Tối hôm đó, Mạnh Tuần cùng Hứa Nhiên uống đến say mềm. Khi Paul nghe
điện thoại của Mạnh Tuần đến đón hai người, Hứa Nhiên đã say khướt. Paul kinh ngạc nhìn Hứa Nhiên sõng soài trên bàn, Mạnh Tuần uống say đến mức hai mắt đỏ au, không nén nổi ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy? Hai
người đấu nhau chuyện gì vậy?”
Mạnh Tuần cười sầu não, lấy tay xoa mặt để tỉnh táo hơn một chút,
nói: “Đồng Phi Phi, người tôi yêu chính là người Alex không bao giờ quên được.”
“Hả?” Paul ngây người. “Thế là thế nào? Không phải Alex nói người con gái đó đã rời khỏi nơi này sao?”
“Là em gái cậu ấy lừa cậu ấy. Hoặc là Đồng Phi Phi muốn em gái cậu ấy lừa cậu ấy.” Mạnh Tuần lắc đầu. “Không biết. Dù sao thì mọi người đang
lừa cậu ấy.”
“Vậy thì bây giờ…” Paul nhìn Mạnh Tuần sa sầm mặt mày, không biết nên nói gì.
“Được rồi, đừng nói gì nữa. Giúp tôi đưa cậu ấy lên xe, bộ dạng cậu
ấy thế này chắc chắn không về nổi, để cậu ấy ở lại chỗ tôi đêm nay.”
Mạnh Tuần vứt chìa khóa cho Paul, vịn vào bàn đứng dậy, chân nọ đá chân
kia, liêu xiêu bước ra ngoài. Paul đỡ thân hình nặng nề của Alex, nhìn
bóng liêu xiêu của Mạnh Tuần đang đi phía trước, thở dài. Hai người này
đều là những người trọng tình, sao có thể cùng yêu một người con gái kia chứ?
Sáng hôm sau, khi Hứa Nhiên tỉnh dậy, Mạnh Tuần đã đến công ty làm
việc. Hứa Nhiên ra phòng khách, đanh định lấy hành lý rời đi, đột nhiên
nhìn thấy trên cửa tủ giày dán một mảnh giấy, bên trên viết địa chỉ:
Phòng 302 nhà A, tiểu khu Phúc Viên, đường Chính Hóa.
Cầm mảnh giấy, Hứa nhiên thấy vài chữ viết trên đó, dường như đằng
sau muốn viết điều gì nữa, nhưng rốt cuộc chỉ là mặt giấy trắng. Anh xoa xoa huyệt thái dương, nhét mảnh giấy vào túi quần. Lúc mở cửa, anh bỗng thở dài, nhớ lại đêm hôm qua, anh hỏi Mạnh Tuần, có thực sự muốn nếm
thử cảm giác khi tình cảm không có kết quả không, Mạnh Tuần vẫn kiên
quyết trả lời. “Vì cô ấy, tôi đồng ý.”
Khi Hứa Nhiên đến dưới nhà Đồng Phi Phi đã gần mười giờ. Anh đứng
trong chỗ để xe dưới tòa nhà, nhìn lên trên cánh cửa sổ tầng ba, không
biết cánh cửa sổ nào là phòng của Đồng Phi Phi. Đang lúc anh nhìn xung
quanh, trên ban công xuất hiện một dáng hình gầy gầy. Trong khoảnh khắc
đó, Hứa Nhiên như thấy có một luồng điện chạy qua người.
Cô ấy vẫn mặc chiếc áo len bảy năm trước. Anh vẫn nhớ chiếc áo len ấy là trước khi anh ra nước ngoài, Quân An đã mua tặng Phi Phi khi cậu ấy
buôn bán quần áo xuất khẩu.
Đồng Phi Phi ngẩng đầu, ở trên đó phơi quần áo. Hứa Nhiên nhìn lên, ánh mắt chua xót, rực cháy.
Năm năm rồi, anh không có tin tức gì của cô, cũng không thể liên hệ
với cô, thậm chí cũng không biết cô rốt cuộc có còn sống trên thế giới
này nữa không. Cái anh có thể duy nhất lật lại đọc chỉ có bức ảnh thời
đại học. Tấm ảnh đó là tấm ảnh chụp chungbốn người bọn họ: Phi Phi, Quân An, Lâm Lâm và anh. Phi Phi tựa vào người Quân An, rất dịu dàng mà tình cảm. Còn anh, qua Lâm Lâm, qua Quân An mới nhìn thấy anh, cũng chỉ là
một người đứng gần cô.
