Tối hôm đó, Mạnh Tuần cuối cùng cũng biết Alex chính là Hứa Nhiên, cùng toàn bộ câu chuyện giữa Alex và Đồng Phi Phi.
Chín năm trước, khi Hứa Nhiên lần đầu tiên đưa đồ đến cho em gái Hứa
Nhiên, vô tình gặp Đồng Phi Phi đang học năm thứ nhất, Hứa Nhiên vẫn nhớ đó là một chiều đầu thu, trong vườn trường người qua kẻ lại, những sinh viên vừa tan học vội vàng chạy đến nhà ăn, nhưng Đồng Phi Phi một mình
ôm sách ngồi bên bờ hồ, không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ âm thanh nào, rất
im lặng. Đó là lần đầu tiên Hứa Nhiên gặp Đồng Phi Phi, lúc đó anh chỉ
cảm thất đây là một cô gái rất nhẹ nhàng và tinh tế. Hoàng hôn tỏa sáng
trên mặt hồ tĩnh lặng, bóng cô lấp lánh in xuống mặt hồ. Lúc đó, Hứa
Nhiên đột nhiên nhớ đến hai câu trong Kinh Thư: “Lau sậy xanh ngắt, cò
trắng như sương. Người tôi tương tư, đứng bên kia sông.”
Vì vẫn phải mang đồ đến cho Hứa Lâm nên hôm đó Hứa Nhiên không ở lại
lâu, nhưng khuôn mặt chỉ mới nhìn thoáng qua đó đã in sâu trong tim anh. Sau này, anh cũng vài lần đến trường Hứa Lâm, tìm kiếm người bên hồ đó, nhưng đáng tiếc không lần nào thấy bóng dáng của Đồng Phi Phi. Sau này, khi Hứa Lâm về nhà kể chuyện ở trường, thường nhắc tới cô bạn cùng
phòng, người con gái có hoàn cảnh gia đình không may mắn, học tập rất cố gắng, mỗi tối đều đến phòng tự học học bài đến khi tắt điện mới về
phòng ngủ. Lúc đó, bố mẹ mới có một ví dụ để dạy dỗ Hứa Lâm, phải học
tập người khác, nhưng anh cũng không để ý. Lúc đó, trong mắt anh những
cô gái như vậy hơn một nửa đều là những người thực chất rất ngốc nghếch
nhưng hay giả danh trí thức, giống như những cô gái lớp anh ngày ngày
học hành chăm chỉ, siêng năng nhưng thành tích rất thấp, khiến người
khác cảm thấy đáng thương.
Nào ngờ, anh thuận miệng nói một câu, Hứa Lâm liền dùng giọng điệu
chính nghĩa nghiêm khắc phản bác. Cô nói Đồng Phi Phi tuyệt đối không
giống những người con gái mà anh biết, cô ấy là người vô cùng linh hoạt, đầy khí chất, cô khắc khổ học tập chỉ vì không muốn người thân duy nhất của cô thất vọng. Cuối cùng, thậm chí Hứa Lâm tức giận nói, nhất định
sẽ tìm cơ hội để anh gặp Đồng Phi Phi, muốn anh, người anh vô cùng tự
phụ, sẽ được “mở rộng tầm mắt”.
Lúc đó, anh chỉ khẽ cười. Một tuần sau, khi anh cùng Tống Quân An đến trường Hứa Lâm, gặp Hứa Lâm và Đồng Phi Phi cùng đi ra. Giây phút đó,
anh hoàn toàn sững sờ, đứng chôn chân, cuối cùng cũng không phí hoài
công sức! Vì vậy, anh không nói không rằng, kéo hai người họ ra ngoài
cửa hàng ăn ngoài trường. Anh vẫn nhớ hôm đó, bọn họ ăn cơm cả nửa
tiếng, đột nhiên bên ngoài mưa to, anh mừng thầm, nghĩ lát nữa nhất định phải tìm cơ hội đi chung ô với Đồng Phi Phi. Nào ngờ, ăn chưa xong, anh nhận được điện thoại ở nhà, nói mẹ anh bị ngã gãy xương, bố anh nói anh và Hứa Lâm phải đến bệnh viện ngay. Trong hoàn cảnh đó, anh đương nhiên không còn tâm trí nghĩ đến việc đó nữa, đưa Hứa Lâm đi trước, để Tống
Quân An đưa Đồng Phi Phi về nhà.
