Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 83: Chương 83: Chương 73




Sáng sớm hôm sau, Lam Vong Cơ ngồi ở sảnh ngoài với cánh cửa mở rộng, nhắm mắt đả toạ.

Chẳng bao lâu, một loạt tiếng bước chân truyền đến, Kim Tử Duyên mang giày nhẹ mặc áo tay bó, một thân ăn mặc trang phục đi săn ôm sát và rắn rỏi, trên lưng vẫn đeo trường cung và túi tên, bên hông mang một cây rựa, vừa vào sân, lập tức đi về hướng phòng của Nguỵ Vô Tiện.

Gõ cửa nửa ngày, Nguỵ Vô Tiện quần áo không chỉnh tề, còn buồn ngủ ra mở cửa, “Tử Duyên huynh!... Xin lỗi, xin lỗi! Ta lại không dậy nổi nữa rồi, ngươi đợi một chút, ta sẽ thay quần áo đi ngay!”

Kim Tử Duyên đứng trong sân, quay đầu liền thấy Lam Vong Cơ ở xa xa nhìn chằm chằm sang bên này, “Hôm nay hẹn Ưng huynh lên núi săn thú, Lam nhị công tử muốn đi cùng không?”

Lam Vong Cơ ngập ngừng một lát, đang định nói gì đó, Nguỵ Vô Tiện đã nhấc bước chạy đến bên cạnh Kim Tử Duyên, nhìn lướt qua Lam Vong Cơ, bĩu môi nói: “Lam nhị công tử rất bận, làm gì có thời gian cùng chúng ta du sơn ngoạn thuỷ“. Dứt lời, kéo Kim Tử Duyên, hứng thú bừng bừng hăm hở giao lưu, nhanh chóng đi mất.

Lúc Nguỵ Vô Tiện rời giường mở cửa là không mang mặt nạ, khi mặc quần áo mới sực nhớ ra, nhưng nếu đã lộ chân dung rồi, lại mang mặt nạ lên thì không khỏi xa lạ, hơn nữa Kim Tử Duyên cũng chưa từng gặp Mạc Huyền Vũ, đương nhiên không nhận ra, vì vậy dứt khoát khỏi mang, chỉ cất trong ngực áo.

“Trang phục này của Tử Duyên huynh thật tuyệt vời, nhìn rất ra dáng! Trang phục của ta không ổn, ngươi nói xem có cần bó chân gì đó không?”

“Không sao, ta là quanh năm quen vậy rồi, tiện cho việc lên núi mở đường, ngươi cứ đi theo ta là được“.

“Tử Duyên huynh, ngươi nhìn xem ta mang cây cung này, cũng là gỗ tử sam, có phải không tệ hay không? Đêm qua mới nhớ ra ta cũng có cung, lâu rồi không dùng, cả đêm qua tra dầu và xem lại dây cung, ngươi nhìn thử xem thế nào? Có thể tạm dùng được không?”

Lam Vong Cơ đứng trước cửa, ở xa xa nhìn hai người rời đi, bàn tay đặt trên cánh cửa bất giác dùng sức, lớp giấy trên song cửa sổ bị chọc thủng mấy lỗ ngón tay, y chợt hoàn hồn lại, ngượng ngùng thu tay về. Ánh mắt vừa bay ra, lại dừng trên hai thân ảnh đang dần dần đi xa kia, ngón tay túm chặt ống tay áo một lát, làm như hạ quyết tâm làm gì đó, về phòng cầm Tị Trần, cũng đi ra ngoài.

Núi rừng vào sáng sớm, sương mù chưa tan hết, nắng sớm xuyên qua ngọn cây, đậm nhạt không đều, gió nhẹ hiu hiu, thổi trúng người vô cùng dễ chịu.

Kim Tử Duyên không đi con đường chính, gạt cây cỏ cành lá mọc dại ở bên cạnh, đi theo con đường mòn, dẫn Nguỵ Vô Tiện đi vào nơi sâu thẳm và âm u.

