Nguỵ Vô Tiện rời khỏi Loạn Tán Cương hơn một tháng, những tẩu thi hắn bố trí tuần tra dưới chân núi hơi bị thiếu hụt, có lẽ là mấy con hung tính lệ tính lớn, suốt ngày lang thang khắp nơi, thoát khỏi sự phong toả của bùa chú, nhưng đa số vẫn cố thủ đúng vị trí, người nào việc nấy. Bởi vậy khi dưới chân núi truyền đến một loạt tiếng người ồn ào náo động khí thế ầm ầm, Nguỵ Vô Tiện không khỏi chấn động, vê vê một lá bùa cháy rụi trong nháy mắt ở đầu ngón tay, liếc nhìn nhau với Lam Vong Cơ: “Trận pháp cảnh báo dưới chân núi đã bị phá“.
Ôn Tình, Ôn Ninh nghe tiếng động chạy đến, “Chuyện gì xảy ra?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Nhanh chóng cho mọi người vào Phục Ma động tránh đi một chút, người Lan Lăng Kim thị có thể sẽ tấn công lên đây“.
Ôn Ninh hừ lạnh: “Lan Lăng Kim thị? Bọn họ lại muốn làm gì?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Không kịp giải thích, nhanh lên, vào động đi!”
Dẫn tu sĩ Ôn gia đi vào sâu trong Phục Ma động, sau đó Nguỵ Vô Tiện dặn Ôn Ninh: “Ngươi ở đây bảo vệ bọn họ, trước khi có xác nhận cuối cùng là đã an toàn, ngàn vạn lần đừng đi ra ngoài!”
Ôn Ninh nóng nảy nói: “Công tử, vậy còn ngươi thì sao?”
Nguỵ Vô Tiện vỗ vỗ bờ vai của y, hơi mỉm cười: “Có Hàm Quang Quân của ngươi ở đây, ta sẽ không sao“.
Lúc xoay người đi ra khỏi động, dưới chân ẩn ẩn cảm nhận được rung động, giống như là một đại đội nhân mã đang tràn lên núi, lại đi rất thuận lợi không bị cản trở, nhanh như chớp vậy. Nguỵ Vô Tiện nói với Lam Vong Cơ: “Lam Trạm, ngươi thấy thế nào?”
Lam Vong Cơ nói: “Có người thay bọn họ tiêu diệt đám tẩu thi“.
Nguỵ Vô Tiện gật đầu: “Hơn nữa là ngay sau khi chúng ta lên núi, hành động nhanh chóng, nếu nói là người bình thường thì cũng coi nhẹ quá, người có thể làm tới thế này, sợ rằng chỉ có một người“.
Lam Vong Cơ nói: “Người có bàn tay lửa“.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Hắn đã có thể thần không biết quỷ không hay lẻn vào Loạn Tán Cương, tất nhiên cũng có thể vẫn luôn giấu mình trong bóng tối, bởi vậy muốn bắt được hắn, e là không dễ“.
Lam Vong Cơ suy nghĩ một hồi, nói: “Lần này hắn âm thầm giúp sức cho Kim thị, sợ là muốn Kim thị chiến đấu với chúng ta, đợi khi hai bên cùng thiệt hại, thì phát động hoả thi tấn công bất ngờ, thu lưới một lần“.
Nguỵ Vô Tiện cười lạnh một tiếng, ánh mắt hơi tập trung lại, nói: “Tính toán hay đấy. Nếu hắn muốn làm bọ ngựa bắt ve, thì chúng ta đây, sẽ là chim sẻ ở phía sau“.
Lam Vong Cơ hơi nhúch nhích, “Ngươi có kế gì?”
***
Lúc đoàn người của Kim Quang Thiện đi lên đỉnh núi, tất cả những vụ chống cự họ gặp phải, đều chỉ là vài tẩu thi lẻ tẻ.