“Việc hối hận cả cuộc đời này của tôi chính là ngày hôm đó đã cùng
Quân An kéo hai người đó cùng đi ăn cơm.” Giọng Hứa Nhiên trầm hẳn
xuống. Anh lấy điếu thuốc của Mạnh Tuần trên bàn, đưa lên miệng, châm
lửa, nhưng châm mãi không được. Mạnh Tuần nhìn khắp một lượt, lấy bật
lửa, “bụp” một tiếng, ngọn lửa bốc lên, thuốc đã được châm. Trong màn
khói mờ mờ, Hứa Nhiên nhìn xuống dưới, ngón tay dường như đang run lên.
“Phi Phi bắt đầu với Tống Quân An như vậy sao?” Mạnh Tuần ngạc nhiên. “Cô ấy không phải là người tin vào tình yêu sét đánh!”
“Đúng vậy, nếu hôm đó Quân An chỉ đưa cô ấy về ký túc xá thì có lẽ
tôi cũng không mất cơ hội nhanh như vậy.” Hứa Nhiên lắc đầu, cười sầu
não. “Có một số chuyện, chỉ trong gang tấc. Hôm đó, lúc Quân An đưa Phi
Phi về, để bảo vệ cô ấy, cậu ta bị một chiếc xe đâm phải, bị cào xước
một vết lớn. Vốn vết thương cũng không nghiêm trọng, nhưng hôm đó mưa to nên vết thương bị ngấm nước mưa, sau đó bị nhiễm trùng, chữa trị mãi
mới khỏi. Vì thế Phi Phi cảm thấy có lỗi, thường đến thăm cậu ấy, rồi cứ như thế hai người họ yêu nhau.”
Mạnh Tuần gật đầu, điều này rất phù hợp với tính cách của Đồng Phi
Phi. Cô ấy là người “mưa dầm thấm lâu”, nếu Tống Quân An chỉ theo đuổi
bình thường, rất có thể cô ấy sẽ từ chối, nhưng nếu cậu ấy là ân nhân
cứu mạng, trong lòng cô ấy cảm thấy có lỗi, chắc chắn sẽ không có cách
nào khước từ.
“Thế Tống Quân An có đối tốt với Phi Phi không?” Mạnh Tuần nghi ngờ
hỏi, Hứa Nhiên gật đầu chắc nịch: “Rất tốt, nhưng lúc đầu tôi cũng không từ bỏ. Quân An là người anh em từ nhỏ của tôi, vẻ ngoài đẹp trai, lại
dịu dàng, đám con gái rất thích cậu ấy, đến em gái tôi năm đó cũng theo
đuổi cậu ấy, hận đến mức phải nhận cậu ấy làm anh, nhưng cậu ấy đối với
Phi Phi vẫn một lòng một dạ.”
Mạnh Tuần thở dài: “Chả trách, sau khi cậu ta mất, Phi Phi khó quên đến như vậy.”
“Đúng vậy.” Hứa Nhiên hít một hơi thuốc thật sâu, nhả làm khói cuộn
tròn tròn, rất lâu sau mới nói tiếp: “Năm đó, cái chết của Quân An với
Phi Phi là một sự đả kích rất lớn. Đặc biệt Quân An qua đời không được
bao lâu, bà nội của Phi Phi cũng bị bệnh rồi qua đời. Lúc đó, nếu không
vì Phi Phi phải chăm sóc mẹ Quân An, tôi nghĩ cô ấy cũng sớm hủy hoại
bản thân rồi.”
Mạnh Tuần nhớ lại bộ dạng gầy gò, ốm yếu của Đồng Phi Phi, cau mày, “Năm năm trước cậu trở về, bà cô ấy đã mất sao?”
“Ừm, bà nội cô ấy vừa mới mất, tiếp đến dì Tống bị bệnh tim phải vào
bệnh viện.” Hứa Nhiên thấy sự bất mãn trong giọng điệu của Mạnh Tuần,
khẽ cười, “Cho nên bây giờ cậu đã hiểu tại sao lúc đó tôi vừa nghe thấy
thông tin này, lập tức vội vàng quay về, đến thời gian gặp mặt các cậu
cũng không có rồi chứ? Đó là vì tôi đi tìm cô ấy.”
Mạnh Tuần không nói. Lúc đầu, anh và Paul chê Hứa Nhiên trọng sắc
khinh bạn, vì ngày Hứa Nhiên trở về vừa đúng sinh nhật anh. Nhớ đến ngày hôm đó, Mạnh Tuần vội vàng hỏi: “Cậu vừa về đã đi tìm cô ấy?”
Hứa Nhiên gật đầu: “Đến hành lý tôi cũng không mang về nhà, lấy hành
lý xong liền chạy đi tìm cô ấy. Vừa may tôi kịp quay về, cậu biết tôi
tìm thấy cô ấy ở đâu không?”
