Đồng Phi Phi thiếp đi. Khi cô mở mắt thức dậy thì đã nhìn thấy ánh
bình minh chiếu xuyên qua cửa sổ. Mạnh Tuần chống tay lên trán, mắt
nhắm, mệt mỏi ngồi dựa vào chiếc ghế nhỏ cạnh giường, chiếc băng gạc
trên trán vẫn còn thấm vài vệt đỏ. Đồng Phi Phi đang định ngồi dậy thì
Mạnh Tuần đã tỉnh, anh vội vàng đứng lên, lo lắng tiến lại gần Đồng Phi
Phi nhưng không dám đứng quá gần cô, chỉ biết lo lắng hỏi: “Tối hôm qua
anh đã mời bác sĩ đến nhưng bác sĩ nói em chỉ quá kích động, để em ngủ
một giấc là ổn. Bây giờ em cảm thấy thế nào rồi?”
Đồng Phi Phi chậm rãi ngồi dậy, đầu vẫn đau ê ẩm. Cô ngừng lại một
lúc rồi mới khẽ lắc đầu: “Em không sao rồi. Anh còn đang bị thương, tại
sao lại ngồi ở đây suốt cả một đêm thế?”
“Em như vậy thì làm sao anh có thể yên tâm rời đi chứ?” Mạnh Tuần
nhìn thái độ của Đồng Phi Phi có vẻ như đã ổn lại nên ngồi xuống bên
giường. “Tối qua em đã không ăn gì rồi, có đói không? Chúng ta đi ăn
chút gì đó trước rồi ra sân bay nhé?”
“Sân bay ư?” Đồng Phi Phi sững người, nhìn đồng hồ, rồi vội vàng lấy
chiếc túi nơi đầu giường. “Chết rồi, không biết là trong nước có biết
chuyện ở bên này không. Em vẫn chưa liên lạc với mẹ em…”
“Đừng lo lắng! Anh đã liên lạc với họ rồi!” Mạnh Tuần giữ lấy tay của Đồng Phi Phi, sợ cô lại bị kích động. “Tối qua, sau khi em ngủ anh đã
nghĩ cách để liên lạc với một người bạn ở trong nước. Anh đã nói cậu ấy
báo tin chúng ta vẫn bình an cho những người khác rồi.”
“Thật sao?” Đồng Phi Phi nhìn Mạnh Tuần với vẻ nghi ngờ. Cô lấy điện
thoại ra xem, không thấy có một cột sóng nào, gọi thử thì luôn có tín
hiệu máy bận nên không nén được nghi ngờ, hỏi: “Điện thoại đều không gọi được, anh liên lạc bằng cách nào vậy?”
“Anh tìm một nơi có thể lên mạng rồi nói chuyện với bạn anh qua mạng, sau đó bảo cậu ấy chuyển lời cho những người khác ở trong nước.”
“Bạn của anh ư? Vậy anh ấy có biết làm thế nào để liên lạc với mẹ em không? Anh chắc anh ấy sẽ thông báo cho mẹ em chứ?”
“Chắc chắn. Anh đã dặn cậu ấy cẩn thận nên chắc chắn cậu ấy sẽ báo
cho dì Tống, em yên tâm, cứ tin ở anh, được không?” Giọng của Mạnh Tuần
ôn tồn và kiên định. Đồng Phi Phi cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại: “Xin
lỗi, em… xin lỗi…”
“Sao lại nói xin lỗi anh chứ?” Mạnh Tuần khẽ cười, nhẹ nhàng ôm lấy
Đồng Phi Phi. “Đừng nói xin lỗi nữa nhé! Anh biết chỉ là em lo lắng cho
dì Tống quá thôi. Được rồi, không sao rồi. Từ bây giờ trở đi, hãy tin ở
anh, hãy tựa vào anh, có được không? Đừng có một mình chịu đựng sự khổ
cực nữa, hãy cho anh cơ hội để được chăm sóc em, bảo vệ em, cho em sự
động viên, là chỗ dựa cho em, được không?”
