Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Chương 52: Chương 52: Một lời sấm truyền, không cách nào thu lại 4




Trưa ngày thứ hai Mạnh Tuần đi Mỹ, bà Mạnh tìm được Kha Nhã Doanh.

“Nhã Doanh à, bác nghe dì cháu nói, bố mẹ cháu đều biết cháu và Tiểu Mạnh nhà bác yêu nhau?” Bà Mạnh thuê một phòng, đợi nhân viên phục vụ ra ngoài, bà mới nói thẳng với Kha Nhã Doanh.

“Vâng. Cháu đã đưa Mạnh Tuần đến gặp bố mẹ cháu.”

Ngày bà Tống mất, bà Mạnh đã chạy lên tầng thượng cùng Mạnh Tuần. Khi bà Mạnh thấy Mạnh Tuần ngồi với Đồng Phi Phi bên mép sân thượng, sợ Hoàng đến mức người mềm nhũn, suýt nữa khuỵu gối, vẫn may có Nhã Doanh đỡ bà. Nhưng lúc đó bà Mạnh thực sự không biết thân phận thật của cô, cho nên cô vẫn có thể giả dạng. Nhưng bây giờ, khi bà Mạnh đã dần hiểu được mối quan hệ, sự thông đồng giữa mấy người họ, cô trở thành một trong những người khởi xướng nên cũng cảm thấy chột dạ.

“Bác nghe nói ba mẹ cháu cũng rất hài lòng với Tiểu Mạnh?” Bà Mạnh thấy Kha Nhã Doanh lo lắng, giọng điệu có vẻ làm thân.

“Vâng, ba mẹ cháu cũng thích anh ấy.” Kha Nhã Doanh bặm môi, lấy dũng khí nói. “Bác ạ, cháu thực sự xin lỗi! Ngày bác sắp xếp cho cháu gặp Mạnh Tuần, cháu vì có việc gấp nên mới nhờ Phi Phi đến gặp Mạnh Tuần, thực sự không liên quan gì đến Phi Phi…”

“Bác và cháu đang nói chuyện về Tiểu Mạnh, cháu nhắc đến nó làm gì?” Bà Mạnh ngắt lời Kha Nhã Doanh, bưng cốc trà, uống vài ngụm rồi khẽ cười, nói: “Nhưng sau này cháu và Tiểu Mạnh đã quen nhau rồi, quen biết nhau bằng cách nào cũng không quan trọng. Tiểu Mạnh đã nói với bác, bây giờ cháu và nó là bạn tốt. Hôm nay, bác đến tìm cháu, chỉ muốn tìm hiểu một chút, sau này cháu và Tiểu Mạnh dự định thế nào?”

“Cháu, bây giờ cháu và Mạnh Tuần là bạn rất tốt…” Kha Nhã Doanh không dám nói với bà Mạnh về chuyện của Hạ Tiểu Quả, cũng được Mạnh Tuần dặn dò, không thể nói việc cô giúp anh làm cầu nối, cho nên cô thực sự không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể bưng cốc trà, giả như đang uống trà để không phải trả lời câu hỏi của bà.

“Thế cháu có thích Tiểu Mạnh không?”

“Khụ… khụ… khụ…” Câu hỏi của bà Mạnh suýt nữa khiến Kha Nhã Doanh sặc nước, cô ho hồi lâu, mặt đỏ ửng. “Bác à, câu hỏi này… bây giờ Mạnh Tuần và Phi Phi đã yêu nhau, Phi Phi cũng là một cô gái rất tốt, bác không biết cô ấy thực sự rất tốt…”

“Bác không cần biết nó tốt như thế nào.” Bà Mạnh ngắt lời Kha Nhã Doanh, ánh mắt lạnh lùng. “Nhã Doanh, bác có thể nói thẳng với cháu, bác đã cho người tìm hiểu gia cảnh của Đồng Phi Phi. Cháu là bạn tốt của nó, vậy cháu chắc chắn sẽ rõ hơn bác, nó luôn nhớ nhung người bạn trai trước. Nói thực, người con gái như vậy nếu không phải vì ở bên Tiểu Mạnh, bác sẽ rất khâm phục tấm chân tình của nó. Nhưng nếu nó trở thành con dâu bác, bác tuyệt đối không đồng ý! Vì mẹ của bạn trai mất, nó thậm chí còn muốn chết theo. Tiểu Mạnh đã bất chấp nguy hiểm cứu nó! Chính việc này đã khiến bác nhận ra, cứ coi như Tiểu Mạnh yêu nó, nó cũng không thể dùng tình cảm như thế để báo đáp lại tình cảm của Tiểu mạnh!”

