Môn thi cuối cùng kết thúc. Bước ra ngoài phòng thi. Không vội vàng giống nhiều lần trước, tôi đứng im giữa sân trường, quét ánh mắt nhìn dòng người hối hả lướt đi, dãy lớp học, hàng cây, ghế đá, sân trường,...Cảnh tượng y nguyên năm nào chỉ khác... Tôi của ba năm sau đã thay đổi.
Kì nghỉ hè đến gần. Trái ngược với tâm trạng hạnh phúc mười một năm cắp sách đến trường trước đây, hiện tại tôi chỉ mong thời gian có thể ngừng trôi.
Tuyết ơi! Tuyết ơi!
Từ xa trông thấy Lập Thành đứng dưới gốc cây phượng vĩ đỏ, balô đeo một bên vai, áo sơ mi trắng quần tây xanh, ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn về phía tôi. Cậu bạn cùng bàn, tôi sắp không được ngồi bên cạnh, sắp không được nhìn thấy cậu ấy mặc đồng phục nữa rồi.
Tôi nhìn Lập Thành.
Lập Thành nhìn tôi.
Cứ vậy, một lúc.
Phải chăng do phượng vĩ quá đỏ, phải chăng ánh nắng buổi chiều mùa hạ còn xót lại rơi vào mắt, khiến nước mắt tràn khoé mi, bóng dáng Lập Thành cứ thế mông lung, trong đầu tôi lại rất rõ ràng. Hai năm qua, tôi luôn nhớ rõ bóng dáng ấy. Không phải ngày một ngày hai, từng ngày từng ngày bóng dáng người ấy tích tụ vào lòng tôi từng chút một.
Nặng ra nụ cười, tôi chạy đến bên Lập Thành, vỗ vai, tinh nghịch hỏi:
Chờ Tuyết lâu không?
Lập Thành lắc đầu, cúi xuống nhìn tôi, quan tâm:
Tuyết thi tốt chứ?
Rất tốt. Nhờ công Thành cả đấy!
Lập Thành cười ngại ngùng, đưa tay gãi gãi đầu:
Do Tuyết ngày càng thông minh
A. Ý trước kia Thành chê Tuyết không được thông minh? Tôi trừng mắt, bản tính hung dữ ngày càng bộc lộ trước mặt Lập Thành, tôi đưa tay nhéo tai nó.
Đau! Đau! Thành nào có ý đó. Lập Thành la lên, lắc đầu ngầy ngậy.
Thế còn được. Tôi buông tay, lườm.
Thành chưa nói hết nhưng Tuyết nghĩ thế cũng đúng. Vừa dứt lời, Lập Thành chạy vụt đi.
Tôi giậm chân, không nói nên lời, liền đuổi theo. Tên đáng ghét này.
Đứng lại. Đồ đáng ghét!
Trước cỗng trường, tụi con Hà tụ lại bàn kết quả, thấy tôi với Lập Thành chạy đến. Hà quay sang, giọng oan oan:
Hai đứa bây làm gì trong đó giờ mới ra, biết tụi này chờ lâu lắm không hả?
Được rồi, được rồi. Bớt giận. Tôi cười hì hì, ôm cánh tay Hà nịnh nọt.
Bỏ qua cho đó. Hà bật cười.
Linh bỏ sách vở vào cặp, ngẩng đầu, mặt mày tươi rói:
Đông đủ rồi. Đi tụ tập nào.
Sắp thi tới nơi rồi. An lên tiếng.
Sao đâu, chúng ta phải giải khây chứ. Đời học sinh có còn bao ngày nữa. Bình chen ngang.
Oa, dạo này Bình hùa theo Linh nghê nhỉ? Tôi nháy mắt, trêu. Mặt con Linh đỏ ửng lên.
Bình nói đúng đấy! Đời học sinh ngắn ngủi lắm! Lập Thành cười.
An đi nha? Hà đi đến bên An, ánh mắt lấp lánh.
Ừ thì đi An gật đầu.
