Khi Mạnh Tuần và Đồng Phi Phi bước xuống máy bay thì trời đang mưa
lớn. Hai người phải đợi rất lâu mới đón được taxi, vừa lên xe Đồng Phi
Phi đã nói với tài xế: “Khu Phúc Viên đường Chính Hoa, chúng tôi đang
rất vội, phiền bác chạy nhanh một chút! Cảm ơn!”
“Thời tiết như thế này nên tôi không dám chạy nhanh! Cho dù có vội
thì cũng phải giữ an toàn chứ, có phải không?” Người lái xe từ tốn bấm
đồng hồ tính tiền trên xe. Mạnh Tuần khẽ chạm vào tay Đồng Phi Phi: “Đã
về đến nơi rồi, đừng vội. Bác tài xế nói đúng đó, an toàn là quan trọng
nhất. Hay em gọi cho dì Tống đi? Nói với dì là chúng ta đã hạ cánh an
toàn, bây giờ đang trên taxi, sắp về đến nhà rồi.”
Đồng Phi Phi gật đầu, gọi điện cho bà Tống, bà Tống nghe thấy Đồng
Phi Phi đã lên xe rồi liền vội vàng nói: “Tốt rồi! Con đang ở với Tiểu
Mạnh à? Mẹ đang nấu cơm rồi, con đưa cả cậu ấy về cùng ăn nhé!”
“Vâng, anh ấy đang ở cùng con.” Đồng Phi Phi quay sang hỏi Mạnh Tuần: “Mẹ em nói đã nấu cả cơm cho anh rồi, anh có qua ăn được không?”
“Cái này mà vẫn còn phải hỏi sao? Tất nhiên là phải đi cùng em rồi!”
Mạnh Tuần cố ý nói thật to. Đồng Phi Phi nghe thấy liền đỏ mặt, nhìn anh rồi bối rối, nói với bà Tống: “Mẹ à, lát nữa con sẽ cùng Mạnh Tuần về
đó. Nhưng mẹ đừng có bày vẽ quá, làm vài món đơn giản là được rồi ạ.
Chúng con cũng không kén chọn gì đâu, mẹ đừng mất công làm gì.”
“Mẹ không mệt đâu! Mấy ngày các con ở Nhật đã không được ăn uống tử
tế rồi phải không? Mẹ làm cho con món sườn chua ngọt, còn hấp cả một con cá nữa, đợi con về đấy! Ôi, mẹ vẫn đang nấu dở, mẹ dập máy trước nhé!”
“Vâng, lát nữa là chúng con về đến nơi thôi.” Đồng Phi Phi ngắt máy,
khẽ thở ra một tiếng nhẹ nhõm. “Có thể về nhà, cảm giác thật thoải mái!”
“Ngốc ạ!” Mạnh Tuần xoa xoa lên tóc của Đồng Phi Phi. “Vậy mà cũng
thấy thoải mái sao? Những ngày tháng tươi đẹp vẫn còn đang ở phía trước
đấy!”
Đồng Phi Phi cười, khẽ quay đầu nhìn lên bầu trời đang nổi sấm chớp
bên ngoài cửa sổ xe. Từ sau khi Quân An mất, cô luôn sợ những ngày bão
tuyết lớn như thế này, nhưng lúc này cô cảm thấy trong lòng mình dường
như đã không còn cảm giác sợ hãi đó nữa rồi. Cô nhẹ nhàng đưa bàn tay
trái đặt lên trước ngực, cách một lớp áo lông dày, cô chỉ có thể chạm
tới khoảng chừng nơi đó, chầm chậm áp vào và cảm nhận được cảm giác bị
dồn nén. Cô khẽ mím môi, Quân An, hôm nay là sinh nhật anh, không biết
anh đã ước điều gì vậy?
Họ đi hết đường cao tốc sân bay rồi chuyển vào đường trong thành phố, tốc độ của xe chậm hẳn lại.
“Sao vậy? Phía trước xảy ra chuyện gì thế?” Đồng Phi Phi vươn người
nhìn về phía trước, người tài xế lên tiếng ca cẩm: “Tắc đường! Chắc chắn là phía trước có tai nạn rồi. Thời tiết quái quỷ này! Chỉ lái hơi nhanh một chút là rất dễ xảy ra tai nạn! Thế nên mới nói an toàn bao giờ là
hàng đầu…”
“Tình hình thế này thì tắc đến bao giờ ạ?” Đồng Phi Phi sốt ruột ngắt lời tài xế, bà Tống đang đợi bọn họ ở nhà!