Đồng Phi Phi dựa vào lòng Mạnh Tuần, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Cô
không biết mình đã bị lột đi lớp vỏ cứng rắn bên ngoài từ bao giờ nữa,
cô cũng không biết bắt đầu từ bao giờ mình lại trở nên yếu đuối và mong
mạnh đến vậy. Nhưng cô thực sự không muốn phải chịu đựng thêm nữa, thực
sự không muốn phải giả vờ kiên cường, mạnh mẽ như thế này nữa, cứ phải
giả vờ mỉm cười, phải sống với ký ức, phải chịu đựng hết lần này đến lần khác, chịu đau khổ hết ngày này qua ngày khác. Mệt mỏi quá rồi, thực sự cô mệt mỏi quá rồi
Buổi sáng ngày hôm đó, bọn họ ăn uống qua loa một chút ở khách sạn,
chuẩn bị hành lý xong xuôi rồi đi thẳng ra sân bay. Đến sân bay, Đồng
Phi Phi vội tìm ngay một trạm điện thoại công cộng để gọi về cho bà
Tống. Cho dù tối hôm trước Hứa Nhiên đã liên lạc được với bà và cũng đã
nói cho bà tin tức Đồng Phi Phi vẫn bình an nhưng bà vẫn chưa nhận được
điện thoại của Đồng Phi Phi nên vẫn thấy lo có thể Hứa Nhiên đang lừa
bà, cả đêm ngủ không ngon giấc, cho đến khi nghe thấy giọng nói của Đồng Phi Phi, bà mới thực sự thấy nhẹ nhõm.
“Con không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi. Vậy chuyến bay hôm nay của con có hạ cánh như bình thường được không?”
“Chắc là được ạ, nhiều nhất thì cũng chỉ là cất cánh muộn một chút
thôi. Mẹ đừng lo lắng nữa, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, con xuống máy
bay sẽ về thẳng nhà luôn mà.”
“Được, được, vậy mẹ ở nhà đợi con! Con xuống máy bay thì về nhà luôn nhé!”
“Vâng ạ!” Đồng Phi Phi cúp điện thoại rồi mới thở ra vẻ nhẹ nhõm.
Mạnh Tuần cười cười: “Sao rồi, thực sự sợ bạn anh quên thông báo cho dì
Tống sao?”
“Không phải, em chỉ nghĩ rằng có lẽ phải tận tai nghe thấy giọng nói
của em thì bà mới yên tâm thôi.” Đồng Phi Phi có chút bối rối cúi mặt
xuống. “Hôm qua vẫn còn chưa nói lời cảm ơn anh…”
“Cảm ơn anh cái gì? Là anh phải cảm ơn em mới đúng, cảm ơn em đã cứu
mạng anh!” Mạnh Tuần mỉm cười, nắm lấy tay của Đồng Phi Phi. “Cái ơn cứu mạng này phải lấy thân ra để đáp đền. Anh đã quyết định dùng nửa đời
còn lại nguyện làm trâu làm ngựa cho em rồi, đừng nói là không gánh nổi
cái từ cảm ơn của em, cho dù em có đánh mắng thế nào cũng không dám nói
một lời!”
“Em… em đâu dám đánh anh, mắng anh chứ!” Hai má của Đồng Phi Phi bắt
đầu đỏ lên. Anh chàng Thần Mặt Đen đứng trước mặt mà cô vốn luôn sợ hãi
tới mức không dám thở mạnh kia bây giờ lại nói ẽ nguyện “làm trâu làm
ngựa” cho cô sao? Đùa kiểu gì vậy?! Cho dù ông trời có cho cô mượn thêm
mấy cái gan nữa cô cũng không dám động đến anh đâu!
“Ừ, không đánh chửi cũng tốt, bạo lực gia đình là không được đâu!”
Mạnh Tuần nói với vẻ tỉnh bơ. Đồng Phi Phi sững người, phải mất một lúc
lâu sau mới nhận ra câu ấy có ý nghĩa gì, mặt cô đỏ ửng, không dám nói
lại điều gì nữa, chỉ biết ngại ngùng nhìn Mạnh Tuần, buông tay anh ra
rồi xách hành lý của mình lên, quay người bước về phía quầy lễ tân. Kết
quả là không để ý mà va phải một người, va li hành lý của cô còn đè cả
lên chân phải của người đó.
