Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 82: Chương 82: Chương 72




Từ sau khi rời khỏi chỗ hai tên quỷ sai kia, suốt cả đoạn đường, Lam Vong Cơ như là hoàn toàn không muốn phản ứng lại Nguỵ Vô Tiện. Bất kể Nguỵ Vô Tiện chọc cho y nói chuyện thế nào, y vẫn là rũ mắt xuống, chỉ yên lặng nghe, không nói một câu. Thỉnh thoảng có phản ứng, bỗng nhiên quét mắt liếc hắn một cái, giống như bị một thứ gì đó góc cạnh sắc nhọn đâm vào, ánh mắt đau đớn, lại lập tức thu mắt về. Nguỵ Vô Tiện nhịn không được sờ lên mặt mình, trên mặt mình chắc hẳn là không mọc lên một cái mụn nhọt đáng sợ nào đâu nhỉ. Lam Vong Cơ hậm hực buồn rầu, không đành lòng nhìn lại hắn.

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy mình vô cớ bị oan uổng không rõ ràng, liền chụp lấy Lam Vong Cơ hỏi, nhưng hỏi đến sốt ruột, Lam Vong Cơ cũng chỉ trả lời vài ba câu, lời ở đây mà ý ở kia, tránh nặng tìm nhẹ. Sau đó, dứt khoát tập trung lên đường, ngự kiếm bay lên, giữa lưng chừng trời đầy mây đen, sấm chớp đùng đùng, một bộ áo trắng bay phần phật, không vương vấn gì bay đi xa. Bọn tiểu bối cũng không rõ nội tình, một đoàn người gia tăng tốc độ, lật đật gấp gáp đuổi theo phía sau.

Nguỵ Vô Tiện trong thân thể Mạc Huyền Vũ này đả toạ tu luyện được một thời gian ngắn, tuy còn lâu mới có thể kết đan, nhưng tu vi rốt cuộc cũng có tăng một chút, dần dần cũng có thể ngự kiếm. Nhưng tốc độ kém xa so với mọi người của Lam thị, tuột lại tít ở phía sau, lại gặp thời tiết mưa dầm ở đây, sương mù dày đặc, gió bấc từng trận, thổi trúng thân hình hắn nghiêng ngả, vội vàng ngưng khí tụ lực, mới không rớt khỏi Tuỳ Tiện. Thắt chặt trái tim nhìn xuống lớp mây mù cuồn cuộn bên dưới, toát ra một thân mồ hôi lạnh, từ đây mà té xuống, xác định chắc chắn là tan xương nhát thịt, chết không toàn thây.

Lam Tư Truy đi theo bên cạnh hắn để chăm sóc, Nguỵ Vô Tiện hỏi cậu tình huống của Lam Vong Cơ, cậu cũng im lặng không nói, vẻ mặt một lời khó nói hết mà nhìn hắn. Nguỵ Vô Tiện trong lòng hiểu rõ Lam Tư Truy khẳng định là được Lam Vong Cơ phái đến che chở cho hắn, sẽ không bao giờ để hắn một mình lung lay nghiêng ngả, tự mình phi hành. Người này, rõ ràng trong lòng thật sự nhớ mình, nhưng khuôn mặt lại càng thêm lạnh lùng, biến mất tăm mất tích ở phía trước, cũng không biết ăn nhầm thứ gì rồi.

Đợi đến khi hai chân rốt cuộc chạm xuống đất, cả người Nguỵ Vô Tiện đều mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần, mới thở đều lại được, ngước mắt đã nhìn thấy Lam Vong Cơ từ xa đi lại, trong ánh mắt một tia lo âu, hiển nhiên là đã sớm đến đây, chờ được một lúc, trông mòn con mắt, rốt cuộc mới thấy được bóng dáng hai người. Nguỵ Vô Tiện trong ngực ấm áp, bất chấp thân thể rã rời, cười hì hì chào đón, ai ngờ Lam Vong Cơ thấy hắn không việc gì, ánh mắt chẳng mấy chốc đã dời đi, ống tay áo dài vung lên, chắp tay sau lưng đi mất.

Nguỵ Vô Tiện nhận được một gương mặt lạnh, mếu máo, im lặng mang mặt nạ lên.