“Thế này thì phải xem các đồng chí cảnh sát giao thông hôm nay làm ăn thế nào thôi!” Người tài xế gõ gõ ngón tay trỏ lên vô lăng xe, vẫn còn
tâm trạng mà pha trò cười nữa cơ đấy. “Nghe tôi nói này cô gái, cô có
sốt ruột thì cũng vô ích thôi! Thời tiết thế này, cô nhìn đường đi, tôi
đang chạy trên đường chứ không phải là bay trên trời! Ồ, mà bây giờ cho
dù có bay trên trời thì e rằng cũng nguy hiểm…”
Tài xế vẫn còn chưa nói hết câu, dường như để hưởng ứng với lời của
ông ta mà trên bầu trời đột ngột vang lên một tiếng sấm chói tai. Tiếng
sấm long trời lở đất ầm ầm rung chuyển kia khiến ông tài xế giật mình,
ông ta vô thức nhìn lên đầu, lên tiếng phỉ báng: “Trời với cả đất! Càng
ngày càng không bình thường! Thời tiết thế này mà tự nhiên lại mưa to!”
Đồng Phi Phi lại sốt ruột lấy điện thoại ra rồi chợt phát hiện là không gọi được cho bà Tống.
“Chuyện gì vậy? Tại sao máy cứ bận suốt thế nhỉ?” Đồng Phi Phi sốt
ruột gọi không ngừng. “Chắc không phải mẹ em đang bận nói chuyện với
người khác đâu, vừa rồi em vẫn gọi được cơ mà…”
“Em đừng lo lắng, chắc là dì Tống để kênh máy thôi.” Mạnh Tuần nhìn
tình hình đường sá ở bên ngoài, nhẹ nhàng an ủi Đồng Phi Phi. Đường tắc
chật cứng, thời tiết như thế này thì anh cũng không thể đưa Đồng Phi Phi xuống xe mà đi bộ về được.
“Chắc là kênh máy sao?” Đồng Phi Phi quả thực cũng không nghĩ được ra lý do nào khác mà chỉ biết cố gắng an ủi bản thân. “Có lẽ vậy, vừa rồi
mẹ em dập máy có vẻ gấp, cũng có thể là chưa dập hẳn máy rồi.”
“Ừ, em đừng lo lắng. Chắc tí nữa là đường sẽ thông thôi, em có cần
dựa vào anh mà nghỉ ngơi một chút không?” Mạnh Tuần ngồi thẳng người,
muốn để Đồng Phi Phi dựa vào.
“Không cần đâu, vừa rồi ở trên máy bay em cũng đã ngủ một chút rồi.
Bây giờ không thấy buồn ngủ.” Đồng Phi Phi nắm lấy điện thoại, cắn chặt
môi, lo lắng nhìn về phía trước, một đoán xe dài nối đuôi nhau, di
chuyển chậm chạp như nhích từng chút một, thế này thì không biết phải
đợi đến tận bao giờ đây?
Bà Tống nấu xong cơm, đợi hơn nửa tiếng đồng hồ cũng không thấy Đồng
Phi Phi trở về. Bà thấy sốt ruột nên lại với lấy điện thoại định gọi cho Đồng Phi Phi nhưng chỉ nghe thấy trong điện thoại là những tiếng tút
tút dài. Bà dập máy đi rồi gọi lại, vẫn là tiếng máy bận.
“Chuyện gì vậy nhỉ? Lẽ nào vừa rồi sấm chớp đã làm trục trặc đường
dây?” Bà Tống cau mày. Nơi bà ở là thị trấn cũ, nhà ở đây cũng xây đã
rất lâu đời rồi, đường dây cũng xuống cấp nhiều, thường xuyên xảy ra sự
cố nhỏ. Giống như là sét đánh mất điện cũng là chuyện rất thường gặp,
nhưng mà chuyện điện thoại cũng bị ngắt như thế này thì đây mới là lần
đầu tiên. Bà đậy kín thức ăn trên bàn lại, đợi một hồi lâu vẫn không
thấy Phi Phi về nên càng lo lắng. Bà không yên tâm mở đài FM lên nghe,
vừa hay đúng ở kênh giao thông, lúc này đang phát đi một mẩu tin tức.
