Ba ngày sau, Mạnh Tuần sang Mỹ công tác. Anh không nói với Đồng Phi
Phi tin này, cho đến khi ra đến sân bay, mới nhắn tin cho Phi Phi: “Anh
đi Mỹ công tác, khoảng một tuần sẽ về, em ở nhà cố gắng chăm sóc cho
mình.”
Một tiếng sau, anh chuẩn bị lên máy bay, mới nhìn thấy tin nhắn trả lời của Phi Phi: “Vâng! Chúc anh lên đường bình an!”
Mạnh Tuần nhìn dòng chữ lạnh lùng vô cảm, khóe miệng khẽ trào dâng
một sự đau xót, từ đáy tim mình cảm thấy sự lạc lõng buồn cười và đáng
thương. Anh cho rằng cô có thể trả lời anh một chút gì đó ư? Cúi đầu,
anh nhấn nút tắt máy, màn hình bị tối om. Anh cúi người lấy hành lý, sải bước về phía khoang máy bay.
Khi Hứa Nhiên đón Mạnh Tuần ở sân bay, không chút vui mừng, sắc mặt
không do dự hỏi: “Cậu làm gì vậy? Lúc này không ở bên chăm sóc Phi Phi,
chạy đến đây làm gì? Mấy ngày trước không phải cậu đã thương lượng với
tôi qua điện thoại rồi sao? Sao đột nhiên chạy tới đây? Từ lúc nào cậu
nghe lời lão già nhà cậu đến vậy?”
“Nghe lời lão già?” Mạnh Tuần đau khổ xoa xoa mặt. “Tôi vốn cự tuyệt lão già… Mà thôi, tôi đã đến rồi, cậu đừng hỏi nữa.”
Hứa Nhiên cau mày, nhìn ánh mắt trầm tư của Mạnh Tuần, cả đoạn đường
anh đều im lặng lái xe, đang định cất lời thì Mạnh Tuần nói trước: “Mệt
quá, tôi muốn chợp mắt một lúc, đến nơi, cậu gọi tôi nhé!”
Nói xong, anh nhắm nghiền mắt, tựa vào ghế ngủ. Hứa Nhiên thấy Mạnh
Tuần mệt mỏi, sắc mặt buồn rầu, cũng không tiện hỏi, đành tập trung lái
xe, lông mày cau lại.
Hứa Nhiên đưa Mạnh Tuần về đến nhà, hai người nấu tạm mì ăn, ăn xong
thu dọn hành lý là đã gần mười giờ. Hứa Nhiên định để Mạnh Tuần nghỉ sớm một chút, nhưng Mạnh Tuần đã ngủ lúc trên xe, tinh thần đã tốt lên
nhiều, hơn nữa vì chênh lệch múi giờ, lúc này cũng không phải giờ ngủ.
Vì thế anh lấy máy tính, nói với Hứa Nhiên: “Cậu đi ngủ trước đi, tôi
lên mạng một chút.”
Hứa Nhiên lắc đầu, bước đến gần: “Tôi thường không ngủ giờ này. Cậu không buồn ngủ thì chúng ta nói chuyện một chút nhé?”
Anh vừa nói vừa lấy hai lon bia trong tủ lạnh, đưa cho Mạnh Tuần một lon: “Nói đi, cậu và Phi Phi đã xảy ra chuyện gì?”
Mạnh Tuần đón lấy bia lạnh như băng, cảm thấy giá lạnh xuyên thẳng
vào lòng bàn tay, đau khổ cười: “Sao mỗi lần đến đây công tác dường như
đều biến thành hành trình tìm cậu để uống bia vậy? Năm ngoái, lần đến
đây, hai chúng ta cũng uống say. Lúc đó, tôi dường như không nhớ rõ đã
nói chuyện tôi thích Đồng Phi Phi với cậu thế nào, sau đó cậu thành thực khuyên tôi trở về thổ lộ với cô ấy. Lần đó cậu còn định van nài tôi làm gì nữa?”
