay không tìm thấy tung tích, con người thẫn thờ, bơ phờ
như mất của. đâu đây vang lên giọng nói “ đến giờ ăn cơm rồi, đi ăn
thôoiiiiiiiiiiiiiiiiii”. Không ai biết cơn bão bắt nguồn từ đâu và… đi
về đâu.
Sau khi yên vị trong căn
- tinvới một đống hổ lốn các
thứ bánh kẹo, sữa chua, sữa đậu nành…v…v. ba bạn trẻ của chúng ta say
sưa bàn luận. nhật Linh vừa ăn oishi vừa nói:
- ÊN…ạ … oàng…ấy…à…ải…ơi…ắn…ột…ố …ới..ược.
- Cái gì vậy? bà làm ơn nuốt đi rồi nói lại xem nào. Cái dồ tham ăn.
- Tui nói là: tên Tạ Hoàng ấy là phải chơi hắn một vố thật độc mới được. hắn là hắn áo ắm( láo lắm).
- Ôi giời ơi, ăn cho xong rồi hẵng nói. Khi nào bà cũng nói tui là heo chứ tui thấy bà giống heo hơn á. Thái Vũ phàn nàn.
- Ui…ích..ế. áng…ay…ã..ăn…ược…ì…âu( tui thích thế. Sáng nay đã ăn được gì đâu)
- Bó tay. Sáng ra đã ăn hai tô phở, ba chén cơm, bốn quả trứng mà kêu
là chưa ăn gì. Thôi mặc kệ bà đó, Kim Chi bà đã nghĩ được cách gì chưa?
- Hay là chúng ta vẽ bậy lên vở, bỏ dao lam vào cặp chúng?
- Không được. làm vậy quá nhẹ nhàng hơn nữa cách đó con nít quá. Chí ít cúng phải xé sách, vứt cặp, đốt xe, phá nhà chứ. Nhật Linh đã ăn xong
gói oishi thứ hai, thản nhiên xé gói thứ ba và nói.
- Cô chỉ nghĩ được những trò trẻ con này thôi sao? Quá kém cỏi.
Quá ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Tạ Hoàng, Nhật Linh đang ăn cũng
phải nghẹn, phải uống hết hai hộp sữa mới hết nghẹn. miệng chỉ lúng búng được mấy chữ:
- Sao anh lại ở đây? Định đánh lén tôi hả? đồ hèn hạ.
- Chứ không phải kẻ đang bày trò đánh lén là cô sao?
- Tôi… tôi
- Tôi sao? Sao nào? Nói cho tôi nghe đi.
- Này đủ chưa? Anh đi học là để gây chuyện với Nhật Linh hả? Kim Chi đập bàn hét lớn làm một nửa căn
- tin nhìn nhóm bạn với ánh mắt khó chịu.
- Không phải là cô ta gây với Tạ Hoàng trước sao? Cô là gì mà lớn tiếng ở đây? Nói thì phải nói cho đúng chứ. Bùi Thiết Quân thấy Kim Chi đập
bàn thét lớn thì cũng thét lại.
- Anh…anh thì cũng là gì? Chỉ
là tên tay sai của Tạ Hoàng mà thôi. Đồ tay sai thần kinh, bán bánh in,
dẫm cái đinh, té xuống sình, cái bụng chình ình như cá chết sình, đứng
kế hôi rình.
- Đồ con nhỏ miệng móm, mặt như con sâu róm, nhìn
mà thấy gớm. tôi không chấp cái hạng người như cô. Hoàng, Mạnh lại mà
xem này, có ba người mà họ mua nguyên một bàn thức ăn như thế này có
phải là rất nhiều hay không? Có thể ăn hết từng này thì không phải là
người bình thường mà là heo. Là heo tái thế haha. Ôi tớ sợ quá à, chúng
ta đã gây sự với một bầy heo nguyên thủy đấy. ha ha ha.
- Ha ha ha. Tạ Hoàng cười cứ như ngày hội, Trần Mạnh thì vẫn giữ thái đọ lạnh
lùng cố hữu. trong khi đó Nhật Linh và đám bạn tức đến bầm cả ruột gan.
Vớ đại lấy cái bánh hamberger trên bàn, Nhật Linh nhắm thẳng mặt Tạ
Hoàng mà ném kèm theo một câu xanh rờn:
- Này thì cười này, này thì heo nguyên thủy này, này thì cho chết luôn này.