Đoàn người đi đến chân núi Bách Phượng Sơn. Còn chưa nhìn thấy người của Kim thị, đã thấy Lam Hi Thần như làn gió xuân, mỉm cười đến đón.

Thấy Lam Vong Cơ, kéo cánh tay y, từ trên xuống dưới xem xét một phen. Lúc trước Lam Hi Thần và y từ biệt, chính là lúc đệ tử môn hạ đến đưa tin, mang theo tin tức Nguỵ Vô Tiện bỏ mạng. Phản ứng của Lam Vong Cơ lúc ấy, cả đời Lam Hi Thần đều không thể nào quên, nhìn bóng dáng đệ đệ vội vã rời đi ở cửa sơn môn, mơ hồ dâng lên một dự cảm không rõ ràng, nếu tin tức là thực sự chính xác, y không thể đem Nguỵ Vô Tiện còn sống mang về, thì đệ đệ này, có lẽ sẽ vĩnh viễn không về được nữa.

Sau đó, Lam Hi Thần cứ cách ngày lại phải gửi một phong thư cho Lam Vong Cơ, cũng đứt quãng mà thu được hồi âm của Lam Vong Cơ. Hồi đầu, ngay cả chữ viết đều là nhoè nhoẹt run rẩy, vết mực như nước mắt, loang ra cả một mảng tâm tư hoảng hốt đau khổ. Bỗng nhiên có một ngày, những chữ viết này trở nên rồng bay phượng múa, đoan chính quy phạm ngày xưa mất hết, tuy từ ngữ ít ỏi, nhưng niềm vui mừng không thể đè nén xuất hiện sống động trên trang giấy, cách núi sông ngàn dặm, trang giấy mỏng manh kia, dường như mang một sinh mệnh tràn đầy và năng động trở lại. Nhưng sau đó, tin tức lại trở nên lửng lơ bất định, mưa nắng thất thường, khi thì ngắn ngủi, khi thì dài dòng, lúc lên lúc xuống, mỗi lần đọc xong đều khiến hắn (Lam Hi Thần) hãi hùng khiếp vía một phen. Nhưng bất kể thế nào, hắn biết, chỉ cần người kia còn sống, là đủ để trái tim của đệ đệ này của hắn, có thể đập được, tuy là lúc mạnh lúc yếu, khi nhanh khi chậm, giống như triệu chứng tim loạn nhịp, nhưng chỉ cần còn đập sống động, là tốt rồi.

“Nguỵ công tử đâu?” Lam Hi Thần nói chuyện với Lam Vong Cơ một lát, thấy y bình yên vô sự, trên người lập tức thả lỏng, nhìn đi nhìn lại, nhưng không thấy được người kia như dự đoán, nhìn kỹ vẻ mặt Lam Vong Cơ, lại bắt đầu lo lắng.

“Trạch Vu Quân! Ta đây, ta đây!” Nguỵ Vô Tiện nghe thấy tiếng gọi hắn, giơ tay lên, đi tới phía trước, lật mặt nạ, bị Lam Hi Thần coi như một nửa đệ đệ mà lôi kéo một phen.

Nguỵ Vô Tiện thụ sủng nhược kinh, ở bên cạnh cười toe toét, tiếp nhận sự quan tâm yêu thương bất ngờ, sau một lúc lâu không hiểu gì, ánh mắt bay về phía Lam Vong Cơ. Chân mày Lam Vong Cơ nhếch lên, gương mặt phủ một tầng sương giá.

Lam Hi Thần thấy bầu không khí giữa hai người quỷ dị, đang định dò hỏi, thì người Lan Lăng Kim thị ở xa xa đến nghênh đón, ánh nắng mặt trời giữa trưa rực rỡ chiếu lên hoa văn Kim Tinh Tuyết Lãng, sáng lấp lánh. Thấy thế, Nguỵ Vô Tiện vội vàng đeo mặt nạ lên.

Người đến đúng là Kim Quang Dao, hàn huyên vài lời với Lam Vong Cơ, ánh mắt dừng trên người Nguỵ Vô Tiện che mặt ẩn mình ở bên cạnh, đánh giá một lát, vẫn chưa nói gì.