“Tôi van xin, nài nỉ cậu làm gì không quan trọng, quan trọng là rốt
cuộc cậu nghĩ thế nào?” Hứa Nhiên bật lon bia, uống một ngụm lớn rồi nói tiếp: “Lúc đầu tôi không nghĩ được nhiều, đã nài nỉ, khuyên cậu bày tỏ
với cô ấy! Tôi cũng sớm biết người cậu yêu là Phi Phi, ngăn cản cậu cũng không kịp nên sẽ cổ vũ cậu tiến lên. Bản thân cậu biết đủ, đừng ở đây
dễ dàng ngoan ngoãn như vậy!”
Mạnh Tuần nhìn bộ dạng ăn năn, tức giận của Hứa Nhiên, khẽ cười. Anh
biết Hứa Nhiên cũng chỉ nói miệng thế thôi, nếu Hứa Nhiên thực sự không
quyết từ bỏ thì cũng sẽ không đau khổ trở về Mỹ như vậy. Anh cúi đầu mở
nắp lon bia trong tay, uống một ngụm rồi mới chầm chậm nói: “Cậu biết
không, hôm đó, khi tôi khuyên Phi Phi nhảy xuống, tôi thực sự rất khâm
phục cậu!”
“Khâm phục tôi?” Hứa Nhiên nghi ngờ nhìn Mạnh Tuần. “Người khuyên được Phi Phi là cậu, sao lại khâm phục tôi?”
Mạnh Tuần lắc đầu, cầm lon bia uống vài ngụm rồi nói tiếp: “Hôm đó,
tôi ngồi trên sân thượng, nắm chặt tay Phi Phi, nghe cô ấy nói cô ấy rất yêu Tống Quân An, nghe cô ấy nói cô ấy đã từng thề với Tống Quân An thế nào, yêu Tống Quân An như thế nào, vì cậu ấy mà sống chết… Giây phút
đó, nói không phải lừa cậu chứ, tôi cũng muốn nhảy xuống.”
“Cậu sao thế, sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này…” Sắc mặt Hứa
Nhiên có chút xấu hổ, anh quay mặt, ngẩng đầu uống bia, tiếp tục nói:
“Việc của tôi và Phi Phi đã qua rồi. Việc của cô ấy và Quân An cũng là
quá khứ. Cậu không phải đã khuyên được cô ấy từ trên sân thượng xuống đó sao, cô ấy không phải đã tiếp nhận rồi sao?”
“Tiếp nhận tôi?” Mạnh Tuần tự ti cười, nắm chặt lon bia, như muốn giữ chặt những gì không muốn từ bỏ. “Tôi cũng cho rằng cô ấy đã tiếp nhận
tôi, cho đến mấy ngày trước, tôi vô tình nghe thấy những lời nói thật
lòng của cô ấy trước mộ Quân An, lúc này tôi mới biết, hóa ra cô ấy cũng không định bước ra khỏi quá khứ đó…”
Mạnh Tuần đặt lon bia xuống, dùng bàn tay lạnh buốt xoa xoa lông mày, vẻ im lặng của anh thể hiện sự mệt mỏi và lạnh lùng: “Alex, giờ tôi mới hiểu, năm năm trước, khi cậu nghe những lời mắng, lời thề của Phi Phi
trước mộ Tống Quân An, cậu có tâm trạng như thế nào. Bây giờ tôi mới
hiểu, đó coi như lời thề sinh tử của một người, sự kiên định mãi mãi của một người, hóa ra là vết thương không phải người bình thường có thể
chịu đựng được, nỗi đau không phải một người bình thường có thể gánh
được.”
