Mạnh Tuần nằm trên giường bệnh khoảng gần nửa tiếng sau mới tỉnh lại, anh vừa tỉnh lại đã muốn xuống giường, bà Mạnh vội vã ngăn lại: “Con
còn định đi đâu nữa?”
“Mẹ, mẹ của Phi Phi vừa mới xảy ra chuyện, mẹ để con đi xem cô ấy thế nào có được không?”
“Con đang thế này thì đi thăm nó thế nào được chứ?” Bà Mạnh nhớ đến
lời bác sĩ dặn là không nên để Mạnh Tuần quá kích động nên cũng không
dám to tiếng với anh mà chỉ biết khẽ khàng khuyên nhủ anh: “Chẳng phải
cô ta còn có bạn bè bên cạnh sao? Hơn nữa, cô ta vẫn chưa tỉnh lại, con
qua đó cũng có ích gì đâu? Cho dù là con thích cô ta, lần này đi Nhật
như thế…”
Bà Mạnh vẫn còn chưa kịp nói hết câu thì Kha Nhã Doanh ở đâu vội vã
lao vào: “Mạnh Tuần, anh mau lên sân thượng đi! Hình như Phi Phi đang
muốn tự sát!”
Mặt của Mạnh Tuần biến sắc ngay lập tức, anh rút ống truyền dịch ra
rồi lao ra ngoài. Bà Mạnh không kịp ngăn lại, vội chạy theo con trai.
“Vừa rồi em với Tiểu Quả ra ngoài một chút, quay lại đã phát hiện Phi Phi không còn ở trong phòng bệnh nữa, nghe nói có người muốn tự sát ở
trên sân thượng, hình như chính là Phi Phi! Tiểu Quả đã lên đó rồi, anh
cũng mau lên đó xem sao…” Kha Nhã Doanh vừa nói vừa đưa Mạnh Tuần chạy
lên sân thượng. Nét mặt Mạnh Tuần ủ rũ, anh không nói một câu, anh nhớ
Hứa Nhiên đã từng kể với anh là Đồng Phi Phi từng thề trước mộ phần Tông Quân An rằng, cái ngày mà bà Tống chết cũng chính là ngày cô phải đi.
Lẽ nào bây giờ cô vẫn suy nghĩ như vậy sao, vẫn còn một mực đi thực hiện lời hứa của mình với Tống Quân An sao?
Mạnh Tuần chạy lên đến nóc sân thượng thì thấy Đồng Phi Phi đang ngồi một mình sát mép sân thượng, Hứa Lâm, mặt ướt nhòe nước mắt đang khuyên cô: “Phi Phi, cậu đừng có làm chuyện dại dột! Tất cả đều không phải lỗi của cậu! Mình cầu xin cậu, cậu đừng như vậy nữa, có được không…”
Hạ Tiểu Quả cũng đang khuyên cô: “Phi Phi, em hãy xuống đây đi, xuống đây rồi nói tiếp, có được không?”
Mạnh Tuần ủ rũ bước lại gần phía Đồng Phi Phi rồi ngồi cùng xuống bên mép sân thượng cạnh cô, nắm lấy cánh tay của cô rồi nói: “Phi Phi, em
hãy nhảy xuống đi.”
Kha Nhã Doanh bị làm cho giật mình, vô thức hét lên: “Mạnh Tuần, anh đừng có như vậy!”
Đồng Phi Phi lại có vẻ rất thờ ơ: “Mạnh Tuần, anh không cần phải như
vậy đâu. Cho dù anh có thể ngăn được em một lần thì cũng không thể ngăn
được em cả đời đâu.”
“Anh đâu có ngăn em.” Giọng của Mạnh Tuần bình tĩnh như không. “Anh
nói rồi, em có thể nhảy xuống. Nếu em thực sự cảm thấy sống không bằng
chết, thực sự cảm thấy mình không còn có một chút lưu luyến gì với thế
giới này nữa thì em có thể nhảy. Dù sao anh cũng vẫn luôn ở bên cạnh
em.”
Đồng Phi Phi cúi xuống, thấy bàn tay phải của Mạnh Tuần đang nắm rất
chặt cánh tay của cô, trên mu bàn tay của anh vẫn còn vết máu bầm để lại sau khi rút ống truyền dịch, nhưng anh vẫn nắm tay cô rất chặt, tới mức như bấm thật sâu vào da thịt, trở thành một bộ phận của cơ thể cô,
khiến cô không còn chút hoài nghi về việc anh thực sự sẽ nói được làm
được. Nếu cô thực sự nhảy xuống thì anh cũng sẽ chết cùng với cô.
