Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 104: Chương 104: Chương 94




Kim Quang Thiện ôm một bụng căm hận ngập trời, xen lẫn sự hoảng sợ, một đường lao đến Di Lăng, vừa đến, thì nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ khanh khanh ta ta, chỉ nháy mắt kế hoạch đánh lén bắt giữ các tu sĩ Ôn gia bị phá sản, sợ hãi hoảng hốt gì cũng quên hết, gương mặt đen thui, há miệng nói đầy vẻ châm chọc cay nghiệt, thể hiện sự ghê tởm của ông ta.

“Lâu nay nghe nói, Nguỵ công tử từ thời thiếu niên đến giờ đã là người phong lưu phóng khoáng, tuỳ tiện không theo khuôn phép, suốt ngày nợ đào hoa quấn thân. Hiện giờ vẻ ngoài thay đổi, mặc dù khẩu vị đã thay đổi, nhưng bản lĩnh mê hoặc lòng người lại thấy ngày càng xuất sắc, ghê gớm hơn, ngay cả Hàm Quang Quân xưa nay mẫu mực đoan chính, thanh tâm quả dục cũng quỳ dưới chân ngươi, theo sát mọi lúc mọi nơi, bảo vệ bên người, tới lúc bỏ trốn giữ mạng rồi, mà cũng không nhịn được sự mê muội. Thật là ngại quá, vừa rồi không chú ý, quấy rầy nhã hứng của hai vị“.

Nghe những lời này của ông ta, Nguỵ Vô Tiện lại cảm thấy kỳ lạ chứ vẫn không có cảm giác bị mạo phạm, nhớ lúc nãy dán sát đến trước người Lam Vong Cơ, bị giọng nói trầm thấp từ tính nhưng mang chút giận dỗi kêu một tiếng “Nguỵ Anh” ở bên tai mà trái tim tê dại, sau đó bị lời lẽ của Kim Quang Thiện vạch trần, thêm mắm dặm muối một trận, gương mặt thế mà lại hơi hơi nóng lên, một đằng nghĩ Lam Trạm nghe không được những lời này, chắc là trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu, một đằng lại nổi lên một tia chờ mong như có như không từ khắp lục phủ ngũ tạng, như thể nếu những lời này trở thành sự thật, cũng không phải là chuyện gì xấu...

Nguỵ Vô Tiện à Nguỵ Vô Tiện, rốt cuộc ngươi bị cái gì vậy, từ sau những lời nói xuyên tạc kia của Kim Quang Dao trên Bách Phượng Sơn, cả người làm như không còn ổn nữa.

Từ chuyện lỡ lời khi giúp y xử lý vết thương mới hồi nãy, cho đến chuyện một khắc trước dựa sát vào ngực y không biết kềm chế mà lôi kéo áo của y......

Làm như những lời này, đã chọc thủng một lớp màn mỏng, hiện giờ những mảnh nhỏ li ti đó theo hơi thở, giọng nói và sự tiếp xúc lên lên xuống xuống của Lam Vong Cơ mà bay lướt nhè nhẹ qua, khiến hắn tâm phiền ý loạn, không biết làm thế nào, lại nhịn không được mà len lén mong đợi, ngóng trông, có thể gần gũi người này hơn một chút....

Tốt nhất, ngày ngày đêm đêm cũng đừng tách ra, chỉ có thế giới hai người bọn hắn, không còn những con người ồn ào kia, kêu kêu la la, đánh đánh giết giết, muốn hắn làm cái này cái nọ, một hai phải phân cao thấp thắng bại, ngươi chết ta sống.

Những nghĩ đến đây, hắn lại vạn lần không dám nhìn Lam Vong Cơ, nếu để y biết được tâm tư xấu xa này của mình, không biết sẽ nổi giận đến thế nào, hoặc lạnh lùng cảnh cáo mình, hoặc phủi tay bỏ đi, không còn cái gì mà “Ta với ngươi, cùng nhau” nữa.

Nguỵ Vô Tiện bên này tâm tư lẫn lộn rối loạn, cúi đầu, im lặng không nói gì, giống như là bị nói trúng tim đen nên vô cùng chột dạ, Lam Vong Cơ lặng lẽ thu vào trong mắt. Trên mặt hắn một tia ửng đỏ mềm mại đáng yêu, hai mắt lấp lánh loé sáng, cánh môi bất an làm như khẽ mím lại....