Lần này ông ta hành động nhanh chóng, ngay sau sự việc ở Bách Phượng Sơn, kêu gọi tập hợp tới đây những gia tộc có thương vong trong vụ việc đó, để tiến hành bao vây tiêu diệt Loạn Tán Cương. Sau khi thống kê, vậy mà dính đến hơn mười gia tộc, ngay cả Cô Tô Lam thị, Vân Mộng Giang thị và Thanh Hà Nhiếp Thị, cũng có vài tu sĩ thương vong. Trong lòng ông ta yên tâm, xoa tay hầm hè, chi nói Di Lăng Lão Tổ lần này là tự mình diệt mình, nhưng cho dù dùng lời lẽ kích động hăng say nói với Giang Trừng và tận tình khuyên nhủ Lam Hi Thần, cả hai vẫn không hành động gì. Lam Hi Thần tính tình trầm ổn hàm súc, khuyên ngược lại Kim Quang Thiện chớ nên vọng động, đợi sau khi điều tra sự thật rõ ràng rồi mới hành động cũng không muộn, còn Giang Trừng từ đầu đến cuối sắc mặt lạnh lùng tối tăm, ngoài mặt tỏ ra rất bất mãn đối với chuyện Nguỵ Vô Tiện nghênh ngang bỏ đi, nhưng quyết định không tin những việc đó là do hắn làm. Thậm chí Nhiếp Minh Quyết luôn luôn cứng rắn quyết đoán, cũng cảm thấy hành động bao vây tiêu diệt là thiếu suy nghĩ, quyết định tạm chờ xem.
Cuộc săn bắn ở Bách Phượng Sơn, Kim Quang Thiện vốn thoải mái sung sướng ngồi trên khán đài, dưới đài có Kim Quang Dao đi theo làm tuỳ tùng, bên tai có những lời hay ho nịnh hót, bên người có thị nữ yểu điệu phe phẩy quạt, dâng hoa quả, vô cùng thích chí, ai ngờ trong nháy mắt, đột ngột thay đổi, cả một đường chật vật chạy trốn, áo bào Kim Tinh Tuyết Lãng bị cháy xém te tua, mặt xám mày tro, trước sau bị hoả thi bao vậy chặt như nêm, chắp cánh cũng khó thoát, thất bại chỉ trong một đòn. Mắt thấy tu sĩ nhà mình lần lượt ngã xuống, từng chút từng chút tan tác, lâm vào đường cùng, hết sức kinh hoàng, vợ lại bị thương nghiêm trọng, hơi thở thoi thóp.
Ông ta có bao giờ phải chịu sự nhục nhã vô cùng như thế đâu, ngay cả trong Xạ Nhật Chi Chinh, cũng là yên vị ở phía sau, điều binh khiển tướng, chỉ tay năm ngón, không cần dính bẩn một đầu ngón tay nào, tuy rằng lần này cuối cùng được cứu viện, nhưng hao tổn uy nghiêm rất nhiều, thể diện mất hết, cơn giận không có chỗ phát tiết, nỗi đau chết vợ, mất tích cháu đích tôn, đủ thứ chồng chất tích luỹ, càng thiêu đốt ông ta trong ngọn lửa mãnh liệt, hận không thể đem kẻ thù xẻo thịt bằm thây, nghiền xương thành tro.
Kim Quang Dao chỉ nói vài câu ít ỏi, đã hướng sự căm hận và đau khổ của ông ta lên người Nguỵ Vô Tiện.
Kim Quang Thiện nheo đôi mắt lạnh lẽo chứa ngọn lửa, bên tai là giọng nói ngữ điệu rất chừng mực của Kim Quang Dao, không cần thổi gió quạt lửa, cũng không cần thề thốt chửi mắng, chỉ từng câu từng chữ dẫn dắt, lặng lẽ bày ra tất cả những điểm đáng ngờ, lời vừa nói xong, chiếc bàn gỗ trước người Kim Quang Thiện đã bị vỗ nát bét.
Ông ta ở Xạ Nhật Chi Chinh dù chưa đích thân ra tiền tuyến, nhưng nghe những tin tức mà người đưa tin mang về, người nào người nấy kinh hồn táng đảm, nói quá lên về yêu pháp quỷ đạo của Nguỵ Vô Tiện, những thứ không phải người đó, vô cùng tà quái vô cùng hung ác như thế nào, từ những động tác lả lướt nhẹ nhàng khéo léo của mấy đầu ngón tay hắn, là núi thây biển máu mở đường cho những thứ đó, nhất tướng công thành vạn cốt khô. Kim Quang Thiện vốn kiêng sợ Nguỵ Vô Tiện, lần này nhìn thấy đám hoả thi, bị ép đến chân tường, sự kiêng sợ này, lại càng bởi vì tính cách tự hiểu biết và hèn nhát, lặng lẽ châm thêm củi lửa vào sự sợ hãi, cháy càng lúc càng lớn, tưởng tượng năng lực của Nguỵ Vô Tiện lên tới trời, coi như một kẻ địch lớn nhất, chỉ cảm thấy trong giới tu quỷ đạo này, không ai có thể đánh bại, nếu không phải hắn thì chẳng chọn ra được ai khác.
