Từ khi Lam Vong Cơ vì say rượu mà “thất thân” tới nay, liền ra lệnh cho người ra vào sơn môn cần phải lục soát riêng từng người, kiểm tra không có rượu mới cho đi.
Chuyện này làm khổ người nào đó chỉ còn lại vò Thiên Tử Tiếu cuối cùng, đang định làm như thế.
Sáng sớm, lúc Nguỵ Vô Tiện vừa ngáp vừa đi vào Lan Thất, đúng lúc chạm mặt Lam Vong Cơ.
Giống như mấy ngày vừa qua, Lam Vong Cơ chỉ cần nhìn thấy hắn là quay đầu đi ngay, bất kể Nguỵ Vô Tiện trơ mặt chào hỏi y thế nào, y cũng đều như không nghe thấy.
Lớp học chưa bắt đầu, một vòng người vây quanh Mạc Huyền Vũ bàn luận sôi nổi.
“Trên đời lại có linh khí như thế à?”
“Cái gì? Cái gì?” Nguỵ Vô Tiện đi đến tham gia vào đám đông.
“Ngươi nói linh khí này có thể chảy ra nước liên tục không ngừng, không bao giờ hết hả?”
“Tương truyền, dòng nước chảy từ trong linh hồ này rất trong rất tinh khiết, không nhiễm bụi trần“.
* Linh hồ: bình/hũ/ấm linh thiêng
Nguỵ Vô Tiện tiến gần vào, “Thần kỳ như thế? Nhưng... đáng tiếc đáng tiếc...” Lắc lắc đầu.
Mọi người hỏi hắn tại sao đáng tiếc tại sao thở dài.
Nguỵ Vô Tiện nói, “Nguồn nước vô tận, phong nhã thì có phong nhã, hiếm lạ thì có hiếm lạ, nhưng không có tác dụng gì, nếu là nguồn rượu vô tận, chẳng phải là kỳ diệu tốt đẹp biết bao không?”
Lời này vừa nói ra, mọi ngươi sôi nổi vỗ tay đồng ý.
Ở nơi xa Lam Vong Cơ lập tức nhíu mày lại.
Mạc Huyền Vũ nói: “Ánh mắt Nguỵ huynh sâu sắc rất hợp ý ta. Nhưng, theo truyền thuyết nước từ linh hồ này, có tác dụng kỳ diệu, có thể biến cũ thành mới, ngoại trừ cũ đến mục nát, uống vào tinh khiết ngọt ngào, sảng khoái tâm can“.
Nguỵ Vô Tiện ánh mắt sáng ngời, “Ồ? Vậy không biết dùng để ủ rượu thì thế nào nhỉ?”
“Cái này thì không biết“.
Trong lúc Nguỵ Vô Tiện đang suy nghĩ cẩn thận, lại có ngươi hỏi, “Không biết linh khí này do ai chế ra?”
“Tương truyền là một vị tổ tiên Lam thị chế ra, nghe nói người này thanh lãnh thoát tục như tiên giáng trần, dùng thân thể trong sạch, linh hồn trong sạch, để tạo ra linh hồ này“.
Thân thể trong sạch, linh hồn trong sạch? Nguỵ Vô Tiện không khỏi nhìn về hướng người nào đó ở phía sau.
“Ồ? Vậy có lẽ linh khí này ở ngay tại Vân Thâm Bất Tri Xứ?”
“Người ta đồn rằng linh khí này đã biến mất từ nhiều năm trước đây...”
“... Nói đến kỳ quái, tại sao Mạc huynh lại rành rẽ kỳ văn dị sự của Cô Tô Lam thị như thế?”
Nguỵ Vô Tiện nhịn không được gọi Lam Vong Cơ, “Vong Cơ huynh, ngươi có biết linh hồ theo lời kể của Mạc huynh không? Vân Thâm Bất Tri Xứ thật sự có đồ vật vô cùng kỳ diệu như vậy sao?”
Dưới ánh mắt của mọi người Lam Vong Cơ chậm rãi quay đầu lại, sau một hồi lâu trầm tư, nói, “Sách trong tộc xác thật có ghi lại vật ấy“.
