Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 84: Chương 84: Chương 74




Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc nói: “Cố nhân?”

Việc đào mộ hắn làm nhiều, đặc biệt là những ngôi mộ hoang ở nơi rừng núi thế này, đã sớm không còn cảm giác kính sợ gì nữa, không ngờ hiện giờ lại là làm trò trước mặt người thân của người chết, động tay động chân với bia mộ của người ta, trong lòng lộp bộp một tiếng, lần này tiêu rồi, lập tức thu tay lại, ra vẻ bình tĩnh nói: “Khụ khụ, ta lau lau bụi cho nó...” Vội vàng cắm lại bia mộ, đè thêm mấy hòn đá lên trên, che dấu hành động phá hoại của mình.

Kim Tử Duyên thấy hắn quẫn bách, mỉm cười nói: “Không sao. Ngôi mộ này, ta cũng đã lâu không tới, trước kia thường tới dọn sạch cỏ dại. Hiện giờ, cố nhân về tây thiên đã hơn mười năm, sớm trở về với cát bụi, hoá thành bùn đất, cứ để nó đi thôi“.

Ngôi mộ hoang này ở nơi hoang dã hẻo lánh ít dấu chân người, lại không ai tế bái, nói vậy không phải là huyết mạch của Kim thị, mà quan sát Kim Tử Duyên, trên mặt cũng không có vẻ bi thương, bởi vậy cũng không phải là người có quan hệ mật thiết, tiếp xúc sâu sắc với hắn. Nguỵ Vô Tiện lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, hỏi: “Tử Duyên huynh, mạo muội hỏi, chôn ở đây, rốt cuộc là người phương nào?”

Kim Tử Duyên chăm chú nhìn về nơi xa, tựa như gợi lên ký ức xa xôi, sau một lúc lâu, chậm rãi nói: “Mọi người gọi ông ấy là 'Tước Vương'. Nghe đồn ông ấy có thể nói chuyện với chim chóc, không những không bắt giết, còn nuôi cả một phòng toàn chim, các loài chim quý hiếm kỳ lạ trên Bách Phượng Sơn, đều có thể tìm thấy ở chỗ của ông ấy. Ông ấy bởi vì không cho người trong tộc bắt giết chim chóc, nên thường tranh cãi với người ta, không được người trong tộc chào đón, một mình rời xa cộng đồng. Khi còn nhỏ ta chơi trong rừng, tình cờ gặp được ông ấy trong ngôi nhà gỗ nhỏ, bị chim chóc màu sắc sặc sỡ bên trong thu hút, chạy vào, ông già đuổi ta ra, còn mắng ta một trận. Nhưng ta cảm thấy ông ấy cũng không chán ghét ta, cho nên thường xuyên lén đến xem mấy con chim này, còn mang chút đồ ăn vật dụng cho ông, để ở trong phòng. Hồi đầu, ông ấy đều vứt hết, nhưng ta vẫn thích mang đồ cho ông ấy, không ngại phiền phức, nhiều lần rồi, ông ấy mới miễn miễn cưỡng cưỡng nhận một ít. Lúc ông ấy qua đời, ta còn nhỏ, rất là đau buồn, nên xây cho ông ấy ngôi mộ này. Sau khi ông ấy qua đời, những con chim được ông ấy nuôi lúc còn sống đều canh giữ ở đây, không hề rời đi một con nào, cho đến hôm nay, lần lượt con cháu đời sau của đám chim chóc, vẫn cứ thích ở chỗ này, ríu rít, có lẽ là ở cùng ông ấy, chắc là để ông ấy không thấy quạnh quẽ“.

Nào biết một ụ đất nhỏ bình thường không có gì đặc biệt như thế, lại chôn một nhân vật không giống người bình thường như vậy, mà câu chuyện khi còn sống lẫn sau khi chết của ông ấy, tuy không phải là câu chuyện đáng nói để truyền cho đời sau, nhưng lại rất lãng mạn. Ông lão này, lúc còn sống phóng khoáng không kềm chế được, đắc tội với vô số người, sau khi chết không được vào từ đường của gia tộc, chôn ở nơi hoang dã, không thân không thích, không người tế bái, nhưng quanh năm có chim muông hót ca vì ông ấy.

