Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 94: Chương 94: Chương 84




Mấy người Lan Lăng Kim thị hít sâu một hơi, Kim Tử Huân càng là thô lỗ xô mấy môn sinh ra, bước nhào tới trước. Sắc mặt của y tái nhợt đến cực điểm, thân hình tuy cố chống đỡ, nhưng hiện ra tư thế suy yếu khó che giấu, một tay túm lấy vạt áo trước ngực, làm như cực lực đè nén cơn đau đớn nào đó, không quá lời khi nói y dùng ánh mắt đáng sợ và vặn vẹo để nhìn Nguỵ Vô Tiện, quát lên: “Mạc Huyền Vũ ---!! Hay lắm, ta tìm tên cẩu tặc nhà ngươi đã lâu, hôm nay ngược lại ngươi tự đưa mình tới cửa, chúng ta lập tức tính sổ cho xong!”

Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy Kim Tử Huân, giận sôi máu, ngón tay siết Trần Tình đến trắng bệch, thấy tình trạng y không ổn, nhớ đến ác trớ Thiên sang bách khổng trên người y, sợ là đã tệ hơn so với lần trước, cơn giận trong lòng có chỗ xả, cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: “Ác trớ trên người ngươi chưa tiêu trừ?”

Ánh mắt Kim Tử Huân tối sầm lại, cả khuôn mặt rung lên bần bật, nhìn nhìn vào đám người ở xung quanh, giống như hoàn toàn bất chấp mọi thứ, phạch áo ra, những lỗ nhỏ chi chít trên ngực giờ đã biến thành lỗ to, còn loáng thoáng toả ra mùi hôi thối, đám người phát ra tiếng hít hơi lạnh, nhịn không được còn lui về sau ba bước. Y khép áo lại, cả giận nói: “Mạc Huyền Vũ! Nhiều năm trước ta từng phát sinh tranh cãi với ngươi, nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ như hạt mè đậu xanh, không ngờ lòng dạ ngươi hẹp hòi như thế, đã nhiều năm trôi qua, vẫn ghi hận trong lòng, cũng không biết lén lút hạ lời nguyền ác trớ này lên người ta từ khi nào. Hôm nay ngươi vì che giấu thân phận, còn giết chết mười mấy mạng người Tào gia ở trước mặt mọi người, ngươi là đang không coi chư sĩ huyền môn ra cái gì phải không? Lan Lăng Kim thị ta hôm nay nếu không giết chết ngươi, thì thật không đáng mặt thế gia!”

Đôi mắt Nguỵ Vô Tiện hơi nhíu lại, một tay đưa lên không trung hơi dừng lại, làm như nhất thời không thu tay lại được: “Khoan đã khoan đã, để ta sắp xếp logic của ngươi lại cho rõ ràng một chút. Lần trước ở trên Cùng Kỳ Đạo ngươi luôn mồm chỉ trích Nguỵ Vô Tiện hạ ác trớ lên người của ngươi, với giọng điệu và cảm xúc vô cùng phong phú, hiện giờ hắn đã bỏ mạng, ác trớ của ngươi lại không tiêu mất, vô tình chứng minh hắn trong sạch. Cho nên từ danh sách kẻ thù trong lòng ngươi, chẳng hiểu vì sao, ngươi lại chọn ra Mạc Huyền Vũ, vẫn là không có bằng chứng, nhưng cứ cắn lấy định tội hắn nhất định là thủ phạm, là như vậy đúng không?”

Một loạt lời nói châm chọc này, không chút lưu tình vạch trần Kim Tử Huân, tự mình vả mặt kêu bôm bốp, hiện giờ lại giở trò cũ, đem cơn tức giận đẩy lên người của một người khác.

Trong đám người ở đây có người buôn chuyện mà buôn chưa tới, cho nên đến giờ vẫn không biết rõ nguyên nhân của lần chặn giết đó, sôi nổi hiểu ra nói: “Hoá ra cuộc chặn giết lần đó là vì nguyên nhân này! Nói như vậy, Nguỵ Vô Tiện thật sự là chết oan à?”

