Warning: Chương này không được “chong xáng” lắm nên yêu cầu các bạn còn trong sáng nhấn back. Ice không muốn bị kiện *cười đểu*
. . . .
Hắn không hề về nhà mà phóng xe đi một nơi vô định. Hắn cần làm gì đó để làm cái thứ ngu ngốc trong lồng ngực bớt đau. Một quán bar bên đường hấp dẫn hắn. Chẳng nghĩ nhiều, hắn đỗ xe lại, một mình đơn độc vẫn
khoác nguyên bộ đồng phục học sinh.
Nó vô tư đi chơi cùng Thiên. Đã lâu lắm anh em nó không gặp nhau kể
từ khi nó về Việt Nam. Thiên dẫn nó đi ăn, mua sắm đủ thứ. Nó kể hết cho anh nghe nó quen hắn ra sao, ân oán như thế nào, cuộc đánh cược định
mệnh đẩy đưa nó tới kiếp osin ra sao. Thiên bị nó đưa đi xem ngạc nhiên
này đến ngạc nhiên khác. Hai người gặp nhau theo cách thật “củ chuối”
khiến Thiên không khỏi cười to. Hóa ra linh cảm của anh không nhầm.
Thằng nhóc đó là thích Thy nhà anh nhưng không dám nói. Có lẽ hành động
của anh với nó trong lớp hôm nay khiến thằng nhóc nổi cơn ghen. Con nhóc nhà anh thì lại vô tâm quá. Nó có lẽ vẫn chưa biết thằng nhóc thích nó. Vậy thì anh đây sẽ ra tay giúp hai đứa một phen. Thiên cười nham nhở
làm nó khó chịu. Nó đã tức như vậy rồi mà còn trêu nó. Nó không nói
nhiều, bỏ luôn về nhà. Thiên không để ý nó mà cứ mải theo đuổi suy nghĩ
của mình, mãi đến khi nó đã ra khỏi cửa quán ăn mới phát hiện ra. Vội
vàng trả tiền rồi Thiên nhanh chóng đuổi theo nó. Thiên đi nhanh lên,
túm lấy tay nó:
- Anh xin lỗi. Để anh chở cưng về.
Im lặng.
- Anh xin lỗi mà. Lần sau không cười cưng nữa là được mà._Thiên thấp giọng năn nỉ.
Nó vẫn im lặng, không thèm liếc anh lấy một cái.
- Em không tha lỗi cho anh, anh lập tức gọi điện thoại nói cho bố mẹ biết em làm osin ở chung với bạn nam._Thiên bô bô.
Nó vội vàng giơ tay bịt miệng ồng anh “có duyên” lại:
- Anh nhỏ nhỏ cái miệng lại.
- Ừ! Nhưng phải tha lỗi cho anh nhé.
- Được rồi. Tạm tha cho anh.
Nó ngẩng lên nhìn vào đồng hồ trong quán ăn rồi tá hỏa. Nhanh như vậy đã 10h rồi sao? Vậy mà nó vẫn tưởng còn sớm lắm. Giờ này về chắc hắn sẽ phát rồ cũng nên. Ai nha! Cuộc đời nó sao đen đủi như vậy…
- Muộn rồi, em về đây.
- Anh đưa cưng về.
- Nhanh đi.
Nó xoay người kéo tay anh nó đi nhanh ra bãi đậu xe. Thiên lấy xe
nhanh chóng theo địa chỉ nó đọc mà đi một mạch. Tới nơi, nó xuống xe,
chào anh nó:
- Anh về cẩn thận! Hôm nào rảnh em về nhà thăm anh.
- Anh biết rồi. Cưng vào đi. Nhớ cẩn thận.
- Vâng._nó cười toe, kiễng chân hôn má anh nó một cái rõ kêu mới vào trong.
Thiên chờ đến khi bóng nó khuất hẳn sau đài phun nước cũng lên xe rời đi.
Nó vào nhà. Cả nhà tối om. Bình thường ở nhà nếu ngủ rồi phòng khách
vẫn để mấy cái đèn neon trên tường. Không lẽ hắn không ở nhà?