Bên cạnh Kim Quang Dao là một vị nam tử cũng mặc giáo phục Kim thị, nhưng hiển nhiên phục sức trên người không cùng cấp bậc với Kim Quang Dao, cực kỳ mộc mạc và đơn giản, trên vạt áo và giày còn dính không ít bùn dơ, làm như chạy vội từ trong núi đến. Cũng không có bội kiếm, trên lưng đeo một cây cung dài bằng gỗ tử sam hoành tráng, một túi đựng mũi tên bằng da cá mập chằng chịt dấu vết chiến đấu, bên trong chứa mấy chục mũi tên lông vũ. Nguỵ Vô Tiện am hiểu kỹ thuật bắn cung, đối với cung tên cũng có thể nhìn ra một vài cách thức, nhìn vài lần đã phát hiện cây cung này không tầm thường.

Cuộc đi săn còn vài ngày nữa mới bắt đầu, Kim Quang Dao bố trí cho khách khứa nghỉ ngơi trong một trạch phủ thuộc chi thứ của Kim thị ở dưới chân núi Bách Phượng Sơn, vị nam tử đó là gia chủ của chỗ này, tên là Kim Tử Duyên.

Chi thứ này của Kim thị tại Bách Phượng Sơn am hiểu sử dụng cung, bình thường sống nhờ vào việc săn thú, bôn ba giữa núi rừng, gia phong duy trì từ thời kỳ đầu, cực kỳ đơn giản, không hợp với tác phong xa hoa lãng phí của dòng chính tại Lan Lăng, xem như là một nhánh khác thường trong Kim thị.

Kim Tử Duyên mặc áo khoác nhẹ tay áo bó, trông tuấn tú cao ráo, đứng trong gió, khí phách anh hùng, tuổi rất trẻ, xấp xỉ cỡ lứa Nguỵ Vô Tiện, nói chuyện sang sảng ngay thẳng, không hề giả tạo. Sau vài lời chào đón ngắn gọn, liền dẫn bọn họ vào dự yến tiệc.

Yến tiệc do Kim Quang Dao xử lý, trước mắt chỉ có người của vài thế gia tới, mọi người lục tục rải rác ngồi xuống, nhưng các món ăn trong bữa tiệc đều khá là xứng đáng, trong đó có nhiều món ăn đặc sản hoang dã vùng Bách Phượng Sơn, rõ ràng là vừa mới săn được, chất lượng thịt non mềm, nhai vào miệng ngọt ngào và thơm thuần khiết.

Nguỵ Vô Tiện thời gian vừa rồi chạy ngược chạy xuôi, không quan tâm đến cái bụng của mình, ngoại trừ lần đó Lam Vong Cơ bất ngờ xuống bếp, cũng chưa được ăn qua món gì ngon. Cả một bàn ăn này hắn nhìn đến chảy nước miếng dài ba thước. Vị trí của hắn sắp xếp bên cạnh Lam Vong Cơ, tuy là phải nhìn một gương mặt lạnh lùng ăn cơm, nhưng cũng không ngăn được hắn nằm dài trên bàn ăn một trận, mấy chén rượu nóng vào bụng, sung sướng tựa thần tiên.

Hơi ngà ngà say, mắt liếc qua nhìn, ngay cả bộ dạng góc cạnh bén nhọn, lạnh buốt kia của Lam Vong Cơ, thoạt nhìn cũng thuận mắt hơn nhiều, cầm chén rượu, tựa như gặp một cơn gió ngả người sang, ghé lỗ tai nói: “Lam Trạm, tuy rằng hai ngày nay không hiểu tại sao ngươi giận ta, nhưng chúng ta tới đây là để làm chuyện nghiêm túc, ân oán cá nhân tạm thời bỏ xuống, dù sao chúng ta cũng phải cùng nhau điều tra đúng không? Ngọn núi nơi đây rộng lớn như vậy, cái cây Giao Hoạn vô cùng kỳ diệu kia cũng không biết mọc ở chỗ nào, mà chuyện này dính tới bí mật của gia đình Kim thị, cũng không tiện mở miệng hỏi, hay là, buổi chiều chúng ta...”

Lam Vong Cơ cũng không ngẩng đầu lên ném ra một câu: “Ăn không nói“.

