Ở Vân Mộng, Nguỵ Vô Tiện xưa nay đều là bị đánh thức.
Nếu không phải Ngu phu nhân ở trên giáo trường mắng mỏ rít gào hỏi hắn ở đâu, thì chính là Giang Trừng giơ chân đá tung cửa phòng hắn, lôi hắn từ trên giường xuống dưới, hoặc là các sư đệ châu đầu một đám ngoài cửa sổ, lớn tiếng kêu hắn đi hái đài sen, thậm chí là Giang Yếm Ly dùng muôi gõ vào nồi hầm canh, mà hắn ở cách xa phòng bếp ngàn dặm, không biết tại sao vẫn nghe được âm thanh nhào lộn của nồi canh sườn hầm củ sen đang sôi sùng sục.
Vào buổi sáng đầu tiên ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy có chút không quen.
Quá yên tĩnh.
Ngay cả tiếng xào xạc của bụi tre khi bị gió thổi cuốn lên, cách bức tường trắng ngói xám, cách lớp cửa sổ, cách tấm bình phong hình đám mây trôi, thậm chí cách...
Nguỵ Vô Tiện nheo nheo mắt, phát hiện mình đang gối lên một vòm ngực rắn chắc, phập phồng theo nhịp thở ấm áp nhẹ nhàng, trung y của người nọ bị vén lên một nửa, khoá hắn lại bên trong.
Say rượu, tỉnh lại từ trong một đống lộn xộn, thân thể quần áo xộc xệch, đối với Nguỵ Vô Tiện mà nói là một chuyện rất thường xảy ra.
Hắn lột tấm áo mềm mại đang phủ trên đầu xuống, lười nhác ngáp một cái, dụi dụi mắt, nhìn dung nhan đang ngủ dịu dàng của Lam Vong Cơ, hưởng thụ buổi sáng sớm bình yên tĩnh lặng chưa bao giờ có.
“.... Đi ngủ còn mang cái thứ này“.
Rõ ràng ngứa mắt, đem mạt ngạch trên trán Lam Vong Cơ tháo xuống, rồi lại mơ mơ màng màng ngủ tiếp.
***
Có ai đó tháo mạt ngạch của y xuống rồi?
Còn bị ai đó nhẹ nhàng ôm lấy?
Chưa từng có người nào đụng vào thân thể y như vậy....
Ngoại trừ....
Ngoại trừ mẫu thân.
Đó là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi?
....
“Ta tự mình tháo mạt ngạch xuống”
Tiểu Lam Trạm nói, đẩy tay mẫu thân ra.
Phu nhân Thanh Hành Quân bị con trai cự tuyệt, chu miệng lên, nhéo vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của y như thể trút giận.
Tiểu Lam Trạm trừng mắt liếc nàng một cái.
“Ngươi nha, giống y như cha ngươi trước kia, quỷ hẹp hòi, chạm vào một chút cũng không được... Nương chỉ muốn xem thử xem, sau này cô nương nào có thể khiến ngươi ngoan ngoãn nghe lời“.
Tiểu Lam Trạm không hiểu liền hỏi, “Cái gì gọi là khiến cho ngoan ngoãn nghe lời?”
Phu nhân Thanh Hành Quân bỗng nhiên bị hỏi, trên mặt lặng lẽ ửng đỏ lên, “Ừm.... Chuyện này hả, đợi sau này ngươi lớn lên sẽ hiểu“.
Vào mỗi buổi tối gặp nhau hàng tháng đó, tiểu Lam Trạm đều được mẫu thân ôm đi vào giấc ngủ, tuy rằng y liên tục đẩy nàng ra, nhưng nàng vẫn ôm chặt lấy y, càng phản đối càng không được.
Cho đến một hôm, Lam Hi Thần nói cho y biết, mẫu thân bị bệnh.
Trước kia, phu nhân Thanh Hành Quân vẫn luôn làm không biết chán việc vấn tóc cho y, sau khi bị bệnh, hai tay yếu ớt, búi tóc vấn lên xiêu xiêu vẹo vẹo, bị Lam Khải Nhân nhìn thấy quở trách một hồi.
Về sau, bệnh của phu nhân Thanh Hành Quân càng lúc càng nặng, không chỉ không có sức ôm y, mà ngay cả khi y chui rúc vào trên người nàng, nàng cũng chịu không nổi sức nặng, cho dù chỉ là dùng sức chút xíu thôi, cũng dường như có thể nghe được xương cốt yếu ớt phát ra tiếng răng rắc không chịu nổi, đau đến mức giữa mày nhíu chặt, liên tục tránh né.