Mạnh Tuần ngạc nhiên, tối hôm đó chính anh đưa Đồng Phi Phi vào khách sạn qua đêm, lẽ nào…
“Ở cửa hộp đêm.” Câu nói của Hứa Nhiên khiến Mạnh Tuần thở phào nhẹ
nhõm. Hứa Nhiên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Mạnh Tuần, có chút nghi ngờ:
“Cậu biết chuyện trước đây của cô ấy không?”
“Ừm, đã nghe qua.” Mạnh Tuần mơ hồ trả lời. Chỉ có Paul đã biết
chuyện trước đây của anh và Phi Phi, anh chưa từng nhắc đến việc này với Hứa Nhiên.
“Rốt cuộc những điều này cô ấy cũng nói với cậu sao?” Hứa Nhiên thực
sự kinh ngạc, nhìn ánh mắt Mạnh Tuần có chút phức tạp, khó nói.
“Tôi chỉ biết cuộc sống của cô ấy rất khó khăn. Cô ấy đi khắp nơi để
làm thêm, tới quán rượu làm tiếp viên, thậm chí còn ngủ cùng…”
“Cô ấy thực sự không ngủ cùng!” Hứa Nhiên ngắt lời Mạnh Tuần. “Tối
hôm tôi về tìm cô ấy, đó là lần đầu tiên cô ấy bán thân, cũng là lần
cuối cùng. Tối hôm đó, cô ấy gặp người tốt, người đó không động đến cô
ấy nhưng vẫn trả tiền. Cô ấy vốn định về bar tiếp tục tìm người, nhưng
cô ấy đang chuẩn bị đi cùng người khác thì bị tôi bắt gặp. Tôi đuổi
người bên cạnh cô ấy đi, sau đó đưa cô ấy rời khỏi quán bar. Sau đó, tôi đã ở trong nước với cô ấy mấy tháng, chí ít thời gian đó cô ấy đều
không đến những nơi như thế. Sau này, dì Tống cũng dần dần hồi phục. Tôi tin, cô ấy sẽ không làm những việc như vậy.”
Mạnh Tuần ngây người ngẩng đầu, chả trách sau này anh đi tìm Đồng Phi Phi, tìm mãi không thấy, hóa ra tối đó cô ấy bị Hứa Nhiên dẫn đi khỏi
nơi đó. Mạnh Tuần bỗng cảm thấy vui mừng và thoải mái, anh rút một điều
thuốc, từ từ châm lửa, than một câu: “Cậu trở về rất đúng lúc.”
“Đúng lúc?” Hứa Nhiên lắc đầu. “Tôi về quá muộn rồi! Cậu không biết
lúc tôi tìm thấy cô ấy, nhìn thấy cô ấy hao mòn, bộ dạng muốn chết, tôi
vô cùng hối hận, tự trách mình!”
Hứa Nhiên xoa xoa trán, khóe mắt đỏ lên: “Cậu không biết lúc trước cô ấy là một người lanh lợi, hoạt bát thế nào đâu. Cô ấy yêu Quân An như
vậy, đến hôn nhau cũng cảm thấy ngượng ngùng. Nhưng sau này để chữa bệnh cho bà nội và dì Tống, cô ấy đã có thể ép mình đi làm tiếp viên quán
bar, thậm chí chấp nhận cả việc bán thân! Cậu không biết đối với cô ấy
mà nói điều đó có ý nghĩa gì đâu! Cô ấy muốn hoàn toàn hủy hoại mình,
cậu biết không? Tôi dám khẳng định, nếu năm đó dì Tống có chuyện gì xảy
ra, cô ấy lập tức sẽ đi theo dì Tống! Cậu có tin không?”
Tay Mạnh Tuần kẹp lấy điếu thuốc, anh ngây người: “Chưa chắc! Tôi cảm thấy cô ấy rất kiên cường!”
“Chưa chắc? Hứa Nhiên cười sâu nào. “Cậu nghĩ tại sao lúc đầu tôi
nhất định sống chết bảo vệ cô ấy, đến học hành cũng không muốn, chỉ muốn bảo vệ cô ấy, cho đến khi dì Tống hồi phục trở lại, tôi mới dám đi? Cậu thấy bên ngoài cô ấy rất kiên cường, thực sự cho rằng cô ấy có thể chịu đựng tất cả?”
Hứa Nhiên lắc đầu buồn rầu: “Đừng bị vẻ ngoài của cô ấy đánh lừa! Sự
kiên cường của cô ấy đều chỉ là miễn cưỡng cố gắng thôi, thực sự cô ấy
mong manh, yếu đuối hơn cậu và tôi nghĩ! Vì vậy, chính dì Tống mới khiến cô ấy còn cảm thấy mình có ý nghĩa để tiếp tục sống!”