Nguỵ Vô Tiện không khỏi nghĩ đến thân mình, cũng là bị người đời phỉ nhổ, bị người trong gia đình trục xuất, sau khi chết chắc là cũng ở trên Loạn Tán Cương, đào một cái hố chôn xuống, trên bia viết vài chữ ít ỏi, có khắc tên huý lúc sinh thời. Có lẽ sẽ có con cháu Ôn gia thỉnh thoảng đến tế bái, có thể bọn họ mất đi sự che chở của mình, đã rời đi, tìm nơi khác sinh sống. Sẽ không có chim chóc gì đó hót ca, lưu luyến trước mộ hắn, chỉ có yêu ma quỷ quái ngày đêm gào khóc trên Loạn Tán Cương, không chừng còn có kẻ thù lúc sinh thời, tìm đến nơi, đào mồ quật xác, xả cơn căm phẫn.

Nghĩ đến đây, Nguỵ Vô Tiện cảm thán nói: “Nếu sau khi ta chết, cũng có chim chóc hót ca cho ta, thì cuộc đời này cũng đủ an ủi rồi“.

Kim Tử Duyên kinh ngạc nói: “Ưng huynh sao lại nói ra lời này?”

Nguỵ Vô Tiện ngồi xổm một hồi lâu, đứng dậy, không chút để ý mà nở nụ cười cay đắng: “Không có gì, chỉ là nghĩ đến bản thân mình nếu có một ngày chết đi, chỉ sợ cũng sẽ rơi vào kết cục chôn thây nơi hoang dã, có chút cảm khái thôi“.

Kim Tử Duyên một lúc lâu không nói gì. Từ lần đầu tiên hắn gặp Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện vẫn luôn che giấu mặt mũi, hắn cũng không tiện suy đoán, chỉ cho rằng dung mạo của hắn khiếm khuyết, không đành lộ ra trước mặt người khác, hôm nay nhìn thấy hắn bên dưới lớp mặt nạ, là một gương mặt thanh tú đẹp trai, tuy rằng theo Cô Tô Lam thị đến đây, nhưng ăn mặc phục sức đều không phải là người trong Lam thị, lại nghĩ tới lúc hắn nhắc tới xuất thân của mình, lời nói có vẻ mập mờ, liền biết là cố tình giấu giếm thân phận. Hiện giờ những lời nói này, tựa như chạm đến nguyên nhân phía sau, Kim Tử Duyên không khỏi suy đoán, hắn có phải cũng bị gia tộc đuổi đi, hơn nữa gia tộc này cũng là một gia tộc có uy tín danh tiếng trong huyền môn thế gia, nếu là gia tộc có tên tuổi, để tránh gặp phải sự khó xử hoặc ý xấu của người quen, cho nên mới không muốn để lộ gương mặt thật, nếu hắn không muốn nói, Kim Tử Duyên cũng không tiện hỏi.

Im lặng một lát, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên nói: “Tử Duyên huynh, vị lão nhân này nếu thật sự hiểu tiếng chim, có thể nói chuyện với chim chóc trên Bách Phượng Sơn, vậy ông ấy đối với khu rừng này, chắc chắn là khá quen thuộc đúng không?”

Kim Tử Duyên nói: “Tại sao nói như vậy?”

Nguỵ Vô Tiện nói: “Chim muông lấy núi rừng làm nhà, kiếm ăn xây tổ, lại bay tới lui như gió, chắc chắn là rành rẽ từng chi tiết nhỏ trên Bách Phượng Sơn này như trong lòng bàn tay, nếu có thể nói chuyện được với chim chóc, nhất định có thể biết được chuyện mà người bình thường không biết. Ví dụ như, chỗ cây Giao Hoạn sinh trưởng....”

Mắt Kim Tử Duyên thoáng loé sáng lên, trầm ngâm một lát, lại lắc đầu nói: “Ưng huynh, thật không dám giấu diếm, chuyện cây Giao Hoạn, thậm chí chuyện tồn tại của gỗ cây Giao Hoạn, là một bí mật trong tộc, chỉ có gia chủ và một vài vị bô lão trong tộc mới có tư cách được biết. Vị tiền bối Tước Vương này, ông ấy cũng không biết việc này. Huống hồ... cho dù biết được, hiện giờ người đã chết, làm thế nào có thể tìm hiểu từ miệng ông ấy được?”

