Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 93: Chương 93: Chương 83




Trong nháy mắt vô số thân ảnh tái nhợt quỷ mị như nhau từ trong rừng nhảy ra, những hoa văn đỏ rực nổi lên trên làn da trần trụi, giống như những con rắn kịch độc, bên trong hoa văn lộ ra dòng dung nham nóng cháy toả hơi nóng, ập vào mặt khiến người ta không thở nổi, chính là những hoả thi trước đó đã tập kích hai người!

“Cẩn thận ---!!”

“Đây, đây là thứ gì ---?!”

Kỳ quái là, những hỏa thi đó không hẹn mà cùng tấn công vào đám người Tào tông chủ, đối với Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện thì làm như không nhìn thấy, lao qua bên người cả hai, ngón tay xương xẩu dữ tợn hướng thẳng đến những chỗ yếu hại của mấy người này!

Sau một loạt tiếng kêu la vô cùng kinh ngạc, các luồng kiếm quang loẹt xoẹt loé lên náo loạn, đám tu sĩ lập tức chiến đấu với các hoả thi thành một nùi. Chỉ là những thanh bảo kiếm dồi dào linh quang đó, lúc chém lên những hoả thi kia, giống như cỏ chém lên giấy vậy, chỉ miễn cưỡng xước đi một ít da thịt, ngay sau đó bị đốt cháy và kết dính lại bởi dòng dung nham lạ thường chảy ra từ miệng vết thương, không hề suy suyển một chút nào!

“Đây rốt cuộc là thứ yêu ma gì?!” Một vị tu sĩ cắm phập bảo kiếm trong tay vào ngực hoả thi, thứ đó không né không tránh, từng bước áp sát, thế mà lại từng chút một tự đưa mình ghim sâu hơn vào lưỡi kiếm! Bảo kiếm bị đốt cháy bởi nguồn nhiệt cực nóng bên trong thi thể, toả ra hơi nóng hôi hổi, thân kiếm mềm nhũn kéo dài phát ra mấy tiếng xì xì, giống như là bị nung chảy và nuốt chửng ngay tại chỗ vậy!

Tu sĩ hai mắt trừng lên, trợn mắt há mồm, tuyệt vọng hét lớn một tiếng, cắm lưỡi kiếm tới tận cán, hoả thi thờ ơ, chỉ duỗi hai cánh tay tới, hung ác bóp cổ hắn, mùi da thịt nướng xèo xèo theo làn khói đen xông vào mũi, dưới móng vuốt đỏ sậm, những mạch máu trên cổ lập tức bị nướng phồng to lên, thành một bong bóng máu thịt bầy nhầy cực ghê tởm, trợn trắng mắt lên, miệng trào máu tươi, chết trong tích tắc!

Tị Trần xuyên không lao tới, Trần Tình bứt phá vang lên.

Chỉ thổi một lát, lòng bàn tay Nguỵ Vô Tiện đã toát ra mồ hôi lạnh, tiếng sáo hoàn toàn không có tác dụng với những thứ này!

Giống như một trận cuồng phong quét qua, mười mấy mạng người mới vừa rồi còn sống sờ sờ đánh nhau, giờ giống như búp bê vải bị vứt bỏ, mềm như bông nằm la liệt trên mặt đất, không chừa một người nào, một vòng máu thịt ở cổ bị đốt cháy thành than bầy nhầy đen thui, không biết rốt cuộc là bị bóp cổ chết hay là bị bỏng chết.

Những hoả thi đó đến như một cơn lốc xoáy, cuốn một vòng thu lấy tất cả kiếm của mọi người, ghim đầy trên người như một con nhím, nhưng hoàn toàn không biết gì, thậm chí không tốn chút sức lực nào, thản nhiên đun chảy mềm thân kiếm, chuôi kiếm và mũi kiếm treo tòn ten một cách buồn cười ở hai phía thân thể, tiếp đó chạy nhảy một hồi, đảo mắt lại biến mất hút vào sâu trong rừng.

Nguỵ Vô Tiện hét lớn một tiếng, cùng Lam Vong Cơ đuổi theo suốt một đoạn đường gần nửa ngọn núi, vẫn để cho bọn chúng tẩu thoát.

Đến lúc hai người bọn hắn trở về chỗ cũ, một đám người đã chen chúc vây quanh khắp mảnh đất trống, ở giữa là xác của những tu sĩ bị giết chết một cách dã man kia.

Chưa từng có ai gặp qua kiểu chết khiến da đầu tê rần như thế này.

Mấy vị tu sĩ cấp bậc cao lớn tuổi cúi người kiểm tra các thi thể, sắc mặt lúc trắng lúc xanh một trận, bị những môn sinh trẻ tuổi thất hồn lạc phách bên cạnh đua nhau hỏi dồn dập: “Rốt cuộc là yêu ma gì có thể, có thể làm người ta chết như vậy?!”