Đầu điều thuốc trong tay Mạnh Tuần rơi xuống mặt bàn, anh dường như
không biết. Anh chỉ cảm thấy một nỗi sợ hãi dâng lên, sau đó lan ra toàn thân, lưng bỗng nhiên lạnh toát.
“Vậy sau đó cậu vẫn để cô ấy một mình ở đây, rồi đến nước Mỹ? Cứ coi
như mẹ cô ấy không xảy ra chuyện, cũng chắc chắn sau này không xảy ra
chuyện gì chứ?” Một lúc sau Mạnh Tuần mới quay người lại, giọng điệu có
chút tức giận.
Hứa Nhiên bật cười: “Cậu cảm thấy tôi làm sai? Lúc đầu ai nói tôi
không đáng, cho rằng tôi nên sớm đi Mỹ, không cần ở nhà chăm sóc cô ấy?”
Mạnh Tuần cau mày, sắc mặt có chút lo lắng. Thực sự đây không phải
lần đầu anh khuyên Hứa Nhiên, nói gì chăng nữa mỗi người đếu có số mệnh
riêng của mình, anh không thế thì cũng không nhất thiết phải mãi mãi là
vị cứu tinh của người khác.
“Là cô ấy ép tôi đi.” Hứa Nhiên cũng không có ý chê cười Mạnh Tuần,
giọng điệu biến thành cô đơn và thất vọng. “Không phải cậu hiếu kỳ rốt
cuộc cô ấy đã nói gì với tôi, khiến tôi nản chí, cúi đầu chán nản đi Mỹ
sao?”
Hứa Nhiên cúi đầu, gí đầu mẩu thuốc vào gạt tàn, những tơ khói bay lên, nằm rải rác trong gạt tàn sứ màu trắng.
“Hôm đó, cô ấy dẫn tôi đến trước mộ Quân An, nói với tôi: “Hứa Nhiên, anh nghe rõ đây, em, Đồng Phi Phi, thề với trời cả đời này em chỉ yêu
một mình Quân An, cả đời này em sinh ra là người của anh ấy, chết làm ma nhà anh ấy. Bây giờ, em vẫn sống trên thế giới này, chỉ vì thay Quân An hiếu đạo với mẹ anh ấy. Dì Tống đi ngày nào, ngày đó em sẽ đi theo Quân An. Nếu anh hy vọng em có thể bình tĩnh sống nốt cuộc đời này, xin đừng làm phiền em. Vì khi em nhìn thấy anh, em chỉ nhớ đến Quân An, nhìn
thấy anh, em chỉ cảm thấy đau khổ, chỉ muốn lập tức kết thúc mạng sống
này mà đi theo anh ấy.”.”
Hứa Nhiên nói xong, ngẩng đầu, nhìn Mạnh Tuần: “Cô ấy nhìn thấy tôi,
sẽ đau khổ, lập tức muốn chết. Vậy cậu cho rằng tôi có thể làm gì? Tôi
chỉ yêu cô ấy, có thể làm thế nào? Lẽ nào tôi thực sự ép cô ấy chết? Tôi không có sự lựa chọn nào khác. Tôi chỉ có thể rời xa cô ấy, đến nơi mà
cô ấy không nhìn thấy tôi, cũng không biết ở đâu để dõi theo cô ấy cả
đời này.”
Mạnh Tuần nhìn đôi mắt Hứa Nhiên đỏ hoe, cảm xúc lẫn lộn. Trước đây,
anh thực sự vì Hứa Nhiên gặp chuyện bất bình, lúc đầu anh thậm chí cùng
Paul vẫn lên án chỉ trích trái tim Đồng Phi Phi như sắt đá, khinh thường sự nhớ thương khôn nguôi của Hứa Nhiên. Nhưng bây giờ anh đã hiểu, có
một loại cảm giác gọi là không thể theo ý mình, có một loại tình cảm
giống như bát nước đã đổ đi thì khó lấy lại.
Phải yêu một người nhiều như thế nào mới có thể thề với trời, nguyện
sống chết với người ấy như thế? Phải yêu một người nhiều như thế nào mới có thể biết là không hề có cơ hội và hy vọng mà vẫn kiên quyết, âm thầm cả đời bảo vệ một người cô độc?
Anh chưa từng nghĩ, Hứa Nhiên luôn tự ti “tình dư thừa” là có ý như
vậy. Hóa ra, lẽ nào yêu đến tận cùng thực sự chỉ là một mình cậu ấy,
cũng có thể thầm kiên trì, kiên trì yêu mãi mãi một người.