Nguỵ Vô Tiện lấy cây sáo từ bên hông ra, đung đưa xoay vòng, nghiêng đầu nói: “Vậy để xem hồn phách của lão tiền bối đây, có còn lang thang trong vùng núi này không...”

Trần Tình vang lên một khúc nhạc, một hồn phách âm u lặng lẽ trồi lên từ trong ngôi mộ.

Đến khi hồn phách này ngưng tụ thành hình dạng, mấy con chim nhỏ nhảy nhót trên cây, nhẹ nhàng xoè cánh, bay xuống đầu vai ông ấy, Tước Vương khẽ vuốt ve lớp lông vũ mềm mại của đám chim chóc, trên gương mặt già cỗi nhăn nheo toàn là vẻ ấm áp dịu dàng.

Kim Tử Duyên không khỏi khẽ kêu lên: “Tiền bối!”

Tước Vương nghe tiếng quay đầu lại, thấy rõ được người trước mắt, nheo mắt xác nhận một hồi, một giọng nói vang lên, ồm ồm nói: “Là tiểu tử ngươi!”

Không nghĩ tới có thể gặp lại cố nhân lúc nhỏ, trên mặt Kim Tử Duyên hiện ra vẻ hưng phấn, kích động nói: “Tiền bối, là ta, ta là Tử Duyên!”

Tước Vương liếc mắt nhìn hắn một hồi, nói: “Lại lớn nữa rồi. Lần trước lúc tới mộ ta nhổ cỏ, mới lớn có thế này“.

Nguỵ Vô Tiện đứng một bên, không nói lời nào nhìn hai người ôn lại chuyện xưa, thấy Kim Tử Duyên nói chuyện rất hào hứng, nên cũng không quấy rầy.

Hai người hàn huyên một lát, cảm thấy mỹ mãn, cuối cùng, Tước Vương đảo mắt, nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện, nói: “Ngươi là ai, triệu ta đến đây, e là không chỉ để ta và tiểu tử này ôn chuyện đâu nhỉ?”

Nguỵ Vô Tiện chắp tay thi lễ, cung kính nói: “Muốn thỉnh giáo lão tiền bối một chuyện“.

Kim Tử Duyên và hắn liếc nhìn nhau, sau đó kể sơ lược ngọn nguồn chuyện cây Giao Hoạn cho Tước Vương nghe, Tước Vương sau khi nghe xong, vuốt râu một hồi, rồi nói: “Ta chưa bao giờ gặp cái cây Giao Hoạn gì cả, cũng chưa từng nghe thấy đám chim nhắc tới“.

Nguỵ Vô Tiện và Kim Tử Duyên hai mặt nhìn nhau, trong lòng thất vọng một trận, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, suy nghĩ một hồi lâu, lại nói: “Bất kể là có cây Giao Hoạn hay không, không biết chim muông trong rừng có từng nhìn thấy cái cây nào không giống bình thường không, xin tiền bối hỏi thử?”

Tước Vương khẽ gật đầu, môi lưỡi biến thành một chiếc còi linh động, líu lo vang lên một đoạn, chim chóc trên ngọn cây nhận ra âm thanh, nghiêng đầu, cẩn thận nghe một hồi. Lát sau, cả đàn chim di chuyển, tiếng hót nhẹ nhàng tươi đẹp từ khắp bốn phương tám hướng quanh quẩn truyền đến, như đang ở trong một biển vui mừng cảm động lòng người, lại có tiếng đập cánh, làm dậy lên một cơn gió lốc nho nhỏ lúc thưa lúc nhặt, lúc trầm lúc bổng, phi nước đại về phía chân trời. Một lát sau, giữa núi rừng, chỗ xa chỗ gần, tiếng vù vù xa xa không rõ ràng, toàn bộ khu vực Bách Phượng Sơn giống như hoá thành một đại dương mênh mông tiếng chim, cảnh tượng thần tiên như thế, khiến tầm mắt Nguỵ Vô Tiện và Kim Tử Duyên được mở rộng, không khỏi kinh ngạc cảm thán liên tục.

Trong chốc lát, Tước Vương dường như nghe được gì đó, huýt một tiếng sáo dài, sau vài trận dư âm ồn ào, lại yên lặng như lúc ban đầu.