Nó chạy lên tầng, phòng hắn tối om. Nó đánh bạo hé hé cửa, trong đó
yên lặng như tờ. Nó bật đèn, phát hiện ra hắn chưa về, cặp sách cũng
không thấy. Có khi nào có chuyện xấu xảy ra với hắn không? Có thể lắm.
Nếu biết hắn là con nhà giàu như thế này thì bọn bắt cóc không nhăm nhe
mới là lạ. Nó gọi tới hỏi Tú và Hải nhưng không ai biết hắn đi đâu. Nỗi
lo trong lòng nó lớn dần lên. Chắc phải báo cảnh sát. Nó đang phân vân
xem nên gọi cảnh sát không tgì chuông điện thoại reo lên:
“I came in like a wrecking ball/I never hit so hard in love”
Nó nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình là “Hải Phong” thì vội vã bắt máy:
- Anh bị điên à? Biết bây giờ là mấy giờ không còn chưa về nhà. Biết tôi lo cho anh như thế nào không hả?
Cậu phục vụ bên này xoa xoa cái tai mới bị nó hành hung, vội nói ngay:
- Xin lỗi chị. Anh ấy đang ở Larboom bar. Anh ấy đang rất say. Trong
lúc say anh ấy cứ liên tục gọi Thy, Thy nên em mạn phép lấy điện thoại
anh gọi cho chị. Chị có thể đến đón anh ấy không?
- Xin lỗi cậu. Tôi đến ngay.
Nó vội vã đi thay đồ, vơ lấy ví cùng điện thoại nhanh chóng ra ngoài
bắt taxi. Phải chờ mãi mới bắt được taxi, nó không chần chừ nói địa chỉ
cho bác tài. Xe nhanh chóng tới nơi, nó rút tiền ra trả rồi chạy vào
trong.
- Chị có phải là chị Thy không ạ?_một cậu phục vụ đi tới trước mặt nó.
- Vâng. Là tôi đây. Anh ta đâu?
- Anh ấy kia ạ.
Theo hướng chỉ tay của phục vụ, nó thấy hắn đang nằm gục trên bàn, tay vẫn đang quờ quạng tìm rượu.
- Phục vụ! Mang rượu tới đây._hắn giọng khàn khàn gọi, tay còn không vẫy nổi.
Nó tiến nhanh tới, đỡ lấy hắn.
- Mình say thật rồi. Sao có thể nhìn thấy cô ấy nhỉ._hắn lầm bầm.
- Đi về!
Hắn chưa kịp nói thêm gì liền đổ gục tại chỗ, không nhúc nhích. Nó
cuống quít trả tiền rồi cùng phục vụ dìu hắn ra ngoài. Xe hắn đành để
đáy mai lấy vậy. Nó nhờ cậu phục vụ gọi taxi cho rồi đưa hắn ngồi ghế
sau, móc tiền ra dúi cho cậu phục vụ, nó cũng mau chóng lên xe.
Trên đoạn đường về hắn vô lực, xụi lơ dựa vào vai nó. Nó cũng không
có cách nào khác, cố hắng giữ hắn không đổ xuống. Hắn dù mơ màng vẫn có
thể cảm nhận được hơi thở cùng mùi hương thanh nhã của nó, thực dễ chịu.
Xe dừng trước cánh cổng sắt quen thuộc. Nó trả tiền cho bác tài rồi
dìu hắn vào trong. Người nhắn vừa to, vừa cao làm nó chật vật mãi mới
dìu được hắn lên tầng. Đá cửa phòng hắn cái, giơ tay bật điện xong nó
mới dìu hắn vào giường.
- Đồ con lợn nhà anh. Ai bảo anh to thế. Làm tôi muốn đứt hơi._nó vừa thở phì phì vừa thả hắn xuống giường.