Oh yeah. Quẩy thôi.
***
Tuần trống tiết. Tụi lớp nhỏ chơi đến không biết trời chăng mây gió, tụi chúng tôi thì tranh thủ từng phút từng giây học đến không phân biệt ngày hay đêm. Nhớ trước đây, thi xong, cả bọn liền lén thầy cô đem bài, lô tô, cờ tỉ phú,...lên chơi. Lúc ấy, vui biết bao nhiêu. Đáng tiếc. Cuộc vui nào chẳng tàn, bữa tiệc nào chẳng tan. Thứ còn xót chỉ là kí ức.
Cô Khánh vào lớp. Cả lớp đứng lên chào.
Mấy em ngồi đi. Cô mỉm cười, đứng trên bục giảng, nhìn hết lớp một lượt.
Tôi khều tay Lập Thành, nói nhỏ:
Thành xem. Hôm nay cô lạ nhỉ?
Lập Thành chăm chú giải đề thi thử hoá, nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô một lúc, sau quay sang nhìn tôi gật đầu.
Mọi người đều nhận ra. Vẻ hung dữ thường ngày biến mất. Hôm nay cô thật hiền.
Cả lớp không ra hiệu cho nhau nhưng đồng loạt đặt đề thi thử ra một bên, im lặng nhìn cô.
Cô khánh cười, mắt hơi ngấn nước, im lặng lúc lâu, cô mới từ từ cất giọng:
Cô biết lớp mình không thích cô vì cô hung dữ, khó tính...
Phương lớp trưởng đứng lên, lắc đầu, nước mắt không kìm được chảy dài trên mặt: Chúng em rất rất thích cô. Mọi người đều biết cô hung dữ, khó tính vì mong chúng em nên người.
Cả lớp liền bật khóc nức nở.
Cô khánh gật đầu, nước mắt cũng trào ra: Cô không thể ở bên cạnh các em mãi, mong rằng sau này các em sẽ ngoan, sẽ hiểu chuyện hơn. Cô biết các em đã xem kĩ phương án tuyển sinh năm nay. Các em đừng trách cô già rồi khó chịu. Cô vẫn phải nhắc lại một lần nữa. Kì thi này rất quan trọng sẽ quyết định tương lai các em sau này. Các em đi thi nhớ đem theo mã vạch, chứng minh nhân dân, máy tính, dụng cụ học tập. Khi làm bài, nhớ ghi số báo danh, tính toán cẩn thận. Đối với các môn trắc nghiệm, nhớ khoanh vào đừng quên.
Chúng em cảm ơn cô.
Tôi oà khóc lên như đứa trẻ. Lập Thành xoa đầu tôi, ân cần:
Tuyết đừng buồn.
Nước mắt rơi ra nhiều hơn. Sao không buồn cho được. Tôi sắp xa Lập Thành rồi, xa thầy cô, xa bạn bè, xa mái trường này. Sau này liệu chúng tôi có thể đoàn tụ?
Chúng ta sắp phải xa nhau.
Đồ ngốc! Chúng ta đã hứa thi đậu cùng trường. Lập Thành khẽ cười.
Người kiên cường như Hà cũng khóc nấc lên, Linh với Hà ôm nhau khóc.
Cô chúc các em thi thật tốt. Đạt được ước mơ của bản thân.Chúc các em làm bài thật tốt. Ngoan! Đừng khóc nữa. Có phải lần cuối gặp nhau đâu. Sau này còn rất nhiều cơ hội.
Chúng ta cùng nhau chụp ảnh đi Phương đưa tay lau nước mắt, đề nghị.
Cả lớp sẵn sàng chưa? Một, hai, ba. Chụp!.
Tôi biết. Tuổi thanh xuân của chúng tôi sắp kết thúc thật rồi...