“Trên Bách Phượng Sơn từ khi nào lại xuất hiện thứ tà khí thế này??”

“Vừa rồi ta ở cách đó không xa, chính là nhìn thấy, trên người những tẩu thi đó có những vết rạn cháy đỏ, còn phun ra tia lửa! Trong số các loại hung thi còn có loại có thể phun ra lửa hay sao?”

“Những con này vừa nhìn là biết không phải hung thi bình thường, tám chín phần là bị người ta dùng tà thuật luyện chế thành đúng không?”

“Những con này á?! Nhưng chưa từng nghe nói có loại tà thuật nào có thể luyện ra tẩu thi phun ra dung nham hoặc ngọn lửa đâu?!”

“Như vầy thì chiến đấu thế nào? Ta vừa nãy nhìn thấy cả đám người ngã xuống giống như chém dưa xắt rau vậy, hoàn toàn không có chút sức kháng cự nào!”

Mấy danh sĩ này lau mồ hôi trên trán, đau đầu một trận, vốn trông cậy vào kiến thức và kinh nghiệm phong phú của bọn họ, để có thể trả lời được vài vấn đề, hiện giờ cả đám đều giống như người câm, ngay cả vài câu ba phải giữ thể hiện cũng không nói ra được.

Bỗng nhiên, có một người nhào ra khỏi đám đông, kêu to một tiếng “Cha ---!”, hai đầu gối lảo đảo, quỳ rạp xuống bên thi thể của Tào tông chủ, run run rẩy rẩy lắc lắc thi thể của phụ thân, “Oà” lên bật khóc.

Vài người lên tiếng: “Tào công tử, Tào công tử nén bi thương!” Một người vô cùng đau buồn nhắc nhở: “Hiện giờ là Tào thiếu tông chủ rồi“.

Người được gọi là Tào Tử Mạc Tào thiếu tông chủ đó nghe thấy câu này, phủ phục trên mặt đất, càng nghẹn ngào khóc rống lên.

Giữa lúc mọi người luống cuống tay chân, rốt cuộc có người phát hiện ra hai người quay trở lại, nhất thời kinh hãi, trợn mắt chỉ: “Là hắn! Mới vừa rồi là hắn thổi sáo khống chế những hoả thi đó!”

Trong tích tắc, từng đôi mắt kinh sợ đan xen nhìn đến trên người Nguỵ Vô Tiện, hắn bừng tỉnh lui một bước, lập tức có luồng kiếm sáng choé đâm thẳng tới ngực hắn.

“Ngươi rốt cuộc là người nào?!!”

“Còn phải nói sao, ngoại trừ Mạc Huyền Vũ, còn ai có thể có năng lực như Di Lăng Lão Tổ năm đó, thao túng những tà vật này?!”

Chẳng hiểu sao bị gánh nỗi oan thủ phạm, ngực Nguỵ Vô Tiện nóng lên, lạnh giọng quát: “Vừa rồi những hoả thi đó không phải do ta thao túng! Ta thổi sáo chính là có ý tốt cứu người!”

Giống như là không tin nổi người bị bắt tại trận còn có thể trắng trợn chối bỏ như thế, một người cười lạnh nói: “Cứu người? Thế ở đây có người nào được ngươi cứu hay không?”

Lập tức có người mau miệng nói: “Đúng đó, mười mấy người này trong nháy mắt đã bị tiêu diệt, tại sao chỉ có ngươi không sao?? Hung thủ không phải ngươi thì còn có thể là ai?”

“Ta chính tai nghe được, mới vừa rồi nhóm người Tào tông chủ đang giằng co với ngươi, muốn ngươi tháo mặt nạ xuống lộ mặt ra có phải không? Không ngờ ngươi ra tay độc ác như vậy, chỉ là tranh chấp nhỏ, ngươi đã hạ độc thủ, gần như giết sạch môn phái người ta!”

Trái tim Nguỵ Vô Tiện chìm thẳng xuống, hành động mới vừa rồi của hắn, không hề áp chế được hoả thi, khúc nhạc hắn thổi lên, rốt cuộc là cứu người hay hại người, chỉ có hắn biết rõ, người khác, chỉ có thể dựa vào trực giác và cảm quan của mình để phán đoán, trước mắt, những phán đoán này không thể nghi ngờ đã khắc sâu vào trong lòng mỗi người, bất kể hắn có lột mặt nạ ra hay không, bất kể thân phận hắn thực sự là ai, chỉ cần là người dùng tà thuật của Di Lăng Lão Tổ, thì nhân phẩm người đó không tốt, nội tâm có quỷ, ý định đáng ngờ, làm sao là người tốt gì được? Làm sao lại có ý tốt cứu người trong cơn nguy khốn?