Đồng Phi Phi cúi đầu lặng lẽ, không nói một lời.
Tất cả mọi người, vừa rồi tất cả mọi người đều khuyên cô phải sống,
tất cả mọi người đều hy vọng cô có thể kiên trì sống tiếp, nhưng chỉ có
một mình anh bước đến, thản nhiên nói với cô rằng cô có thể nhảy xuống.
Tất cả mọi người, vừa rồi tất cả mọi người đều không dám đứng sau cô, chỉ sợ tiến một bước sẽ kích động mạnh đến cô nhưng chỉ có một mình anh dám bước thẳng đến, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, cùng cô ngồi lơ
lửng ở bên mép tòa nhà cao sừng sững rồi kiên định nắm lấy tay cô, nói
với cô rằng “em hãy nhảy xuống đi”.
Hai mươi sáu giờ trước, anh vì cứu cô, máu chảy đầy đầu, nhưng vẫn ôm chặt cô vào lòng, nhất quyết không buông cô ra.
Sáu giờ trước, anh nói với cô, giây phút cuối cùng còn sống trên thế
gian này, việc duy nhất anh muốn làm chính là ôm lấy cô thật chặt đến
hơi thở cuối cùng.
Hai giờ trước, anh lấy sinh mạng của mình ra đặt cược, không mảy may suy tính, chỉ vì không muốn cô phải rơi lệ nữa.
Bây giờ, anh ở bên cô, ngồi cùng cô bên bờ sự sống và cái chết. Cái chết cũng không thể chia lìa họ.
Anh biết rõ, người cô yêu không phải là anh, chưa bao giờ là anh.
Anh biết rõ, cô nhảy xuống lúc này chính là vì muốn được bên cạnh người đó mãi mãi, suốt đời suốt kiếp không rời.
Anh biết rõ, cho dù anh có thật sự cùng cô đến nơi suối vàng thì người mà cô muốn tìm kiếm cũng không phải là anh.
Anh đều biết, đều hiểu hết nhưng trong giây phút này anh vẫn kiên
định nắm lấy tay cô, nói với cô rằng, “em hãy cứ nhảy đi, dù sao anh
cũng luôn ở bên cạnh em.”
“Mạnh Tuần, sao anh lại ngốc nghếch đến thế?” Đồng Phi Phi cuối cùng
cũng lên tiếng. Cô ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Tuần: “Không đáng đâu, anh
không đáng phải làm vậy vì em đâu.”
“Vậy em làm như vậy thì đáng sao?” Mạnh Tuần chăm chú nhìn Đồng Phi
Phi. “Anh đã nói từ trước rồi, tất cả đều không phải do lỗi của em! Dì
Tống cũng đã tha thứ cho em rồi, tại sao em vẫn ép mình phải như vậy
chứ?”
“Có phải là lỗi của em hay không đều không còn quan trọng nữa rồi. Vì không cần quan tâm là vì lý do gì, tất cả đều đã xảy ra rồi. Quân An đã chết rồi, mẹ cũng đã chết rồi, vậy em còn gì để tiếp tục sống nữa chứ?” Đồng Phi Phi quay đầu đi, sắc mặt lại thêm phần ủ rũ. “Mạnh Tuần, anh
buông tay đi! Em đã từng thề rằng cả đời này em chỉ yêu một mình Quân
An. Cả đời này em sống là người của anh ấy, chết cũng là ma của anh ấy.
Em đã thề rằng ngày mẹ em qua đời cũng chính là ngày em đi theo anh ấy.”
Mạnh Tuần mím môi, nắm cánh tay của Đồng Phi Phi chặt hơn. Anh luôn
biết rằng, người mà Đồng Phi Phi yêu chính là Tống Quân An, thậm chí anh còn nghe Hứa Nhiên nói về chuyện lời thề của cô. Nhưng bây giờ khi anh
tận tai nghe thấy Đồng Phi Phi nói rằng cô có một mối tình sâu đậm như
thế nào với một người, khi anh tận mắt nhìn thấy cô ở trước mặt anh
nhưng lại nói rằng cô không hề hối tiếc, đến chết cũng không rời xa một
người thì anh mới biết rằng năm đó Hứa Nhiên đã phải đau khổ và tuyệt
vọng thế nào. Lúc này, anh mới hiểu được rằng cái gọi là suốt đời suốt
kiếp cần phải có dũng khí và sự can đảm lớn như thế nào thì mới có thể
giữ được niềm tin kiên định như vậy.
