Hôm nay là thứ 2 đầu tuần, nó cùng hắn dậy sớm đến trường , vẫn là hắn dừng xe xa một chút để nó đi bộ vào trường.
Thứ hai có giờ sinh hoạt đầu tuần. Học sinh các lớp thường không
thích phần này bởi mấy thầy cô sẽ nói rất nhiều, liên thiên, lan man
toàn mấy vấn đề “quá là bình thường luôn”. Sau một hồi diễn thuyết chán
chê mê mải, cuối cùng GVCN lớp trực tuần mới chịu mời hiệu trưởng lên
nhận xét và triển khai các hoạt động tuần tới.
- Các em trật tự. Thầy có việc muốn thông báo. Đảm bảo các em sẽ bất ngờ._thầy hiệu trưởng mái tóc hoa râm lém lỉnh nói.
Cả trường bỗng chốc im phăng phắc. Thầy hiệu trưởng hắng giọng, vô cùng hào hứng nói:
- Năm nay, theo thông lệ 5 năm một lần, trường ta sẽ đi Nha Trang
nghỉ đông. Trường ta, trường Nam sinh quí tộc STAR cùng với trường Nữ
sinh quí tộc MOON sẽ cùng có các hoạt động vui chơi chào mừng. Kì nghỉ
kéo dài 10 ngày từ 23/12 đến 3/1. Lát nữa, mời bạn hội trưởng hội học
sinh trường lên văn phòng thầy nghe phổ biến kế hoạch cùng công tác
chuẩn bị.
Thầy hiệu trưởng vừa dứt lời, cả trường liền reo hò ầm ĩ. Gì chứ. Sự
kiện 5 năm mới tổ chức một lần, đúng kì nghỉ Giáng sinh, lại còn được
tham gia với các trường khác nữa, thực quá là vui mà. Nữ sinh thì bàn
tán xem hôm đó sẽ mặc gì. Nam sinh thì đoán già đoán non xem trường bạn
có bao nhiêu mĩ nhân,…Bỗng chốc cái trường trở thành cái chợ lớn, ầm ĩ,
ồn ào. Thầy hiệu trưởng chỉ biết lắc đầu, hắng giọng lần nữa rồi tuyên
bố dõng dạc:
- Không còn việc gì nữa mời các em nghỉ.
Chưa đầy 3 phút sau sân trường đã vắng tanh không còn bóng ai nữa.
Học sinh kéo về lớp đông nghịt làm tắc luôn cả cầu thang bộ lẫn thang
máy.
Hắn ung dung đút tay túi quần, khoan thai đi đến phòng hiệu trưởng.
“Cốc…cốc…cốc…”
- Mời vào!
Hắn đẩy cửa bước vào, không cần được mời mà ngồi luôn xuống bộ sofa da nâu trang nhã.
- Ông gọi cháu có chuyện gì?
- E hèm. Ở trường học là không có tình thân nha. Ta bây giờ là hiệu
trưởng còn cháu là hội trưởng hội học sinh. Dĩ nhiên gọi cháu đến đây để đưa cháu kế hoạch rồi._ông hắn vừa nói vừa đưa cho hắn một tập hồ sơ.
- Bình thường việc này cháu đâu phải làm.
- Dĩ nhiên. GVCN từng lớp sẽ phổ biến kế hoạch cụ thể.
- Thế ông gọi cháu tới đây làm gì?
- Trường MOON đang dàn dựng một vở kịch cho đêm vũ hội, nhờ trường ta cử 2 người tới tập để diễn. Cháu với hội phó sẽ đi.
- Không phải hội phó đang ốm không đi học sao ạ? Hay gọi người khác ông nhé!
- Có phải cháu muốn đi cùng con bé ngồi cùng bàn không?
- Sao ông biết?_hắn đang mắt chữ A mồm chứ O. Không phải hắn biểu hiện quá ra ngoài rồi đấy chứ?
- Mỗi lớp có camera bao quát. Ông rảnh thường ngồi xem cháu nội đích
tôn học tập. Cả hành động bảo vệ chỗ ngồi cho bạn cùng bàn ông cũng được chiêm ngưỡng đấy._ông hắn cười đểu.
- Ông…ông…_hắn bị nói trúng tim đen nhất thời lúng túng không biết phải nói như thế nào.
- Ta đi bitis trong bụng cháu rồi đấy.
Ông hắn cười tủm thêm cái nữa rồi đứng dậy lại bàn làm việc nhấc máy lên gọi cho GVCN lớp nó.