Sắc mặt Kim Tử Huân trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi, việc vô cớ chặn giết Nguỵ Vô Tiện khiến trong lòng y chột dạ, vốn định bỏ qua không nói đến, ai ngờ bị giáp mặt làm rõ, siết chặt nắm tay mạnh bạo nói: “Cho dù Nguỵ Vô Tiện vô tội hay không, thì loại tà ma ngoại đạo như hắn, che chở Ôn cẩu, vốn là ai cũng có thể giết chết, chết cũng không có gì đáng tiếc! Ngươi và hắn rắn chuột một ổ, đều không phải là thứ tốt lành gì, ngươi đã có thể giết chết Di Lăng Lão Tổ, chứng tỏ tu vi tà thuật của ngươi không kém hắn, loại ác trớ độc ác này không phải ngươi thì ai có thể làm ra được?!”

Lời này vừa nói ra, mọi người sôi nổi phụ hoạ.

Sắc mặt Nguỵ Vô Tiện trầm xuống, cảm giác hắn sống lại một đời, thân phận cũng đã thay đổi thành người khác, nhưng bát nước bẩn này giống như là mọc mắt vậy, cho dù chân trời góc bể cũng tìm ra hắn mà hất lên người hắn một cách chính xác, hơn nữa cũng đều không hiểu tại sao lại bị hất. Hắn cố gắng đè nén cơn tức giận xuống, khoé mắt khẽ nhếch lên, cao giọng nói: “Cái gì gọi là cho dù Nguỵ Vô Tiện vô tội hay không vô tội? Có làm chuyện ác hay không có làm, vô tội hay không vô tội, rõ rõ ràng ràng, đúng sai trắng đen rành mạch, tại sao lại bị ngươi nhập nhằng cho qua như vậy? Chẳng lẽ chỉ cần là người ác trong miệng ngươi, cho dù sống hay chết, cũng đều không thể đòi hỏi sự trong sạch à? Thiên lý ở đâu? Hôm nay chúng ta phải nói rõ tại đây, đừng hàm hồ bắt người khác gánh tiếng xấu. Thiên sang bách khổng này, có phải Mạc Huyền Vũ ta hạ hay không, tạm thời không nói, hiện giờ ngươi có dám thừa nhận, Nguỵ Vô Tiện vô tội, và lúc trước là ngươi ngậm máu phun người hay không?!”

Dưới sự chất vấn, Kim Tử Huân cứng họng, suy nghĩ một lát, để làm cho lời buộc tội hiện tại của mình có sức nặng hơn, bất đắc dĩ đành thoả hiệp nói: “Được, ta thừa nhận, lần trước là ta hiểu lầm hắn“.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Rất tốt! Đây chính là ngươi tự mình thừa nhận!”

Kim Tử Huân thấy vẻ hài lòng trên mặt hắn, hơi có chút không hiểu, không biết vì sao hắn phải một hai đi giải oan cho Nguỵ Vô Tiện, liền đổi giọng, nói: “Thì sao! Cho dù hắn vô tội, nhưng ngươi không vô tội!”

Nguỵ Vô Tiện nheo nheo mắt: “Vậy hiện giờ ngươi xác định là Mạc Huyền Vũ ta làm đúng không? Sao, đặt bài rồi là không được thay đổi, không thể do dự đâu nha“.

Kim Tử Huân càng khó hiểu, không biết trong hồ lô của hắn muốn làm gì, nhưng nhắm là hắn có mọc cánh cũng không bay được, chẳng thể giở trò xảo trá gì, bèn dứt khoát nói: “Đúng thì thế nào! Không sai, ta khẳng định là ngươi làm!”

Nguỵ Vô Tiện hơi mỉm cười: “Rất tốt, chúc mừng ngươi, vẫn là tìm sai người. Ta cũng là vô tội!”

Kim Tử Huân cười nhạo nói: “Sao, không dám thừa nhận à?”

Nguỵ Vô Tiện khẽ cười một tiếng, hơi ngẩng đầu, gằn từng chữ một nói: “Đó là bởi vì, ta cũng không phải là Mạc Huyền Vũ, ta là --- NGUỴ, VÔ, TIỆN“.

