Thầm rủa mấy đứa bạn vô tình, Nhật Linh bực bội đi theo thầy giám thị.
Những người còn lại tâm trạng cũng chẳng tốt hơn là mấy. trên đường đến
phòng giám thị, Nhật Linh gầm ghè với Tạ Hoàng:
- Chỉ tại cậu mà bây giờ tôi phải lên phong giám thị đấy! ôi cái hạnh kiểm tháng này của tôi. Mẹ ơi, con xin lỗi.
- Đừng nói nhiều. không phải vì cô nói tôi trước sao?
- Tôi á? Tôi…
- Bị mời lên phòng giám thị mà còn gây gổ được à? Hai cái anh chị này!
Cốp! cốp!
- Á, đau. Thầy làm cái gì vậy? hành hung học sinh à?( Nhật Linh và Thái Vũ gào lên).
- Đồng lòng gớm nhỉ? Dám to tiếng với thầy giáo à?
- Đồng lòng cái gì? Cô/ cậu đừng có mà nói theo tôi.( lại đồng thanh).
Còn thầy! cậu ta/ cô ta chẳng liên quan gì đến em/ tôi hết( cùng quay
sang mặt thầy giàm thị gào hết công suất).
- Á à, hai cái cô cậu này láo. Rồi sẽ biết tay tôi. Tôi sẽ cho hai cô cậu biết hỗn láo với tôi sẽ chịu hậu quả như thế nào.
Thế là thấy giám thị giơ hai tay lên véo lấy tai của Nhật Linh và Tạ
Hoàng lôi đi xềnh xệch. Bọn bạn của Nhật Linh và Tạ Hoàng lúc đầu còn
muốn can ngăn thầy nhưng sau khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi thì sợ
xanh mặt rồi cúi đàu đi thẳng. bây giờ chỉ còn lại tiếng kêu tuyệt vọng
của Nhật Linh và Tạ Hoàng.
- Oái oái thầy ơi. Đau! Đau quá. Em là con gái mà thầy. hu hu( nước mắt ngắn nước mắt dài).
- Cái lão già này, có bỏ tay ra không? Đau quá. Gru gru.
- Đừng có mà la lối vô ích.
- Biết là có chống cự cũng không có kết quả nên Nhật Linh và Tạ Hoàng ngoan ngoãn đi tiếp trong im lặng.
Tại phòng giám thị…
- Mời các anh chị ngồi.
Sau một hồi la hét cật lực, Nhật Linh và Tạ Hoàng và nhóm bạn cũng lết
được cái “thân tàn” xuống đến phòng giám thị. Riêng Nhật Linh và Tạ
Hoàng là thê thảm hơn cả. Đưa tay lên xoa xoa vành tai đã tấy đỏ vì bị
nắm chặt và kéo đi quá lâu, Nhật Linh và Tạ Hoàng ném cho thầy giám thị
một cái nhìn đầy uất hận. Sau một lúc lặng im quan sát, thầy giám thị
bắt đầu lên tiếng :
- Họ tên, lớp? yêu cầu trung thực khai báo!
Không hổ danh là thầy giám thị, bằng chất giọng the thé có một không
hai của mình đã làm nhóm của Nhật Linh và Tạ Hoàng sợ đến đổ mồ hôi hột. Từng người, từng người trả lời một cách dè dặt:
- dạ em tên Hàn Thái Vũ.
- Dạ em là Hoàng Nhật Linh.
- Em là Trần Mạnh.
- Em là Bùi Thiết Quân.
- Em là Thái Kim Chi.
- Tạ Hoàng. Học lớp 10a1.
- 10a1? Chẳng phải là lớp đứng đầu của khối 10 trường ta sao? Tôi không
nhầm thì các em đều là những học sinh ở trong top 10 những học sinh đỗ
vào trường với số điểm cao nhất. làm sao các em có thể gây ra chuyện
động trời này được? thử hỏi nếu tôi không phạt các em thật nặng thì
trường này sẽ loạn như thế nào? Tạm thời hình phạt cho các em là dọn
sạch sẽ căn
- tin và trực nhật trong vòng một tháng.
Mắt long
sòng sọc, giọng rít lên từng hồi vị giám thị đáng kính quát. ở phía đối
diện, học sinh co rúm lại sợ hãi. Thế nhưng Tạ Hoàng vẫn cố cãi cho bằng được:
- gì chứ? Bắt tôi dọn dẹp căn
- tin à? Đừng có mà mơ. Ông có biết tôi là ai không hả?
