Hạ Tiểu Quả giúp bà Mạnh đưa Mạnh Tuần vào phòng cấp cứu xong thì
quay trở lại chỗ phòng bệnh của Đồng Phi Phi. Kha Nhã Doanh nhìn Hạ Tiểu Quả xị mặt bước vào thì đứng dậy nói một cách đầy lo âu: “Tiểu Quả,
chuyện này em có thể giải thích với anh…”
Hạ Tiểu Quả nhìn sang Đồng Phi Phi vẫn đang nằm hôn mê trên giường rồi mới khẽ lên tiếng: “Ra ngoài nói đi.”
Kha Nhã Doanh chỉ biết cúi đầu theo sau Hạ Tiểu Quả bước ra ngoài
phòng bệnh. Hai người họ bước ra ngoài không lâu sau thì Đồng Phi Phi mở mắt ra.
Hứa Lâm ra khỏi nhà xác, vừa bước vào cửa tầng lầu nơi phòng bệnh của Đồng Phi Phi thì nhìn thấy Đồng Phi Phi bước về phía thang máy, vẻ mặt
thất thần. Cô thấy hơi ngạc nhiên nhưng vẫn bước thật nhanh theo sau
Đồng Phi Phi vào thang máy. Người trong thang máy rất đông, ánh mắt Đồng Phi Phi trống rỗng, có vẻ như không thấy Hứa Lâm cũng đang ở trong
thang máy. Thang máy chầm chậm đi lên còn lòng Hứa Lâm cũng dần chùng
xuống. “Ting” một tiếng, thang máy dừng ở tầng cao nhất, Đồng Phi Phi
cùng với đám người bước ra ngoài, Hứa Lâm cũng vội vã len ra theo sau
nhưng bước ra ngoài mới phát hiện chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng
dáng Đồng Phi Phi đâu cả!
Hứa Lâm nhìn lướt qua lối thoát hiểm ngay gần đó một cái rồi ba chân
bốn cẳng xông lên, đến khi cô đến được sân thượng thì Đồng Phi Phi lúc
này đã bước ra đến gần sát mép sân thượng…
“Phi Phi!” Hứa Lâm bước một bước về phía trước rồi túm chặt lấy cánh
tay của Đồng Phi Phi, ra sức kéo cô lùi lại chỗ an toàn hơn. “Cậu định
làm gì vậy? Cậu đừng có làm chuyện dại dột!”
Đồng Phi Phi nhìn Hứa Lâm một cách thờ ơ rồi ngẩng lên, lạnh lùng nói với cô: “Hứa Lâm, cậu lên đây làm gì? Muốn để mình hại chết thêm một
người nữa hay sao?”
“Cậu…” Hứa Lâm bị ánh mắt lạnh lùng chưa từng nhìn thấy bao giờ trong đáy mắt của Đồng Phi Phi khiến cho sợ hãi, không biết nên phản ứng thế
nào. Đồng Phi Phi vùng thoát ra khỏi bàn tay của Hứa Lâm, nhấc chân lên, tiếp tục bước về phía sát mép sân thượng, dáng vẻ vô cùng kiên quyết.
Hứa Lâm sợ hãi tới mức ngã nhào xuống rồi lại đứng lên ngăn cản. Cô lao
đến sống chết ôm thật chặt lấy chân của Đồng Phi Phi: “Phi Phi, cậu đừng như vậy! Mình xin cậu đấy, cậu đừng như vậy! Là lỗi của mình, tất cả
đều là lỗi của mình! Cậu hãy mắng mình, cậu hãy trách cứ mình đi, có
được không…”
“Cậu đang nói gì vậy?” Đồng Phi Phi dừng lại, cúi đầu nhìn Hứa Lâm
đang quỳ ngay dưới chân mình. “Sao lại là lỗi của cậu chứ? Rõ ràng là
tại mình. Nếu không phải vì mình thì Quân An sẽ không gặp phải vụ lở đất đó. Nếu không phải tại mình thì mẹ cũng sẽ không xảy ra chuyện. Là do
mình nhất định đòi đón sinh nhật nên Quân An mới chết, là do mình nhất
định hôm nay về cho kịp nên mẹ mới chết. Tất cả đều là lỗi của mình! Là
mình đã hại chết họ! Cậu hãy để mình chết, cậu đừng để mình ở lại thế
gian này làm gì nữa! Mình là một tai họa, mình sống thì sẽ hại đến người khác, đáng lẽ mình nên chết từ lâu rồi, cậu buông tay đi…”
“Không phải đâu, không phải đâu! Cái chết của Quân An không thể trách cậu được, cái chết của mẹ cũng không thể trách cậu được! Phi Phi, hãy
tha thứ cho mình, tha thứ cho mình! Hôm qua, mình mới biết được rằng thì ra Quân An vốn định đi trước hôm sinh nhật cậu, là do mình làm anh ấy
bị chậm mất một ngày nên anh ấy mới gặp phải trận lở đất đó! Là mình! Là mình đã hại chết anh ấy! Là mình đã hại chết Quân An!” Hứa Lâm cúi đầu
thật thấp, tối qua cô đã xem nhật ký của Quân An nên mới biết được rằng
thì ra năm năm trước, thủ phạm đã hại chết Quân An không phải là Phi Phi mà chính là cô!
Nếu không phải vì cô nhờ Quân An sửa giúp máy tính thì Quân An đã đi
Quý Châu sớm hơn một ngày rồi, và như vậy sẽ không gặp phải trận lở đất
đó! Hóa ra là cô, chính cô đã hại chết Quân An! Nhưng cô lại để Phi Phi
phải gánh chịu cảm giác tội lỗi và tự trách mình suốt năm năm!