Mạnh Tuần cúi xuống nhìn mặt đất xa xôi phía dưới chân, cố nén mọi
nỗi đau đớn và cay đắng vào sâu tận trong lòng rồi khẽ lên tiếng: “Phi
Phi, em luôn một lòng một dạ muốn thực hiện lời thề của mình nhưng em đã từng nghĩ rằng Quân An rốt cuộc có muốn để em thực hiện lời thề này hay không chưa? Em đã từng nghĩ rằng dì Tống liệu có bằng lòng để em đi
theo bà như thế này hay không chưa?”
“Họ làm sao có thể…” Đồng Phi Phi muốn nói là sao họ có thể không
bằng lòng nhưng cô bỗng nhớ bà Tống đã từng nói với cô rằng bà không hy
vọng cô sẽ đi theo bà, bà đã từng nói với cô bà hy vọng cô có thể hạnh
phúc. Mạnh Tuần nhận ra được sự do dự của Đồng Phi Phi nên càng nắm cánh tay cô chặt hơn, dịu dàng nói: “Phi Phi, em cũng biết rằng họ sẽ không
bằng lòng, đúng không? Cho dù là Quân An hay là dì Tống, không ai muốn
em vì sự ra đi của họ mà từ bỏ bản thân, nếu em thực sự làm như vậy thì
họ nhất định sẽ rất đau lòng, rất thất vọng!”
“Thất vọng ư?” Đồng Phi Phi lẩm bẩm nhắc lại. “Em đi tìm Quân An sẽ khiến anh ấy thất vọng ư?”
“Tất nhiên! Anh ấy sẽ thất vọng, rất thất vọng! Chẳng phải em đã nói
rằng Quân An đã đưa vật hộ mệnh của anh ấy cho em sao? Vậy thì làm sao
anh ấy có thể bằng lòng để em dễ dàng từ bỏ mạng sống của mình như vậy
chứ? Làm sao anh ấy lại không hy vọng em có thể tiếp tục sống cơ chứ?”
“Tiếp tục sống ư?” Đồng Phi Phi cúi đầu. “Nhưng Quân An đã chết rồi,
mẹ cũng đã chết rồi, làm sao em có thể tiếp tục sống được đây…”
“Họ đã chết rồi thì tại sao em lại không thể sống được? Phi Phi, em
vẫn còn nhớ người sống sót sau trận động đất ở Đường Sơn mà chúng ta gặp trên máy bay đã nói với em những gì không? Chúng ta phải biết quý trọng bản thân thì đó mới là niềm an ủi và tôn trọng lớn nhất đối với những
người đã khuất! Chúng ta phải dũng cảm mà tiếp tục sống mới không phụ
lòng mong mỏi, kỳ vọng của những người đã khuất đối với chúng ta!”
“Nhưng em thực sự không biết em tiếp tục sống thì còn có ý nghĩa gì
nữa.” Ánh mắt Đồng Phi Phi trở nên xa xăm. “Em đã từng nghĩ rằng cuộc
sống của em rất có ý nghĩa nên em mới đi Quý Châu. Cho dù tất cả mọi
người đều không tán thành, thậm chí ngay cả Quân An cũng không muốn để
em đi nhưng em vẫn cứ đi. Kết quả là Quân An vì đến thăm em mà mất. Sau
đó, bà nội cũng bệnh, em đã ra sức cố gắng kiếm tiền, chỉ cần kiếm được
tiền để chữa bệnh cho bà, ngay cả lòng tự trọng của bản thân em cũng
không màng đến, nhưng cuối cùng bà vẫn ra đi. Rồi đến hôm nay, hôm nay
là sinh nhật của Quân An, em đã vội về cho kịp chính là vì muốn cùng mẹ
đón sinh nhật của Quân An, nhưng cuối cùng mẹ cũng qua đời.”
Đồng Phi Phi quay đầu lại nhìn Mạnh Tuần: “Anh nói đi, em ở lai trên
thế gian này còn có ý nghĩa gì nữa đây? Em cố gắng làm mọi thứ em cho
rằng là có ý nghĩa, nhưng kết quả thì sao chứ?”
“Em đã đi Quý Châu, đã dạy học cho đám trẻ con, đã truyền dạy cho
chúng những kiến thức, phải không? Quân An đã qua đời, nhưng em đã từng
làm cho anh ấy vui, hạnh phúc, phải không? Dì Tống cũng đã mất, nhưng dì cũng đã nói rất cảm ơn em đã chăm sóc bà suốt bao nhiêu năm qua, mang
đến cho bà một cuộc sống yên bình suốt bao nhiêu năm qua. Lẽ nào tất cả
những thứ này đều không có ý nghĩa gì hay sao?” Mạnh Tuần chăm chú nhìn
Đồng Phi Phi, tình cảm sâu sắc và sự kiên định trong ánh mắt của anh đã
không hề che giấu nữa mà thể hiện rất rõ. “Phi Phi, chúng ra đã cùng
trải qua những khó khăn khi ở bên Nhật, lẽ nào em vẫn còn chưa nhận ra
hay sao? Chúng ta không nên vì kết quả cuối cùng đều là cái chết mà cảm
thấy cuộc sống trước đây không hề có ý nghĩa! Chúng ta khó khắn lắm mới
sống sót được, ông trời khó khăn lắm mới cho chúng ta chút nhân từ, tại
sao chúng ta lại có thể dễ dàng nói từ bỏ như vậy chứ? làm sao lại có
thể dễ dàng kết thúc mạng sống của mình như vậy chứ?”