- Cô gọi giúp tôi lên văn phòng hiệu trưởng có việc gấp nhé.
-…
- Cám ơn cô.
Ông hắn cúp máy, quay ra cười hắn một cái:
- Ông gọi rồi. Lát con bé lên ngay.
Hắn cũng mỉm cười ngồi uống trà đàm đạo với ông. Khoảng 5p sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Cốc…cốc…cốc…”
- Mời vào!
Nó khẽ mở cửa bước vào, nhìn thấy hắn thì hơi ngạc nhiên nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh bước vào, lễ phép chào:
- Em chào thầy ạ! Thầy tìm em có gì dạy bảo ạ?
- Em ngồi xuống trước đi._ông nó chỉ phía ghê sofa hắn đang ngồi, nó miễn cưỡng ngồi xuống.
- Hôm nay gọi em đến văn phòng để thông báo cho em là em sẽ cùng bạn Phong đến trường MOON để cùng tập kịch.
- Sao cơ ạ? Em á? Cùng bạn ấy ư?_nó không tin nổi vào tai mình, hết chỉ vào người nó rồi lại chỉ sang người hắn.
- Đúng. Là em.
- Thầy ơi! Nhân tài trường ta rất nhiều, em lại chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt e rằng đi sẽ gây lên làn sóng phẫn nộ vô cùng lớn ạ. Hơn nữa
em cũng không biết đóng kịch.
- Thầy đã chỉ định em thì sẽ không ai dám bàn tán đâu. Em thông minh như vậy thầy tin em sẽ làm được.
- Nhưng em…
Chưa kịp để nó nói hết câu ông hắn đã uy hiếp:
- Ta thực không muốn nói cho bố mẹ em chuyện em ngủ gật trong lớp rồi còn xé rách áo dài của cô bộ môn Hóa đâu.
Mặt nó đen một nửa. Đúng là gừng càng già càng cay mà. Như thế này gọi là ép người, ép người đó. Nó trả lời bằng giọng rầu rĩ:
- Em đi là được mà thầy.
- Các em vẫn sẽ học buổi sáng, buổi chiều mới phải tập kịch nên sẽ không lo không theo kịp các bạn đâu.
- Vâng ạ.
- Bao giờ phải đi hả thầy?_hắn nãy giờ im lặng bây giờ mới lên tiếng.
- Trường đã đặt cho các em bay chuyến 7h sáng mai.
- Vâng ạ.
- Không còn chuyện gì nữa. Hai em về lớp học đi.
- Vâng. Em chào thầy.
Nó ảo não lê từng bước ra ngoài. Đất trời quanh nó như sụp đổ. Tại
sao trường bao nhiêu người mà nó lại có “diễm phúc” được đi cùng “đệ
nhất hotboy trưỡng như vậy khác nào kêu gọi bọn FC của hắn vào anti.
Hắn vẫn còn nán lại uống nốt tách trà xong mới phủi quần đứng dậy.
- Ông đã tạo điều kiện cho cháu đích tôn rồi đấy. Cố mà ghi điểm với
con bé. Ông già này muốn có cháu dâu rồi._ông hắn cười tươi vỗ vỗ vai
hắn.
- Vâng. Cháu sẽ cố hết sức.
- Được rồi. Cháu về lớp đi.
- Yes, sir._hắn đứng nghiêm chỉnh chào kiểu quân đội với ông rồi ra ngoài.
Cả tiết học nó chỉ có thể ngồi thở ngắn than dài. Số nó chắc là số
con mực mà. Bao nhiêu người thì không sao, thế quái nào lại vào nó. Nó
đi với người khác thì không nói làm gì, đằng này lại là đi với hắn. Xui
hết chỗ nói mà. Nó đang miên man suy nghĩ thì tiếng chuông réo rắt kéo
nó về lại xác. Nó đang định cất sách đã nghe tiếng anh nó với Quân đứng
ngoài cửa lớp đồng thanh:
- Thy ơi! Đi canteen.