Nguỵ Vô Tiện vui mừng nói, “Vậy ngươi có biết ở đâu không?”
“Không biết”
“Hay linh hồ này đã thật sự biến mất?”
“Vậy có thể bị tổ tiên Lam thị giấu trong một mật thất để kho báu nào đó ở Vân Thâm Bất Tri Xứ hay không?”
“Ta có một thắc mắc, ngươi nói xem làm sao để cất giấu linh hồ này, không phải nó sẽ liên tục chảy ra dòng nước trong trẻo sao? Nếu để nó trong sảnh đường, chẳng phải nước sẽ ngập thành hồ à?”
Mọi người cười cái ý tưởng đặc biệt của hắn.
“Nè, các ngươi nói như vậy ta mới nhớ ra, đúng thật khi còn nhỏ từng nghe lão tiên sinh trong tộc kể qua, là có một linh hồ như vậy, nghe nói linh hồ này vẫn luôn trống không, chỉ khi rót nước đầy vào cho nó, có ngọn nguồn rồi, nó mới chảy bất tận“.
Có người lại hỏi, “Ngươi đã nói nó chảy bất tận, vậy lúc nào cái linh hồ đó trống không? Đã biết một khi có nước chảy ra là sẽ chảy mãi, vậy làm thế nào để cho nó trống không?”
“Cái này....”
“Cho nên là cái bình trống rỗng trước, hay là có nước trước?”
“Này không phải là vấn đề con gà đẻ trứng hay trứng nở ra con gà sao?”
Mọi người gặp phải vấn đề khó.
Lại có ai đó nói, “Không chừng có một người vô cùng khát nước, đem nó uống hết không?”
Mọi người cười người đó suy nghĩ quá mức viễn vông.
Nguỵ Vô Tiện thở dài, “Nếu đó là rượu ngon, tốt nhất là Thiên Tử Tiếu, ta đây khẳng định có thể uống hết“.
Mạc Huyền Vũ bỗng nhiên nói, “Nếu như cái bình này không phải cất giấu trong phòng thì sao?”
Mọi người hỏi hắn có ý gì.
“Nếu nước trong linh hồ thực sự chảy không ngừng, vậy tất nhiên không thể giấu trong phòng, mà đặt trên đỉnh núi, làm nguồn nước. Hoặc là... hoặc là giấu bên trong dòng suối, ẩn mình trong đó, lấy nước giấu nước, đương nhiên sẽ không bị phát hiện“.
Nghe vậy, mọi người trầm tư.
Nguỵ Vô Tiện cả kinh nói, “Ngươi là đang nói linh hồ này có thể giấu trong nguồn nước nào đó ở Vân Thâm Bất Tri Xứ?”
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng ngoái đầu nhìn lại.
Mọi người vỗ đùi tỉnh ngộ, đua nhau nói có thể như vậy, đang muốn bàn luận nhiệt tình, thì thấy Lam Khải Nhân đi tới, lập tức ai về chỗ nấy.
Lan Thất lại chìm trong tiếng giảng bài nặng nề dài dòng.
***
Trên lớp, Nguỵ Vô Tiện vì tà thuyết dị giáo về khai quật thi thể thao túng linh hồn bị Lam Khải Nhân đuổi ra ngoài, sung sướng lăn vào một xó xỉnh nào đó, lòng tràn đầy suy nghĩ đi đâu kiếm ra cái linh hồ này.
Ước chừng đến giờ tan học, thấy Lam Vong Cơ đi về phía hắn.
Nguỵ Vô Tiện nhất thời từ trên đầu tường nhảy xuống, phủi bụi ở mông, cười tươi nói, “Thế nào, Vong Cơ huynh, nhớ ta hả?”
Lam Vong Cơ không để ý đến lời nói ngả ngớn của hắn, lạnh lùng nói, “Ta hỏi ngươi, ngươi thực sự đã luyện thành việc sử dụng thuật pháp âm tà sao?”
Nguỵ Vô Tiện cứng họng, “Đâu ra lời này?”