Thấy Nhật Linh hành động, Kim Chi và Thái Vũ cũng vơ hết đồ ăn trên bàn và ném thẳng vào nhóm” tam ác quỷ”. Kết quả là nhóm Nhật Linh cười hả
hê trong khi nhóm của Tạ Hoàng đứng hình toàn tập. đầu tiên là Tạ Hoàng, trên bộ tóc vuốt gel cầu kì lỉa chỉa dính đầy… trầm ruột gương mặt baby được điểm xuyết bởi đôi ba lát cà chua, vài cọng hành trông thật khác
biệt. chưa hết, chưa hết, hai bên tai treo lủng lẳng hai quả dâu tây
chín mọng. bên dưới là chiếc miệng hấp dẫn đang rộng mở để ngậm một quả
ổi. Trần Mạnh và Bùi Thiết Quân cũng không kém, trên mái tóc hung đỏ đầy cá tính của Bùi Thiết Quân là nơi trú ngụ của một cái bánh kem trông
rất ngon mắt. mặt thì tèm nhem với đủ thứ hổ lốn từ mù tạt cho đến… sốt
cà chua. Tội nghiệp nhất thì phải kể đến Trần Mạnh. Cả buổi chưa kịp nói câu nào đã bị tấn công đến tối tăm mặt mũi. Không ai có thể nhận ra
được hoàng tử lạnh lùng Trần Mạnh nữa bởi vì trông anh ta lúc này không
khác gì thợ sửa xe dầu mỡ đầy mình. Haiz tóm lại chỉ có bốn từ để diến
tả hoàn cảnh của nhóm “ tam ác quỷ lúc này đó là “ thảm không thể tả”.
Sau khi ngắm nhìn kiệt tác của mình nhóm Nhật Linh cười nghiêng ngả. như châm ngòi cho một vụ nổ, hơn một nửa căn
- tin phá ra cười ngặt nghẽo.
- Ha ha ha.
- Ha ha ha.
Những tiếng cười vang lên không ngớt cho đến khi một tiếng động vang lên.
Bộp.
- Á… một tiếng thét kinh thiên động địa vang lên. Chim chóc bay tán loạn, mái ngói căn
- tin lung lay, chén đĩa rơi loảng xoảng. mọi người giật mình quay lại
nhìn chủ nhân của tiếng thét và… thật kinh ngạc, đó chính là Nhật Linh
với khuôn mặt dính đầy bánh kem. ở hai bên, Thái Vũ và Kim Chi đang king ngạc đến mức há hốc miệng ra. Tiếp đó là một chuỗi cười của nhóm tam ác quỷ.
- Ha ha ha.
- Ha ha ha.
Đang cười rũ rượi,
cười đến ngả nghiêng ngả ngửa thì một tiếng thét kinh thiên động địa thứ hai vang lên cùng hàng loạt những âm thanh khác làm nhóm tam ác quỷ
phải ngừng cười ngay lập tức.
- Lần này thì các cậu tiêu thật rồi. xem đây. Ya…a..a..a..a.
Nhật Linh lấy hét sức ném tới tấp những đồ ăn nằm trong tầm với vào
người Tạ Hoàng, Thái Vũ và Nhật Linh cũng nhiệt tình tham gia cuộc chơi. Không hề thua kém, Tạ Hoàng cùng hai người bạn của mình chạy khắp căn
- tin lấy đồ ăn và ném lại khí thế. Hai bên cười đùa rất vui vẻ. tưởng
chừng cuộc hỗn chiến sẽ không bao giờ kết thúc nếu không có một sự việc
bất ngờ xảy ra. Số là nhóm bạn đang chơi rất vui với nhau thì thầy giám
thị đi qua, thân là thầy giám thị nên không thể làm ngơ với hành động
này của học sinh. Thầy giám thị lên tiếng:
- Các em đang…
Bộp.
Một miếng bánh kem bị ném thẳng vào mặt thầy giám thị, không biết là vô tình hay cố ý mà việc này đã châm ngòi cho ngọn lửa giận giữ vô biên
của thầy giám thị. Thầy giám thị hét lên:
- Dừng lại.
Thế là cuộc hỗn chiến kết thúc. Lướt khắp căn
- tin thầy giám thị cất giọng nghiêm nghị:
- Là ai? Là ai chủ mưu.
Sau lời nói của thầy giám thị, cả căn
- tin đồng loạt chỉ tay về phía nhóm của Nhật Linh và Tạ Hoàng. Nở nụ cười hài lòng, thầy giám thị nói:
- Các anh chị đi theo tôi.