Trong tay Kim Quang Thiện tuy có đội quân của hơn mười gia tộc, nhưng cũng không dám tuỳ tiện hành động. Kim Quang Dao to nhỏ nhẹ nhàng, hiến kế kêu Kim Quang Thiện dựa vào lợi thế số đông, đẩy ra cho chiến đấu với tẩu thi, xung phong lên Loạn Tán Cương, bắt tu sĩ Ôn gia trên núi làm con tin, dùng mấy ngườ này để áp chế Nguỵ Vô Tiện. Kim Quang Thiện vốn kiêng dè những tu sĩ Ôn gia đi theo Nguỵ Vô Tiện, có lời đồn bọn họ bôi vẽ như là những người phục vụ quỷ thần, Nguỵ Vô Tiện ngồi đó sai khiến chiến đấu ác liệt, Kim Quang Dao nghe vậy thì nhắc đến những báo cáo của thám tử của mình, từ lúc Nguỵ Vô Tiện chiếm cứ Loạn Tán Cương tới nay, cũng không giống như lời đồn trong nhân gian, khai môn lập hộ, phát triển mạnh quỷ thuật, còn tu sĩ trên núi, cũng không phải là những tín đồ cuồng nhiệt gì đó, hơn phân nửa chỉ là người già, phụ nữ và trẻ em, thành thành thật thật làm ruộng dệt vải, chắp vá qua ngày. Nguỵ Vô Tiện mỗi lần xuống dưới chân núi, cũng đều là Quỷ tướng quân kéo một xe khoai tây củ cải, đứng rao bán bên đường, đổi lấy mấy đồng mua đồ dùng sinh hoạt.
Kim Quang Thiện cười lạnh một tiếng, ngay sau đó cảm khái, nghĩ Di Lăng Lão Tổ am hiểu sâu sắc uy lực của quỷ đạo, sẽ không dám dễ dàng thu đệ tử truyền đạo, để có được sự sợ hãi từ người khác, Mạc Huyền Vũ, có lẽ là một nước cờ sai lầm thất sách, hối hận không thôi của hắn. Thuật hoả thi, chắc hẳn là kết quả vùi đầu nghiên cứu của một mình hắn, chỉ có hắn mới có thể điều khiển chi phối, sao có thể gióng trống khua chiêng truyền dạy, cho nên ngược lại không cần sợ những dư nghiệt Ôn gia đó. Nếu nhân dịp này Loạn Tán Cương không ai trấn thủ, tấn công bất ngờ, một lần thu lưới bắt các tu sĩ trên núi, chủ động xuất kích, thì cơn giận này, sẽ phát tiết thật vô cùng sảng khoái!
Kim Quang Dao lại vỗ ngực bảo đảm, gã sẽ tiếp tục thuyết phục Cô Tô Lam thị, Vân Mộng Giang thị và Thanh Hà Nhiếp Thị, đồng thời tổ chức thêm một nhóm nhân mã, chi viện sau đó, nếu kế hoạch thất bại, sẽ cố hết sức giải cứu, cùng với đội quân của Kim Quang Thiện trước sau cùng tấn công, bất chấp hoả thi của hắn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, thì vẫn luôn có vài phần đường lui không thể bại.
Kim Quang Thiện thoáng suy tư, cũng chỉ đành như vậy, ông ta bỗng nhiên phải chịu kiếp nạn này, trái tim còn chưa bình ổn, có cảm giác thần hồn nát thần tính của một người sống sót sau tai hoạ, quét mắt khắp xung quanh, thấy gió tưởng mưa, chỉ cảm thấy thập diện mai phục, chỗ nào cũng nguy hiểm chết người, một mặt cảm thấy Nguỵ Vô Tiện thực sự có thể làm ra chuyện này, một mặt tưởng tượng quá mức đối với ác ý và năng lực của hắn, sợ hắn lại một lần nữa thao túng hung thi tấn công bất ngờ, ra tay diệt môn Kim thị của ông ta, bởi vậy nảy sinh tư tưởng giết người phóng hoả, bí quá hoá liều, không tiếc thứ gì để bắt được Nguỵ Vô Tiện, những tính cách ngày thường tham sống sợ chết, do dự không quyết đoán và nhát gan yếu đuối đó, trong lúc liên quan đến sinh tử này, thế nhưng thật hiếm hoi bị thiêu đốt bởi sự nhiệt tình, nỗi căm hận.