Nguỵ Vô Tiện nghẹn lại, trừng mắt nhìn y một lát, nâng khuỷu tay lên, tức giận ngửa đầu uống cạn, nhân tiện gắp một cái đùi gà ở trên bàn thức ăn của Lam Vong Cơ, hung dữ gặm lấy. Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, vẫn không nói một tiếng, nâng chén uống một hơi cạn sạch.

Nguỵ Vô Tiện ăn gần như xong, đi vệ sinh một cái, trở về thì chỉ còn cái bàn trống không, Lam Vong Cơ không biết đi đâu rồi. Đi dạo xung quanh một vòng, thế mà cũng không tìm thấy, thầm nghĩ, Lam Trạm này, khẳng định là trốn tránh ta, rốt cuộc ta đã giở trò gì chọc đến y? Hai ngày nay ta an phận thủ thường như vậy, rõ ràng cái gì cũng không làm nha?.... Tên nhóc Lam Trạm này, tháng nào cũng có mấy ngày tính tình cực kỳ kém như vậy, kiểu gì nhìn ta cũng không vừa mắt, cô nương người ta cũng không khó hầu hạ như thế...

Bàn tay thò vào luống hoa, ngắt mấy bông hoa mẫu đơn trắng, từng cánh hoa mẫu đơn trắng giống như làn da trắng nõn, dĩ nhiên do Kim thị tỉ mỉ chăm sóc, trong lòng hắn buồn bực, không thèm nghĩ ngợi gì, ra tay tàn phá một cách tàn nhẫn.

Vặt được nửa chừng, đúng lúc Kim Tử Duyên từ trong bữa tiệc đi ra, liền trông thấy hắn đứng giữa một đống thi thể cánh hoa.

Nguỵ Vô Tiện vừa đối diện với y, vội vàng ném đoá hoa đi, xấu hổ cười cười.

Kim Tử Duyên cũng không để ý, tiến đến chắp tay chào hỏi: “Không biết công tử xưng hô như thế nào?”

Đầu óc Nguỵ Vô Tiện đột nhiên biến chuyển một phen: “Ta... họ... Ưng!”

Ngay sau đó hai người bắt chuyện lên, không ngờ sở thích hợp nhau, trò chuyện với nhau thật vui vẻ, nghe nói tài bắn cung của Nguỵ Vô Tiện khá giỏi, liền mời hắn đến trường bắn luận bàn một chút. Bắn hơn nửa canh giờ, hai người xấp xỉ như nhau, giao lưu tâm đắc với nhau, vô cùng tận hứng.

Lúc quay trở về, Nguỵ Vô Tiện sờ lên cây cung bằng gỗ tử sam mà Kim Tử Duyên cho hắn mượn, nói: “Tử Duyên huynh mang cây cung này thật sự là thượng phẩm, không biết là tác phẩm của vị sư phụ làm cung nào?”

Kim Tử Duyên hơi hơi mỉm cười: “Cung tên của ta đều do chính mình làm“.

Nguỵ Vô Tiện khen ngợi nói: “Có bột mới gột nên hồ. Ưng mỗ chỉ biết mài kiếm giương cung làm vũ khí sắc bén, mà Tử Duyên huynh lại tự mình chế tạo vũ khí, tài bắn cung của chúng ta tuy không so được cao thấp, nhưng ở điểm này, Ưng mỗ nhận thua“.

Kim Tử Duyên nói: “Ưng huynh hà tất phải khiêm tốn, huống hồ, kỹ thuật chế tạo cung, được truyền qua nhiều thế hệ trong tộc của ta, thân là gia chủ, không dám vứt bỏ, thân là thợ săn, lấy đó kiếm ăn, càng không thể bỏ bê hơn“.

Lời này đúng với sở thích của hắn, Nguỵ Vô Tiện lập tức dừng chân, khen hay và nói: “Hay cho câu thân là thợ săn! Tử Duyên huynh quả nhiên là lấy núi rừng làm nhà, tương tự với Liên Hoa Ổ của chúng ta, Liên Hoa Ổ xây dựng cạnh sông hồ, suốt ngày sống dựa vào cây sen, thậm chí ở nhà của chúng ta, ta còn dùng sương trên cây sen để ủ rượu. Ta thấy, niềm vui trèo đèo lội suối đó, so với đả toạ luyện công, tìm tiên vấn đạo không hề thua kém gì“.