- là cậu ấm của tập đoàn MKB chứ gì? Có cần tôi nói cậu là cháu ai,
chắt ai nữa không? Giám thị Tân thì cậu có thể bắt nạt được còn tôi thì
không. Hơn nữa tôi đã gọi điện cho mẹ cậu nói về tình hình học tập của
cậu ở trường. bà ấy cho phép xử lí mọi vi phạm của cậu theo hình phạt
nghiêm khắc nhất. vậy nên cậu đừng có mà thể hiện mình là con ông cháu
cha trước mặt tôi.
Không hề lép vế, “cha” giám thị quát sa sả vào mặt Tạ Hoàng làm cậu ta sợ đến tái mặt. vừa lau khuôn mặt ướt nhẹp vì thứ
- nước
- mà
- ai
- cũng
- biết
- là
- nước
- gì
- ấy Tạ Hoàng vừa lẩm bẩm:
- Bà già chết tiệt!
- Cậu vừa nói gì?
- Không có gì, phạt gì thì phạt lẹ đi tôi không có thời gian.
- Hừ! thái độ thế đấy. tạm thời các cô cậu phải lau dọn sạch sẽ căn
- tin và từ ngày mai phải đi sớm trực nhật trong vòng một tháng. À
quên, cậu mau xin lỗi thầy Tân đi,thầy ấy vì cậu mà khóc nãy giờ đấy.
thầy Tân hiền chứ phải tay tôi thì cậu nhừ đòn. Hừ.
Nói xong, thầy
giám thị đi ra ngoài để lại Tạ Hoàng đừng chết trân tại chỗ và 5 đứa bạn đang ôm nhau sợ hãi. Chợt cuối phòng vang lên tiếng khóc nấc nhè nhẹ. 6 cái đầu liền quay sang chỗ phát ra âm thanh lạ thì thấy sát thủ hai
phai đang ngồi khóc rấm rứt trông đến là tội nghiệp. chắc là đã khóc
nhiều lắm vì mắt bây giờ đã sưng to như quả ổi. thấy vậy, Tạ Hoàng bước
đến nói:
- Là đàn ông con trai mà lại ngồi khóc như thế này
sao? Chuyện hồi nãy coi như tôi có lỗi, thầy cho tôi xin lỗi. vậy đã
được chưa? (giọng hống hách,xin lỗi mà nói vậy đó)
Những tưởng chỉ xin lỗi vậy là xong ai ngờ sát thủ hai phai càng khóc to hơn làm Tạ Hoàng càng thêm bối rối.
- Đã xin lỗi rồi còn gì nữa!
- Oa… oa… oa cậu bắt nạt tôi xong… hức…hức…hức lại nói vậy…hức…hức…mà
mong tôi tha thứ cho hả? hức…hức. quá bất ngờ, Tạ Hoàng chỉ ú ớ được
câu;
- Tôi… tôi.
- Tôi với thầy gì? Ném tôi sưng cả đầu thế này mà xin lỗi suông là xong sao? Phải có đền bù chứ.(mắt gian gian).
- Đền… đền bù gì cơ?(tự nhiên nổi da gà).
- Thơm tôi một cái. (cười toe).
- Dạ…thầy nói gì ạ? Th..th..thơm á?
Tạ Hoàng vừa nói vừa bước lùi tới cửa, mấy tên còn lại cũng rón rén đi đến cửa trong sự sợ hãi.
- Tôi nói cậu, cậu, cậu, cậu(chỉ trỏ liên miên) mỗi người thơm tôi một cái để tạ lỗi.
Sau mỗi lần chỉ của “ sát thủ hai phai” lần lượt Tạ Hoàng, Trần Mạnh,
Thái Vũ, Bùi Thiết Quân ngồi sụp xuống như bị điểm huyệt, Nhật Linh và
Kim Chi mặt cắt không còn hột máu. Trong lúc các bạn trẻ của chúng đau
khổ thì “ sát thủ hai phai” lại cười rất chi là man rợ:
- Nào! Đến đây các học trò thân yêu của ta. Ha ha ha (giang hai tay chờ đón).
- Không!!!
Cả bọn hét lên thất thanh và chạy một mạch từ phòng giám thị xuống căn
- tin mà không dám ngoảnh đầu lại. “ sát thủ hai phai” hoàn toàn bất
ngờ trước hành động của nhóm tam ác quỷ và nhóm của Nhật Linh nên ngơ
ngác mất vài giây. Sau khi lấy lại phong độ, “ sát thủ hai phai” liền
đuổi theo miệng la oai oái:
- Này, đứng lại. chạy đi đâu thế kia. Còn …
Vốn dĩ định đuổi theo đến cùng nhưng do chiều cao quá khiêm tốn cộng
với việc “ chân dài tới rốn” nên “ sát thủ hai phai” không thể đuổi kịp
nhóm học sinh nay đã khuất khỏi tầm nhìn mà chỉ kịp hét lên một tiếng
nghe như gà giãy chết:
- Hãy đợi đấy. tôi sẽ…
Bịch. Vị giám thị chưa nói hết câu thì đã bất tỉnh nhân sự.