***
Đám tu sĩ xung phong này của Kim gia lên tới đỉnh núi, bước đi sợ hãi trong từng trận gió lạnh lẽo âm u, nhìn thấy trong mắt lại là hình ảnh bất ngờ, chỉ thấy những căn lều tồi tàn nằm rải rác hai bên đường núi, lại giống như bị vứt bỏ thảm thương, không ai sinh sống. Trên mặt đất đã cày xới nửa chừng, cắm những củ cải được chôn một nửa, những mảnh quần áo bằng vải thô treo trên dây, phần phật tung bay trong gió, thỉnh thoảng có vài lỗ rách chưa kịp vá, không khí thổi qua vù vù.
Kim Quang Thiện thầm nói không ổn rồi, những dư đảng Ôn thị này chắc chắn đã được cảnh báo, không biết trốn kỹ ở đâu, một tấc đất của Loạn Tán Cương là ba bộ xương khô năm cái oán linh, ông ta cũng không dám đi lung tung, hơn nữa khung cảnh này, ai biết có phải dụ người vào chỗ chết hay không?
Căng da đầu đi hai bước, cũng không khỏi tấm tắc thở dài, dựa vào Di Lăng Lão Tổ hắn tung hoành khắp huyền môn, không ai bì nổi, cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở nơi khỉ ho cò gáy này, suốt ngày không có thịt cá phải gặm củ cải qua bữa. Lúc trước nghe Kim Quang Dao nói còn bán tín bán nghi, hiện giờ thấy là sự thật, đối với cảnh vật nghèo túng tiêu điều này trong một khoảnh khắc có cảm giác vui sướng khi người gặp hoạ, trộn lẫn với cảm giác buồn cười vì mình từng trịnh trọng tưởng tượng ra một đại bản doanh tà đạo, còn đang chưa quyết định suy nghĩ thế nào, thì nghe được tiếng hai người nói chuyện ở xa xa.
“Lam Trạm, giáo phục của nhà các ngươi trắng quá đi, mặc chưa được bao lâu, ta tuỳ tiện lăn vài cái trên mặt đất, đã biến thành màu xám, đi một vòng trên Loạn Tán Cương này xong, còn không phải có thể vứt đi luôn hay sao? Ngươi nhìn xem, chỉ có một ngày, đã trở thành cái thứ gì nè“.
“... Tại sao ngươi phải lăn trên mặt đất?”
“... Ta chỉ là đang ví dụ vậy thôi. Nói xem bình thường quần áo các ngươi giặt sạch bằng cách nào, dơ thành ra như vậy, những vết bẩn này muốn giặt bằng tay cho trắng lại như cũ, chắc là phải chà đến lột một lớp da tay quá“.
“Vân Thâm Bất Tri Xứ, có chỗ chuyên giặt quần áo, những phụ nữ ở nơi này, đều có diệu pháp“.
“Haizz, đường đường Lam nhị công tử, sống trong nhung lụa, mười đầu ngón tay, sinh ra chỉ để khẩy ra những giai điệu du dương, sao có thể dính nước xuân?”
“.... Vậy ngươi, giặt như thế nào?”
“Ta hả, đương nhiên là kêu mấy tên tiểu quỷ giặt cho ta đó. Thế nào, Lam Trạm, có phải cảm thấy quỷ đạo hữu dụng không?”
“.......”
“Mấy hôm nay đi ra ngoài, quần áo dơ của ngươi trong túi càn khôn chắc cũng đầy một sọt rồi phải không? Có muốn ta kêu ngươi giặt cho ngươi không?”
“.... Ở bên ngoài, tự mình giặt“.
“Như vậy à, nhưng... hồi nãy đánh nhau, khói lửa mịt mù, tại sao trên người của ngươi không thấy dơ ta? Kỳ lạ, ngươi xem, chỉ có một điểm dơ nhỏ...”
“.... Chỗ nào?”
“Chỗ này, đây, cổ áo trước ngực này, dính chút gì đó... Ta phủi xuống cho ngươi xem thử...”
“Đừng...”
“.... Nè, thấy không?”
“Nguỵ Anh....”
“Hả....?”
Trước Phục Ma động, hai bóng người giống như nhúng qua hũ mật vậy, nhão nhão dính sát vào nhau, nghe thấy tiếng bước chân loạt xoạt, mới ung dung thong thả tách ra.