“Không phải! Bác Mạnh, Phi Phi chỉ tạm thời chưa bước qua thời kỳ đau khổ, cháu tin sau này cô ấy…”

“Tạm thời? Anh chàng đó cũng đã chết cách đây năm năm rồi. Nó phải cần bao nhiêu cái năm năm mới có thể bước ra khỏi nỗi đau ấy? Hơn nữa, chuyện sau này ai có thể nói trước được? Huống hồ, Tiểu Mạnh vì nó như vậy, bác cũng không cảm thấy nó thân thiết với Tiểu Mạnh.”

Kha Nhã Doanh bị bà Mạnh phản bác, không nói được câu nào. Nếu bà Mạnh có nghi ngờ về phẩm hạnh hoặc tính cách của Đồng Phi Phi, cô có thể giúp Phi Phi giải thích. Nhưng bà Mạnh lại lấy sự hoài niệm nhớ nhung Tống Quân An làm bằng chứng. Hôm đó, Đồng Phi Phi đã muốn nhảy lầu trước mặt bà Mạnh, bà không thể nghi ngờ về tình cảm Phi Phi dành cho Quân An.

“Nhã Doanh à, thực sự cháu cũng không nên trách bác nhẫn tâm. Bác cũng qua thời thanh niên, cũng đã từng yêu, cho nên bác hiểu cảm giác đơn độc, tình cảm sâu nặng hơn các cháu.” Bà Mạnh dịu dàng nói, ánh mắt dần dịu lại. “Tính cách Đồng Phi Phi như vậy, rất khó có thể bắt đầu một tình cảm mới. Cho nên Tiểu Mạnh ép nó như vậy, đối với nó thực sự không phải là chuyện tốt. Cháu đã là bạn tốt của nó, sao cháu lại giúp Tiểu Mạnh làm khó nó?”

“Cháu làm khó Phi Phi?” Ánh mắt Kha Nhã Doanh tỏ rõ sự khó khăn.

“Đúng vậy, bác thấy Phi Phi bây giờ mặc dù không muốn tìm đến cái chết, nhưng nó vẫn không muốn tiếp nhận Tiểu Mạnh. Nếu không thì tại sao nó lại tiếp tục để Tiểu Mạnh đến nhà cháu, không có ý kiến gì khi cháu và Tiểu Mạnh qua lại với nhau?” Bà Mạnh thấy được sự dao động của Kha Nhã Doanh, tiếp tục: “Thực sự cháu và Tiểu Mạnh rất xứng đôi…”

“Bác Mạnh… cháu… cháu và Mạnh Tuần thực sự không giống như bác nghĩ…”

“Ha ha, con bé này, cháu ngại gì chứ! Được rồi, được rồi, bác không ép các cháu, nhưng bác muốn cháu biết, nếu Tiểu Mạnh thực sự có thể cùng cháu, bác rất hài lòng…”

Hôm đó, cuối cùng buổi nói chuyện lại trở thành cơ hội giới thiệu về Mạnh Tuần của bà Mạnh, Kha Nhã Doanh nghe bà Mạnh nói Tiểu Mạnh mặt này tốt, mặt kia được, hận không thể biến thành con bướm trước mặt bà, bà còn nói nếu cô không chịu tiếp nhận thì đó chính là việc trời không thể dung tha! Kha Nhã Doanh im lặng ngồi nghe, thực sự muốn nói thật to với bà Mạnh rằng, dù con trai của bà tốt có một trên đời, bổn tiểu thư này cũng là hoa đã có chủ, không quan tâm! Nhưng rốt cuộc cô vẫn không có gan ăn nói ngang ngược trước mặt bà Mạnh, chỉ nguyên một nụ cười đến phút chót, chờ mãi mới đến giờ làm việc ca chiều, cô vội vàng mượn cớ phải tham gia một cuộc họp quan trọng, vội vàng rút lui.