Rất không may cho nó là nhờ “con lợn” kia nó bị kéo theo xuống
giường, đập nguyên cái mặt vào lồng ngực hắn. Từng tiếng tim đập mạnh mẽ dội vào tai nó, lồng ngực hắn thực ấm áp làm mặt nó bất giác ửng hồng,
tim cũng gia tăng tốc độ mà “thịch thịch” trong lồng ngực. Hắn vòng tay
ôm luôn nó (anh này say thật không vậy?). Ấm áp gia tăng làm mặt nó càng đỏ. Nó bây giờ đang rất bối rối, vừa muốn đẩy hắn ra mà trong tận đáy
lòng lại muốn cứ mãi nằm trong vòng tay rắn chắc, an toàn này. Cuối cùng vẫn là lí trí thắng, nó gỡ tay hắn ra ngồi thẳng dậy, tháo cà vạt, mở
thêm hai cúc đầu áo sơ mi của hắn (*cười mờ ám*làm gì đấy chị ơi :v).
Cuối cùng, cởi giày hắn đặt hắn nằm ngay ngắn trên giường. Đang định ra
ngoài nhưng chợt nghĩ ra điều gì đó, nó lập tức phi lên bụng hắn ngồi
xuống. Túm lấy đầu hắn, nâng cao rồi thả xuống.
“Bụp”
Một âm thanh vô cùng thanh thúy vang lên, trong đêm tĩnh mịch lại càng nổi bật.
- Anh đi chết đi! Dám làm cho bản tiểu thư lo lắng à? Dám cản tôi đi chơi à? Cho anh chết này! Nhỏ mọn này! Đồ công tử thối này!
Mỗi tiếng “bụp” vang lên là một câu rủa của nó. May cho hắn là bộ ga
gối cao cấp đỡ được cái đầu hắn không có lẽ hắn toi lâu rồi. Bị đập lên
đập xuống nhiều lần hắn cũng tỉnh tỉnh hơn chút. Lờ mờ trước mắt hắn là
hai cô gái đang ngồi trên bụng hắn mà lầm bầm. Nó cứ ngồi trên bụng hắn
tiếp tục màn “trừng phạt” mà không để ý tới nó đang mặc cái váy ngắn lộ
ra bắp đùi trắng nõn. Hắn có thể cảm nhận được da thịt nó cọ xát từng
chút một lên da thịt qua lớp áo sơ mi. Có phải không vậy? Con gái gì mà
không ý tứ chút nào. Dù gì hắn cũng là một thằng “đàn ông”, lại có hơi
men trong người nữa đấy. Nó mà cứ làm liều vậy hắn không chắc là sẽ tiếp tục làm “sư thầy” được nha. Đầu óc hắn liên tục phảt ra tín hiệu “kiềm
chế”. May cho hắn là nó đã chịu kết thúc màn này, từ trên bụng hắn lăn
xuống ngồi cạnh giường mà thở. Những tưởng màn hành hạ đã kết thúc ai dè nó chuyển phương án. Nó cúi sát mặt hắn, nhìn chăm chú. Sau một cơ số
thời gian nó giơ tay ra vuốt mặt hắn:
- Mũi tẹt xấu quá. Kéo cho cao._dứt lời nó ra sức kéo.
Hắn đau suýt bật khóc. Ai nha, đợi hắn tỉnh lại nó lãnh đủ. Thề có cái bóng đèn kia luôn.
- Cái loại mỏng môi hay hớt._nó sờ sờ môi hắn.-Mềm thế nhở. Hừm. Đi làm trai bao được á! Hahaha._nó cười lớn.
Hắn tức suýt hộc máu. Môi hắn trước giờ vẫn luôn rất quyến rũ, dễ dụ người ta phạm tội lắm nha.
- Mi gì mà vừa cong vừa dài. Khéo còn hơn con gái cũng nên. Tgảo nào tính như đàn bà.