Thân hình Nguỵ Vô Tiện cứng đờ, giống như bị từng cái miệng trước mắt này khoá chặt tiếng nói, hết đường chối cãi, không ngờ chỉ thổi một cây sáo, không ngờ lại thêm một lần nữa trở thành tấm bia hoàn hảo mặc cho người ta bôi nhọ, chỉ trích, ai cũng đều có thể tuỳ ý nhắm vào.

Lúc này, một giọng nói thanh lãnh im lặng nãy giờ cất lên: “Không phải hắn“.

Ánh mắt động tác của mọi người đồng loạt thay đổi.

Bất kỳ lúc nào sự tồn tại của Lam Vong Cơ cũng khiến người ta khó lòng xem nhẹ, không ít người đã sớm chú ý tới chỉ là chưa nhìn ra tình hình, nhất thời không dám lên tiếng, đồng thời âm thầm thắc mắc Hàm Quang Quân sao lại ở cùng một chỗ với người khả nghi tới bực này, hơn nữa người này lại mặc giáo phục Lam thị, tuy rằng trên đầu không đeo mạt ngạch, hẳn không phải là là người trong Lam thị, nhưng rõ ràng là khách quý của Lam gia.

Hiện giờ y đã lên tiếng, rõ ràng là chống đỡ cho người này, mọi người không tránh khỏi xầm xì, tình huống trước mắt không rõ ràng, không nên đắc tội Cô Tô Lam thị ngay lập tức, lúc mở miệng, giọng điệu cũng uyển chuyển hơn vài phần: “Hàm Quang Quân, người này rốt cuộc có quan hệ gì với ngươi? Cẩn thận coi chừng bị kẻ gian dụ dỗ“.

Nguỵ Vô Tiện trong lòng lộp bộp một tiếng, ý định ban đầu mặc giáo phục Lam thị là để tránh tai mắt người khác, để khỏi bại lộ thân phận liên luỵ đến Lam Vong Cơ, bây giờ lại hoàn toàn ngược lại, hắn nhanh chóng đề phòng, trong đầu hiện lên mấy cách nói để phân rõ giới hạn với Lam Vong Cơ, đang định chọn một cái để bắt đầu tán hươu tán vượn, thì bên tai truyền đến câu nói lời ít ý nhiều, rõ ràng rành mạch từng chữ của Lam Vong Cơ: “Hắn là bằng hữu của ta“.

Nguỵ Vô Tiện quay phắt đầu lại, môi giật giật, nghĩ thầm con người Lam Trạm này tính tình thẳng thắn, cũng không chịu xem xét thời thế, muốn ra hiệu kêu y đi trước để tránh tị hiềm, nhưng lại đụng phải ánh mắt ôn hoà mà kiên định. Tâm ý của Lam Vong Cơ làm ngực hắn nóng lên, nhưng chính vì như thế, hắn càng thêm không đành lòng trơ mắt nhìn y chìm vào trong vũng bùn cùng với mình, vì vậy lên tiếng làm rõ: “Việc này không có quan hệ đến Hàm Quang Quân, vừa rồi y rõ ràng là cứu người, nhiều cặp mắt đều thấy như vậy. Ta cùng y chẳng qua bèo nước gặp nhau, chưa đến mức thâm giao gì cả, hành động của ta không liên can đến y, các vị nếu không tin ta, cũng đừng liên luỵ đến người Hàm Quang Quân chứ“.

Lam Vong Cơ hơi nhúc nhích, không biết có phải là ảo giác hay không, Nguỵ Vô Tiện dường như nhìn thấy một tia mất mát như có như không trong mắt y. Đôi mắt Nguỵ Vô Tiện chớp chớp, nghĩ thầm Lam Trạm cái tên ngốc này, ta nói như vậy để cứu ngươi đó nha, tình huống trước mắt này, có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch, không bằng tìm cơ hội trực tiếp ngự kiếm rời đi, đợi ra khỏi cái nơi thị phi này rồi tính tiếp.

Thấy hắn một lòng tỏ ra bảo vệ bằng hữu, lập trường kiên quyết rõ ràng, nhưng có người không nhìn vào mắt được, cười nhạo nói: “Che đầu giấu mặt, còn giả vờ làm người tốt! Có gan ngươi tháo mặt nạ xuống trước rồi nói!”

“Còn cùng hắn nói nhảm gì nữa, cứ trực tiếp lột xuống là xong!” có người lòng đầy căm phẫn, lời lẽ hùng hồn, hai ba người gộp thành đàn, giơ binh khí lên, xông tới chỗ Nguỵ Vô Tiện.

Lúc này, không biết người nào đó nhát gan, thần hồn nát thần tính, đột nhiên kêu lên: “Cẩn thận! Không chừng hắn bất ngờ thao túng hung thi tấn công các ngươi!!!”