Còn cả mẹ nuôi nữa, nếu tối qua không phải là do cô bất cẩn thì mẹ
nuôi cũng sẽ không chết… Đủ rồi, thực sự đã đủ rồi! Cô đã sai quá nhiều, quá nhiều rồi! Làm sao cô lại có thể thờ ơ giương mắt nhìn Đồng Phi Phi tự làm mình bị tổn thương, tự hủy hoại mình như vậy! Cô không thể nào
kiềm chế được bản thân nữa mà bò lê dưới chân Đồng Phi Phi khóc nghẹn
ngào, đau đớn như đứt từng khúc ruột: “Cái chết của Quân An phải trách
mình! Cái chết của mẹ nuôi cũng phải trách mình! Mẹ nuôi qua đời là vì
hôm qua mẹ bị ngã, là do mình đã nói với mẹ là cậu đang ở Sendai, mẹ cho rằng cậu đã gặp nạn nên mới bị ngã như thế, mình lại không đưa mẹ tới
bệnh viện nên mẹ mới bị xuất huyết tới tận hôm nay! Mà lần này cậu đi
Nhật cũng là vì anh trai mình về nước nên mình không muốn để cậu tiếp
xúc với anh ấy nữa, muốn gán ghép cậu và Mạnh Tuần với nhau nên mình mới giả vờ bị bệnh để cho cậu đi Nhật! Phi Phi, tất cả đều là do mình! Là
mình đã hại chết Quân An! Là mình đã hại chết mẹ nuôi! Mình còn suýt
chút nữa đã hại chết cả cậu! Phi Phi, là lỗi của mình, tất cả đều là lỗi của mình! Mình mới chính là thủ phạm! Nhưng mình lại để cho cậu phải
gánh chịu tội lỗi đó suốt năm năm qua! Mình còn trách móc cậu, là vì
mình không chịu đựng nổi trước cái chết của Quân An nên mình luôn trách
cậu, luôn đổ trách nhiệm lên đầu cậu… Mình cũng đã thấy cậu vì mẹ nuôi
mà gần như phát điên mà không hề nói với anh trai mình. Mình rõ ràng
biết rằng cái chết của Quân An không thể trách cậu được nhưng vẫn ép cậu để anh trai mình rời xa cậu, ép cậu một mình phải gánh chịu mọi khổ
cực, tủi hổ, khiến cậu phải sống trong đau đớn… Phi Phi, xin lỗi cậu,
xin lỗi cậu, xin lỗi…”
Đồng Phi Phi ngạc nhiên nhìn Hứa Lâm, chậm rãi quỳ xuống, dường như
không thể hiểu được những lời nói của Hứa Lâm. Cô ấy đang nói điều gì
vây? Là cô ấy đã hại chết Quân An sao? Là cô ấy đã hại chết mẹ sao? Tất
cả tội lỗi mà cô đã phải gánh chịu suốt năm năm qua, mọi dằn vặt cô phải chịu đựng suốt năm năm qua, tất cả những đau đớn tột cùng sống không
bằng chết suốt năm năm qua, bây giờ lại có người đến nói với cô rằng tất cả đó chỉ là một sự oan uổng sao?
Thì ra không phải là do cô muốn được đón sinh nhật vào ngày đó nên
Quân An mới xảy ra chuyện, thì ra mẹ cũng không phải là vì cô nhất định
vội về đúng hôm nay nên mới qua đời, thì ra tất cả những điều này vốn
đều có thể tránh được, vốn sẽ không xảy ra.
Đồng Phi Phi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời u ám, nặng nề mà cười thật
lớn. Đây là trò đùa gì vậy? Quân An tình cờ vội đến gặp cô đúng vào ngày sinh nhật của cô để rồi cô phải chứng kiến cảnh anh bị vùi chết ngay
trước mặt… Mẹ cũng tình cờ bị ngã đúng ngày mà cô vội vã quay trở về để
rồi rời xa cô mãi mãi…
Đồng Phi Phi ngẩng lên, cười tới mức chảy cả nước mắt. Ông trời ơi,
ông thực sự không hề đối xử bạc bẽo với con, ông thực sự vẫn luôn thương con! Thì ra không cần biết có phải con đã sai hay không, không cần biết có phải vì con hay không mà ông luôn để sự trừng phạt cuối cùng đổ lên
đầu con, ông luôn để con phải gánh chịu mọi thứ, trừng phạt con hết lần
này đến lần khác phải chịu cảnh gia đình tan nát, mất mát thế này, hết
lần này đến lần khác khiến con phải ở vào cảnh lựa chọn giữa sự sống và
cái chết! Kiếp trước rốt cuộc con đã phạm phải tội lỗi gì mà kiếp này
con lại phải trả nợ như thế? Nếu ngài thực sự muốn trừng phạt con thì cứ giáng sấm sét xuống giết con đi! Tại sao lại tàn nhẫn để những người
thân yêu nhất bên cạnh con lần lượt từng người một rời xa con, còn ngay
cả nguyện vọng muốn được chết để tạ tội của con cũng không thể thành
hiện thực?
Đồng Phi Phi ngẩng đầu, cười tới mức gương mặt nhòa nước mắt. Ông
trời ơi, ông ác quá! Ông thực sự quá độc ác! Ông đã thắng rồi! Con đã
chịu thua ông rồi, con đã nhận thua rồi! Thế đã được chưa?