Lời này vừa nói ra, cả một vùng lặng ngắt như tờ. Sau một hồi, thưa thớt truyền đến vài tiếng xì xầm.

“.... Ý, ý gì??”

“Nhưng người này, rõ ràng là Mạc Huyền Vũ mà!”

Bỗng nhiên, có một giọng nói kinh sợ kêu lên: “Đoạt, đoạt xá ---!! Nguỵ Vô Tiện đoạt xá hoàn hồn rồi!!”

Nguỵ Vô Tiện xoay Trần Tình, khoan thai bước vài bước, đi đến đâu, đám đông dạt ra đến đó, nhường cho hắn một khoảnh đất trống thật to, trên mặt đều là vẻ kinh sợ đan xen.

Rất hứng thú nhìn qua một vòng, thong thả ung dung nói: “Cũng không phải là đoạt xá, nhưng gần giống vậy. Ta và Mạc Huyền Vũ không thù không oán, trên Cùng Kỳ Đạo hôm đó, hắn giết nhầm ta, trong lòng áy náy, mang thi thể của ta đi, là vì hiến xá cho ta“.

Mọi người nhốn nháo cả lên, bị những tình tiết chín cua mười tám quẹo này quấn thành một mớ bòng bong.

“Không phải đoạt xá??”

“Là hiến xá??”

“Chuyện này là cái gì với cái gì? Vì sao Mạc Huyền Vũ phải hiến xá cho hắn chứ??”

“Vừa rồi không phải hắn đã nói đó sao, Mạc Huyền Vũ giết nhầm hắn, trong lòng áy náy“.

“Áy náy? Áy náy cái rắm á, giết Di Lăng Lão Tổ sao phải áy náy??”

“Không, từ từ đã, Mạc Huyền Vũ kia tại sao ngay từ đầu giết nhầm hắn? Mạc Huyền Vũ đến Cùng Kỳ Đạo để làm gì?”

Mọi người giống như phá giải thiên cơ, thì thầm bí ẩn nói: “... Các ngươi có lẽ không biết, Mạc Huyền Vũ có tiếng là đoạn tụ, giữa hắn và Di Lăng Lão Tổ, không phải có vướng mắc tình cảm gì đó chứ?”

“... Nhưng chưa bao giờ nghe qua Di Lăng Lão Tổ cũng là đoạn tụ nha?”

Một người phát huy khả năng tưởng tượng phong phú vượt quá mức bình thường: “Ngược lại ta cảm thấy có vài phần hợp lý, ngươi ngẫm xem, tại sao Mạc Huyền Vũ, một nhân vật vô danh lặng lẽ, bỗng nhiên lại tu được quỷ đạo thượng thừa, hơn nữa thực lực còn có thể giết chết Di Lăng Lão Tổ? Không chừng, giữa bọn họ có ám muội gì đó không ai biết, Nguỵ Vô Tiện truyền thụ kỹ năng tà ám gì đó cho Mạc Huyền Vũ lúc tình cảm mặn nồng. Không ngờ Mạc Huyền Vũ quay giáo phản kích, Nguỵ Vô Tiện không đoán được tình nhân đầu gối tay ấp lại kiên quyết phản bội, nhất thời không biết nên bị giết ngược, ngươi nghĩ đi, nếu không phải giữa hai người đó có quan hệ không minh bạch, Nguỵ Vô Tiện thủ hạ lưu tình, với năng lực của Mạc Huyền Vũ sao có thể dễ dàng đắc thủ chứ?”

Thấy hướng phát triển đề tài càng lúc càng không thích hợp, Nguỵ Vô Tiện liên tục nhíu mày, trong lòng dở khóc dở cười. Lắc lắc đầu, vội vàng kéo đề tài đang bay bổng quay trở lại, hướng về phía Kim Tử Huân đang ngây ngốc, nói: “Mạc Huyền Vũ đã chết, mà ác trớ trên người của ngươi cũng không biến mất, đương nhiên chứng minh cũng không phải do hắn làm. Ta cũng từng bỏ mạng, nếu ta là người hạ chú, vết ác trớ trên người ngươi tất nhiên cũng phải biến mất. Hiện giờ, chân tướng sự thật rõ ràng, hai người chúng ta, đều không phải là người hại ngươi, người hạ chú là người khác. Chuyện lúc trước ta có thể không truy cứu, hy vọng ngươi lau mắt nhìn cho rõ“.