Đi chưa được mấy bước, Kim Tử Duyên bỗng nhiên dừng lại, nhìn xung quanh bốn phía một lát, vẻ mặt đề phòng nói: “Có người đi theo chúng ta“.

Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc: “Ai?”

Kim Tử Duyên nói: “Không biết, bước chân rất nhẹ, nếu không phải ta đã quen đi đường núi một mình, hiểu biết cảnh vật xung quanh, thì sợ là rất khó phát hiện ra“.

Nguỵ Vô Tiện sờ sờ mũi, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cười nói: “Ta biết là ai“. Ghé vào tai Kim Tử Duyên ở bên cạnh nói nhỏ, “Nhất định là Lam Trạm, muốn cùng chúng ta đi chơi, nhưng phải giữ mặt mũi, cho nên lặng lẽ đi theo phía sau“.

Kim Tử Duyên khó hiểu: “Lam nhị công tử tại sao không trực tiếp nói rõ, chúng ta có thể đi cùng nhau“.

Nguỵ Vô Tiện xua xua tay, kinh nghiệm đầy mình nói: “Tính tình này của y ấy mà, Tử Duyên huynh không hiểu đâu... Đừng nhìn bề ngoài y tỏ ra thanh lãnh cao ngạo, thế nhưng tâm tư chôn giấu rất nhiều, rất là biệt nữu, càng muốn nói gì thì lại càng kềm nén, càng mong muốn điều gì thì càng không nói cho ngươi hay. Hai hôm nay cãi nhau với ta, không muốn ở cùng với ta, nhưng cách xa ra, thì trong lòng lại nhớ ta, cố tình không muốn mất mặt hoà hảo với ta, cũng chỉ có thể như vậy. Tử Duyên huynh, chúng ta cũng đừng vạch trần y, cứ để y đi theo, đỡ cho y phải mất thể diện, lại giận dỗi ta“. Đoạn đối thoại này Nguỵ Vô Tiện cố ý đè thấp giọng, nói thì thào khe khẽ, chính là vì không muốn Lam Vong Cơ nghe được.

Kim Tử Duyên nhoẻn miệng cười nói: “Nghe Ưng huynh nói, như thể các ngươi không phải là bạn bè, mà giống như tiểu tình lữ cãi nhau hơn“.

Nguỵ Vô Tiện đột nhiên sặc một cái, “.... Giống, giống cái gì??” Đầu lưỡi làm như bị thắt nút, thật sự là không thể duỗi thẳng được.

Kim Tử Duyên thấy hắn quẫn bách, cười sang sảng một trận to, làm mấy con vật nhỏ trên mặt đất giật mình chạy trốn khắp nơi.

Đi một hồi, tiếng chim hót càng lúc càng nhiều hơn, vòng quanh lẩn quẩn, như ở phía sau đầu. Nguỵ Vô Tiện ngửa cổ ngóng nhìn ra khắp xung quanh. Những mầm cây xanh non mang sương sớm, những chú chim có bộ lông sặc sỡ, sôi nổi nhảy nhót, cực kỳ lanh lẹ đáng yêu.

Nguỵ Vô Tiện kinh hỉ nói: “Ta chưa bao giờ gặp qua con chim nhỏ như vậy!” Nhưng ngay sau đó lại rầu rĩ, “Nếu nướng những con chim nhỏ này để ăn, có phải hơi tàn nhẫn một chút không?”

Kim Tử Duyên cười nói: “Ta cũng đâu có kêu ngươi ăn mấy con chim này, chỉ là tiện đường dẫn ngươi đi xem thôi“.

Nhắc tới chuyện này, Nguỵ Vô Tiện mới nhớ ra chưa ăn bữa sáng, xoa xoa bụng nói: “Ta nhớ tới món chim sẻ hầm, hoặc là chim cút hầm cũng được, dùng tương và rượu ngọt nấu thật chín nhừ, ngay cả xương cũng mềm rục, ăn vào rất thơm“.

Kim Tử Duyên nghe thấy bụng hắn kêu ục ục, móc trong ngực áo ra một bao giấy dầu đựng bánh nướng, đưa qua.