Y trước kia luôn cự tuyệt nàng, hiện giờ, sẽ không còn có ai ôm y vào lòng.
Mẫu thân là người duy nhất trên đời này đụng vào thân thể y, trong trí nhớ của Lam Vong Cơ, thậm chí Thanh Hành Quân cũng không ôm y được mấy lần. Từ sau khi mẫu thân qua đời, y càng ít nhìn thấy ông hơn.
Giờ mẹo, trước khi mặt trời mọc, là khoảng thời gian lạnh nhất trong ngày.
Có đôi khi tiểu Lam Trạm là bị lạnh quá mà tỉnh, vào lúc chuyển mùa, hoặc là vào lúc trời vừa ấm đã lạnh.
Quên đổi một cái chăn ấm hơn.
Cũng quên cảm giác có độ ấm truyền đến, khi cùng người khác da thịt kề nhau, là như thế nào.
Quá ấm....
Ấm đến mức hơi có chút nóng.
Lam Vong Cơ mới vừa mở mắt ra, liền cảm thấy chỗ nào cũng không đúng.
Ánh mặt trời quá chói mắt, hiện tại là giờ nào?
Định ngồi dậy, có thứ gì đó nằng nặng đè lên người mình....
***
Nguỵ Vô Tiện là bị một cước đá văng xuống đất khiến tỉnh dậy.
Tại sao lại thế này?
Hắn mơ hồ suy nghĩ, nheo nheo mắt, thì nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng bối rối của Lam Vong Cơ, vẻ mặt như tránh rắn rết mà nhìn hắn.
Ngồi trên mặt đất, ngáp một cái, “Lam nhị công tử nha... Đừng tuyệt tình như vậy chứ... Chúng ta ngủ cũng đã ngủ...”
Đôi mắt Lam Vong Cơ trợn to hết cỡ, ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa quần áo xộc xệch của hai người, dáng vẻ hoảng loạn chật vật trong mắt Nguỵ Vô Tiện thấy thú vị vô cùng.
Ôm bụng cười một trận đã đời, một bên vất vả lau nước mắt, “Lam nhị công tử ha ha ha ha ha, đừng sợ đừng sợ, ngươi không có bị ta làm ô uế!”
Nhìn y như thế, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, hình tượng băng thanh ngọc khiết, không nhiễm bụi trần bị huỷ đi, phỏng chừng còn nghiêm trọng hơn so với lấy mạng của y.
Nguỵ Vô Tiện cười đủ rồi, liền bắt đầu nghĩ sẵn kịch bản, cẩn thận châm chước lời nói, một bụng tâm tư, xem làm thế nào biến điểm sơ hở này thành lá bài để mặc cả trong tương lai.
Liếc mắt một cái thấy mạt ngạch của mình trong tay hắn, Lam Vong Cơ lập tức liều mạng chạy tới, đoạt lại mạt ngạch, sẵn tiện đá hắn một cái văng ra xa.
Mấy vò Thiên Tử Tiếu rỗng lăn lông lốc trên mặt đất.
Che chỗ đau lăn lộn một cách khoa trương trên mặt đất, khoé mắt ngân ngấn nước, giống như đại cô nương mất trinh sau một đêm, hắn khóc lóc kể lể nói: “Giết người rồi! Đây là muốn giết người rồi! Hàm Quang Quân ngươi là một kẻ phụ tình! Đêm qua phong lưu sung sướng, lúc xuân tiêu một khắc cắn vành tai người ta nói thế nào, lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển, ai ngờ hưởng thụ thân thể người ta xong rồi, một đêm mây mưa qua đi, liền trở mặt không nhận người! Cô Tô Trần Thế Mỹ bạc tình mỏng ý, vong ân phụ nghĩa, bạc tình bạc nghĩa, vắt chanh bỏ vỏ, lòng lang dạ sói!”
Đối với sự vô sỉ của Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ đã thấy qua, nhưng tuy là thế, để bày ra một lời buộc tội than thở khóc lóc, hoàn toàn lật ngược phải trái trắng đen thế này, thế mà chỉ trong nháy mắt đã nghĩ ra, đối với năng khiếu xuất khẩu thành câu, nói dối hết lời này đến lời khác thế này, hẳn là y chưa từng nghe thấy, vô cùng kinh ngạc.
Cho nên sững sờ ngay tại chỗ, đến khi phản ứng lại thì tức giận không nói nên lời, Lam Vong Cơ may mà không biết mắng chửi người khác, hơn nửa ngày mới thốt ra được nửa câu: “Không chút liêm sỉ!”