Trên đoạn đường nối từ đường cao tốc sân bay vào thành phố xảy ra một sự cố giao thông nghiêm trọng, nhiều xe con, xe khách, xe tải đâm vào đuôi nhau liên hoàn khiến số người thương vong rất lớn, trong đó có một
chiếc container bị lật, đè bẹp một chiếc taxi, có khả năng hành khách
trong xe khó lòng sống sót…
“Taxi ư?” Bà Tống sững người, bỗng từ sofa đứng bật dậy, chạy đến bên cạnh ti vi, nhấc điện thoại một lần nữa, vẫn không gọi được! Bà run rẩy mặc áo vào định xuống nhà, ở ngoài nhất định có điện thoại công cộng,
bà phải liên lạc được với Đồng Phi Phi, Phi Phi nhất định sẽ không có
chuyện gì đâu…
Đồng Phi Phi và Mạnh Tuần đợi trong xe gần một tiếng đồng hồ, dòng xe cộ cũng dần dần bắt đầu tiến về phía trước rồi. Trong suốt thời gian
đó, Đồng Phi Phi không ngừng gọi điện thoại cho bà Tống, nhưng vẫn không thể liên lạc được.
“Mẹ, con đã về rồi đây!” Đồng Phi Phi vừa nói vừa đưa tay lần tìm
chìa khóa trong túi xách, cửa vừa mở ra thì đã thấy bà Tống ngã ngay
trước mặt.
“Mẹ!” Đồng Phi Phi kinh ngạc kêu lên rồi lao vào nhà, muốn đỡ bà Tống lên nhưng lại không dám. “Mẹ làm sao vậy?”
“Không sao, vừa rồi mẹ bị trượt chân, có khi bị gãy chân rồi.” Bà
Tống chống tay định tự mình đứng lên, Đồng Phi Phi vội vàng đỡ lấy bà,
cùng với sự giúp đỡ của Mạnh Tuần cuối cùng cũng đỡ được bà lên, đưa tới chỗ sofa rồi lo lắng hỏi: “Sao mẹ lại bị ngã thế? Mẹ còn chỗ nào cảm
thấy không được khỏe không ạ?”
“Vừa rồi điện thoại chẳng phải là không liên lạc được sao? Mẹ nghe
trên đài nói là cung đường bọn con về có xảy ra một vụ tai nạn liên hoàn gì đó nên muốn đi xuống dưới nhà gọi điện thoại cho con, không ngờ vội
quá mà vấp phải sofa nên bị ngã. Cũng không có gì đáng ngại đâu, con
đừng lo.”
“Hả? Vậy chắc mẹ bị ngã lâu rồi phải không?” Đồng Phi Phi vừa nghe
xong đã quay đầu sang nhìn Mạnh Tuần, Mạnh Tuần đã gọi 120 nhưng họ nói
là bây giờ tất cả các xe cấp cứu gần đây đã được điều động đi cứu trợ
những nạn nhân bị thương trong vụ tai nạn liên hoàn kia, nếu người nhà
mình chỉ là bị gãy xương thì tốt nhất là tự đưa đi bệnh viện, như thế sẽ nhanh hơn nhiều. Mạnh Tuần xem qua tình hình của bà Tống một chút rồi
nói một cách quyết đoán: “Chúng ta tự gọi xe đến bệnh viện, gọi cấp cứu
120 thì không biết đến bao giờ họ mới đến được. Đi thôi, em đỡ dì Tống
lên, anh sẽ cõng dì xuống dưới.”
“Ồ, cái này…”
“Mẹ để anh ấy cõng nhé!” Đồng Phi Phi cũng không còn tỏ ra quá khách
khí với Mạnh Tuần nữa, cô nói: “Cẩn thận một chút!” rồi đỡ bà Tống lên
lưng của Mạnh Tuần, sau đó đỡ ở phía sau cẩn thận đi xuống lầu.
Trời mưa to, gọi xe cũng rất khó, Mạnh Tuần để Đồng Phi Phi và bà
Tống đứng đợi ở chỗ trú mưa trước cổng khu nhà, anh chạy đi qua hai con
phố mới gọi được một chiếc xe. Mưa rất to nên cho dù Đồng Phi Phi cầm ô
nhưng đến khi đưa được bà Tống ngồi vào trong xe thì cả người cô cũng bị ướt hết.
“Phi Phi, con mau lau cho khô đi! Trời mưa to như thế này, con đừng
để ngã bệnh đấy!” Bà Tống nhìn vẻ thảm hại của Đồng Phi Phi liền dùng
ống tay áo của mình lau lau đầu cho Đồng Phi Phi.