“Á! Xin lỗi, xin lỗi!” Đồng Phi Phi vội vàng ngẩng đầu, cất tiếng xin lỗi. Người bị va phải là một người đàn ông trung niên đeo kính, trên
mặt ông ta không hề biểu lộ chút đau đớn, ông gật đầu với Đồng Phi Phi
như không có chuyện gì xảy ra rồi bước qua mặt cô. Đồng Phi Phi ngạc
nhiên nhìn theo bóng dáng của người đó rồi lại nhìn xuống va li hành lý
trong tay của mình, chiếc va li này ít thì cũng phải đến hai mươi
kilôgam.
“Sao thế? Em không sao chứ?” Mạnh Tuần nhìn thấy Đồng Phi Phi va phải người khác dừng lại liền vội vã đi tới, cất tiếng quan tâm.
“Ồ, em không sao.” Đồng Phi Phi vừa nhìn thấy Mạnh Tuần đã lại nghĩ
đến mấy câu nói dịu dàng vừa rồi của anh nên lại vội vàng xách hành lý
bước nhanh về phía trước.
Người xưa nói rất đúng. Khổ tận cam lai chính là nói trường hợp của
Mạnh Tuần và Đồng Phi Phi lúc này. Hai người họ lấy được vé máy bay rất
thuận lợi dù thời gian cất cánh có bị chậm lại một chút nhưng cũng không phải là bị chậm quá lâu, vẫn còn tốt hơn rất nhiều so với việc bị hoãn
chuyến bay, thậm chí không thể cất cánh. Đồng Phi Phi ngồi ở vị trí gần
cửa sổ, lúc bấm thắt đai an toàn xong cô vẫn không dám tin rằng mình lại có thể may mắn đến thế.
“Anh phát hiện rằng, hình như em chính là nữ thần may mắn của anh!” Mạnh Tuần dựa người vào ghế, nói với vẻ biết ơn.
“Nữ thần may mắn ư?” Đồng Phi Phi suýt chút nữa bị cái danh hiện nàylên tận mây xanh.
“Đúng đấy!” Mạnh Tuần gật gật đầu, chăm chú nhìn Đồng Phi Phi. “Lần
này chẳng phải là may mà có em thì chúng ta mới có thể thoát được nạn
lớn hay sao?”
“Em thấy lần này phần lớn là nhờ có anh nên chúng ta mới có thể may
mắn như vậy.” Đồng Phi Phi nhìn xuống, cười khổ sở. “Em đã từng bị người khác gọi là khắc tinh, tai tinh, sao Chổi, từ trước đến nay chưa bao
giờ có liên hệ gì với hai chữ “may mắn” cả.”
Đồng Phi Phi nói xong câu này thì chợt nhìn thấy người đàn ông trung
niên lúc trước bị cô va phải đang đứng ngay ở bên cạnh hai người. Người
đàn ông cầm vé trên tay, hơi khó khăn nhìn sang người đang ngồi phía bên ngoài là Mạnh Tuần, hỏi một cách lịch sự: “Anh à, tôi có thể đổi vị trí ngồi với anh được không? Chỗ của tôi ở bên trong nhưng chân tôi không
tiện đi lại cho lắm, anh xem xem có thể giúp được chuyện này không?”
Mạnh Tuần nhìn xuống chân của người đàn ông trung niên rồi gật đầu đứng dậy: “Được ạ.”
Nói xong, Mạnh Tuần đứng dậy nhường vị trí ngồi phía bên trái Đồng
Phi Phi ngay sát lối đi lại cho ông ta, người đàn ông đó lịch sự cười
với Mạnh Tuần: “Cảm ơn!”
Đồng Phi Phi nhìn cái chân phải hơi tập tễnh của người đàn ông lại
càng thấy xấu hổ trước hành động lúc trước của mình, thế là cô lại cất
tiếng xin lỗi: “Vừa rồi thật xin lỗi ông!”
Người đàn ông có vẻ ngạc nhiên, Đồng Phi Phi chỉ chỉ vào chân của ông ta: “Vừa rồi va li của tôi có rơi vào chân ông…”
“Ồ, không sao.” Người đàn ông chậm rãi ngồi xuống rồi kéo ống quần,
Đồng Phi Phi kinh ngạc khi nhìn thấy đó là một ống kim loại, không kìm
được thốt lên ngạc nhiên: “Cái này…”
“Thế nên vừa rồi đồ của cô rơi vào chân tôi nhưng tôi không hề biết.” Người đàn ông cười hiền lành, nhìn vẻ mặt muốn nói nhưng rồi lại ngừng
của Đồng Phi Phi rồi bình tĩnh nói tiếp: “Trận động đất lớn năm 1976,
cũng phải cách đây hơn ba mươi năm rồi, tôi cũng đã quen rồi.”