Nguỵ Vô Tiện cảm động một trận, vừa ăn ngấu nghiến, vừa lúng búng nói: “Tử Duyên huynh thật sự quá chu đáo“.

Kim Tử Duyên nói: “Ta quen lên núi vào sáng sớm, không kịp ăn sáng, trên người mang phòng hờ một ít đồ ăn. Lên tới chỗ núi non thoáng đãng, ăn đồ ăn cũng có cảm giác khác, so với yến tiệc ràng buộc kia tốt hơn nhiều“.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Tử Duyên huynh thật sự không giống với người trong thế gia, đặc biệt không giống Lan Lăng Kim thị... A, xin lỗi, xin lỗi, ta không có ý gì khác“.

Kim Tử Duyên nói: “Không sao, nhánh bên này của chúng ta đúng thật là có tác phong khác với Lan Lăng bên kia“.

Hai người đi trong rừng rậm một lát, trò chuyện đủ các loại chuyện bát quái của Kim thị. Nguỵ Vô Tiện chợt nảy ra ý tưởng, Kim Tử Duyên tốt như vậy, hiện giờ lại quen thân với chúng ta, chuyện này hỏi thăm hắn một chút, chắc là không sao, liền nói: “Tử Duyên huynh không biết có từng nghe nói đến một loại cây thần gọi là 'cây Giao Hoạn' không?”

Bước chân Kim Tử Duyên đột ngột dừng lại, làm như rất kinh ngạc, nói: “Đây là bí mật mà tổ tiên chúng ta giữ gìn từ đời này sang đời khác, Ưng huynh làm thế nào biết được?”

Không nghĩ tới Kim Tử Duyên phản ứng mạnh như thế, Nguỵ Vô Tiện yên lặng cắn một miếng bánh nướng, suy nghĩ một lát, sau đó dùng giấy dầu gói bánh lại lần nữa, nghiêm nét mặt, kể lại tất cả mọi chuyện hắn và Lam Vong Cơ tình cờ gặp được Thẩm Mạc và Chu Tử Tước ở Đàm Châu.

Kim Tử Duyên trầm ngâm một lúc lâu, sau đó như suy nghĩ gì đó nói: “Không thể ngờ sau lưng cây thần này còn dính dáng tới một câu chuyện không thể tưởng tượng được...”

Nguỵ Vô Tiện quan sát kỹ phản ứng của hắn, giọng điệu chân thành nói: “Tử Duyên huynh, ta biết tìm hiểu bí mật của quý môn như vậy là không thoả đáng, chỉ là thấy hai vị cô nương đáng thương, có lẽ hiểu được ngọn nguồn của cây thần này, sẽ có thể nghĩ ra biện pháp giúp các nàng. Không biết Tử Duyên huynh có thể nói ra không?”

Trên mặt Kim Tử Duyên hiện lên một tia ngượng ngùng, “Kỳ thật, về chuyện cây Giao Hoạn này, ta biết cũng không nhiều hơn Ưng huynh bao nhiêu. Từ xưa đến nay, cây Giao Hoạn này được người trong tộc ta canh giữ qua nhiều thế hệ, nhưng chuyện chế tạo ra quan tài, người trong tộc ta chỉ dẫn đường, chân chính nắm giữ quyền lực này, là gia chủ Lan Lăng Kim thị, mỗi cách vài năm, gia chủ của gia tộc chính sẽ đặc biệt cử tới một sư phụ tài nghệ cao siêu, được gia chủ tộc ta dẫn đi đến chỗ cây Giao Hoạn sâu trong rừng núi, được người của chúng tôi đốn cây đưa cho bọn họ làm nguyên liệu. Về phần sau khi chế tạo quan tài ra, do ai sử dụng, hoặc bán đi đâu, chúng ta không biết. Người trong tộc ta luôn coi nhẹ tiền tài danh lợi, trong việc này cũng không có gút mắc gì với gia tộc chính, gia tộc chính sẽ định kỳ chi ngân sách giúp đỡ, vì thế người trong tộc cảm thấy hài lòng, cho tới nay đều yên ổn không có chuyện gì. Cho đến khi...