Đâu ngờ, Kim Tử Huân cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi nói ngươi là Nguỵ Vô Tiện, làm sao chứng minh?”

Nguỵ Vô Tiện hơi khựng lại, xác thật là hắn khó có thể tự chứng minh thân phận.

Sau lưng lại một lần nữa truyền đến giọng nói trầm thấp mạnh mẽ: “Ta có thể chứng minh“.

Lam Vong Cơ vẫn luôn im lặng đứng xem, đây là lần thứ hai y lên tiếng, lại cũng giống như lần đầu tiên, từng chữ rõ ràng, chân thật đáng tin.

Có người kinh ngạc: “Hàm Quang Quân, người này, thật sự là Di Lăng Lão Tổ hoàn hồn sống lại?”

Lam Vong Cơ nói: “Đúng vậy“.

Sức nặng lời nói của Lam Vong Cơ không thể bỏ qua, quả cân trong lòng mọi người không khỏi nghiêng qua, ánh mắt của đám đông lại đồng loạt chuyển đến lên người Nguỵ Vô Tiện, bắt đầu từ từ tiêu hoá sự thật này.

Nhưng luôn có người kéo cán cân lại, vẫn do dự chưa xác định: “Hàm Quang Quân, ngươi nói hắn là Nguỵ Vô Tiện, có chứng cứ gì?”

Trước mắt bao người, Lam Vong Cơ trầm ngâm không nói.

Y làm sao xác định người trước mắt này là Nguỵ Vô Tiện? Đương nhiên là mình ngày đêm ở cùng hắn, từng chút tích tụ trong tim, cũng bởi vì hắn là người duy nhất trên cõi đời này, từng nghe khúc nhạc《Vong Tiện》, nhưng những điều này, làm sao có thể nói với người khác?

“Hắn là Nguỵ Vô Tiện“.

Nghe thấy giọng nói này, mọi người đều ngẩn ra, quay đầu lại, một thanh niên áo tím mặt mày tuấn tú chậm rãi đi ra khỏi đám đông.

“Giang tông chủ!”

Người Vân Mộng Giang thị tới ngay sau khi người Lan Lăng Kim thị tới, vừa đáp xuống đất, Giang Trừng đã nhìn thấy những thi thể chết vô cùng thê thảm trên mặt đất, lại nhìn thấy chính là Nguỵ Vô Tiện tay cầm cây sáo, nhìn ngạo nghễ, bị đám đông quần chúng kích động vây ở giữa. Khoé miệng hơi co rút, niềm vui sướng mới gặp lại mấy hôm trước tan thành mây khói, ẩn ẩn nổi lên cơn tức giận, vừa nhận nhau không được mấy ngày, chẳng biết người này lại dính vào vụ việc rắc rối gì, cuộc sống yên bình chẳng bao giờ đến lượt y, nhưng lần này, Vân Mộng Giang thị dù gì cũng đã phân rõ giới hạn với hắn, không còn ai có thể chỉ vào mũi y bắt y giải thích.

Sau khi yên lặng ở đằng sau lắng nghe một hồi, tuy rằng trong lòng có rất nhiều thắc mắc, nhưng Giang Trừng đại khái có thể xác định những người này đều không phải do Nguỵ Vô Tiện giết chết, vụ việc liên quan trọng đại, y cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, nếu Lam Vong Cơ đã lên tiếng, y cũng giúp làm sáng tỏ sự thật một chút chắc là cũng không đến nỗi đưa rắc rối vào người.