Kim Tử Duyên kinh ngạc nói: “Ưng huynh ở tại Vân Mộng Liên Hoa Ổ, chính là khách khanh của Vân Mộng Giang thị sao?”

Nguỵ Vô Tiện vỗ vỗ đầu, há hốc miệng, thiếu chút nữa tiết lộ thân phận, vội vàng cười ha ha, lung tung tìm cách ứng phó qua loa.

Kim Tử Duyên thấy hắn không muốn nói chuyện, cũng không miễn cưỡng, ngược lại nói: “Ưng huynh có hứng thú đến xem xưởng chế tạo cung tên của ta không?”

Xưởng nằm trong một mảnh rừng phong tươi tốt, bầu trời trong vắt, những bóng râm dày đặc chiếu xuống những đốm sáng lốm đốm, giày đạp lên đám lá vàng rụng đầy đất, phát ra âm thanh lạo xạo rõ ràng.

Một bóng mờ đột nhiên che tầm mắt, Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu lên thì thấy, là một con chim ưng thân hình vạm vỡ lướt qua bầu trời. Con chim ưng đó bay vút lên không, thích chí bay lượn, rồi xoay tròn lượn xuống, nhẹ mổ vào ngọn cây, ngậm lên một con sóc kêu chít chít loạn xạ.

Bỗng nhiên, Kim Tử Huyên huýt một tiếng sáo dài dưới đáy lưỡi, con chim ưng đó nghe thấy, há mỏ ra, ném con sóc xuống, xuyên qua rừng cây, bay nhào đến người y, móng vuốt cứng chắc móc lên cánh tay có bảo vệ của y, thu hai cánh lại, thân mật mổ mấy cái bên tai y. Thân hình con chim ưng này to khoẻ, cao khoảng chừng một cánh tay, lông cánh đầy đủ, màu lông tươi sáng.

Nguỵ Vô Tiện kinh hỉ nói: “Tử Duyên huynh, đây là ngươi nuôi ư?” Nhìn bộ lông chim mềm mại kia, một bàn tay ngo ngoe rục rịch. Kim Tử Duyên huýt sáo mấy tiếng vừa xong, chim ưng kia lại cọ cọ vào y, y nháy mắt, ra hiệu cho Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện mới dám đưa tay tới. Con chim ưng rất là nghe lời, mặc cho hắn vỗ về chơi đùa, Nguỵ Vô Tiện sờ soạng một hồi, cảm thấy mỹ mãn.

Kim Tử Duyên nói: “Bình thường nó hỗ trợ ta săn thú, hơn nữa lông của nó có thể dùng để làm mũi tên lông vũ“.

Nguỵ Vô Tiện hiếu kỳ hỏi: “Mũi tên lông vũ? Không biết mũi tên lông vũ có gì đáng chú ý?”

Kim Tử Duyên nói: “Mũi tên lông vũ dùng lông đại bàng là tốt nhất, chim ưng là thứ hai, diều hâu cũng là thứ hai. Đại bàng đa số sống ở phía bắc và phía tây, chỗ này của chúng ta hiếm thấy, lông chim ưng, chim nhạn, thiên nga, cú mèo đều có dùng để làm mũi tên lông vũ“.

Nguỵ Vô Tiện tuy từng có nghiên cứu đối với cung tên, nhưng nói cho cùng chỉ giới hạn ở da lông, hắn theo Kim Tử Duyên đi vào xưởng, Kim Tử Duyên giảng giải cho hắn những điều cơ bản trong việc chế tạo cung tên, sau đó cho hắn xem đầu mũi tên mấy hôm nay y mài giũa. Đầu mũi tên có hơn chục loại, bắn người, bắn ngựa, bắn các loại động vật nhỏ, mỗi thứ đều khác nhau, bắn người lại chia thành xuyên áo giáp, xuyên vải, tầm mắt Nguỵ Vô Tiện được mở rộng, nghe đến mê mẩn.