Nó không buồn nhìn hai người kia, cầm sách vở cất lại vào cặp, lê
bước chân như đeo chì chậm chạm bò ra ngoài. Anh nó với Quân đang bị bu
bởi một đám con gái. Anh nó có sức hút là điều hiển nhiên. Còn Quân với
bộ dạng thường ngày thì cho cũng không ai thèm, có lẽ dựa hơi anh Thiên. Nó ra được đến cửa lớp, ngẩng đầu lên nhìn thì suýt choáng váng. Quân
hôm nay đổi phong cách, mái tóc bù xù thường ngày được cắt tỉa gọn gàng, cặp kính đ*t chai cũng được gỡ bỏ. Trông Quân cũng không hề thua kém
bất kì hotboy nào. Thảo nào mà vữa nãy bị bu như vậy. Nó rất tự nhiên
khoác tay hai người kéo xuống canteen trước những con mắt hình viên đạn
của các bạn nữ sinh. Anh nó thấy nó ủ rũ thì cùng Quân pha trò chọc nó
cười toe toét. Chợt như nhớ ra điều gì, nó quay sang Quân:
- Quân nha! Hôm nay hơi bị đẹp trai nhá. May mà tớ nhìn thấy cậu ở
bar đẹp trai như thế nào rồi không chắc tớ cũng xịt máu mũi nha.
Quân vuốt vuốt tóc,hất mặt lên đáp lại nó:
- Chuyện. Quân mà lại. Đẹp trai từ bé luôn. Bây giờ Thy mới biết là hơi muộn ý.
Nó nghe thấy vậy cứ nhìn lên trời mà gọi:
- Quân ơi! Quân!
- Quân đây mà?_Quân khó hiểu nhìn nó rồi tự chỉ vào người mình.
- Đây là xác thôi. Hồn Quân bay mất rồi._nó giơ tay lên vẫy vẫy.-Xuống đi Quân, trên đó có dây điện, giật tè khói bây giờ.
Quân biết mình bị lố nên chỉ đứng cười cười. Nó hết quay ra trêu anh
mình vài câu rồi lại trêu Quân vài câu làm cả bọn mãi mới tới được
canteen. Đến nơi, nó được phân công chọn chỗ, anh nó với Quân có trách
nhiệm mua đồ ăn và đồ uống. Nó tìm được một bàn trống gần cửa sổ bèn
nhanh chóng ngồi xuống chờ. Chưa được 2p thì có mấy nữ sinh tới gây sự.
- Con ranh kia. Mày không thấy đây là bàn tao à? Cút ra chỗ khác._một con nhỏ hung hăng chống nạnh quát nó.
- Nực cười! Nhìn xem, đây là bàn trống tôi ngồi. Các cậu dựa vào đâu
mà bảo đây là bạn của các cậu? Với lại tôi nghĩ bạn học được đến từng
này có lẽ bạn cũng biết phép lịch sự, đừng cư xử như mấy bà bán cá ngoài chợ như thế, mất mặt học sinh trường lắm.
- A! Con ranh này! Mày dám nói chị tao như vậy à? Chán sống rồi phải
không?_một con nhỏ ở phía sau hùng hổ xông tới cất giọng the thé.
- Tôi không muốn gây chuyện. Các người nên đi khỏi đây trước khi tôi mất bình tĩnh.
- Mày được._con nhỏ đứng đầu giơ tay lên, hướng mặt nó bay tới.
Những tưởng sẽ có một âm thanh vang lên nhưng cổ tay con nhỏ đã bị
giữ lại với một lực khủng khiếp làm con nhỏ chỉ có thể kêu lên oai oái:
- A! Đau quá! Buông ra! Đứa nào to gan vậy? Biết tao là…_nửa câu cuối cùng con chưa kịp thốt ra nhỏ đã phải nuốt hết vào. Nhỏ cất giọng ẻo
lả:
- A! Thầy…thầy…em…em…
- Cút khỏi đây. Nếu còn để tôi thấy cô lại gần Thy tôi lập tức đá cô
biến khỏi đất nước này._Thiên trợn mắt lên nói làm nhỏ kia sợ run.
Thiên bình thường rất hào hoa, lịch sự nhưng cứ hễ ai động vào em gái là anh sẽ ngay lập tức xù lông xù cánh lên để bảo vệ. Nó là báu vật vô
giá, không ai có quyền làm tổn thương nó.
- Em…em…_con nhỏ “đầu đàn” sau khi bị Thiên dọa sắc mặt tái xanh
không thốt ra được lời nào. Thiên bây giờ trông không khác gì một con
quỷ khát máu. Đáng sợ, quá đáng sợ.
- Cútttt!_Thiên tức giận rít lên.
Con nhỏ ngay lập tức rời đi cùng đám đàn em, không dám quay đầu lại nhìn luôn.