Ngay cả Giang Trừng cũng đã ra mặt xác nhận, nghi ngờ của mọi người lập tức tan biến hơn phân nửa, xem ra người trước mắt này xác thật là Di Lăng Lão Tổ không sai, nhưng tin tức này hiển nhiên không thể khiến người ta vui mừng hơn so với việc hắn là Mạc Huyền Vũ, ai biết đại ma đầu này sống lại một đời, liệu có gây ra trận tinh phong huyết vũ nào trong giới huyền môn hay không, chuyện khác không nói, vừa mới ra mắt thôi, đã có những thi thể chết thê thảm máu me đầm đìa nằm la liệt trên mặt đất để đón gió tẩy trần cho hắn, mặc kệ có phải hắn giết hay không, nói chung hắn cũng không thoát khỏi có liên quan, thật sự là danh xứng với thực, vận đen đủi đến cực điểm.

Giờ này khắc này, ân oán cá nhân của Kim Tử Huân chỉ là chuyện nhỏ, Di Lăng Lão Tổ từ sau khi chiếm đóng Loạn Tán Cương, đến nay cũng không xuất hiện lại, giờ xuất hiện một lần nữa ở đại hội đi săn, cũng không biết có mưu đồ gì. Đám tu sĩ siết chặt chuôi kiếm trong tay, không khí giương cung bạt kiếm lên.

Hiềm nghi lớn như thế, chẳng bao lâu, đã có người nảy ra suy nghĩ, liên hệ Nguỵ Vô Tiện với cái chết thê thảm của Tào tông chủ: “Các vị! Vị này là Tào tông chủ, là một trong những gia chủ tiến hành bao vây tấn công Di Lăng Lão Tổ, ở Cùng Kỳ Đạo hôm đó!”

Nhận định này có thể nói là đáp ứng được sự mong đợi của tất cả những người ở đây, thuận thế hùa theo, lập tức có người tiếp lời: “Di Lăng Lão Tổ đi đến đại hội đi săn của các thế gia, liệu có phải là trả thù không?!!”

Lời này vừa nói ra, những tu sĩ từng có xích mích với Nguỵ Vô Tiện đều đại kinh thất sắc, ai chưa rút kiếm cũng đua nhau rút kiếm ra.

Trần Tình trong tay Nguỵ Vô Tiện ngừng xoay chuyển, kiếm tuệ đỏ tươi trông vô cùng nổi bật trên những khớp ngón tay trắng bệch của hắn.

Đúng vào lúc hết sức căng thẳng này, một luồng ánh sáng vàng từ trên trời xẹt xuống, một người vừa tới, thất tha thất thểu, ngã nhào đến bên cạnh Kim Quang Dao, sắc mặt hoảng hốt, giọng nói vỡ vụn: “Liễm Phương Tôn! Chuyện lớn rồi! Khu vực khán đài xem săn bắn bị cháy! Kim Tử Hiên công tử, và một vài gia chủ khác tiến đến cứu người, đều bị một vài, một vài tà thi trên người có vết rạn màu đỏ tấn công!“.

“Khán đài xem săn bắn?” Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện lạc đi, ngay sau đó kinh hãi, hai ba bước thành một bước, phi đến bên cạnh người nọ, túm cổ áo hắn hỏi: “Sư tỷ của ta... Kim thiếu phu nhân, nàng, nàng thế nào ---??”

Người nọ hoang mang rối loạn, nhất thời cũng không nhìn rõ được người túm áo hắn là ai, thành thật trả lời: “Kim thiếu phu nhân và Kim Tử Hiên công tử ở cùng nhau, cũng bị bao vây tấn công!”

“Sư tỷ... sư tỷ ----!” Nguỵ Vô Tiện lảo đảo ngã ra, chạm vào một lồng ngực săn chắc ở phía sau, trong lúc hoảng hốt quay đầu lại, “Lam Trạm! Lam Trạm, chúng ta mau đi cứu sư tỷ!”

Lam Vong Cơ “Ừm” một tiếng, Tị Trần ra khỏi vỏ, kéo Nguỵ Vô Tiện lên định xuất phát, Kim Quang Dao ở bên cạnh, lạnh giọng quát: “Khoan đã!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.