Đối diện với ánh mắt chờ mong của hai người, Tước Vương nhìn chăm chú nói: “Có một nơi, có cái cây kỳ lạ, đám chim bay đến gần là dễ dàng ngủ gà ngủ gật, quanh năm trên ngọn cây treo tòn ten những con chim ngủ say sưa, thỉnh thoảng tỉnh lại, hót vang một trận, âm thanh đó giống như mắc kẹt trong cái cây, ngân nga không dứt. Có những lúc, cho dù không có con chim nào đang hót, cũng vẫn có thể nghe được âm thanh“.

Nguỵ Vô Tiện kinh hỉ nói: “Cái cây kỳ lạ này ở đâu?”

Tước Vương rũ mắt nói chuyện với mấy con chim nhỏ sắc vàng rực rỡ một hồi, nói: “Ta kêu chúng nó dẫn các ngươi đến đó“.

Theo mấy con chim nhỏ, hai người đi trong rừng khoảng nửa canh giờ, đến một nơi có địa hình đồi dốc hiểm trở, một đám các tảng đá đen sì lởm chởm nằm trên sườn núi, bên cạnh những tảng đá, hai gốc cây quấn vào nhau cùng mọc thẳng lên, cành lá um tùm, giống như một chiếc ô thật lớn, chơi vơi giữa trời, vươn cao mấy trượng, xuyên qua đám mây. Bất cứ nơi nào cái cây này mọc tới, đều giống như kiêng kị với không gian xung quanh nó vậy, mọi thứ đều giang ra xa khỏi cái cây này. Rễ cây từ bên cạnh bám vào, giống như móng vuốt của con rồng, nhưng khi đến gần nó, lại giống như biến thành một con rắn nhỏ, cuộn tròn co rút, vòng xa ba thước, lan đi nhanh chóng.

Thật sự giống như đám chim chóc đã nói, chỗ khuất trên ngọn cây, từng con chim chìm sâu vào giấc ngủ, không chỉ như thế, trên mặt đất chỗ rễ cây bò đến, vô số con vật nhỏ, nằm nghiêng ngả la liệt giống như ngủ mê man. Mấy con sóc con nằm dựa lưng vào nhau, một hạt dẻ trong tay lăn xuống dưới chân nó. Một con hươu sao con, bắt chéo chân, gục đầu xuống hai cục bướu rất to ở dưới gốc cây, bình yên nhắm mắt. Điều kỳ quái chính là, cúi người nhìn kỹ, những con vật này không giống như ngủ, đều không có nhịp tim và hô hấp, như thể đã chết, nhưng thân thể lại ấm áp, cũng không thấy hiện tượng thối rữa.

Mọi thứ giống như ngừng lại, trong không gian bao phủ quanh cây Giao Hoạn này, thời gian không biết là đứng im, hay là đi vào cõi vĩnh hằng.

Hai người thật cẩn thận tiến lại gần, cho đến khi đến chỗ rễ cây, mới đột nhiên phát hiện, phần rễ của cái cây này, từ xa nhìn lại hai cục bướu không to lắm, thế mà chiều rộng bằng hai cánh tay. Trên cục bướu bị rìu chém nứt ra một khe hở, nhìn vào bên trong, trống rỗng không có gì, kích thước ước chừng một người nằm vẫn còn dư.

Đầu mày Kim Tử Duyên hơi cau lại, đôi mắt sáng lên, nói: “Nhìn đến hai cục bướu này, ngược lại khiến ta nhớ tới câu chuyện thế hệ trước truyền lại, kể rằng thật lâu trước kia có một vị gia chủ, nghe trong cục bướu của cây này vang lên tiếng trẻ con khóc, ngạc nhiên, sai người bổ ra, quả thực nhìn thấy hai đứa bé sơ sinh khóc nỉ non. Chỉ là sau khi ẵm hai đứa bé ra, thì không còn thở nữa. Gia chủ cảm thấy vô cùng kỳ quái, nhưng xuất phát từ lòng kính sợ cây thần, sai người lập tức chặt thân cây, làm thành hai cỗ quan tài nhỏ, mai táng hai đứa bé vào đàng hoàng. Hiện giờ nghĩ lại...”

Nguỵ Vô Tiện nối tiếp câu chuyện: “Vậy đó là hai vị cô nương Thẩm Mạc và Chu Tử Tước“.

Kim Tử Duyên nói: “Lúc ấy khu hầm mộ của Kim thị xây dựng ở vùng Nghĩa Thành, cho nên mới mang đến đó chôn“.

