Này Thích Thì Nói Đi Chứ

Chương 27: Chương 27: Có một người ở bên cạnh tôi trong những năm tháng thanh xuân




Trời dần chuyển sang đông. Những cơn mưa bất chợt, đến vội đi cũng vội. Không gian ẩm ướt, se se lạnh.

Sáng nay bầu trời trong xanh đến lạ. Có lẽ cơn mưa tối qua đã gội rửa. Mặt đường loang lỗ vũng nước mưa. Tôi ngáp ngắn ngáp dài, uể oải dắt xe vào nhà giữ xe. Sân trường lác đác vài bóng người, kẻ ngồi ghế đá ôn bài, người ngồi dưới gốc cây ăn vội bữa sáng.

Tôi đánh ngáp thêm một cái rõ dài. Thời tiết này ngủ là sướng nhất.

Ước gì hôm nay là thứ bảy. Thật nhớ chiếc giường mà.

Tuyết.

Tôi quay đầu. Lập Thành đến từ khi nào, dựng xe bên cạnh. Nó cười híp mắt. Vết thương trên mặt chưa khỏi. Nếu không nhìn thấy vết thương , tôi đã nghĩ hôm đánh nhau ấy là không có thật, do tôi bịa ra.

Nở nụ cười toe toét, tôi vẫy tay chào lại. Lập Thành lách người nhường một lối đi nhỏ, tôi đi đến bên cạnh, sóng vai nó bước từng bước chậm chạp trên sân trường.

Vài tia nắng yếu ớt len lỏi giữa những nhánh cây phượng vĩ, rơi xuống sân thành từng vệt dài loang lỗ, bao phủ lên hai chúng tôi. Cái lành lạnh buổi sớm mai, cái ấm áp của nắng cùng một lúc ùa đến, khiến lòng tôi lâng lâng, xôn xao đến lạ.

Theo thói quen, tôi nghiêng đầu nhìn người bên cạnh. Người bên cạnh bộ dạng ung dung, hai tay nhét túi quần, đầu hơi cúi. Ánh nắng rơi vào gương mặt điển trai khiến đường nét trên mặt trở nên rõ ràng, sắc nét. Có lẽ đang nghĩ đến việc gì, hàng lông mày liền cau lại.

Ngày này năm trước, buổi học đầu tiên giữa chúng tôi. Ngày này năm trước người con trai trong mắt tôi từ trước giờ luôn cao ngạo, chảnh chọe bỗng trở nên hiền lành, ấm áp. Ngày này năm trước, lần đầu tiên tôi nhận ra có thêm một người bạn thật tốt.

Cảm ơn ông, Lập Thành. Tui không biết mai này sẽ ra sao, chỉ mong rằng hiện tại ông sẽ luôn ở bên cạnh tui thế này.

Thành này, sau này vào đại học chúng ta còn thân nhau không nhỉ?' Tôi chợt hỏi bâng quơ. Trong đầu khẽ mắng. Ngốc thật, không kiềm được buột miệng hỏi rồi. Nếu như... Nếu như nó bảo không thân nữa mình biết làm sao đây?

Người bên cạnh vì câu hỏi bất chợt mà khựng lại, nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt đen như mực lấp lánh lạ thường. Không nghĩ ngợi, dáp ngay:

Thân chứ.

Lòng bồn chồn vì câu nói ấy mà trở nên bình tĩnh trong phút chốc. Tôi cười tít cả mắt. Cười chưa được bao lâu, tôi trợn mắt nhìn con sâu xanh lè, xanh lét nằm trọn trong lòng bàn tay Lập Thành. Da gà, da vịt nổi lên lớp lớp, rùng mình, lùi mấy bước:

Khiếp, vứt đi.

Tuyết sợ sâu hả? Lập Thành trưng ra bộ mặt vô tội, đưa con sâu lại gần.

A...

Tôi hét toáng lên bỏ chạy. Sau lưng vang lên tiếng cười nắc nẻ, giòn tan.

Ông được lắm, nay dám hù tui nữa chứ. Tên đáng ghét, phá hủy cả bầu không khí lãng mạn. Hừ.

Vứt lại người phía sau, tôi chạy một mạch lên lớp. Giữa đường tông trúng tên Khoa đáng ghét. Đúng là oan gian ngỏ hẹp.

Ui da. Tôi nằm bò dưới đất, xoa xoa cái trán.

Đau chết con rồi.Mẹ ơi!

Có sao không? Tên Khoa bộ dạng thê thảm không kém tôi là mấy. Hắn ôm bụng ngồi dậy, mặt nén đau đi đến bên cạnh. Tay vội đỡ lấy tôi.

Tôi hất bàn tay hắn ra, nhìn hắn chằm chằm cảnh giác. Sau vụ con Linh tôi càng ghét hắn, mỗi lần gặp hắn toàn xui xẻo, lần trước té cầu thang bây giờ bị tông xém vỡ đầu.