Về phía học sinh sau khi chạy bán sống bán chết xuống căn
- tin để tránh thầy giám thị thì đứa nào đứa nấy chống tay lên đầu gối nghỉ mệt. một lúc sau, Kim Chi lên tiếng:
- Thật là quá đáng mà! Ai lại bắt học sinh làm cái trò đó chứ! Đúng là
cái đồ hai phai.
- Đúng vậy. ông ta ỷ mình là giám thị nên muốn học sinh làm gì thì phải
làm à? Thật là bất công. Bùi Thiết Quân lên tiếng đồng tình.
-
Không hổ danh là “ sát thủ hai phai đeo đít chai”. Ông ta đã làm chúng
ta sợ hãi từ buổi học đầu tiên. Quả đúng với câu nói: “ người có Lã Bố,
ngựa có Xích Thố, “ gay” có thầy Tân giám thị”.
- Ha ha ha ha.
Câu nói của Nhật Linh làm cho mọi người cười nghiêng ngả, bao nhiêu nỗi
sợ hãi như tan biến hết. bỗng như nhớ ra điều gì, Trần Mạnh từ tốn nói:
- Thôi không đùa nữa chúng ta mau dọn dẹp căn
- tin rồi còn về nữa chứ. Cả trường đã về hết rồi.
Có Trần Mạnh nhắc thì cả bọn mới nhớ đến việc dọn dẹp căn
- tin. Bầu không khí đang vui vẻ bỗng nhiên trùng cả xuống vì cảnh tượng trước mặt. nhìn thôi mà đã thấy chán chường. cái căn
- tin bây giờ không khác gì cảnh tượng sân bóng đá sau một trận đấu nảy lửa. rác ở khắp mọi nơi, từ trên sàn nhà cho đến mặt bàn, từ trên tường cho đến nóc nhà. Rác thì đủ loại, từ bánh mì cho đến nước ngọt, từ vỏ
chai cho đến nước sốt. Sốc lại tinh thần, nắm tay lại thành nắm đấm khẽ
nói “ try hard”, Nhật Linh, Thái Vũ, Kim Chi đi kiếm đồ dọn dẹp vì tương lai về nhà nghỉ ngơi. Nhưng sao kiếm mãi mà không thấy, nhóm của Nhật
Linh bắt đầu thấy bực mình. Riêng Tạ Hoàng nãy giờ quan sát mà không
muốn nhóm của Nhật Linh muốn làm gì, trên mặt hiện lên một tá dấu hỏi Tạ Hoàng lên tiếng:
- Mấy người đang làm gì vậy? có dừng lại hay không thì bảo? làm tôi chóng hết cả mặt rồi đây này. Hồi nãy làm rớt cái gì à?
- Nhìn mà không biết sao? Chúng tôi đang tìm dụng cụ để dọn vệ sinh,
anh không thấy hay sao mà còn hỏi hả? mà này, ba anh sao cứ đứng đó, mau phụ giúp chúng tôi đi chứ, không muốn về nhà sớm à?
- Dọn dẹp? cô nói tôi dọn dẹp á? Cô nhìn đi, nhìn cho kĩ vào(lấy tay chỉ vào mặt
mình). Một người đẹp trai như tôi mà phải đi dọn dẹp à? Một công tử như
tôi đây mà phải làm cái việc hạ đẳng này à? Cái việc này chỉ để cho bọn
cô làm thôi. Ha ha. Này, này…(hua hua tay) cô bị sao vậy?
- Ngắm nhìn anh(đáp lại thành thực).
- Thế à? Thế đã thấy được vẻ đẹp trai của tôi chưa?( cười sung sướng).
- Này!
- Gì?
- Nói thật nhé!
- ừ!
- sau một hồi nhìn tới nhìn lui, nhìn qua nhìn lại, nhìn tái nhìn hồi, thì tôi có thể đưa ra kết luận rằng: anh
- tức Tạ Hoàng có một dáng người cao to, body chuẩn và quan trọng nhất là…( cố tình nói lấp lửng).
- nói tiếp đi. hơ hơ( hồi hộp).