“Con không sao đâu, bị ướt chút thôi mà. Mẹ thế nào rồi ạ? Còn chỗ
nào cảm thấy không được khỏe không ạ?” Đồng Phi Phi lau đầu, hỏi bà Tống một cách ân cần.
“Mẹ vẫn ổn, con đừng lo.” Bà Tống nắm thật chặt bàn tay ướt nhẹp,
lạnh cóng của Đồng Phi Phi. “Phi Phi, tối qua mẹ nhìn thấy cảnh tượng
thảm họa ở bên Nhật, quả thật mẹ đã nghĩ sẽ không còn được gặp lại con
nữa…”
“Con không sao rồi, mẹ xem xem, chẳng phải bây giờ con đang rất ổn sao? Mẹ, con xin lỗi vì đã để mẹ phải lo lắng, con xin lỗi…”
Bà Tống lắc đầu: “Sao con lại nói xin lỗi với mẹ cơ chứ? Phi Phi,
đừng có nói xin lỗi với mẹ nữa nhé! Lẽ ra mẹ đã phải nói sớm hơn với
con, mẹ đã không còn trách con nữa rồi! Phi Phi, con không hề có lỗi gì
với mẹ cả, là mẹ có lỗi với con…”
Mắt bà Tống đỏ hoe, bà run run chạm vào bầu má vẫn còn vương nước mưa của Đồng Phi Phi: “Phi Phi, hôm qua mẹ đã nghĩ suốt cả một buổi tối, mẹ nghĩ là đợi hôm nay con trở lại, mẹ nhất định sẽ phải nói với con. Phi
Phi, mẹ không trách con, không giận con nữa đâu! Cái chết của Quân An,
mẹ không nên trách con, không nên oán giận con…”
“Mẹ, mẹ nói gì vậy ạ?” Đồng Phi Phi ngạc nhiên, ngây người nhìn bà
Tống dường như không thể tin nổi là mình vừa nghe thấy điều gì, ánh mắt
chuyển sang vẻ chần chừ do dự, cẩn thận hỏi: “Mẹ không trách con ư? Ý
của mẹ là… Mẹ… Mẹ… tha thứ cho con?”
Bà Tống gật đầu, những giọt nước mắt lăn dài đến đuôi mắt rồi rơi
xuống mu bàn tay của Đồng Phi Phi, cảm giác như một giọt nước nóng, bỏng cháy cõi lòng: “Mẹ đã tha thứ cho con rồi! Mẹ đã tha thứ cho con từ rất lâu rồi! Cái chết của Quân An không phải là lỗi của con! Phi Phi, mẹ
không nên trách con, đó không phải là lỗi của con, mẹ không nên oán
trách con… Mẹ xin lỗi, Phi Phi, mẹ đã để con phải chịu ấm ức rồi, mẹ đã
để con phải chịu ấm ức suốt bao nhiêu năm rồi…”
“Mẹ…” Đồng Phi Phi vùi người vào lòng bà Tống, tất cả mọi lời nói đều bị nước mắt làm cho nghẹn lại, tất cả những ấm ức đều được giải tỏa hết trong giây phút này.
Đã năm năm rồi, năm năm dài đằng đẵng, cô luôn phải gánh trên mình
tội lỗi lớn lao này. Cô không thể tha thứ, không thể giải thích, thậm
chí ngay cả những giọt nước mắt hối hận cũng không dám một lần rơi, chỉ
biết lặng lẽ, âm thầm trả nợ cho lỗi lầm này, trả nợ cho tội lỗi mà cô
mãi mãi không thể đòi lại được sự trong sạch. Cô vốn nghĩ rằng cả đời
này cô cũng không trả hết được, cô đã chấp nhận rồi, cô sẽ phải gánh tội lỗi này suốt cuộc đời, cho đến khi chết đi vẫn không thể nhận được sự
tha thứ. Nhưng bây giờ, cái tội lỗi mà năm năm trước cô bị phán quyết
cuối cùng nguyên cáo cũng đã nói với cô rằng cô đã được tha thứ.
Bà Tống ôm lấy Đồng Phi Phi, nước mắt chầm chậm tuôn rơi, mọi lời nói đều nghẹn lại trong lòng, bà chỉ biết khẽ nói thầm trong lòng, Phi Phi, mẹ xin lỗi, xin lỗi con…