Hứa Nhiên bình tĩnh đặt lon bia xuống, anh muốn nói điều gì đó nhưng
phát hiện nói gì lúc này cũng trở nên vô nghĩa. Sự sống chết của một
người, sự vĩnh hằng của một người, Phi Phi, Mạnh Tuần và anh mãi mãi
chính là sự kiên quyết của Phi Phi từ khi bắt đầu đã lựa chọn, mãi chính là sự cố chấp của Phi Phi đến bây giờ cũng không chịu từ bỏ. Nỗi đau
đớn đến tận xương tủy, nỗi đau mãi mãi không chấm dứt, anh đã chịu đựng
năm năm, không có người nào hiểu được dư vị của nỗi đau khổ này hơn anh, vậy thì anh có phải là người thực sự có tư cách để thuyết phục Mạnh
Tuần thừa nhận, đảm đương?
“Thế ý của cậu là cậu muốn buông tay?” Hứa Nhiên im lặng rất lâu rồi mới nói.
Mạnh Tuần lấy lon bia trên bàn, uống hết nửa lon mới lắc đầu: “Nếu
thực sự có thể dễ dàng buông tay, tôi cũng không cần tới đây. Tôi chỉ
muốn cho Phi Phi một không gian, cũng cho tôi thời gian để hiểu rõ bước
tiếp theo nên làm gì.”
Hứa Nhiên nhẹ nhàng nuốt ngụm bia, không biết nó có vị gì, anh lắc
đầu, giải tỏa những thắc mắc trong đầu mình, tức giận đẩy vai Mạnh Tuần, cố ý làm giọng thô kệch nói: “Thế bộ dạng muốn từ bỏ này thì để cho ai
xem?”
“Ai khiến cậu không bắt tôi nói? Tôi tìm cậu để nhổ nước bọt đó, được chưa?” Mạnh Tuần cau mày, xoa xoa cánh tay mình, xin lỗi: “Tay của tên
tiểu tử này hình như càng ngày càng nặng! Sao, mượn cơ hội báo thù sao?”
“Đương nhiên!” Hứa Nhiên làm bộ nói thẳng. “Tôi bây giờ có thể coi là ngưỡng mộ, đố kỵ với cậu! Cậu đã dám nhổ nước bọt trước mặt tôi? Không
phải là tự tìm đến cái chết sao?”
“Ngưỡng mộ, đố kỵ?” Mạnh Tuần cười đau khổ, lắc đầu, ngẩng đầu uống
hết lon bia, đứng dậy quăng vỏ vào thùng rác rồi nói: “Được rồi, coi như tôi tìm đến cái chết. Bây giờ bia uống hết rồi, những lời nói vớ vẩn
cũng đã nói xong, có thể cút đi ngủ được rồi!”
“Cút đi! Vẫn là phòng trước kia cậu ở nhé, cậu “tự túc” vậy, tôi
không phục vụ nữa!” Hứa Nhiên hất hất đầu về phía phòng ngủ, Mạnh Tuần
kéo hành lý bước về phía trước, đến cửa phòng đột nhiên nhớ ra, nói:
“Đúng rồi, công ty của chúng ta gần đây thương lượng một dự án, Paul
thời gian này bận không có thời gian, cậu rảnh thì hãy giúp đỡ cậu ấy!”
“Nhanh như vậy đã tìm được dự án sao?” Hứa Nhiên ngạc nhiên. “Khi tôi về nước không phải vẫn chưa nghe thấy tín hiệu gì sao? Không phải cậu
lo lắng động đến người của lão già nhà cậu chăng?”
“Sao có thể?” Mạnh Tuần cho rằng không đáng, nhìn Hứa Nhiên. “Tôi đã xây dựng được một đầu mối khác.”
“Đầu mối khác?” Hứa Nhiên cau mày hỏi. “Có thể tin được không? Lão
già nhà cậu không phải là người ăn chay, vị thái tử đó càng không phải
là thiện tai.”
“Không thành vấn đề.” Mạnh Tuần xoa miệng. “Sớm đã dự định tự lập
công ty, việc này không thể chậm trễ, đề phòng đêm dài lắm mộng.”