“Có phải là trận động đất Đường Sơn không ạ?” Đồng Phi Phi nhớ lại
tấm poster của Phô thiên cái địa trong rạp chiếu phim mùa hè năm ngoái,
sắc mặt trở nên trắng bệch.
Người đàn ông gật đầu, buông ống quần xuống, nhìn vẻ mặt đau thương
trên nét mặt của Đồng Phi Phi, nụ cười trên gương mặt ông cũng nhạt dần: “Cả nhà chúng tôi chỉ có một mình tôi sống sót, dù tôi bị mất đi một
chân nhưng cũng may là còn giữ lại được mạng sống, cũng xem như là may
mắn rồi.”
“May mắn ư?” Sắc mặt của Đồng Phi Phi lại càng trở nên ủ ê. “Nếu là tôi thì tôi thà rằng được chết cùng với họ.”
“Hả?” Người đàn ông nhíu mày ngạc nhiên. “Tại sao cô lại có suy nghĩ
như vậy chứ? Có thể sống sót quả thực không hề dễ dàng gì. Cô xem đợt
sóng thần ở Nhật lần này, có biết bao nhiêu người đang cố gắng giành
giật sự sống, tại sao mà cô lại có thể nghĩ là chết đi mới là may mắn?”
“Bởi vì tôi nghĩ, cuộc đời mà không có hy vọng thì không bằng chết
đi. Những người may mắn sống sót nhưng lại đau đớn không muốn sống vì
mất đi người thân chẳng phải là còn đáng thương hơn những người đã chết
hay sao?” Đồng Phi Phi cúi mặt, vừa rồi tất cả các màn hình trong phòng
đợi ở sân bay đều chiếu cảnh những người may mắn sống sót nhìn đống đổ
nát mà nước mắt lưng tròng, điều này khiến cô không khỏi nhớ lại hình
ảnh của chính mình trước đây khi ôm lấy thi thể lạnh ngắt của Quân An,
đau đớn khi không thể chết cùng anh.
“Đúng vậy, mất đi người thân quả là vô cùng đau đớn, nhưng chúng ta
vẫn phải dũng cảm mà tiếp tục sống!” Người đàn ông trung niên hiền từ
nhìn Đồng Phi Phi, cô gái này cũng trạc tuổi con gái ông nhưng lại không hề có nét ngây thơ, hồn nhiên như con gái ông mà lại rất dễ để người ta cảm nhận được vẻ đau đớn, tuyệt vọng. Ông không biết là Đồng Phi Phi đã từng trải qua những gì, nhưng nhớ lại lúc nãy, khi ông vừa bước đến
hình như có nghe thấy cô nói mấy đại loại cái gì mà “tai tinh, sao Chổi” nên đại khái cũng có thể đoán được cuộc đời cô chắc là đã gặp phải
không ít những thăng trầm, khổ đau. Nghĩ đến cô con gái của mình đang ở
Trung Quốc xa xôi ông lại không kìm được hy vọng mình có thể giúp đỡ
phần nào cô gái mang vẻ yếu đuối, dễ xúc động lòng người ở trước mặt
mình.
Ông cúi xuống thắt dây an toàn, im lặng hồi lâu rồi mới chậm rãi lên
tiếng: “Cái năm xảy ra trận động đất đó tôi chưa đầy mười tuổi. Sở dĩ
tôi có thể sống sót được là nhờ bố mẹ tôi vào đúng lúc quan trọng đã
dùng thân mình che cho tôi, cho tôi một cơ hội sống sót. Tôi vẫn còn nhớ lúc đó tôi đã phải chờ đợi rất lâu trong bóng tối mới được cứu ra
ngoài, hơn mười mấy tiếng đồng hồ tôi cứ nằm gọn trong lòng họ, cảm nhận được cơ thể họ từng chút từng chút một chuyển từ ấm áp sang lạnh ngắt,
từng chút từng chút từ mềm nhũn chuyển sang cứng đờ. Bây giờ nghĩ lại,
việc tôi thoát chết cũng thực sự được xem như một kỳ tích. Vì vậy rất
nhiều năm sau này, cho dù gặp phải bất cứ khó khăn gì tôi đều tự nói với bản thân mình phải dũng cảm sống tiếp, bố mẹ tôi đã dùng cả tính mạng
của họ để giành cho tôi cơ hội được sống vậy nên tôi phải học cách biết
trân trọng chứ không phải là từ bỏ một cách dễ dàng. Chỉ có trân trọng
bản thân mới thực sự là sự tôn trọng và an ủi lớn nhất đối với người đã
khuất.”