***
Lễ ra trường- dành cho lớp mười hai- mang tên Vút bay
Bảy giờ sáng. Sân trường tấp nập người. Bóng bay màu trắng, xanh treo dọc con đường đi vào khu làm lễ. Bài hátKỷ niệm trường xưa của Hoàng Chương ngân vang, da diết làm lòng tôi bỗng nhộn nhạo, sóng mũi chợt cay cay.
1. Tuổi thơ trôi như giấc mơ
Kỷ niệm trường xưa đã qua đâu ngờ
Một thời học sinh dấu yêu
Nào ai qua đi không gì luyến lưu.
Từng trang lưu bút viết nên bao điều
Gởi lại lòng tôi nhớ nhung sớm chiều
Dù cách xa tình sẽ mãi không phai nhòa.
[ĐK1:]
Ngày từng ngày vội vàng trôi qua
Ghi dấu bao nhiêu kỷ niệm
Lời dịu dàng hiền hòa thiết tha
Tâm huyết cô thầy khuyên dạy.
Thâm tâm nguyện một đời khắc ghi
Hai tiếng cô thầy thân thương
Mai chia tay muôn phương
Cách xa bạn ơi chớ quên.
2. Thầy cô cho em lớn khôn
Từng lời thầy em viết trong tâm hồn
Bài học ngày xưa khó quên
Hành trang ngày nay cho đời ấm êm.
Ngày mai bạn ơi có nơi phương nào
Dặn lòng đừng quên dấu yêu hôm nào
Còn ngất ngây tình đắm say sau này.
* Nghe xôn xao nôn nao vấn vương
Giây phút chia tay đến rồi
Bạn bè ngày nào cùng sánh vai
Chia sớt cho nhau vui buồn.
Và rồi lòng chợt buồn xuyến xao
Xao xuyến nghẹn ngào con tim
Mưa đâu rơi rơi ướt mi nhòe đôi mắt ai.
Sẽ nhớ hoài kỷ niệm trường xưa đã qua
Sẽ nhớ hoài ôi từng ngày thơ đã xa
Nỗi nhớ này xin gởi lại trong tiếng ca.
Trên sân khấu, thầy hiệu phó ra hiệu sắp xếp bàn ghế, chỗ ngồi thầy cô, học sinh. Mỗi lớp ngồi hai hàng ghế nhựa, thầy cô ngồi hai bên sân khấu. Mỗi lớp cử một bạn ngồi hàng đầu, cầm bảng tên. Chúng tôi được phát huy hiệu mang tên vút bay.
Phương lớp trưởng mang đến chùm bóng bay. Lập Thành ngồi cạnh tôi liền đứng dậy, nhận lấy bóng bay thay Phương phát cho cả lớp.
Phía dưới bóng bay có mảnh giấy, các bạn ghi ước mơ mình vào rồi cột vào quả bóng nhé!
Âm nhạc dừng lại. Sân trường nhanh chóng im bặt. Thầy hiệu trường đi lên sân khấu, bước về phía micro, giọng nói ấm áp nhưng đầy nghiêm nghị vang lên:
Các em biết vì sao buổi lễ hôm nay tên vút bay?
Nhiều cánh tay trên sân trường giơ lên.
Mời em. Thầy khẽ gọi.
Bạn đứng lên tên Minh Nguyệt lớp TH 3. Cô bạn nhận micrô giõng dạc:
Biết ạ. Thầy mong ước mơ chúng em sẽ bay cao bay xa.
Thầy cười, nụ cười hiền hậu, gật đầu:
Mời em ngồi. Em trả lời rất đúng nhưng còn thiếu. Thầy hi vọng ước mơ của các em trở thành hiện thực, vút bay trên bầu trời của riêng mình. Tự do làm việc bản thân yêu thích, thoả sức bay cao, bay xa cống hiến tuổi trẻ, lòng nhiệt huyết cho đất nước, cho dân tộc Việt Nam.
Thầy vừa dứt lời, tiếng vỗ tay vang lên như sóng cuộn, có bạn không kìm được bật khóc nức nở.