Đắng…à mà thôi…Hắn sắp khùng với con người trước mặt rồi nha. Hắn
hoàn mĩ vậy mà cứ mở miệng ra là nó chê ỏng chê eo. Biết hắn được mệnh
danh là “đại mĩ nam” của SKY không hả? (không =]])
Sau một hồi chán chê mê mải nó xuống giường, tắt điện rồi về phòng,
hắn mệt quá thiếp đi luôn. Chưa đầy 5p sau nó đã quay lại, trên tay là
bộ đồ trang điểm hoành tráng của nó.
–Tôi là vách ngăn thời gian :3-
Sau một hồi tô tô vẽ vẽ nó cũng hài lòng với “tác phẩm” của mình.
Trước mặt nó bây giờ là một con “mèo lai gấu trúc” vô cùng đặc biệt. Mặt hắn bị nó tô trắng bốp, hai quầng mắt đen sì, môi đỏ chót, mũi lại được vẽ râu mèo. Trông hắn vừa thảm hại, vừa buồn cười làm nó không nhịn
được cười ra tiếng. May mà cái tên trên giường kia ngủ say như chết rồi
nên nó không lo. Cười đến chảy nước mắt nó mới chịu rón rén ra ngoài về
phòng ngủ.
…Sáng hôm sau…
Hắn nheo nheo hàng lông mi bị nắng chiếu vào, xoay người đi chỗ khác
định ngủ thêm nhưng không được. Hắn vươn vai ngồi dậy nhưng ngay lập tức bị cơn choáng váng kéo trở về. Cẩn thận ngồi dậy lắc lắc cái đầu, mọi
việc hôm qua lại trở về trong đầu hắn, rõ mồn một. Cảnh nó bỏ theo ông
thầy, cảnh hắn uống say, cảnh nó tới đưa hắn về, rồi cả màn hành hạ khác người của nó làm hắn bất giác nở nụ cười. Trong lòng nó, dù tận sâu sâu trong đó vẫn có hắn, một góc nhỏ thôi cũng đủ làm hắn ấm áp vô cùng.
Hắn xuống giường, đi về phía phòng khách. Nhanh thật, hôm nay đã chủ
nhật rồi. Cũng tốt, chủ nhật không phải đi học, đỡ chán hơn rồi.
“Ọc..ọc”
Bụng hắn kêu lên ầm ầm làm hắn thấy ngại. May mà hắn đang đi trên
hành lang một mình nên không ai nghe thấy, không có lẽ hắn phải độn thổ
cũng nên. Hắn vào bếp, trên mặt bàn là bữa sáng cùng một bát canh, dưới
cốc sữa được kẹp mảnh giấy. Hắn tiến lại gần, rút ra xem.
“Ngày mới tốt lành )
Bữa sáng tôi làm cho anh không biết anh có dậy sớm mà ăn không. Nếu dậy
mà thấy nó nguội quá thì gọi người tới làm cái mới. Canh giải rượu đó
uống vào cho khỏi nhức đầu nha :3
Tôi đi chơi với anh Thiên cả ngày nên bữa trưa với bữa tối của anh tôi nhờ mấy chị nấu cho rồi nhé. Tôi đi khoảng 10h tôi về.
Thy”
Đọc được mấy dòng đầu hắn ấm áp bao nhiêu thì mấy dòng sau lại như
tát vào mặt hắn bấy nhiêu. Tên đó là ai chứ? Ngoại hình bình thường ,
gia cảnh bình thường , cái gì cũng bình thường , còn không bằng một góc
của hắn mà tại sao nó không chọn hắn (ông có nói gì với người ta đâu mà
biết :
))). Hắn hậm hực ngồi xuống, cảm thấy mấy thứ trước mặt ngứa mắt vô
cùng. Rút điện thoại gọi cho quản gia bảo người tới làm đồ ăn mới xong
hắn ra phòng khách ngồi chờ, không thèm để ý mấy thứ kia nữa.
Rất nhanh sau đó có 2 cô giúp việc đi tới lễ phép cúi người rồi hỏi hắn:
- Cậu chủ muốn dùng gì để em chuẩn bị?
- Bánh mì nướng kẹp pate với sữa đi._hắn dán mắt vào cái ti vi, không buồn nhìn người trước mặt lấy một cái.