Làm như bị bầu không khí của cây Giao Hoạn lây nhiễm, Kim Tử Duyên trầm mặc một hồi. Khi còn nhỏ nghe đủ loại chuyện ma quỷ kỳ lạ ở Bách Phượng Sơn, đã từng cho rằng tất cả đều xuất phát từ lòng sùng bái của người trong tộc đối với núi rừng, nói những lời bịa đặt lung tung, nhưng bây giờ một câu chuyện trong đó lại tái hiện sờ sờ trước mắt mình, nghĩ lại các bô lão trong tộc từng kể những câu chuyện đó cho mình, phần lớn đã chết, giống như các đời tổ tiên, an nghỉ trong Bách Phượng Sơn, một thời ghi khắc trong lòng.

Nguỵ Vô Tiện ngồi xổm giữa những cục bướu của cây, nhìn kỹ, thỉnh thoảng tò mò sờ một hồi, lại đi vài vòng quanh đám rễ cây, tấm tắc bảo lạ. Suy nghĩ giống như tơ trong củ sen, chợt bừng tỉnh mà âm thầm lặng lẽ kết nối lại, dường như hắn có thu hoạch, nhưng sau câu mở đầu lại không nói tiếp, vô thức để tay lên thân cây, sờ thấy những chi tiết đường vân gỗ thô ráp, cảm nhận một khoảng không gian thời gian vô cùng vô tận.

Vô cùng vô tận?

Loại cảm giác này, hắn đột nhiên nhớ tới, giống như linh hồ vậy!

Linh hồ chứa nguồn nước vô tận, muôn đời vĩnh viễn không cạn kiệt, còn cây Giao Hoạn khô héo và tươi tốt đan xen, năm này qua năm khác, bất kể là những con vật nhỏ hôn mê dưới bóng cây, hay là những quan tài không thối rữa được tạo ra sau đó, thi thể đều sẽ không bao giờ thối rữa, giống như lấy từng vòng đường vân gỗ làm môi giới, đem sinh linh vạn vật khoá vào trong đó, cùng nhau an nghỉ.

Không thối rữa?

Còn có... hai xưởng đúc binh khí ở nơi sâu tận đáy kia, vượt xa những gì mắt thường có thể lý giải, dùng kỹ thuật rèn đúc đỉnh cao, liên tục đúc ra những thanh âm thiết kiếm và kiếm bạc tương sinh tương khắc, một cái thu hút oán linh để sử dụng, một cái lấy giải phóng oán linh làm mục đích, một cái là thanh kiếm thối rữa tách lấy hồn phách của những vật dương đã kết thúc cuộc sống, một cái là lưỡi kiếm không thối rữa chặt đứt sự ràng buộc của những âm linh đối với thế gian.

Những linh khí thần vật đó, như thể trong thế giới này, tuỳ ý lấy một nguyên tố đơn giản, lặp đi lặp lại không dứt, rõ ràng vật rất tầm thường, nhưng lại đạt được cảnh giới vô cùng.

Linh hồ, kỹ thuật rèn đúc, cây Giao Hoạn, tương ứng với ba nguyên tố lớn Thuỷ, Kim, Mộc...

Nếu nói theo ngũ hành, vậy còn có Hoả và Thổ hay không?

Suy nghĩ của Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên sáng tỏ, suy đoán này, thật là vô cùng thú vị, không khỏi muốn chia sẻ với người nọ, bật thốt lên: “Lam Trạm!...”

Kim Tử Duyên ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, Nguỵ Vô Tiện hơi ngẩn người ra, sực nhớ Lam Vong Cơ không ở bên cạnh mình, lập tức lúng túng: “Tử Duyên huynh, xin lỗi, ta gọi nhầm rồi...”

Kim Tử Duyên đang định nói gì đó, thì thấy Nguỵ Vô Tiện lảo đảo, gần như sắp té ngã, hắn lắp bắp kinh hãi, vội tiến lên đỡ. Nguỵ Vô Tiện níu cánh tay của hắn, định đứng vững, nhưng chỉ cảm thấy mắt mờ đi, tai ù ù, năm giác quan vẩn đục, giống như muốn rời bỏ hắn.

“Ưng huynh!”

Nguỵ Vô Tiện nghe tiếng gọi nhìn hắn một cái, thân hình mềm nhũn, ngã xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.