Anh nấp vào trong bóng của nhà gửi xe, cho dù Phi Phi không phát hiện ra anh, anh vẫn có thể giấu mình kín hơn. Anh không dám lộ diện. Anh có thể nhìn thấy người đang đứng trước mặt anh bình an, mạnh khỏe là đã
cảm thấy ông trời ban cho anh một ân đức lớn. Anh không có cách nào để
hình dung hôm qua khi nghe thấy Mạnh Tuần nói Phi Phi vẫn đang ở đây,
vẫn sống tốt, anh đã vui mừng, cảm kích như thế nào.
Dường như chỉ trong chớp mắt, Phi Phi đã phơi xong quần áo và bước
vào trong. Hứa Nhiên ngẩn người đứng nhìn ban công vắng bóng người, một
cơn gió lạnh thấu xương xuyên qua bãi gửi xe trống, khiến cả thế giới
đều biến thành trống vắng và cô đơn, chỉ có tiếng gió rít bên tai. Chính vào giây phút này, anh đột nhiên cảm thấy đó gọi là cái lạnh đầu xuân.
Buổi tối, ăn xong cơm, Hứa Nhiên gọi Hứa Lâm đến phòng. Hứa Lâm thấy
bộ dạng anh ỉu xìu, quan tâm hỏi: “Mệt lắm sao? Hôm nay anh mới về, nghỉ ngơi sớm đi, có chuyện gì ngày mai nói.”
“Tối hôm qua anh đã về rồi.” Câu nói của Hứa Nhiên khiến bước chân
Hứa lâm dừng lại, cô quay người hỏi: “Hôm qua anh đã về rồi? Tại sao
không về nhà?”
“Anh đến nhà bạn tụ tập một tối.” Hứa Nhiên lấy bao thuốc trong túi,
nhưng nhớ đến Hứa Lâm không chịu được mùi thuốc lá, lại cất bao thuốc
đi. “Buổi sáng anh đã đến tiểu khu Phúc Viên. Không phải em chưa từng
tới đó chứ?”
Hứa Lâm ngây người: “Tiểu khu Phúc Viên? Tiểu khu Phúc Viên nào? Em không biết…”
“Bây giờ, em và Phi Phi làm cùng công ty đúng không?” Hứa Nhiên thấy
sắc mặt Hứa Lâm vẫn bình tĩnh, nói thẳng: “Trước khi em về, anh đã hỏi
bố mẹ. Em thường đến nhà dì Tống, thậm chí tối qua em cũng đến đó, đúng
không?”
Hứa Lâm cúi đầu, im lặng không nói.
“Tại sao phải lừa anh?” Giọng Hứa Nhiên sầu não, bối rối. “Anh luôn
tin em. Năm năm trước, em nói với anh Phi Phi đi rồi, đã rời khỏi nơi
này, anh thực sự đã tin. Năm năm qua, nếu anh hỏi bố mẹ dù chỉ một lần,
cũng sẽ không bị em lừa dối lâu như vậy. Nếu tin em, anh sẽ không bao
giờ biết Phi Phi, cô ấy vẫn ở đây, vẫn luôn ở đây!”
“Thế thì sao? Cô ấy ở đây thì sẽ như thế nào? Cô ấy luôn nói không
muốn gặp anh, gặp anh, cô ấy hận không thể chết, anh ở bên cô ấy thì có ý nghĩa gì chứ?”
“Sao em biết cô ấy không muốn gặp anh, gặp anh là hận không thể chết
được?” Hứa Nhiên ngạc nhiên hỏi Hứa Lâm. “Trước mộ Quân An, cô ấy nói
những lời đó với anh, anh chưa hề nói với em! Tại sao em biết được?”
Hứa Lâm không chịu được, lùi về sau một bước, ngồi xuống ghế: “Đúng, là Phi Phi nói với em…”
“Không thể nào! Với tính cách cô ấy, cô ấy không thể chủ động nói với em những điều đó!” Hứa Nhiên nhìn Hứa Lâm chằm chằm. “Là em, là em ép
cô ấy nói đúng không? Anh sớm đã biết, tính cách cô ấy dịu dàng, lúc anh mới về nước, cô ấy cũng không cự tuyệt anh như vậy, sau này sao cô ấy
có thể nói những câu hận anh như thế? Chính là em! Là em ép cô ấy đúng
không? Tại sao? Tại sao em ép cô ấy đuổi anh đi? Tại sao lừa anh nói cô
ấy đã rời khỏi nơi này? Tại sao?”
“Vì em không muốn anh trở thành Quân An thứ hai!” Hứa Lâm cuối cùng
cũng không chịu được sự truy vấn của Hứa Nhiên, òa khóc, hét lên.
“Em không thể khiến anh trở thành Quân An thứ hai!” Nước mắt Hứa Lâm
khẽ rơi, sự đau khổ và nỗi thương tâm cất giấu trong khóe mắt bấy lâu
được dịp trào ra. “Nếu không phải vì Phi Phi, Quân An sao có thể chết
được? Tà khí trên người cô ấy quá nặng! Khắc chết bố mẹ cô ấy, khắc chết Quân An! Lẽ nào em có thể trừng mắt nhìn anh bị cô ấy khắc chết?”