Lần thứ hai tôi nhìn kĩ thầy. Lần đầu tiên là lần tôi mới vào lớp mười. Bây giờ sắp ra trường. Mái tóc thầy điểm thêm màu tóc mới, vết chân chim cũng nhiều hơn. Ra trước đây tôi vô tâm quá. Mãi chạy theo thành tích, mãi chạy theo cuộc vui mà bỏ quên đi những người thầy người cô dìu dắt chúng tôi thành người như hôm nay.
Thầy im lặng, ngắm nhìn từng gương mặt học trò. Đôi mắt ngấn nước ánh lên tia sáng tự hào.
Thầy hi vọng các em sẽ mãi lưu giữ khoảnh khắc thời thanh xuân rực rỡ, mai sau khi nhớ về mái trường Nguyễn Huệ thân thương không chỉ nhớ đến việc học, điểm số mà nơi này còn lưu giữ kí ức thân thương về thầy cô, bạn bè. Chúng ta cùng nhau hát bài Mong ước kỉ niệm xưa của Nguyễn Xuân Phương được không nào?
Vâng ạ.
Tiếng nhạc dạo du dương, tha thiết vang lên. Cả sân trường im bặt. Tia nắng buổi sớm mai len lỏi qua tán phượng vĩ đỏ, rơi rải rác xuống sân. Cơn gió mùa hạ bất chợt thổi đến, cuốn theo những cánh hoa phượng vĩ đỏ xoay tròn trên không trung. Đám học sinh ngơ ngẩn nhìn theo. Khoảnh khắc này, tuổi thanh xuân rực rỡ bạn và tôi đã khép lại.
Những giọng hát trong trẻo vang lên, ngân nga, buồn da diết. Tất cả đều hát bằng cả trái tim, bằng cả tuổi thanh xuân, bằng cả những niềm hối tiếc.
Thời gian trôi qua mau chỉ còn lại những kỉ niệm
Kỉ niệm thân yêu ơi sẽ còn nhớ mãi tiếng thầy cô
Bạn bè mến thương ơi sẽ còn nhớ những lúc giận hờn
Để rồi mai chia xa lòng chợt dâng niềm thiết tha nhớ bạn bè, nhớ mái trường xưa
Đặt bàn tay lên môi, giữ chặc tiếng nấc nghẹn ngào
Thời gian sao đi mau xin hãy ngừng trôi
Dù vẫn mãi luyến tiếc khi đã xa rồi
Bạn bè ơi, vang đâu đây, còn giọng nói tiếng cười
Những nỗi nhớ niềm thương gửi cho ai...!
Nếu có ước muốn trong cuộc đời này
Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại
Cho bao khát vọng, đam mê cháy bỏng
Sẽ còn mãi trong tim mọi người
Để tình yêu...ước mơ mãi không phai...
Nếu có ước muốn trong cuộc đời này
Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại
Bên nhau tháng ngày, cho nhau những hoài niệm
Để nụ cười còn mãi lắng trên hàng mi, trên bờ môi
Và trong những kỉ niệm xưa...!
Tôi vừa hát vừa khóc, sân trường vang lên nhiều tiếng khóc nức nở. Tôi đã nghe qua vô số lần bài hát này nhưng hôm nay là hay nhất. Cả cuộc đời này tôi mãi mãi không bao giờ quên kỉ niệm ngày hôm nay.
Các em hát rất hay... Thầy nghẹn ngào: Khoảnh khắc mong đợi nhất hôm nay đã đến, các em hãy viết ước mơ vào giấy đi nào.
Thầy vừa dứt lời, âm nhạc vang lên.
Tuyết ghi gì vậy? Lập Thành hỏi.
Tôi gấp mảnh giấy, cột vào dây bong bóng, cười tít mắt:
Đại học X chờ ta. Còn Thành? '
Đại học X chúng ta sẽ gặp nhau.
Chúng tôi bật cười. Tôi chỉ nói vế đầu, còn vế sau nữa. Tôi hi vọng sẽ đậu vào đại học X , hi vọng học cùng trường, cùng thành phố với Lập Thành.