Nguỵ Vô Tiện thấy y thật sự nổi giận, bất đắc dĩ thu bớt lại một chút, trong nháy mắt lau sạch nước mắt nước mũi vào tay áo, cười hì hì giống như người chẳng bị gì nói: “Ta chỉ là đùa một chút thôi mà... Đùa giỡn á, Lam nhị công tử, có hiểu không?”
Lam Vong Cơ nhìn cái người biến đổi giữa khóc và cười giống như lật mặt này, lại bị kinh ngạc nói không ra lời.
Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy vẻ mặt không thể tin nổi của y, cho rằng y còn đang nghi ngờ mình, vội vàng trấn an nói: “Hàm Quang Quân ngươi yên tâm, ta không thích nam nhân, ta thật sự không làm gì ngươi hết! Không tin ngươi nhìn xem, quần ta vẫn còn mặc đàng hoàng!” Nói rồi, liền vén vạt áo lên, nắm dây lưng quần cho y xem.
Lam Vong Cơ dứt khoát quay đầu đi, rõ ràng cũng không muốn nhìn.
Nguỵ Vô Tiện lật sấp người trên mặt đất, chống khuỷu tay lên nằm thành một tư thế thoải mái, chăm chú nhìn Lam Vong Cơ một hồi.
Lam Vong Cơ hiển nhiên rất phản cảm đối với việc tiếp xúc thân thể, cho dù giữa hai người rõ ràng không xảy ra bất kỳ việc gì, nhưng đối với sự thật cùng Nguỵ Vô Tiện chung chăn chung gối ngủ một đêm vẫn cảm thấy đặc biệt khó có thể chấp nhận.
Nguỵ Vô Tiện nhìn dáng vẻ khó chịu của y, cho rằng có phải y quá ghê tởm đến mức muốn nôn ra hay không, không khỏi vô cùng kinh ngạc, không thể tưởng tượng trên thế gian này còn có một nam tử rụt rè đến cực đoan như vậy, hắn thử lý giải cái người hoàn toàn trái ngược với hắn ở trước mắt này, “Lam nhị công tử, nhìn bộ dáng này của ngươi, chắc chắn ngay từ nhỏ đã ở một mình một phòng, ngủ một mình phải không?”
Lam Vong Cơ ngẩn ra, nhịn không được nhìn hắn một cái: “Chẳng lẽ ngươi không phải?”
Nguỵ Vô Tiện làm ra vẻ suy tư: “Nói chung là vậy, nhưng sau khi uống say thì cũng không biết ha ha ha ha ha“.
Lam Vong Cơ liền quay đầu bỏ đi, giống như là không muốn tiếp tục nói lời vô ích với hắn.
Nguỵ Vô Tiện đứng dậy khỏi mặt đất, đi theo phía sau y: “Đừng đi nha, Lam nhị công tử, ta còn chưa nói xong mà. Ta thấy gian nhà này của ngươi quạnh quẽ, chẳng có tí sinh khí nào, cũng chỉ có sách và...” quét mắt một vòng khắp xung quanh, sau một lúc lâu mới nói tiếp, “... sách. Bình thường ngươi thích làm gì vậy? Nếu ngươi không thích bắt cá bắt gà rừng trộm trứng chim này nọ, ta cũng có thể gãi đúng chỗ ngứa, không phải tự khen, ngoại trừ kiếm thuật ra, kỹ thuật bắn tên của ta cũng là hạng nhất, thế nào, chúng ta có thời gian rảnh cũng có thể luận bàn một chút nha. Ngươi xem, nếu đằng nào chúng ta cũng đến lớp muộn, chi bằng... chúng ta dứt khoát không đi học, đi đến trường bắn thi bắn tên một chút được không?”
Lam Vong Cơ tỏ vẻ quyết định không thèm để ý đến hắn, nhưng Nguỵ Vô Tiện lại chẳng quan tâm vẫn cứ nói chuyện. Vì muốn dùng hành động để bày tỏ ý tứ đóng cửa từ chối tiếp khách, Lam Vong Cơ đi vào phòng trong, đặt tay lên thắt lưng làm ra vẻ muốn cởi ra, chính là muốn ám chỉ hiện giờ y muốn thay quần áo.
Ai ngờ Nguỵ Vô Tiện lại hồn nhiên làm như không nghĩ ra cần phải tránh mặt, đi đến trước mặt, đúng lý hợp tình đứng dựa vào tấm bình phong, đôi mắt cứ tự nhiên nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ đành chậm rãi quay đầu lại, cho hắn một ánh mắt rõ ràng.