Quân bây giờ mới mua được đồ ăn quay lại bàn thì thấy sắc mặt Thiên không tốt, vội vàng hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
- Không có gì đâu._nó cười kéo tay anh nó ngồi xuống ghế.
- Tại sao cưng không cho chúng nó một trận để chúng nó bớt hống hách đi?
- Mấy nhỏ đó vốn không thể là đối thủ của em. Đánh kẻ yếu hơn? Em không làm.
- Hả? Cái gì? Ai gây sự với Thy hả? Thy có làm sao không? Nói tớ biết đứa nào tớ đi hỏi tội nó._Quân nhảy dựng lên.
- Tớ không sao. Khỏe re. À mà tớ có sao rồi._nó khẽ nhăn nhăn mặt.
- Làm sao?_hai người cùng đồng thanh.
- Sắp bị đói chết._nó lè lưỡi ra làm mặt xấu với hai người trước mặt rồi với lấy cái trứng ốp la ăn ngon lành.
Hai người nào đó cùng thở phào nhẹ nhõm.
- Cưng á? Lần sao còn thế anh uýnh cưng đấy.
- Tuân lệnh sếp._nó cười nham nhở.
- Con bé này._Thiên nhoài người ra cốc lên trán nó một cái.
- A ui! Đau quá! Quân ơi! Anh Thiên bắt nạt tớ kìa._Nó giả vờ ôm trán, quay sang dùng ánh mắt long lanh nhìn Quân.
Quân chẳng nói chẳng rằng, nhoài người cốc cho nó thêm cái nữa.
- Anh Thiên đánh đúng lắm. Ai bảo Thy không nghe lời anh ấy.
Mắt nó bắt đầu ngấn nước, nó úp mặt xuống bàn thút thít:
- Oa! Hai người ỷ đông hiếp yếu, cùng nhau bắt nạt tôi. Oa oa!
Anh nó và Quân cuống quít hết lên. Không lẽ lực ra tay mạnh quá làm nó đau sao? Thiên vội lay người nó:
- Anh xin lỗi cưng. Anh không cố ý mà!
- Oa oa!
- Thy nín đi! Quân với thầy Thiên biết lỗi rồi mà.
- Oa oa!_nó không nể mặt vẫn gào ầm lên.
- Nín đi. Tan học anh chở cưng đi mua sắm. Thích gì cứ mua, anh quẹt thẻ._Thiên vô cùng hào phóng vỗ ngực.
- Thy nín đi rồi Quân đãi Thy một chầu kem.
- Hai người nói rồi đấy nha. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy._nó tỉnh bơ, thậm chí mắt còn ráo hoảnh.
- Hóa ra cưng/cậu giả vờ à?_hai người vừa ăn quả lừa to đùng, không hẹn mà cùng lên tiếng.
- Ai nha! Không trách em được. Có trách thì nên trách hai người quá
ngốc. Ha ha._nó ôm bụng cười vui vẻ.- Ăn mau đi kẻo nguội mất ngon.
Nó nói rồi bắt đầu ăn. Anh nó và Quân cũng ngay lập tức nhập cuộc để giải quyết đống đồ ăn la liệt trên bàn.
“Reee….eeee…engggg”
Lúc nó vừa buông đũa cũng là lúc tiếng chuông hết giờ vang lên, nó quay sang anh nó và Quân:
- Hai người ăn xong chưa?
- Tớ xong rồi.
- Hai đứa về lớp đi. Anh bây giờ có tiết ở khối 12.
- Vâng. Tan học bọn em chờ anh.
- Bọn em đi nha thầy._Quân lễ phép chào.
Nó vui vẻ khoác tay Quân ôm cái bụng tròn căng về lớp, vừa đi vừa nói chuyện cực kì vui vẻ. Hắn cả giờ ra chơi bị Mĩ Kim bám riết, không làm
thế nào thoát được ra để đi tìm nó. Lúc này thấy nó trở về người vôdn
khó chịu lại càng phát hỏa lên. Nhìn xem, có đứa con gái nào lại cứ ôm
tay một thằng con trai đi khắp trường như thế kia không? Thực là quá
quắt. Hắn cố nuốt cục tức to đùng ngồi xuống ghế, không đếm xỉa tới con
đỉa đói vẫn đang bám chặt không buông. Mãi cho tới khi cô giáo bộ môn
vào thì con đỉa mới chịu hậm hực về chỗ.