Tim Lam Vong Cơ đập lỡ một nhịp, đầu ngón tay giấu trong tay áo dần dần siết thật chặt lại, gần như phải dùng hết tất cả sức lực, mới có thể kềm chế chính mình làm ra một hành động bất chấp mọi thứ.

Trong đám đông, Kim Quang Thiện lắng nghe âm thanh phụ hoạ của mọi người ở phía sau hoặc nịnh bợ, hoặc đồng cảm sâu sắc, nhưng ánh mắt chưa từng dời khỏi hai người, thị lực của ông ta rất tốt, cách một khoảng thế này, vẫn nhìn thấy rõ ràng phản ứng của hai người, trong lòng bỗng sáng tỏ như tuyết.

Trên Bách Phượng Sơn, lời nói của Kim Quang Dao xác nhận mối quan hệ ái muội giữa Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, ông ta vốn không để trong lòng, chỉ cảm thấy dưới vòm trời này, có ngươi có thể dùng tình sắc để mê hoặc được Lam Vong Cơ, suy nghĩ này cũng không khỏi quá mức hão huyền, nói năng vớ vẩn, cho dù có, người đó chắc chắn cũng không phải là Nguỵ Vô Tiện. Giữa bọn hắn không vừa mắt nhau, như nước với lửa, đó là sự thật rõ như ban ngày từ Xạ Nhật Chi Chinh cho tới nay. Bởi vậy mới vừa rồi ông ta tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng thật ra cũng không tin tưởng, chỉ là một cách tấn công hiệu quả bằng lời nói, chỉ cần có thể mắng nhiếc nhục mạ kẻ địch của mình, một cước đạp xuống vũng trũng của danh dự đạo đức, chứ chưa bao giờ để ý thật thật giả giả, bằng chứng xác thật gì đó.

Ông ta thậm chí từng suy đoán, liệu Nguỵ Vô Tiện có dùng bàng môn tả đạo gì đó, mê hoặc tâm trí của y, dẫn tới Lam Vong Cơ hoàn toàn phản chiến hay không. Tuy rằng nghe ra khả năng không lớn, nhưng trong tay áo sâu không lường nổi của Di Lăng Lão Tổ có cái gì không có cái gì, pháp bảo tà khí, kỳ phù dị chú, ai có thể nói chính xác được?

Ông ta ăn chơi đàng điếm, đắm mình trong rượu chè trai gái bao nhiêu năm, tư tưởng về mặt tình sắc cũng khá cởi mở, đương nhiên cũng đã nghe qua chuyện Long Dương, tuy bản thân không có hứng thú, nhưng cũng hiểu được sức hấp dẫn ngưỡng mộ nhau giữa các nam tử tuấn tú. Khác với những phản ứng không hiểu nổi, ghê tởm thậm chí ác ý của mọi người, Kim Quang Thiện đối với việc này cũng không có cảm giác đặc biệt gì, vì thế ở ngay trận địa của địch, đương lúc cấp bách, ông ta vẫn có thể bình tĩnh quan sát, và nhận ra, giữa Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, chỉ sợ là có chút tình cảm không thể nói rõ.

Vừa nãy đầu óc của ông ta vẫn là giận dữ, vợ mới chết, cháu đích tôn mất tích, chịu một cơn cuồng phong phẫn nộ, khí thế muốn đòi lại tất cả từ chỗ Nguỵ Vô Tiện, với những người đã chết, nợ máu mạng người, phải trả bằng máu, với những người sống chết chưa rõ tung tích chưa biết, huyết mạch dòng chính, không tiếc thứ gì, nhất định phải tìm về, nếu có tổn thất, thiên đao vạn quả, để trút hết cơn căm hận trong lòng.

Làn gió tiêu điều nghiêm túc trên Loạn Tán Cương, thổi đến mức người ta mặt lạnh tim lạnh, nhưng lại thổi ra vài phần tỉnh táo.

Kế hoạch tấn công bất ngờ đã mất hy vọng, quan hệ giữa hai người lại thật sự không giống bình thường, Kim Quang Thiện bỗng nhiên mơ hồ. Trước đó, ông ta còn gửi gắm mấy tia hy vọng, nếu Lam Vong Cơ thật sự bị yêu pháp khống chế, thì nghĩ cách giải cứu cho y, Nguỵ Vô Tiện sẽ không chỉ mất đi một nguồn trợ lực mạnh mẽ, mà Lam Vong Cơ một khi tỉnh táo lại, biết mình bị nỗi nhục to lớn này, không cần bọn họ quạt gió thêm củi, cũng chắc chắn muốn giết Nguỵ Vô Tiện đến mảnh xương cũng không còn, từ đó, phần thắng của bọn họ cũng tăng lên nhiều.