“Đúng vậy.” Hứa Nhiên than thở. “Thế thì cậu phải cẩn thận một chút, tôi sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Paul!”
Sau đó Paul giới thiệu sơ qua tình hình dự án với Hứa Nhiên, thuận
miệng nói một câu: “Thực sự không biết lão đại nghĩ thế nào, cậu ấy đi
Mỹ không bằng cậu quay về một chuyến, tiện thể thương lượng dự án này
xem nên làm thế nào.”
Hứa Nhiên nhìn Paul nói cũng chỉ có thể cười trừ, xem ra tên tiểu tử
này có nhà có cửa, thực sự không sao uống rượu cùng Mạnh Tuần được nữa
rồi. Anh đổi chủ đề: “Cậu nói dự án này ở nước ngoài, thế cậu và Steven
không phải nên đi cùng một chuyến sao? Các cậu làm việc nên cẩn thận một chút, đừng để hai vị lão gia nhà các cậu ấy phát hiện ra.”
“Biết rồi, bọn tôi đều lên kế hoạch cả. Cậu yên tâm!”
Hứa Nhiên cười cười: “Được, thế tôi yên tâm làm phần việc của bộ phận mình. Tôi sẽ thương lượng lại với Steven, xem phần sau sẽ sắp xếp thế
nào.”
“Ừm, lần này hai người các cậu quyết định, tôi thấy sau này cậu ấy bận cũng không có thời gian đến Mỹ đâu.”
“Được, tôi biết rồi.”
Ngày thứ hai, Hứa Nhiên hỏi Mạnh Tuần chút vấn đề căn bản có liên
quan tới dự án, nghe Mạnh Tuần nói người này do Kha Nhã Doanh giới
thiệu, không giấu nổi ngạc nhiên hỏi: “Mẹ cậu không phải đã biết việc
của Đồng Phi Phi sao? Nhà họ Kha vẫn không biết cậu và Kha Nhã Doanh giả vờ yêu nhau sao?”
“Không biết.” Mạnh Tuần lắc đầu. “Tôi nói với mẹ, tôi và Kha Nhã
Doanh là bạn tốt, việc này không phải giống như bà nghĩ đơn giản như
vậy, để bà không nói với bố tôi. Nhưng tôi nghĩ mẹ tôi cũng không thể
giúp tôi giấu quá lâu, cho nên tôi tìm Kha Nhã Doanh nói chuyện một lần, hy vọng cô ấy có thể giúp tôi giới thiệu người. Vì vậy bây giờ tôi
không thể đợi, chắc chắn trước khi bố tôi phát hiện, tôi phải lập được
công ty, như vậy ngộ nhỡ họ có ép tôi và Phi Phi phải chia tay, tôi cũng không để Phi Phi chịu khổ cùng tôi.”
“Do đó Kha Nhã Doanh đồng ý?”
“Đồng ý rồi. Cô ấy nói nếu tôi thực sự có thể cho Phi Phi một cuộc sống ổn định, cô ấy đồng ý giúp.”
Hứa Nhiên gật đầu: “Cho nên cậu ra ngoài tìm dự án? Tôi vốn nghĩ cậu
chỉ lo lắng lão già phát hiện nên mới phải làm dự án ngoài, bây giờ xem
ra cậu dự định đem Phi Phi cao chạy xa bay?”
“Ừm, nếu vụ lần này chắc chắn, tôi sẽ đưa cô ấy đi. Ngược lại, bây giờ cô ấy cũng chỉ có một mình, không vướng bận gì.”
“Cậu phải suy nghĩ chu toàn.” Hứa Nhiên khẽ cười với Mạnh Tuần. “Vậy
tôi ở bên này giúp cậu. Sau này tôi ở đây hỗn loạn quá, sẽ về dựa vào
cậu.”
“Không thành vấn đề.” Mạnh Tuần cũng bật cười. “Lúc nào cũng hoan nghênh!”