Hai tiết học cuối và buổi học chiều trôi qua trong im lặng, chẳng ai
nói với ai câu nào. Căn bản là hắn muốn hỏi nó xem nó đi đâu, làm gì với hai người kia nhưng nếu hỏi biết đâu nó hiểu sai ý hắn lại làm mối quan hệ chưa được tốt này của hai người càng trở nên thê thảm nên đành lựa
chọn im lặng.
“Reee….eeengggg”
Tiếng chuông hết giờ vang lên, chưa bao giờ nó chờ mong tiếng chuông
này như hôm nay. Mau chóng thu dọn sách vở vào cặp, nó bay ngay sang B2
chờ Quân. Tội nghiệp cậu bạn, mới ra tới cửa đã bị nó khoác tay kéo đi.
Hắn thấy tim mình hung hăng nhói một cái. Cũng đúng thôi, thấy người
mình thích đi cùng người khác có ai mà không đau lòng. Hắn thực sự rất
rất muốn mang nó về nhà khóa cửa lại giam nó bên hắn luôn.
Đang lúc hắn chuẩn bị đuổi theo nó thì điện thoại trong túi quần rung lên. Hắn rút điện thoại ra, màn hình hiển thị “Bố”. Hắn gạt nghe:
- Con đây!
- Ừ. Mọi việc ổn cả chứ?
- Vâng! Vẫn ổn ạ! Bố gọi con có chuyện gì không?
- Ừ, cũng có. Hôm nay con đi đón con bé Mĩ Kim về nhà ở nhé. Ta với
gia đình bên đó muốn cho hai con sống thử rồi vun đắp tình cảm.
- Nhưng con không có tí cảm xúc nào với cô ta. Con ghét cô ta. Con
không muốn sống cùng cô ta, càng không muốn cưới người như cô ta.
- Nhưng các con đã có hôn ước.
- Dẹp luôn mấy thứ vớ vẩn ấy đi. Bây giờ là thế kỉ XXI rồi bố ạ.
- Bố không cần biết. Con mau chóng đón con bé về nhà ngay hôm nay.
- Nếu không?
- Nếu không thì ta ngay lập tức điều tới 30 vệ sĩ không cho con ra
khỏi nhà, tất cả thẻ tín dụng của con đều sẽ bị khóa, không internet,
không điện thoại. Ta cho con 5s suy nghĩ.
- 1.
- 2.
Tiếng bố hắn dứt khoát chặt phăng mọi suy nghĩ trong đầu hắn. Đúng là “Gừng càng già càng cay”, bố hắn luôn biết cách khiến hắn phải nghe lời mà.
- 3.
- 4.
Bố hắn vẫn đang đếm. Hắn chợt nhớ ra ngày mai hắn với nó đi rồi, không lo con nhỏ nữa nên ngay lập tức gật đầu.
- Được rồi. Con đi đón cô ta về nhà.
- Biết điều ngay từ đầu có phải tốt hơn không. Đỡ mất công ta uy hiếp.
- Vâng. Con biết bố cao tay rồi.
- Dĩ nhiên. Thôi, ta làm việc tiếp đây. Bye con. Chúc hai đứa vui vẻ nha.
- Vâng. Con chào bố.
Hắn cúp máy trong tâm trạng bực bội. Nó thì không thấy đâu,con nhỏ
khó ưa thì cứ bám riết lấy. Đứng thì có tới nách người ta mà bám gì bám
riết vậy. Qua một lớp áo khoác với một lớp áo len mà hắn vẫn thấy rùng
mình.
- Đi mau lên. Tôi không có nhiều kiên nhẫn.
- Vâng.
Con nhỏ rảo bước nhanh hơn để đi theo hắn nhưng khổ nỗi 2 bước của
nhỏ mới bằng một bước của hắn. Hắn bị nhỏ kéo lại phát bực, quát lên:
- Cô thôi được rồi đấy. Vướng víu quá!
- Không.
- Buông tay tôi ra.
- Không.
Hắn đã hết cách với con đỉa này rồ. May mà chỉ phải chịu đựng cô ta
trong một ngày thôi đấy. Nhưng hắn tin một ngày này chắc chắn là một
ngày sống trong địa ngục. A men! Chúa cứu vớt linh hồn chúng con.