“Em ăn nói hồ đồ gì thế? Cái chết của Quân An đó là một tai nạn ngoài ý muốn! Sao em có thể trách Phi Phi? Cô ấy yêu Quân An như vậy, sao có
thể hại chết cậu ấy?” Hứa Nhiên đỏ mắt chất vấn Hứa Lâm. “Không phải em
là bạn tốt của Phi Phi sao? Sao em có thể nói những lời này?”
“Chính vì cô ấy là bạn tốt của em, chính vì em cho rằng Quân An và cô ấy ở cùng nhau sẽ hạnh phúc, em mới nhường Quân An cho cô ấy! Đó là
việc khiến em cả đời phải hối hận, anh biết không? Anh biết không?” Hứa
Lâm ôm mặt, nước mắt rơi xuống lòng bàn tay cô. Ký ức đã nằm sâu trong
trái tim cô giờ thức dậy, vết thương chưa đóng vảy đau thương lại nứt
ra. Ai biết được cô đã yêu Quân An bao nhiêu năm? Có ai hiểu được sự đau khổ bi thương, hối tiếc, hận thù của cô lớn đến thế nào khi không được
nhìn mặt Quân An lần cuối cùng trước khi anh chết?
“Em… Đến bây giờ em vẫn chưa quên được Quân An?” Hứa Nhiên đau khổ
ngồi trên giường, đây là lần đầu tiên Hứa Lâm không hề do dự bày tỏ sự
bi thương và tuyệt vọng của cô trước mặt anh. Năm năm trước, khi anh từ
nước ngoài trở về, Quân An đã mất được mấy tháng, Hứa Lâm mặc dù tinh
thần xuống dốc, nhưng anh không ngờ trái tim cô bị tổn thương nặng nề
như vậy.
“Quên?” Hứa Lâm bật cười nhưng những giọt nước mắt khiến cho người
khác đau lòng. “Quân An chết rồi, Phi Phi sẽ quên anh ấy sao? Nếu Phi
Phi chết, anh sẽ quên Phi Phi sao? Tình cảm của họ mới được mấy năm. Em
yêu Quân An, yêu bao nhiêu, anh biết không?”
Hứa Nhiên im lặng, lấy khăn giấy trên bàn đưa cho cô, đối diện với
Hứa Lâm thế này, anh thực sự không biết đổ lỗi như thế nào và đổ lỗi cho ai. Hứa Lâm lấy khăn giấy lau nước mắt, một lúc sau mới bình tĩnh nói:
“Năm năm trước, em thực sự đã đi tìm Phi Phi, muốn cô ấy tìm cách để anh rời xa cô ấy. Bố mẹ chỉ có anh là con trai, lẽ nào anh muốn bố mẹ nếm
trải cảm giác người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh? Anh đã nghĩ tới chưa, tại
sao Phi Phi có thể dễ dàng đồng ý với em? Tại sao cô ấy có thể nói ra
những lời hận thù với anh như vậy? Những lời đó có thể do cô ấy tự nghĩ
ra? Anh, cô ấy và anh không thể cùng nhau, không thể, anh hiểu không? Cô ấy đã là một người chết, ngày Quân An chết, cô ấy đã chết cùng Quân An. Cô ấy không thể yêu bất kỳ người đàn ông nào nữa. Cho nên năm đó, ép
anh phải rời đi chính là cô ấy, không phải em.”
Hứa Nhiên ngây người, nghe xong anh mới từ từ hỏi: “Vậy năm năm trước người lừa anh nói cô ấy đã bỏ đi, rốt cuộc là em hay là cô ấy?”
“Là cô ấy muốn em lừa anh.” Hứa Lâm bình tĩnh trả lời xong, đứng dậy
kéo cửa. “Anh, Phi Phi có một lời không dối anh, cô ấy nhìn thấy anh,
thực sự chỉ cảm thấy đau khổ! Cho nên anh đừng cố chấp nữa. Anh nên
biết, trên thế giới này, có thứ tình cảm chính xác là có duyên nhưng
không có phận.”
Có duyên nhưng không có phận? Cô ấy nhìn thấy anh, thực sự chỉ cảm thấy đau khổ?
Cánh cửa từ từ khép lại, Hứa Nhiên ngã vật ra giường. Anh trừng mắt,
trân trân nhìn ánh đèn mờ ảo trên đỉnh đầu, cũng chỉ là việc của một
mình anh, chỉ là của cá nhân anh, một vai diễn đơn độc. Chín năm tương
tư, năm năm đợi chờ, kéo dài và cố chấp, vậy hôm nay, nên hay không nên
chấm dứt?