Nhưng trước mắt, niềm hy vọng này cũng tan tành mây khói.

Kim Tử Huân thấy Kim Quang Thiện nói một loạt lời lẽ sắc bén, nhưng rồi lại không nói tiếp, nhịn không được nữa. Suy nghĩ của y thô thiển đơn giản, không có tâm tư và nhãn lực giống Kim Quang Thiện, nhìn lướt qua Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện không hề có phản ứng, cho rằng hai người bị vạch trần trước mặt đám đông, mặt mày đờ đẫn, nghẹn họng công khai, trong lòng đắc ý, lại ngại Kim Quang Thiện tìm từ quá mức văn hoa, không đủ làm cho người khác thấy ghê tởm, đang chuẩn bị chọn ra vài từ ngữ khó nghe hơn, hoàn toàn làm nhục hai người một trận.

Nguỵ Vô Tiện lại dường như chợt tỉnh táo lại, từ tốn tranh cãi: “Nếu muốn bàn về tạo nợ đào hoa, so sánh với Kim tông chủ, Nguỵ mỗ chính là hổ thẹn không bằng nha. Từ gia thế giàu có, cho tới thanh lâu sở quán, những người từng có nợ phong lưu với Kim tông chủ, mười ngón tay, há có thể đếm đủ?”

Trên mặt Kim Quang Thiện một tia tối sầm, Kim Tử Huân thấy bá phụ chịu nhục, vén tay áo mắng trả: “Nam tử phong lưu, vốn dĩ là chuyện bình thường! Nhưng sợ là chuyện hoang đường khác người, mà tất cả nam tử có mặt ở đây đã làm cộng lại, chắc không thể so với một ngón tay của Di Lăng Lão Tổ ngươi đâu nhỉ? Nam nam tằng tịu với nhau, vô luân mất đạo đức, cấu kết gian dâm không dứt, nghĩ lại những việc tốt đã làm tại nơi ở trong Bách Phượng Sơn của Kim thị ta, ha! Thật sự tưởng tượng mà khiến người ta ghê tởm. Các ngươi có biết, giữa nam nhân với nam nhân làm như thế nào không?” Y quay đầu nhìn lại, mấy người phía sau lắc lắc đầu, có người nhíu mày, có người cười một cách suồng sã.

Kim Tử Huân gãi gãi mũi, bày ra vẻ mặt khinh thường và bất lực, miễn cưỡng nói: “Ta ấy hả, cũng chỉ là nghe nói, nghe nói là dùng... ừm, hậu huyệt. Các ngươi nghĩ xem, chỗ đó... bình thường là dùng để làm gì?”

Không ít người ở đây thật sự là chưa từng săn tìm của lạ đó, nghe vậy đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ đến cực điểm rồi vô cùng ghê tởm, có vài người còn rất phối hợp mà oẹ lên, Kim Tử Huân thu được sự hưởng ứng hài lòng, tiếp tục nói: “Cho nên mới nói, chuyện đó giữa hai nam nhân... là thật sự ghê tởm, không thể chấp nhận, vi phạm luân thường đạo lý tằng tịu với nhau, chính là vậy... Shhh, không thể tưởng tượng nổi. Trở về, ta phải kêu Kim Tử Duyên đem đốt toàn bộ đồ đạc giường chiếu trong căn phòng các ngươi từng ngủ ở Bách Phượng Sơn kia. Cũng không biết dính vào... ặc ặc, có thể rửa sạch sẽ không, nhưng ta không muốn quay đầu lại sơ ý ngủ trên cái giường đó“. Cổ rụt lại, ôm hai cánh tay, làm như là toàn thân nổi da gà.

Đám người ở phía sau kia giống như tràn đầy thông cảm.

Trong những tiếng hít hà đầy ác ý cố tình khoa trương, ánh mắt Lam Vong Cơ tối xuống, đột nhiên, nghe được tiếng hít thở nặng nề vang lên ở bên cạnh, cả người Nguỵ Vô Tiện khẽ run lên, siết chặt tua rua của Trần Tình trong tay, đôi mắt nheo thành một khe hở thấm đẫm ác ý, rõ ràng là kềm chế lửa giận, không biết có phải do giận quá mức hay không, trong khoảng thời gian ngắn thế mà không trả đũa lại.