Nó bây giờ đang được vi vu khắp nơi, hôm nay thề là anh nó sẽ vô cùng đau xót vì đã lỡ hứa đi quẹt thẻ cho nó. Hôm nay hắn bị con nhỏ kia bám lấy nên chẳng sai vặt được nó như mọi khi. Nhưng cứ hễ thấy nhỏ kia
khoác tay hắn trong lòng nó lại thấy chua chua, nghèn nghẹn. Trong tiểu
thuyết, cảm giác như thế này được gọi là GHEN. Nhưng mà ghen ư? Có phải
quá vô lí rồi không? Nó với hắn vốn chỉ là bạn học, rồi bây giờ chỉ là
hai kẻ sống chung nhà trong thời gian ngắn ngủi. Yêu hắn? Chắc nó không
đủ tư cách…
Hắn bây giờ đang phải ở nhà chịu đựng cực hình. Tưởng về đến nhà nhỏ
sẽ dễ chịu hơn ai dè càng lúc càng khó ưa. Ăn món này thì chê, món kia
cũng không vừa ý, õng à õng ẹo đến phát điên. Lòng dạ thì như lửa đốt,
6h30 rồi đấy, tan học được 2h rồi sao nó vẫn chưa về? Lại đi với ông
thầy Thiên địa gì gì đó hay là tên Quân lớp bên rồi. Càng nghĩ càng ức
chế, càng nghĩ càng khó chịu.
- Chồng ơi!!! Chồng à!!!
Hắn đến phát tởm cái giọng này rồi. Cô ta không thể được như nó à.
Ài, lại là nó. Hắn điên rồi. Con giun xéo lắm cũng quằn, hắn như núi lửa phun trào, quát ầm lên:
- Co lùi xa tôi ra. Tốt nhất nên biết điều cút lên phòng rồi ở yên đấy cho tôi. Đừng để tôi giết cô.
Hắn nói xong bỏ lên phòng khóa cửa ngồi ôm laptop, không buồn nhìn tới khuôn mặt sợ hãi của “vị hôn thê”.
Nó lang thang khắp nơi, ăn đủ thứ đặc sản vỉa hè. Tất cả đều hoàn mĩ
nếu mọi người không xì xào bàn tán về bộ đồng phục trên người nó. Học
sinh của SKY là không được ăn quán vỉa hè à? Luật ở đâu qui định thế?
Sau khi ăn xong sữa chua mít, nó bắt anh nó cùng Quân đưa đi uống trà
sữa. Lúc đi qua một shop bán đồ nam, nó nhìn thấy một bộ đồ rất đẹp. Có
lẽ hắn mặc vào sẽ rất hợp, sẽ rất có phong thái. Nó nghĩ rồi lại tự cốc
vào đầu mình. Không phải bây giờ nó đang được đi cùng người anh thương
nó nhất cùng với cậu bạn đáng yêu đấy thôi, tự nhiên lại nghĩ về hắn. Từ bao giờ hắn lại ám ảnh cuộc sống của nó như vậy chứ? Nó đang nghĩ về
hắn, còn hắn biết đâu đang vui vẻ bên “vợ bé nhỏ”, chẳng nhớ ra nó là
ai.
Mãi tới 9h anh Thiên cùng Quân mới đưa nó về nhà “hắn”. Nó chào tạm
biệt hai người rồi vào trong. Chưa vào tới nơi đã nghe tiếng chua ngoa
the thé của Mĩ Kim:
- Con kia! Sao mày vào đây? Đây là nhà của vợ chồng tao mà. Cút đi.
- Cô lịch sự chút. Đừng có nói khó nghe như vậy.
- A! Tao biết rồi. Mày chính là loại gái bao chuyên ăn bám đàn ông.
- Xin cô cẩn trọng lời nói. Tôi thực không muốn tát cô cho bẩn tay tôi.
- A! Mày được. Để tao thay trời hành đạo, đánh cho con lẳng lơ mày tỉnh ra.
Kim giơ tay lên muốn tát nó, nhưng khi tay vừa giơ lên đã bị một bàn
tay to giữ lại. Tay đó không ai khác là tay hắn. Hắn nhìn chằm chằm kẻ
ngông nghênh trước mặt, nếu hắn không nghe thấy tiếng nó mà xuống kịp
thì không biết đã xảy ra chuyện gì rồi.
- Cô mà chạm vào một sợi tóc của cô ấy thì biết tay tôi._Hắn nhìn
chằm chằm người đối diện, giọng nói trầm trầm cùng đôi mắt lạnh lẽo
khiến người ta không rét mà run.
- Cô ta là cái thá gì mà vợ không được động?