“Cho đến khi có một thế hệ của tổ tiên ta, gặp phải một trận cháy rừng chưa từng có thiêu rụi hơn một nửa cây cối trên Bách Phượng Sơn, có thể nói là san thành bình địa. Ưng huynh có thể nhìn về hướng đó, cánh rừng kia, chính là sau này mới mọc lên, chuyện này đã hơn trăm năm, rừng cây một lần nữa sum xuê, mắt thường không nhìn ra sự khác biệt mấy“.

Nguỵ Vô Tiện nhìn về phía xa một hồi, núi non kéo dài vô tận, màu xanh mờ dần, xác thật là không nhìn ra có chỗ nào nổi bật, suy nghĩ một lát, đột nhiên nói: “Vậy cây Giao Hoạn kia còn tốt không? Sẽ không bị thiêu rụi mất rồi chứ?”

Kim Tử Duyên lắc đầu nói: “Cây Giao Hoạn là cây thần ngàn năm, thậm chí trước khi người trong tộc ta chuyển đến đây sống, đã tồn tại không biết bao lâu rồi, khô héo tươi tốt lặp đi lặp lại, vĩnh viễn muôn đời, chưa bao giờ nghe nói có tai hoạ gì có thể làm cho nó chết hẳn, nhiều nhất chỉ có thể đốt cháy phần thân cây trên mặt đất của nó, còn bộ rễ kéo dài dưới lòng đất, sâu vô cùng, không dễ dàng bị tổn thương. Chỉ là, sau trận cháy rừng ở đây, núi rừng đất đai bị huỷ hoại rất nặng nề, mọi thứ bị quét sạch, người trong tộc khó có thể dựa vào cách phân biệt phương hướng trước đây, từ đó không rõ cây Giao Hoạn ở nơi nào nữa“.

Nguỵ Vô Tiện nghe xong, trong lòng cũng là bất đắc dĩ. Những lời này của Kim Tử Duyên, tuy rằng không giúp ích gì cho tình hình trước mắt, nhưng đối với người xa lạ chỉ mới quen biết mình mấy ngày nay, mà hắn lại có thể thẳng thắn thật lòng kể ra bí mật gia tộc, chỉ bằng phần ngay thẳng chính trực này, phần tin tưởng mình này của hắn, Nguỵ Vô Tiện đã vô cùng cảm kích, lập tức chắp tay thi lễ, nói: “Đa tạ Tử Duyên huynh tin tưởng tại hạ“.

Kim Tử Duyên mỉm cười nói: “Ưng huynh hiệp nghĩa, một đường bôn ba chỉ vì trợ giúp hai vị cô nương xưa nay không quen biết, thật khiến tại hạ khâm phục, tại hạ cũng chỉ là chịu sự tác động của Ưng huynh, góp chút sức mọn mà thôi“.

Nếu không có manh mối gì hữu dụng, thì hai người lại tiếp tục thong dong nhàn nhã, vừa nói vừa cười đi lên núi. Bỗng chốc, leo đến một sườn đồi, cây rừng thưa thớt, mặt trời sáng rực trên không, tầm nhìn chợt thoáng đãng.

Đột nhiên, một đàn ngỗng trời màu xám bay qua bầu trời đầy nắng, Kim Tử Duyên vội chạy tới mấy trượng, ngước mắt liếc nhìn một cái, xem phương hướng cành lá rung động, đoán hướng gió, ngay sau đó cài tên lên dây cung, đột ngột bắn ra, động tác gọn gàng lưu loát. Mũi tên nương theo sức gió, vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp trong không trung, một con ngỗng trời trúng tên, theo tiếng rơi xuống.

Thật sự là ra tay bất phàm.

“Tuyệt vời!” Nguỵ Vô Tiện cầm lòng không đậu reo lên.

Kim Tử Duyên quay đầu lại nở nụ cười trong sáng.