Hà chạy đến, nó vẫy tay gọi Linh, Bình, An đến.
Mấy đứa định học trường gì? Hà háo hức.
Đại học X nè. Tôi đáp.
Thành cũng vậy.
Oa hai đứa bây ghê nha. -Linh tạch lưỡi, trêu:
Đứa học y, đứa học dược, toàn cao thủ.- Gương mặt bừng sáng ánh lên nét buồn: Tui chỉ mong đậu ngành giáo viên mầm non trường A.
Tui mong đậu công an. Bình cúi đầu nhìn Linh, ánh mắt không nỡ: Có điều tui và Linh kẻ Bắc, người Trung thế này...
Không khí chợt ảm đạm, Hà là người đầu tiên phá vỡ không khí, kéo tay An hỏi: Còn An?
Tui định học kế toán ở Đà Nẵng.
Vào đại học, mọi người đều mong đậu vào trường bản thân thích, ngành mình thích. Cơ hội gặp nhau sẽ giảm dần. Mặc dù không nỡ, biết sao được, mỗi người đều có ước mơ và hoài bão riêng mà. Mong rằng, chung tôi sẽ đạt được kết quả tốt nhất.
Trên sân khấu, Cậu bạn Minh Nhật thủ khoa toàn trường sau khi nêu ra bí quyết học tập truyền dạy cho mọi người, cậu hét to:
Mọi người đã sẵn sàng chưa?
Sẵn sàng. Tiếng hô vang lên như sấm.
Một, hai, ba. Hãy để ước mơ các bạn bay xa nào.
Lời vừa dứt. Hàng nghìn bong bóng bay trắng, xanh bay đầy trời, mang theo ước mơ của chúng tôi bay cao, bay xa. Tôi đứng yên, ngẩng đầu, đáy mắt phủ kín bóng bay. Có một giây, tôi tưởng chừng bản thân là bóng bay, hoà mình vào bầu trời trong xanh đầy nắng. Qua hôm nay, tôi không còn là cô bé học sinh cấp ba. Ngày mai, tôi sẽ phải tự tương đầu với giông bão cuộc đời. Ngày mai, bạn và tôi tự bước đi trên con đường bản thân chọn, không hối hận, không tiếc nuối.
Tuyết! Còn đứng ngẩn ra đó.
Tôi hoàng hồn, quay về nơi Hà gọi.
Đến chụp hình với nhóm. Linh, Hà, An, Bình, Lập Thành đồng thanh.
Tôi gật đầu, cười tít mắt: Đến đây.
Tôi chạy đến, Lập Thành kéo tôi đứng cạnh, tôi ngẩng đầu bắt gặp nụ cười quen thuộc. Tim bỗng lỗi một nhịp.
Sẵn sàng chưa? Phương chụp nha.
Tôi nở nụ cười rạng rỡ. Khoảnh khắc này, không dấu vết liền lưu lại vào tim.
Cho Hà mượn máy xíu Hà mượn máy chụp hình Phương.
Hà chụp tui với Bình đi. Linh kéo tay Bình, gọi Hà.
Ok.
Bình dịu dàng nắm lấy tay Linh, còn Linh e thẹn tựa đầu vào vai Bình, cười hạnh phúc.
Đẹp lắm. Hà tấm tắc khen.
Xem với. Linh cầm lấy máy ảnh, phấn khởi.
Tuyết ngẩn ra đó làm gì, Tuyết với Lập Thành đứng sát lại tui chụp cho. Hà kéo tôi đến bên cạnh Lập Thành.
Hai đứa sao đứng như khúc gỗ vậy? Cười lên. Hà nhắc.
Tôi mỉm cười. Người bên cạnh bỗng đặt tay lên vai, tôi ngẩn người, ngước nhìn Lập Thành, máy ảnh cùng lúc lưu lại khoảnh khắc này.
Thanh xuân của tôi vì người ấy bỗng thật đẹp.