Kim Tử Duyên thấy hắn mười phần hứng thú, nên tự tay làm vài mũi tên cho hắn xem, trước khi rời đi, tâm huyết dâng trào nói: “Nếu Ưng huynh có hứng thú, sáng sớm mai chúng ta có thể lên núi, cùng nhau bắn một ít chim muông hoang dã, đúng lúc ta cần mũi tên lông vũ, phần còn lại nướng ăn tại chỗ, tươi ngon hơn trong bữa yến tiệc rất nhiều!”

Nguỵ Vô Tiện vô cùng mừng rỡ, đồng ý ngay. Ra khỏi xưởng, thấy sắc trời đã tối, mới biết ở cùng người ta lâu như vậy.

Kim Tử Duyên dứt khoát đưa Nguỵ Vô Tiện đến chỗ tiệc, hai người ngồi cạnh nhau, uống rượu và trò chuyện vui vẻ.

Trên bàn tiệc, Lam Vong Cơ đang thấp giọng nói gì đó với Lam Hi Thần, nghe thấy một trận cười sang sảng vang lên ở phía đối diện, ngước mắt lên nhìn, thì thấy Nguỵ Vô Tiện và Kim Tử Duyên nói nói cười cười. Lam Hi Thần theo ánh mắt của y nhìn qua, thấy sắc mặt Lam Vong Cơ càng thêm tăm tối, nhịn không được khẽ cười, lại lắc lắc đầu. Hắn biết hai người đang cãi nhau, Lam Vong Cơ tuy cả ngày không ở bên cạnh Nguỵ Vô Tiện, nhưng khi nói chuyện với ca ca hắn đây, rõ ràng là lo ra, trong lòng không tập trung. Về phần rốt cuộc tại sao bất hoà, Lam Vong Cơ không nói, thì hắn cũng không hỏi, chỉ âm thầm sốt ruột thay cho đệ đệ khẩu thị tâm phi này.

Bữa cơm này, Lam Vong Cơ thất thần, ăn chẳng biết mùi vị gì, ánh mắt thỉnh thoảng bay qua. Nguỵ Vô Tiện lại hoàn toàn không chú ý đến y, Kim Tử Duyên hình như cũng là một người giỏi uống rượu, hai người uống mấy vò to, hắn không ngừng kêu thị nữ bên cạnh châm thêm rượu.

Yến tiệc kết thúc, hai người hứng thú quá mức, vỗ bàn đứng lên, làm như mời nhau đi đâu đó, Nguỵ Vô Tiện nhấc chân đi theo Kim Tử Duyên rồi. Lam Vong Cơ không nói tiếng nào, uống ừng ực mấy ngụm trà nguội, cầm Tị Trần, một mình đi về phòng.

Kim Tử Duyên dẫn Nguỵ Vô Tiện đến hầm rượu nhà mình, múc mấy vò rượu tự mình ủ lâu năm, tiếp tục cùng uống với hắn. Hai người ở chân núi đi dạo một chút, nói chuyện tán gẫu một phen. Cho đến khi qua giờ hợi, Nguỵ Vô Tiện mới nói lời từ biệt với y, lắc lư lảo đảo trở về.

Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ, Lam Hi Thần được phân đến ở chung trong một tiểu viện, mỗi người một phòng. Lúc nhấc chân rảo bước vào sân, trên tay Nguỵ Vô Tiện còn cầm một vò rượu, thỉnh thoảng tu mấy ngụm, một bộ dáng vẻ nhởn nhơ tự đắc, nhưng vẫn chơi chưa đã. Khi đi ngang qua phòng Lam Vong Cơ, đèn trong phòng y còn sáng. Mới đi vài bước, cánh cửa kẽo kẹt vang lên, dưới ánh trăng thanh lãnh, sắc mặt Lam Vong Cơ càng thêm thanh lãnh, “Ngươi... đã đi đâu?”

Khoé mắt Nguỵ Vô Tiện nhếch lên, liếc y một cái, trong lòng còn giận y vứt bỏ mình trong bữa tiệc, bầu rượu đưa tới bên miệng, chậm rì rì rót một ngụm, đưa tay quẹt khoé miệng, nói: “Ngươi quản không được“.

Dưới ánh trăng im lặng một trận, cửa phòng Lam Vong Cơ lại đóng lại.

Nguỵ Vô Tiện hừ lạnh một tiếng, cũng đi về phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.