“Chỉ có trân trọng bản thân mới thực sự là sự tôn trọng và an ủi lớn
nhất đối với người đã khuất ư?” Đồng Phi Phi lẩm bẩm nhắc lại những lời
đó, có phải như vậy không?
Mạnh Tuần nhìn vẻ trầm ngâm của Đồng Phi Phi, khẽ kéo tay cô, lắc
lắc: “Phi Phi, chuyện xảy ra ở Nhật Bản lần này khiến anh nhận ra một
điều, em có muốn nghe không?”
“Dạ?” Đồng Phi Phi quay đầu lại, ánh mắt vẫn có đôi nét hoảng hốt.
Mạnh Tuần nhìn cô thật chăm chú: “Trước đây, anh từng nghe nhắc đến
“khoảnh khắc sống”. Nhưng từ trước tới giờ anh chưa có dịp chiêm nghiệm
điều này. Hôm qua, khi anh ôm em ở trong bệnh viện, nhìn thấy trên ti vi những hình ảnh thảm họa hủy hoại tất cả, dưới chân vẫn còn dư âm địa
chấn, anh liền nghĩ, nếu chúng ta chỉ còn có giây phút cuối cùng này,
nếu chỉ còn một giây nữa thôi rồi cả hai chúng ta đều chết thì điều anh
muốn làm nhất là gì? Sau đó, anh phát hiện ra, khoảnh khắc đó, điều gì
anh cũng không muốn làm, anh chỉ muốn ôm em, ôm em thật chặt, dành trọn
khoảnh khắc ấy ở bên em.”
Mạnh Tuần nắm lấy tay của Đồng Phi Phi, cất giọng dịu dàng, nhẹ như
hơi thở: “Phi Phi, chúng ta đều đã trải qua ranh giới sinh tử chỉ là
trong một cái chớp mắt. Cái mà chúng ta có thể nắm giữ được cũng chính
là từng giây, từng phút của hiện tại. Vậy tại sao chúng ta vẫn lãng phí
thời gian để đau khổ? Tại sao vẫn lãng phí thời gian để giày vò bản thân và làm tổn thương người khác? Phi Phi, em không hề sai, không hề có tội gì, càng không có lỗi với ai cả ngoài chính bản thân em. Vì vậy Phi
Phi, hãy tha thứ cho chính bản thân em, đừng để mình phải sống trong tội lỗi tối tăm, mù mịt, đừng nhốt mình trong chiếc lồng, không muốn được
giải thoát nữa, hãy bước ra ngoài, bước đến nơi có ánh sáng mặt trời
chiếu rọi, có được không em?”
Đồng Phi Phi vẫn cứ im lặng lắng nghe, rất lâu sau cô mới chậm rãi
cúi đầu xuống, đưa đôi bàn tay lên ôm mặt. Từng giọt nước mắt khẽ tuôn
rơi, cô vùi hai má mình thật sâu vào trong lòng bàn tay, tất cả những
đau đớn và phiền muộn kìm nén suốt năm năm nay, nỗi chua xót và tủi thân bị giam cầm suốt năm năm cuối cùng cũng bắt đầu tuôn trào ra trong yên
lặng.
Mạnh Tuần khẽ thở dài một tiếng, dang rộng cánh tay, chầm chậm ôm
Đồng Phi Phi vào lòng. Bên ngoài cửa sổ máy bay, mây trắng như sương,
xanh thẳm như biển. Anh nhìn ánh sáng lúc ẩn lúc hiện từ nơi xa kia,
thầm thề nguyện, Phi Phi, hãy tin tưởng ở anh, anh có thể mang hạnh phúc đến cho em, anh nhất định sẽ khiến em hạnh phúc.