- Không gì hết.
“Không gì hết”??? Từ trước đến giờ nó không biết ba từ này có sức sát thương lớn như vậy. Nó nhất thời bất động, không biết phải làm gì nữa.
Tim hình như đang đau lắm rồi.
- Không là gì sao chồng phải bênh cô ta?
- Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với cô.
- Chồng…
- Không nói nhiều. Biến.
Hắn quát nhẹ rồi kéo nó đang đứng như trời trồng kia lôi nó lên tầng. Cổ tay truyền đến từng trận đau nhói làm nó sực tỉnh, khó hiểu nhìn con người đằng trước, hắn bị điên chăng? Cổ tay nó muốn đứt ra rồi. Nó liều mạng giãy ra khỏi tay hắn.
- Bỏ tay tôi ra. Đau quá.
- Ơ…Tôi xin lỗi!_hắn nãy giờ bị con nhỏ kia làm mất đi lí trí, khi lí trí nhờ câu nói của nó mà trở về thì hắn nhận ra tay hắn đang nắm thật
chặt cổ tay nó.
- Đau quá._nó ôm cổ tay nhăn nhó.
- Đưa tôi xem.
- Không cần.
- Đưa đây.
- Không cần mà.
Hắn không thèm nói thêm, lôi luôn cổ tay nó ra xem. Trên cổ tay nhỏ
xinh, trắng ngần là năm vết ngón tay hắn đỏ ửng chói mắt. Hắn mở cửa
phòng mình, lôi tuột nó vào trong. Đẩy nó ngồi xuống cái giường khủng bố của mình rồi vào phòng tắm lấy một cái khăn mới, mở tủ lạnh mini ở
trong phòng lấy ra một ít đá rồi chườm lên cổ tay nó. Nó khẽ nhăn mặt.
- Đau lắm à?
- Không.
- Thế sao mặt nhăn nhó thế kia?
- Buốt quá!
- Ừm._hắn mỉm cười, vừa chườm vừa khẽ thổi.
Nó ngây ngốc ngồi nhìn hắn làm. Trông hắn khi tập trung làm gì đó
trông cực “handsome”, mái tóc hạt dẻ mềm mại rủ xuống trán, thân hình
cao lớn quì dưới sàn tỉ mẩn chườm từng chút từng chút cổ tay nó. Đôi môi mỏng khiêu gợi khẽ thổi. Đôi môi kia nó đã chạm qua hai lần (hơn rồi
:v), thực giống như cánh hoa mềm nhẹ khiến người ta mê mẩn. Có phải
thượng đế đã lầm khi cho hắn làm con trai không? Hắn thấy cổ tay nó bớt
đỏ thì ngẩng đầu lên, bắt gặp ngay nó đang nhìn chằm chằm mình đến thất
thần thì khẽ mỉm cười. Nó bị phát giác thì ngay lập tức quay mặt ra
hướng khác, mặt không tự chủ được mà đỏ lên.
- Nhìn tôi đẹp trai lắm đúng không?
- Hâm à?
- Không biết nãy ai mải ngắm tôi rồi bị tôi phát hiện ha.
- Tôi nhìn mây, nhìn gió, nhìn quái gì anh.
- Nhìn mây, nhìn gió, trong đó có tôi. Mà tôi cũng không nói cô đang nhìn tôi nha.
Nó nhất thời lúng túng không biết làm như thế nào. Hắn im lặng nhìn
mặt nó rồi cười. Hắn đã bao giờ nói rằng trong lúc xấu hổ nó cực dễ
thương chưa nhỉ?
- Thôi. Về phòng xếp đồ đi. Mai 6h30 ra sân bay.
- Ơ! Sân bay á? Đi đâu?
- Trời. Cô mau quên vậy. Mai chúng ta đi Nha Trang mà.
- À ừm! Tôi quên mất. Tôi về phòng đây.
Nó chán nản về phòn
g. Dạo này nó hay quên quá. Mà tại sao chỉ có nó với hắn phải đi?
Trường có bao nhiêu người cơ mà. Đây nhất định là ý trời rồi (Trời nào? Ý của Ice ta đó *cười nham hiểm*). Nó về phòng mau chóng tắm rửa rồi
lên giường làm một giấc quên trời quên đất luôn.