Lam Vong Cơ lộ ra vẻ mặt giận dữ, “Ngày ấy, ngươi chọc ghẹo ta, chẳng lẽ không phải sử dụng tiểu quỷ đem Thiên Tử Tiếu đặt trong phòng ta, còn cưỡng ép chuốc say ta hay sao“.
Nguỵ Vô Tiện nói, “Hả? Việc này thật sự không phải ta làm... Ngươi đừng nhìn ta như vậy. Ta nếu có thể có bản lĩnh kia, còn lẩn quẩn ở đây sao... Không không không, phi phi, ta thật sự không có ý khinh thường Cô Tô Lam thị các ngươi. Ngươi đừng trừng ta, Lam nhị công tử ngươi có biết lúc ngươi trừng người khác rất đáng sợ không. Chỉ muốn nói là, ta không có bản lĩnh này“.
Lam Vong Cơ hồ nghi nói, “Không phải ngươi, chẳng lẽ còn có người khác? Không có người khác, chẳng lẽ còn có thể là tiểu quỷ tự tung tự tác hay sao?”
Nguỵ Vô Tiện khẽ đảo tròng mắt, “Chuyện này ta cũng vẫn luôn suy nghĩ... Ta nghĩ, Lam nhị công tử, ngươi ngẫm lại xem có phải tại ngươi cả ngày trưng cái bản mặt này, vô tình đắc tội với tiểu quỷ sau núi nhà ngươi, khiến cả đám chúng nó kéo đến chọc ghẹo ngươi hay không?”
Lam Vong Cơ bực mình nói: “Hoang đường!”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Hoặc là... hoặc là thần rượu trong núi thấy ngươi gây khó dễ cho ta khắp nơi, không cho ta uống rượu, vì ta mà chống lại sự bất công, lại thấy ngươi làm vỡ một vò Thiên Tử Tiếu, cảm thấy phí phạm của trời, cho nên quyết định tới trừng trị ngươi một phen?”
Lam Vong Cơ nói: “Hoang đường! Trên đời làm gì có thần rượu!”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Vậy thì là... tửu quỷ? Có thể nào là, là một tổ tiên Lam gia thích rượu hay không?”
Lam Vong Cơ tức giận đến phát run: “Nguỵ, Vô, Tiện! Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu! Ngươi dám can đảm xúc phạm tổ tiên Lam thị ta!”
Nguỵ Vô Tiện khiếu nại nói: “Ủa, Lam nhị công tử, chính là ngươi hỏi ta một câu hỏi, ta đưa ra nhiều đáp án như vậy ngươi đều không thích, vậy ngươi tự mình nghĩ đi“.
Sau đó hai người trầm mặc một lúc lâu.
Nguỵ Vô Tiện quan sát vẻ mặt Lam Vong Cơ, thử hỏi dò: “Chuyện hôm đó, ngươi còn giận ta?”
Lam Vong Cơ dùng ánh mắt để trả lời câu hỏi này.
Nguỵ Vô Tiện cười hắc hắc nói: “Lam nhị công tử, làm gì có quân tử cả ngày ghim mối thù đã cách đêm, còn không phải chỉ là uống miếng rượu, ngủ một giấc, chuyện này mà cũng bực đến mấy ngày? Không bằng như vầy, hôm nào đó ngươi cũng tới phòng của ta, ngươi muốn làm gì thì làm đó, ta tuyệt đối không phản đối, chúng ta coi như huề nhau được chưa?”
Lời nói nghe như câu nào cũng hợp lý, nhưng thật ra vô cùng ngả ngớn, giữa những lời này, Lam Vong Cơ cảm thấy chính mình lại bị trêu đùa một phen, quyết định đời này không bao giờ để ý đến người này nữa, đang định phất tay áo bỏ đi.
Nhưng đúng lúc này, một con tiểu quỷ ôm một vò Thiên Tử Tiếu xẹt qua bên cạnh người bọn hắn.
Hai người sững sốt ngay tại chỗ, sau đó liếc nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, đồng thời xoay người đuổi theo.