Không cần. Tôi phun ra hai chữ, mặt mày nhăn nhó ngồi dậy.

Bà bướng thật. Khoa mặc kệ thái độ khó chịu của tôi, đưa tay đỡ vai, định kéo dậy.

Không cần. Tôi vừa dứt lời. Lập Thành từ xa chạy lại, hất bàn tay tên Khoa đang đặt trên lưng tôi, vội đỡ tôi dậy, lo lắng:

Tuyết có bị thương chỗ nào không?

Tôi lắc lắc đầu, phủi bụi dính trên quần áo.

.Không sao. Đi thôi.

Tôi quay đi, được một đoạn, kiềm không được, giơ tay đánh cái bốp vào vai Lập Thành. Nó la lên oai oái.

Tôi hừ mũi:

Do Thành cả đấy, dám hù sâu.

Tiểu nhân sai rồi mong đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân này. Lập Thành trưng bộ mặt đáng thương, chấp hai tay, khom lưng.

Lập Thành diễn sâu đến độ tôi suýt không kiềm nén được mà bật cười thành tiếng.

Không thích. Tôi kênh mặt, vừa giơ tay lên Lập Thành liền cong chân bỏ chạy.

Đứng lại. Tôi thở phì phò đuổi theo.

Không đời nào. Lập Thành cách tôi ba, bốn mét thì dừng lại thách thức sau liền co giò chạy tiếp.

Khắp sân trường vang lên tiếng la hét của hai đứa. Vài bạn học sinh trố mắt nhìn, trưng ra vẻ mặt như nhìn thấy hai kẻ điên.

Mùa đông năm nay vì người nào đó mà trở nên thật ấm áp.

Hai đứa vào lớp thở phì phò muốn đứt hơi.

Khiếp hai người làm gì mà mồ hôi nhễ nhại kinh? Hà ngồi xuống bên cạnh tôi, ánh mắt dò xét từ đầu đến chân một lượt.

Hừ nhẹ liếc người bên cạnh một cái. Lập Thành đang lấy sách vở trong cặp, đặt lên bàn, cảm nhận được ngẩng đầu nhìn. Tôi bĩu môi, lấy ngay quyển vở của nó trên bàn quạt phành phạch.

Rượt bắt.

Hà trố mắt, chép miệng:

Hai đứa bây hồi xuân hả?

Lập Thành không nhịn được cười thành tiếng. Tôi cắn môi, dí ngón tay vào trán Hà:

HồI xuân cái đầu bà ý.

Trống trường vang lên. Hà chạy về chỗ ngồi. Cô Khánh vào lớp.

Hôm nay cô không kiểm tra bài cũ các em mở sách ra học bài mới.

Nói xong cô nắm viên phấn ghi lên bảng tiêu đề: Tây tiến.

Một buổi học dài dăng dẳng như hàng ngàn thế kỉ cũng kết thúc. Tôi về nhà trong tình trạng bơ phờ, mệt mỏi. Ném cặp lên ghế, tôi nằm bò ra ghế, lấy điện thoại trong túi lên mạng. Điều khiến tôi kinh ngạc đến không khép nổi mồm là thấy thằng Khoa gửi lời mời kết bạn.

Tên điên này đang có âm mưu gì đây?

Bản tính tò mò, tôi liền vào tường nó xem. Hình ảnh và status cập nhật thường xuyên. Tôi chép miệng, lắc đầu ngán ngẫm.

Đúng là đồ sống ảo mà.

Mặc dù không biết nhà ngươi có âm mưu gì nhưng bà đây không quan tâm và không thèm kết bạn nhé.

Đặt điện thoại lên bàn, tôi vào bếp lấy thức ăn trong tủ lạnh hâm lại. Miệng nghêu ngao hát.

Từ đó không thấy Khoa xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa. Tôi dần dần quên lãng đi lời mời kết bạn hôm đó.

***

Đông qua xuân đến. Cơn mưa ảm đảm của ngày đông dần thay thế bằng những tia nắng ấm áp. Trái ngược với không khí háo hức, nhộn nhịp của người người nhà nhà chuẩn bị đón Tết cổ truyền, học sinh mười hai chúng tôi tâm trạng khá nặng nề. Bởi kì thi đại học sắp đến gần.

Tôi bị stress trầm trọng một phần lo lắng việc thi cử, một phần tôi muốn thi ngành dược trường X. Nhưng điều đó, vượt ngoài tầm khả năng của tôi. Cảm giác giống như bạn thích một chiếc đầm xinh đẹp, dù biết mặc không vừa vẫn bất chấp mặc thử. Thật may, điều khiến tôi cảm thấy an ủi là bố mẹ, bạn bè ủng hộ quyết định của tôi.

Chiều chủ nhật, Lập Thành đến từ sớm. Thay vì học ở nhà, chúng tôi rủ nhau đến thư viện.