- Và… sở hữu một khuôn mặt cứ như khỉ đột ở vườn thú mới xổng chuồng,
mái tóc như lông nhím Trung Quốc và giọng cười như tiếng mài nhôm nghe
rất chói tai.( vẻ mặt nghiêm túc cứ như đang đọc bản tin thời sự).
- Ừm công nhận là cô nói đúng thiệt. à mà cái gì!!! Lông nhím, khỉ đột? cô thật là to gan mà. Một ngườiđẹp trai lồng lộng như tôi mà cô dám nói như thế à? Grừ… grừ. Đầu bốc khói nghi ngút.
- Ha ha ha Tạ
Hoàng đúng là một kẻ ngu ngốc mà. Heo mọi bà được lắm. Thái Vũ lên
tiếng.bên cạnh, Kim Chi đang ôm bụng cười ngặt nghẽo còn Trần Mạnh và
Buì Thiết Quân thì mặt đỏ lựng vì phải nén cười. trong lúc này Tạ Hoàng
là người đáng thương nhất. phần vì tức Nhật Linh, phần vì bực hai đứa
bạn đã không lên tiếng giải vây cho mình mà còn đứng cười vui vẻ, phần
cũng vì xấu hổ do thua một đứa con gái, Tạ Hoàng hét to:
- Cười cái gì mà cười, hay lắm ấy mà cười. cô (chỉ vào Nhật Linh) coi chừng
tôi đó, còn hai cậu( chỉ vào hai tên bạn) về thôi chứ đứng đây mà cười
à?
- Này!
- Gì nữa!!!( gắt lên).
- Còn cái căn
- tin thì phải làm sao?
- Chờ tí.
Nói xong Tạ Hoàng lôi trong túi chiếc iphone 5 mới cứng ra và bấm như
điện xẹt số điện thoại của ai đó. Chỉ sau 2 tiếng chuông đầu dây bên kia đã bắt máy. Không cho người bên kia nói câu nào Tạ Hoàng đã cắt lời
giữa chừng:
- Thư kí Kim phải không? ở trường tôi xảy ra chút
rắc rối, ông cho người đến dọn dẹp đi. Không chờ xem người bên kia có
đồng ý hay không, Tạ Hoàng cúp máy không thương tiếc và quay lưng đi
thẳng.
- Đồ hống hách, đồ bất lịch sự. thấy Tạ Hoàng bước đi Nhật Linh ở đằng sau lẩm bẩm.
Nhóm của Tạ Hoàng đã đi khỏi được một lúc rồi nhưng Nhật Linh vẫn không hề nhúc nhích, mắt vẫn hướng về phiá cửa căn
- tin nơi Tạ Hoàng vừa đi khuất mấy phút trước. thấy con bạn mình biểu
hiện không bình thường, Thái Vũ vừa đập vai Nhật Linh vừa nói:
- Này, bà sao vậy?
- Không sao. Tôi đang nghĩ cách trả thù nhóm tam ác quỷ.
- Thế đã nghĩ ra được cách nào chưa mà nhìn về nơi xa xăm vậy?
- Ha ha ha dĩ nhiên là rồi, một thiên tài như tôi mà không nghĩ ra được cách nào à?
- Cách gì? Nói nghe coi!!!( Kim Chi và Thái Vũ đồng thanh, mặt vô cùng hào hứng)
- Lại đây, lại đây( Nhật Linh lấy tay ngoắt hai đứa bạn). này nhé, đầu tiên là… sau đó…abc…abc. Thấy vậy được không?
- Quá hay!!! Bà đúng là tuyệt đại cao thủ. Bái phục, bái phục.( Kim Chi và Thái Vũ lại đồng thanh).
- Thôi bây giờ về đi, muộn quá rồi dù sao căn
- tin cũng có người của Tạ Hoàng thu dọn rồi, chúng ta phải về nghỉ
ngơi lấy sức để mai chiến đấu tiếp thôi. Kim Chi nêu ý kiến.
- Đồng ý!!! Lần này là Nhật Linh và Thái Vũ đồng thanh.
Cả ba cùng cười đùa vui vẻ rồi chia nhau ra về. trời đã ngả về chiều,
mặt trời đang tìm nơi nghỉ ngơi sau một ngày làm việc mệt mỏi, nhóm Nhật Linh cũng đang trên đường trở về nhà với nhiều tâm trạng khác nhau
nhưng cùng hường tới một mục tiêu duy nhất đó là nhóm tam ác quỷ. Vậy là ngày học đầu tiên đã kết thúc với thật nhiều biến động. không biết cuộc sống học đường của các bạn trẻ sẽ ra sao? Đó là chuyện của tương lai
nên tốt nhất là để tương lai trả lời. bạn thấy có đúng không?