Mạnh Tuần đưa bàn tay còn lại ra nắm lấy tay của Đồng Phi Phi: “Tại
sao em lại cảm thấy mình tiếp tục sống không còn ý nghĩa gì nữa? Bên
cạnh em vẫn còn có anh, có Nhã Doanh, có Hứa Lâm, và rất nhiều người
quan tâm đến em, yêu thương em! Phi Phi, em luôn coi dì Tống là lý do
duy nhất, là chỗ dựa duy nhất để em có thể tiếp tục sống trên cõi đời
này, nhưng em có biết rằng, em cũng chính là lý do để tồn tại, hy vọng
để tiếp tục sống của người khác không? Phi Phi, anh đã từng nói với em
rằng, nếu chúng ta chỉ còn lại một giây cuối cùng thì tâm nguyện duy
nhất của anh chính là được ôm em thật chặt, ở bên cạnh em đến tận cùng
của sự sống. Nhưng anh chưa nói với em rằng, nếu mà trận thảm họa hôm
qua, giữa hai chúng ta nếu chỉ có một người có thể sống sót thì anh hy
vọng rằng người đó chính là em! Anh nguyện lấy sinh mạng của mình ra để
đổi lại cơ hội được tiếp tục sống cho em! Phi Phi, cái chết của Quân An
khiến em đau đớn, không muốn sống nhưng em đã bao giờ nghĩ rằng cái chết của em cũng khiến anh không thể chịu đựng được nỗi đau đớn ấy hay
không?”
Đồng Phi Phi nghe đến đây thì nước mắt trào ra. Không thể chịu đưng
được nỗi đau đớn, Mạnh Tuần lấy cái chết của Quân An ra để so sánh, dùng tình cảm của cô đối với Quân An để hỏi cô, nếu cô chết đi ngay trước
mặt anh thì sẽ khiến anh không thể chịu đựng được nỗi đau ấy ư?
“Mạnh Tuần, sao anh lại ngốc như vậy chứ?” Đồng Phi Phi nhìn khuôn
mặt trắng bệch như tờ giấy của Mạnh Tuần, nhìn vết máu vẫn còn rỉ ra
trên tấm băng quấn trên đầu của anh, sự lạnh lẽo trong ánh mắt nhạt dần, cơ thể cũng bắt đầu giãn ra, cuối cùng cô từ từ nhắm mắt lại, nhoài
người vào lòng Mạnh Tuần.
Cô đã từng nghĩ rằng mình là một kẻ ngu ngốc nhất, cố chấp nhất, si
tình nhất, nhưng đến giây phút này cô mới nhận ra không phải như vậy.
Thì ra có một người còn ngốc hơn cô, cố chấp hơn cô, si tình hơn cô, vẫn luôn ở bên cô, kiên định như vậy ở bên cạnh cô, bất luận cô đã làm tổn
thương anh như thế nào, phụ anh như thế nào nhưng anh vẫn không trách
móc, không oán hận mà luôn ở bên cạnh cô, không rời xa, không từ bỏ.
Cô đã từng nghĩ rằng trái tim của mình sớm đã hóa thành tro, thành
cát bụi không thể sống lại đượcể từ năm năm về trước, nhưng cho đến bây
giờ cô mới hiểu rằng thì ra không phải như vậy. Thì ra cô đã không hề
nhận ra rằng từ lâu đã có một người từng chút, từng chút một sưởi ấm
trái tim như hoang mạc lạnh giá của cô, từng chút, từng chút một nhen
nhóm lại hy vọng sống của cô, nhen nhóm lại ý nghĩa của cuộc sống đối
với cô, khiến cô không còn cho rằng mình sống không bằng chết, khiến cô
không còn cảm thấy mình không còn một chỗ dựa, một chỗ để nương tựa.
“Đồng Phi Phi, hãy tiếp tục sống, mày thực sự có thể tiếp tục sống mà.” Giọng nói trong trái tim cô khe khẽ cất lên.