Mùa thi gần đến, người đến thư viện đông hơn thường lệ. Tôi tìm đến kệ sách liên quan đến ngành dược chăm chú đọc, một lúc phát hiện Lập Thành từ khi nào đã không còn bên cạnh, nhét lại sách lên kệ. Tôi ngó nghiêng xung quanh, rảo bước tìm kiếm. Rất nhanh, tôi nhìn thấy nó.

Lập Thành thoải mái dựa lưng vào kệ, trên tay cầm cuốn sách dày cộm, chăm chú đọc. Ánh sáng trên trần nhà hắt xuống, bóng nó trải dài trên sàn. Tôi nhón nhén đi lại, nó không phát hiện ra.

Đọc gì đó? Tôi nghiêng đầu, miệng hỏi, mắt nhìn vào trang sách đang đọc dở.

Tuyết đến bao lâu rồi? Lập Thành ngạc nhiên, gương mặt ngơ ngác.

Mới đến.

Thành đang đọc sách liên quan đến ngành Y. Lập Thành nở nụ cười tươi rói.

Thành định học Y? Tôi khá bất ngờ.

Ừ. Thành muốn thi đậu Y. Sau này có thể chữa bệnh cho mẹ và nhiều người khác. Thành đã suy nghĩ rất nhiều, hiện tại đã biết mình cần gì, muốn gì. Mắt Lập Thành sáng rực như hàng triệu vì sao đính trong đó.

Lòng tôi dâng lên dư vị khó tả, vừa xúc động vừa vui mừng. Chàng thiếu niên ngày nào với ánh mắt đuộm buồn từng bảo với tôi rằng: Thành không biết bản thân thật sự muốn gì, thích gì... Hiện tại đứng trước mặt tôi, gương mặt bừng sáng, ánh mắt lấp lánh, cất giọng tự tin, chắc nịch: Thành đã suy nghĩ rất nhiều, hiện tại đã biết mình cần gì, muốn gì.

Chúc mừng Thành. Chúng ta cùng nhau cố gắng nhé?Tôi cười tít mắt, sóng mũi lại cay cay. Lúc đấy không biết lấy đâu can đảm, tôi ôm chầm lấy Lập Thành.

Người nào đó vì bất ngờ, thân thể cứng đờ như tượng.

Tôi đứng thẳng người, buồn cười nhìn gương mặt Lập Thành đỏ ửng như quả cà chua.

Tôi chợt nghiêng đầu, mắt liền trợn tròn, há mồm nói không thành lời.

Thành...kia có phải con Linh thằng Bình?Tôi kéo tay Lập Thành, chỉ về phía bàn trong góc, nơi một cặp nam nữ đang có những cử chỉ khá thân mật.

Lập Thành gật gật, ngạc nhiên không kém tôi. Không trách hai chúng tôi được, thường ngày Linh với Bình như nước với lửa, gặp nhau là cãi nhau chí chóe. Chúng nó thân thiết với nhau từ khi.nào? Qua mắt được đám chúng tôi.

Nghéo Tuyết một cái xem. Miệng nói vậy, tay nhanh hơn, tôi nghéo Lập Thành, nó xoa tay, la oai oái.

Vậy không phải mơ rồi.Tôi gật gù, kéo tay Lập Thành.

Đi đâu vậy?

Hỏi thừa, đến bắt quả tang.

Giống như dự đoán, thấy chúng tôi, tụi nó sửng sốt.

Linh lắp bắp:Hai người...hai người sao lại ở đây?

Tôi ngồi xuống ghế đối diện, Lập Thành liền ngồi theo. Tôi nheo mắt nhìn tụi nó:

Câu này tui hỏi hai người mới đúng.

Linh cắn môi liếc Bình, Bình gãi gãi đầu:

À thì đến học nhóm.

Tôi phụt cười. Tôi thà tin tụi nó kéo nhau đến thư viện đánh nhau còn hơn kéo nhau đến học nhóm.

Tui với Thành thấy hết rồi.Tôi dừng lại xem phản ứng cả hai, quả nhiên mặt mày chúng nó biến sắc, rồi nói tiếp, giọng kéo dài: Hai người đang quen nhau?

Linh cắn môi, gương mặt đỏ ửng, nó xấu hổ gật đầu.

Chính Linh thừa nhận tôi vẫn không dấu nổi vẻ kinh ngạc, hỏi dồn:

Quen khi nào? Ở đâu? Không phải hai người ghét nhau lắm sao?

Linh liếc xéo:Hỏi gì lắm thế? Từ từ người ta kể cho nghe.

Ra là Bình thích Linh lâu rồi, sẵn dịp nó buồn chuyện tình cảm, Bình an ủi, sau ngỏ lời, Linh đồng ý. Hà, An biết tin tụi nó quen nhau chắc sốc lắm đây.

Nếu tôi với Lập Thành không phát hiện, tụi nó định giấu đến bao giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.