Nguỵ Vô Tiện phản ứng lại, giống như bừng tỉnh đại ngộ nói: “Không được nhìn đúng không“. Thong thả ung dung quay người đi, lại tiếp tục lải nhải: “Xem bộ dạng rụt rè này của Lam nhị công tử, thế đã từng xuống nước bơi chưa? Ta với bọn Giang Trừng mỗi ngày ở hồ sen hái đài sen chơi tạt nước, đều là chẳng mặc gì thoải mái vận động, con trai ấy mà, nhìn thêm vài lần cũng chẳng bị thiệt. Ta thấy các con suối trong vùng núi này của các ngươi đều rất cạn, bơi không được, nghe nói dưới chân núi của các ngươi có Thải Y trấn là vùng sông nước? Khi nào rảnh dẫn ta đi chơi đi, ta dạy cho ngươi bơi như thế nào? Nhưng ngươi cũng không thể thẹn thùng như vậy, bởi vì mới học bơi đều phải có người ôm học cách quơ tay đá chân, ôm ôm ấp ấp là không thể tránh khỏi. Buổi sáng ta gối đầu lên ngực ngươi là cảm thấy thể trạng ngươi rất tốt, vùng ngực và bụng đều không có thịt thừa, đường nét cơ bắp rắn chắc cũng rất tốt, học bơi chắc là rất... Ui?!”
Nguỵ Vô Tiện nói được một nửa, đã bị Lam Vong Cơ thay đồ xong túm cổ áo, không nói hai lời, lập tức kéo ra bên ngoài.
“Lam nhị!! Ngươi buông tay ra!! Ngươi muốn làm gì?!”
“Đi từ đường lãnh phạt“.
“Phạt?! Phạt chuyện gì??”
“Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu”
Suốt đoạn đường oa oa hu hu, rồi nào là xin lỗi, rồi nào là xin tha, dùng tình cảm để năn nỉ, dùng lý lẽ để biện luận, không hề có hiệu quả. Kế sách không thành, Nguỵ Vô Tiện lại có ý đồ khóc lóc giãy giụa. Làm sao biết rằng lực tay Lam Vong Cơ lại khoẻ kinh người, tuy Nguỵ Vô Tiện giống như miếng keo da chó dán trên mặt đất, bám vào góc tường, vẫn lột hắn ra mang đi, đối với trình độ lẫn lộn trái phải, buộc tội một cách mặt dày vô sỉ, đao thương bất nhập, dầu muối không ăn của hắn, khiến dọc đường không ít người chú ý đến, nên là kéo Nguỵ Vô Tiện đến trước từ đường của Cô Tô Lam thị.
Sau khi buông Nguỵ Vô Tiện kêu la mãi không ngừng ra, Lam Vong Cơ vén vạt áo, cũng quỳ gối bên cạnh.
Lúc bị thước đánh xuống, Nguỵ Vô Tiện vẫn đang khóc la lên án, “A! Đau!... Ui da! Còn nói đạo lý không hả! Bị Lam nhị công tử nhà các ngươi sau khi uống rượu làm ô uế... A!... Là Nguỵ Vô Tiện ta, ta còn chưa kêu oan... A!... Tại sao còn đánh ta?.... Đau đau đau! Ai da! Đau muốn chết!... Không tin các người nhìn ta đi, nhìn quần áo này của ta, đều tan nát thành... A!... tan nát thành cái gì rồi? Đều là bị Lam Vong Cơ y dùng Tị Trần chém đó!... A!... Không tin ngươi hỏi y!...”
Mọi người nhìn thấy, thật đúng là bị chém đến rách bươm.
Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, nhận ra đúng thật là bút tích của mình, vành tai hơi đỏ lên, nhưng chỉ nói, “Tiếp tục đánh!”
Nguỵ Vô Tiện là loại người gì, Lam Vong Cơ là loại người gì, không cần tốn nhiều lời, trong lòng mọi người đã minh bạch như tuyết trắng, tuy là “chứng cứ” của Nguỵ Vô Tiện vô cùng xác thực, nhưng cũng không có ai tin lời hắn nói.
Lời đồn rằng không biết hắn dùng biện pháp gì ép Lam Vong Cơ uống rượu, ngủ với y một đêm, có lẽ vì để giả bộ làm người lương thiện vô tội, nên đem quần áo mình ra cắt nát một hồi.
Đối với chuyện này, Nguỵ Vô Tiện tỏ vẻ vô tội: “Ta không thích nam nhân!!!”