Về đến công ty, Kha Nhã Doanh chưa kịp thở, điện thoại đã reo lên, là người bạn trước đây cô từng nhờ cậy, nói đã liên lạc được với Sở Nguyệt, người môi giới triển lãm. Hiện nay, Sở Nguyệt đang chuẩn bị tổ chức triển lãm du lịch quốc gia của các họa sĩ nổi tiếng, có thể xem xét để Hạ Tiểu Quả tham gia, nhưng trước tiên phải xem qua các tác phẩm của Hạ Tiểu Quả rồi mới quyết định. Việc này khiến Kha Nhã Doanh vui vẻ hẳn lên, sau khi tan ca, cô lập tức đến chỗ Hạ Tiểu Quả, vui vẻ nói với anh thông tin tốt này. Không ngờ sau khi nghe Kha Nhã Doanh vui vẻ nói xong, Tiểu Quả cau mày hỏi: “Sở Nguyệt? Em dùng quan hệ của cha em để liên hệ sao?”

“Không phải, không phải! Em nhờ bạn học của em liên lạc giúp, người ta tuyệt đối không biết thân phận của em! Hoàn toàn không có ý riêng tư gì, nếu không, cũng không phải nhìn tranh của anh mới quyết định.” Kha Nhã Doanh liên tục xua tay. Đùa một chút, bây giờ cô cũng không dám lấy Hạ Tiểu Quả ra đùa. Sắc mặt Hạ Tiểu Quả giờ mới bình tĩnh trở lại, anh cau mày, nghi ngờ nói: “Cái tên Sở Nguyệt này, anh đã từng nghe qua. Tiêu chuẩn của cô ấy rất cao, anh vô danh tiểu tốt như vậy, trước đây cô ấy đều rất hiếm khi muốn gặp…”

“Ây da, việc gì cũng có lần đầu tiên! Hơn nữa lần này cô ấy không phải mở triển lãm du lịch quốc gia sao?” Kha Nhã Doanh vui vẻ kéo tay Hạ Tiểu Quả. “Em luôn cảm thấy những bức tranh anh vẽ rất đẹp, thật đó! Chúng ta chỉ thiếu cơ hội thôi! Bây giờ chính là cơ hội tuyệt nhất ông trời ban cho chúng ta! Không chắc, lần nay anh sẽ có thể “nhất triển thành danh[1]”! Vậy sau này em có thể trở thành vợ của họa sĩ nổi tiếng Hạ Tiểu Quả rồi! Câu đó nói thế nào nhỉ, anh sẽ thành phu quân mài mực đen trên giấy, vô cùng nổi bật, rồi sẽ có vô số fan.”

[1] Có nghĩa là qua một lần triển lãm mà nổi tiếng.

“Dạo này em lại đọc tiểu thuyết ngôn tình vớ vẩn gì thế?” Hạ Tiểu Quả bị câu nói của Kha Nhã Doanh khiến cho dở khóc dở cười. “Anh vẽ tranh sơn dầu, em nghiên cứu cái gì vết mực đen, cái gì giấy? Còn cả vô số fan là sao?”

“Ây da, đó chỉ là cùng biểu đạt một ý mà! Thật đó, khó khăn lắm em mới xuất khẩu thành thơ như vậy, anh cũng không thể phối hợp một chút sao?” Kha Nhã Doanh bất mãn nói.

Hạ Tiểu Quả đành than thở, nói: “Được, được, được, coi như anh sai. Anh nhất định sẽ cố gắng, để em sớm trở thành vợ của một họa sĩ danh tiếng, được chưa?”

“Ừm, thế còn được!” Kha Nhã Doanh bật cười. “Em tin anh, anh nhất định sẽ làm được!”

Sau tối hôm đó, Hạ Tiểu Quả toàn tâm toàn ý tập trung vẽ tranh. Ngoài thời gian lên lớp, anh dường như không đi ra ngoài, đóng cửa trong phòng, chuyên tâm vẽ, còn Kha Nhã Doanh một ngày ba bữa mang cơm đến cho anh. Cô dường như đã hiểu được, khi Tiểu Quả đã tập trung điên cuồng vào vẽ, đừng nói đến việc anh tự nấu cơm, có bày đồ ăn trước mặt, nếu không có người thúc giục, anh rất có thể cũng quên không ăn. Như vậy nên Kha Nhã Doanh không có thời gian đến tìm Đồng Phi Phi, cô không biết, sau tối hôm bà Mạnh và cô nói chuyện, bà Mạnh lại đi tìm Đồng Phi Phi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.