Kim Tử Huân hiển nhiên cũng không đoán được những lời nói của y có uy lực kinh người như vậy, Nguỵ Vô Tiện vẫn luôn phản ứng lanh lẹ, miệng lưỡi đặc biệt sắc bén không thể phán bác một chút nào, nghĩ là thật sự đã chọc tới nỗi đau của hắn, một bộ tỏ ra đắc ý giành chiến thắng áp đảo: “Thế nào, không còn gì để nói hả? Cũng đúng, vốn dĩ, chính là sự thật mà. Bị người ta chọc thủng trước mặt mọi người, chuyện xấu xa này, nếu là ta, đã sớm chẳng còn mặt mũi nào mà tự vận chết cho rồi“.

Dáng vẻ này của Nguỵ Vô Tiện, ngay cả Lam Vong Cơ cũng cảm thấy hơi bất ngờ, hắn vẫn luôn tuỳ ý khinh cuồng, lễ pháp thế gian thường cười cho qua chuyện, những người nhiều chuyện lan truyền việc ong bướm, bôi nhọ nếp sinh hoạt hư hỏng thời thiếu niên của hắn cũng không ít, hắn không giận còn cười, lời lẽ đáp lại chỉ càng thêm kinh thế hãi tục, khó nghe, ngược lại khiến những kẻ khiêu khích đó tức giận khiếp sợ, mặt sưng thành màu gan heo mắng hắn không biết xấu hổ, đảo lại giống như người bị vũ nhục trước mặt mọi người chính là bọn họ.

Sợ là những lời này của Kim Tử Huân quá trắng trợn quá mức giới hạn, nên Nguỵ Vô Tiện không thể mặc kệ, Lam Vong Cơ đặt một tay lên lưng hắn, dịu dàng nói: “Không cần để ý đến bọn họ“.

Nguỵ Vô Tiện đột nhiên quay đầu.

Trong nháy mắt đó, Lam Vong Cơ thấy được, dưới cơn giận dữ phẫn uất không cam lòng, còn có một tia đau đớn, trong tia đau đớn này chợt loé lên sự yếu ớt và hoảng loạn, từng từ từng câu của người tố cáo, đều không phải là nói suông vô căn cứ, mà người bị tố cáo, vì trong lòng tự biết và tự xác nhận, không thể tránh né mà thẹn quá hoá giận.

Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện đều là run rẩy rối loạn, sự tức giận khiến hắn cắn chặt khớp hàm đến mức run rẩy, Trần Tình trong tay hắn run lên, chỉ về phía đám người bên kia: “Lam Trạm, hắn, hắn nói chúng ta, hắn sao có thể....?!”

Sao có thể nói đến mức ghê tởm như vậy?!

Trước đó ở trên Bách Phượng Sơn, Kim Quang Dao tố cáo, cũng là giữ lại ba phần đường sống và thể diện, không có chọc thủng rõ ràng, ai ngờ tên Kim Tử Huân này, đặc biệt ở trước mặt người y ghét, là không biết giữ thể diện hay hàm dưỡng gì cả, chỉ cần có thể chọc tức đối phương đến mức dậm chân, thì nghĩ gì sẽ nói nấy, lời nói trắng trợn suồng sã, phối hợp hoàn mỹ với gương mặt mang nụ cười tự mãn, khinh thường và đầy ác ý đó, giống như đâm một dùi vào nơi mềm yếu nhất, riêng tư nhất, bí ẩn nhất tận đáy lòng cùa Nguỵ Vô Tiện.

Ngay cả loại chuyện này cũng bị y nói thành như vậy....

Ghê tởm.

Thấp hèn.

Dơ bẩn không chịu nổi.

Giữa hắn và Lam Trạm, rõ ràng mọi thứ đều tốt đẹp như vậy, giữa bọn hắn hoàn toàn....

Nguỵ Vô Tiện ngơ ngẩn.

Giữa bọn hắn....

Con ngươi của Nguỵ Vô Tiện từ từ co lại.

Đích xác từng có một lần như vậy.....

Bàn tay Lam Vong Cơ đang vuốt ve trên lưng hắn dừng lại, Nguỵ Vô Tiện nhìn vào đôi mắt màu lưu ly của y.

Ghê tởm.

Thấp hèn.

Dơ bẩn không chịu nổi.

Trần Tình không hề báo trước mà buông thõng xuống dưới, ánh mắt nhìn về phía Lam Vong Cơ cũng âm thầm dời đi.