Nhớ lại các nạn nhân của vụ thảm sát vừa rồi, tất cả thi thể chết cực kỳ kinh khủng nằm ở sau lưng, mấy người này đột nhiên cảnh giác, dừng chân lại, vừa gắt gao nhìn chằm chằm Nguỵ Vô Tiện, vừa quét dư quang khắp nơi, đề phòng bốn phía có bất kỳ giỏ thổi cỏ lay gì, có mấy con hung thi nóng hừng hực lại lao ra giết người hay không.

Nguỵ Vô Tiện cười khổ một tiếng, rất có hứng thú thu cảnh tượng này vào mắt. Uy lực của những tà thi phun lửa bốc khói này sâu không lường được, so với loại hung thi dễ dàng thao túng dựa vào sức mạnh để đánh nhau như Ôn Ninh, càng có sức uy hiếp vô hình nhiều hơn đối với hắn, thế mà mọi người lại bị ma đầu của tà đạo suy đoán từ trí tưởng tượng vô hạn của mình doạ cho sợ tới mức đứng yên tại chỗ.

Giữa lúc giằng co, lại có thêm mấy chục thân ảnh lấp lánh ánh vàng từ trên trời hạ xuống. Người đi đầu mặc áo bào Kim Tinh Tuyết Lãng, vội vàng chạy tới, chính là Kim Quang Dao, theo sau là Kim Tử Huân, Kim Tử Duyên.

Người Lan Lăng Kim thị vừa đáp xuống đất đã nhìn thấy các thi thể chết thảm nằm ngang dọc khắp nơi, vị Tào thiếu tông chủ kia càng thêm gào khóc đến không ra hình người. Mọi người tranh nhau kể lại sự việc xảy ra cho bọn họ nghe, Tào Tử Mạc làm như bỗng nhiên tỉnh lại, túm chặt lấy góc áo của Kim Quang Dao, hai mắt đỏ ngầu, đôi môi run run nói: “Liễm Phương Tôn! Liễm Phương Tôn nhất định phải chủ trì công bằng cho mười mấy người nhà chúng ta! Là hắn! Là tên ác tặc này!” Chỉ một ngón tay về phía Nguỵ Vô Tiện, mắt lộ ra hung quang, nghiến răng nghiến lợi nói: “Là hắn và phụ thân xảy ra tranh chấp, trong cơn giận dữ giết chết ông ấy ngay tại chỗ!!”

Kim Quang Dao nhẹ nhàng an ủi vài câu, đứng dậy chỉnh lại cổ áo, chậm rãi đi tới chỗ Nguỵ Vô Tiện, đi được nửa chừng, đã trợn tròn hai mắt, kinh ngạc kêu lên: “Huyền Vũ? Huyền Vũ, là ngươi đúng không?”

Nguỵ Vô Tiện bất giác sờ lên mặt, mặt nạ vẫn trên đó, không khỏi nheo hai mắt lại, Kim Quang Dao rõ ràng biết hắn là ai, chỉ mất tí thời gian, đã bố trí ra một màn nhận mặt kín kẽ không chút sơ hở, mặc dù trong lòng biết rõ ràng như mình đây, cũng suýt chút nữa bị kỹ thuật diễn xuất tinh vi của gã lừa bịp rồi, chỉ cho rằng gã nhận ra là nhờ biết rõ hình dáng của Mạc Huyền Vũ.

Nguỵ Vô Tiện không thừa nhận, cũng không phủ nhận, trầm giọng nói: “Liễm Phương Tôn, đã lâu không gặp“.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Kim Quang Dao hiện lên một tia cảm xúc vi diệu. Trong đám đông truyền đến tiếng nói thầm thì, “Quả thật là Mạc Huyền Vũ! Xem kìa, Liễm Phương Tôn cũng đã nhận ra rồi!”

Giọng điệu Kim Quang Dao thân thiết gọi hai tiếng, ngay sau đó lại ngừng, làm như nhớ ra mọi hành động của Mạc Huyền Vũ, đã phân rõ chiến tuyến đối lập với Kim thị, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng và tiếc nuối, ra vẻ cố gắng chịu đựng một chút, mới lên tiếng: “Huyền Vũ... Mạc công tử, ngươi đã bị Lan Lăng Kim thị ta trục xuất khỏi môn hộ, vì sao giả dạng cải trang, lừa gạt Hàm Quang Quân, trộn lẫn vào trong đại hội săn bắn?”

Nguỵ Vô Tiện cười lạnh một tiếng, việc đã đến nước này, người đông thế mạnh, hắn khó có thể thoát thân nhẹ nhàng, liền dứt khoát ở lại xem trò hay Liễm Phương Tôn vừa bày ra.

Chỉ thấy hắn chậm rãi đưa tay lên, tháo mặt nạ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.