Nguỵ Vô Tiện nhìn qua cười, nhảy mấy bước nhẹ nhàng đến bên cạnh hắn, vỗ vỗ bả vai Kim Tử Duyên. Ánh mắt lơ đãng quét qua vách đá phía sau hắn, rừng xanh dưới vách đá rậm rạp tươi tốt, mênh mông bát ngát, đất đai rộng lớn xanh biếc, khiến người ta nhìn mà thấy trong lòng thoải mái. Bỗng nhiên, một loạt tiếng chim hót véo von từ chân trời truyền đến, Nguỵ Vô Tiện khum tay đặt lên mí mắt, nhìn ra xa, lại là một đàn ngỗng trời, bay xà xuống thấp, lập tức không nghĩ nhiều, lấy cung lắp tên, kéo căng, ngắm chuẩn canh hướng gió, thả tay bắn ra. Mũi tên đó bay vèo lên không trung, hết đà rơi xuống, rơi nửa chừng, đập trúng một con vịt trời, té nhào xuống đất.

“Hay!” Kim Tử Duyên vỗ tay cười.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Không bằng Tử Duyên huynh nắm rõ sức gió trên núi, tiện tay bắn một phát, chê cười rồi.”

Kim Tử Duyên nói: “Mưu lợi cũng không phải chuyện dễ“.

Cả hai nói nói cười cười, đi hướng xuống dưới vách đá. Chỉ nhớ đại khái phương hướng hai con ngỗng trời rơi xuống, Kim Tử Duyên chém ngang dọc các bụi cây cỏ thấp để mở đường, đi đến một cái thung lũng, đi được một hồi, cây cối dần dần rậm rạp hơn, cổ thụ dày đặc, dây leo quấn quanh.

Quẹo đông quẹo tây một lát, Nguỵ Vô Tiện bắt đầu hoa mắt chóng mặt, nhưng Kim Tử Duyên như thể trong lòng đã biết trước. Cuối cùng, tìm thấy một con ngỗng trời ở một nơi chim hót như mây, ríu ra ríu rít. Kim Tử Duyên hưng phấn vẫy vẫy tay với Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện lên tiếng, đi vài bước, thoáng nhìn thấy một ụ đất nhỏ, ụ đất bên cạnh một cây đa cành lá tươi tốt có cọng rễ dài quấn quýt, một đàn chim sẻ trên cây, nhảy nhảy chíp chíp, bu xung quanh ụ đất, kêu lên một cách uyển chuyển, toàn cảnh mang màu sắc vui tươi mãn nguyện, thật là kỳ diệu.

Nguỵ Vô Tiện thấy thú vị, cúi người, vòng đi qua.

Ụ đất hình như đã lâu năm, cỏ dại mọc thành cụm, phía trước cắm một tấm ván gỗ dày chắc chắn, một đống các hòn đá nhỏ đè xung quanh để hỗ trợ, bên trên viết vài chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, đáng tiếc mốc meo loang lổ, còn có mấy cây nấm mọc ra, chữ viết khó phân biệt, nhưng rõ ràng, đây là một nấm mồ.

Kim Tử Duyên theo bóng dáng Nguỵ Vô Tiện đi tới, thấy hắn ngồi xổm trước ngôi mộ, một tay ôm tấm ván gỗ, một tay không chút khách khí nhổ bỏ mấy cây nấm, vứt ra phía sau, tiếp đó dùng tay áo thô bạo lau lên. Một cây nấm nhỏ lăn lăn đến bên cạnh giày của Kim Tử Duyên, hắn nhịn không được cười nói: “Ưng huynh đang tò mò, đây là ngôi mộ của ai à?”

Nguỵ Vô Tiện quay đầu, trên mặt ngại ngùng, hắn đã quen làm việc mà không bị cản trở trước mặt Lam Vong Cơ, nhất thời không nhớ ra hiện giờ ở cùng hắn là một người khác, hơn nữa người này còn chưa từng biết tới khía cạnh không biết xấu hổ của hắn.

Nhưng Kim Tử Duyên không để ý, ánh mắt đảo qua tấm ván gỗ dày trong vòng tay Nguỵ Vô Tiện, vẻ mặt lộ ra vài phần tưởng niệm, chậm rãi nói: “Đây là mộ của một cố nhân của ta“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.