Một chút xấu hổ về chuyện này hiện lên trong tiềm thức, hắn bỗng nhiên hiểu ra, vì sao mình lại phẫn nộ như vậy.

Nguỵ Vô Tiện thẫn thờ nghĩ.

.... Là bởi vì, bị nói trúng rồi ư?

“Nguỵ Vô Tiện, không rảnh nói chuyện vô nghĩa với ngươi! Ngươi giấu Kim Lăng ở đâu? Thức thời thì nhanh chóng giao ra đây, sẽ khiến ngươi chết không khó coi!”

Tiếng kêu gào đắc ý dào dạt của Kim Tử Huân kéo hắn ra khỏi mớ suy nghĩ mơ hồ và hồi ức sống động đến đáng sợ, tinh thần hắn vẫn hoảng hốt chưa ổn định, thoáng nhìn qua Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ đã rút tay ra khỏi người hắn, y cúi đầu, đôi mắt không biết đã nhắm lại từ lúc nào, đôi môi mím lại hơi cứng đờ.

Lam Trạm là nổi giận à? Ta với hắn, là đang nghĩ đến cùng một chuyện sao?

Nguỵ Vô Tiện không có dũng khí đi xác nhận, hắn chuyển sang nhìn đám đông, cưỡng ép chính mình bình tĩnh lại. Kế hoạch, hắn còn có kế hoạch. Không thể phá hỏng.

Kim Tử Huân tiếp tục lải nhải la hét: “Nếu ngươi giao Kim Lăng còn khoẻ mạnh ra đây thì thôi, nếu nó thiếu một cọng tóc -- Hừ... có rất nhiều cách để xử lý ngươi“.

Từ khi thấy tù binh Ôn gia gặp đủ loại ngược đãi ở Cùng Kỳ Đạo, hắn đã biết, Kim Tử Huân có thể nói là xuất sắc về phương diện này.

Nguỵ Vô Tiện ném ra một nụ cười lạnh: “Được nha, nếu ngươi cảm thấy Kim Lăng ở trong tay ta, vậy đi vào xem thử. Không biết ngươi có can đảm này hay không?” Dứt lời, nâng tay áo làm động tác mời về phía cửa động Phục Ma.

Kim Quang Thiện và Kim Tử Huân hơi biến sắc, dùng mồm mép chửi nhau hồi lâu, rốt cuộc tới lúc chiến đấu thật, thì lại có chút khiếp sợ. Tầm mắt đảo qua cửa động tối tăm kia, không biết hắn có quỷ kế gì, lại có dáng vẻ nói năng chắc nịch, thong dong điềm tĩnh, biết đâu là dụ mình vào rọ, gậy ông đập lưng ông, bên trong chính là hoả thi đang đợi.

Khoé miệng Nguỵ Vô Tiện cong lên một nụ cười mỉa mai, khôi phục lại vẻ không biết xấu hổ xưa nay của hắn, giả vờ bừng tỉnh mà mếu máo: “Ồ ồ, đúng rồi, trong động dâm ô này của ta, còn đang giấu vô số thiếu niên đẹp trai, dâng lên cho ta hưởng lạc suốt ngày đêm, không biết các vị có khả năng chấp nhận được chuyện này hay không, đi vào xem ha?”

Hắn tung câu hỏi này ra xong, cũng không đợi trả lời, thẳng tiến vào bên trong, lúc đi ngang qua bên cạnh Lam Vong Cơ, kêu một tiếng “Lam Trạm“.

Lam Vong Cơ từ trong trạng thái không nói tiếng nào vừa rồi, làm như bị tiếng gọi này của hắn, mới hồi phục tinh thần lại, nhàn nhạt liếc hắn một cái, “Ừm”

Nguỵ Vô Tiện nhất thời có chút hoảng hốt, lúc Lam Vong Cơ bị Kim Tử Huân dùng lời lẽ thô tục xúc phạm, vẫn cứ luôn nhàn nhạt như vậy, y cũng không giống như đang bị chọc tức... Nhưng từ sau khi nhìn thấy phản ứng của mình, bắt đầu trở nên kỳ lạ, cả người ngẩn ngơ. Nguỵ Vô Tiện không dám nghĩ nữa, chột dạ cười với y.

Thấy nụ cười này của hắn, thần sắc Lam Vong Cơ khẽ thay đổi, nhưng cuối cùng vẫn là không nói thêm gì nữa.

Hai người cùng nhau đi vào Phục Ma động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.