….6 a.m…
“Cốc…cốc…cốc…”
Hắn gõ cửa phòng nó, hắn thực muốn nhanh chóng rời khỏi đây trước khi Mĩ Kim tỉnh dậy, con nhỏ đó là chúa lằng nhằng, nếu biết hắn đi Nha
Trang không chừng sẽ bám theo. Đề phòng đêm dài lắm mộng thì tốt nhất là nên đi sớm một chút.
- Ai vậy?_nó ngái ngủ ra mở cửa, trên người là bộ đồ ngủ gấu trúc
bằng bông anh Thiên mới mua cho, mái tóc rối xù, mắt thì mắt nhắm mắt mở trông đến buồn cười.
- Dậy chuẩn bị để đi sớm. Tôi sợ tắc đường._hắn khoanh tay trước ngực, hỏi một câu rất “hồn nhiên”.- Cô…mới trốn trại à?
Nó sực tỉnh cúi đầu nhìn lại mình. Không ra một cái thể thống gì hết. Nó ngượng quá đóng sầm cửa lại nhưng hắn rất nhanh giữ lại được:
- Đằng nào tôi cũng nhìn thấy rồi, đóng làm gì nữa. Chuẩn bị nhanh lên còn đi.
- Anh là đồ vô duyên.
Nó đóng cửa lần nữa, hắn cũng không giữ, mỉm cười, xoay người về phòng.
- Ngốc ạ. Trông đáng yêu lắm.
Hắn khẽ nói rồi đút tay vào túi quần ung dung về phòng kéo cái vali
nhỏ ra cửa chờ nó. 15p sau nó bước ra, khệ nệ kéo theo cái vali to oạch.
- Cô mang gì lắm đồ vậy?
- Anh không phải con gái làm sao anh biết. Mà tôi có bắt anh xách đâu mà anh thắc mắc.
Hắn không nói gì thêm, một tay đỡ lấy cái vali của nó, tay kia cầm vali của mình.
- Ơ…
- Ơ cái gì? Đi xuống mau đi.
Hắn xách hai cái vali đi xuống, Mĩ Kim chưa dậy nên hắn dễ dàng ra
ngoài mà không hề có vật cản. Nó đi sau nhìn bóng lưng hắn mà mỉm cười.
Hắn có đôi lúc thực dễ thương.
- Cô ra ngoài gọi taxi hộ tôi._hắn thấy sau lưng mình nhột nhột, vội nói với nó.
- Ừm._nó tiến lên bước qua hắn ra ngoài gọi taxi.
Hắn xách hai cái vali ra để xuống cùng nó chờ xe. Chiếc taxi mau
chóng dừng lại, nó định cất vali của mình vào cốp thì hắn đã nói:
- Lên xe đi. Để đó cho tôi.
Nó ngoan ngoãn trèo lên ghế sau ngồi. Hắn cất hai chiếc vali vào cốp
rồi lên ngồi ghế phụ lái. Chiếc xe thẳng tiến đến sân bay Nội Bài.
Đến sân bay, hắn trả tiền taxi rồi lại kéo hai chiếc vali. Nó biết ý
đi kiểm tra giờ bay rồi quay lại chỗ hắn ngồi chờ. Lát sau, tiếng phát
thanh viên trong trẻo vang lên:
“Chuyến bay mang số hiệu HNNT1122 từ Hà Nội tới Nha Trang sắp cất
cánh. Yêu cầu hành khách mau chóng làm thủ tục lên máy bay cho kịp giờ
khởi hành.”
Nó đứng dậy đi vào, hắn vẫn hai tay hai vali đi theo. Bước lên máy
bay, nó tìm đúng vị trí rồi ngồi xuống, hắn cũng ngồi ghế ngay cạnh. Nó
còn đang mải nhìn xem có chị tiếp viên nào không thì cái mặt hắn đập vào mắt, nó đỏ mặt hỏi:
- Làm cái gì vậy?
Hắn chỉ cười mà không nói. Mặt nó thì càng lúc càng đỏ. Chỉ đến khi tiếng “tách” vang lên nó mới hoàn hồn.
- Cài dây an toàn thôi. Không cần căng thẳng thế.
Nó thực muốn đấm cho cái tên trước mặt một trận nha. May mà nó kìm được, quay mặt đi không nhìn hắn nữa.
Máy bay mau chóng cất cánh, nó cũng mau chóng thiếp đi. Hắn thấy nó
gật gù sợ nó va đầu vào thân máy bay đau nên kéo đầu nó tựa vào vai
mình. Chỉ một lúc sau, hắn cũng thiếp đi…