Bỗng cảm thấy 2 người kia không có động tĩnh gì hắn mới ngẩng lên
nhìn, định quát hai cô giúp việc không sợ trời không sợ đất này một trận thì…
“Phììì”
Một tiếng cười không kìm được mà bật ra. Hắn lập tức thấy mặt nóng nóng, có gì đáng cười chứ, người này không sợ chết à?
- Im! Cười gì?_hắn lạnh lùng buông một câu.
- Em xin lỗi cậu chủ. Tại tại…_cô giúp việc vừa cười sợ hãi co rúm lại, lắp bắp mãi không xong.
- Nói mau không tôi đuổi coo.
- Em…cậu chủ…
Hắn không kiên nhẫn rút điện thoại định gọi cho quản gia. Hai cô giúp việc sợ hãi quì rạp xuống đất, liên tục cầu xin:
- Xin cậu chủ thứ lỗi. Bọn em không dám nữa đâu.
- Nói xem cô cười cái gì?
- Tại mặt cậu chủ buồn cười quá ạ.
Hắn chột dạ đưa tay sờ sờ mặt. Đầu ngón tay truyền đến một thứ bột
mịn mịn đủ cho hắn hiểu điều hì đang xảy ra. Hắn vội quát hai người giúp việc:
- Đứng dậy đi nấu đồ ăn mau.
Nói rồi hắn quay lưng bỏ đi, như nghĩ ra điều gì, hắn quay lại buông một câu:
- Chuyện này dám nói ra ngoài thì chết với tôi.
Dứt lời, hắn bay lên trên tầng với tốc độ ánh sáng rồi phi vào phòng
tắm. Trước gương là hình ảnh “gấu trúc lai mèo” được nó kì công vẽ. Hắn
tức giận rống lên:
- Lê Huyền Thy! Cô sẽ biết tay tôi!!!
Hắn tức tối rửa mặt, mãi mới sạch hết tác phẩm của nó. Lại nhớ ra hôm qua say, hắn vẫn chưa tắm thế là xả nước nóng vào bồn. Hắn trầm mình
trong làn nước ấm, thấy người thoải mái hơn rất nhiều.
“Cốc…cốc…cốc…”
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, hắn lạnh giọng hỏi:
- Có chuyện gì.
- Đồ ăn dã làm xong, mời cậu chủ xuống dùng bữa. Cậu chủ còn gì căn dặn không ạ?
- Được rồi! Hai người về đi. Có gì tôi sẽ gọi quản gia.
- Vâng! Thưa cậu chủ.
Tiếng bước chân xa dần. Hắn đứng dậy, choàng đại cái áo khoác lông
rồi ra ngoài mặc đồ. Tắm xong thực dễ chịu, hắn thong dong xuống tầng ăn sáng.
–Tôi là vạch thời gian lặng lẽ trôi ~.~–
9h tối, hắn ngồi xem ti vi cả ngày phát chán. Tắt ti vi, hắn lên tầng trên, lôi lap top ra lên facebook dạo một vòng. Newfeed không có gì đặc sắc ngoài mấy cậu ấm cô chiêu chụp ảnh khoe giàu có. Hắn đang định out
thì thấy một bức hình, địa điểm check in là Lotte, người đó không ai
khác là nó. Điều này chẳng có gì đáng nói nếu nó không cùng tên thầy già kia không ôm nhau cùng chụp ảnh. Hắn thấy mặt mình nóng nóng, một cỗ
khó chịu dâng lên làm hắn muốn nổi điên.
Đúng lúc đó có một tiếng dừng xe vang lên bên ngoài, hắn ngay lập tức nhào ra ban công, hớng cái cổng sắt mà nhìn. Trước cổng, một chiếc BMW
trắng đang đỗ lại, một người con trai từ trong bước ra, vòng qua bên kia mở cửa cho cô gái bước xuống. Nó mặc một bộ đồ đơn giản. Áo len trắng
dầy thả ngoài váy maxi dài màu đen, mái tóc xoăn nhẹ buộc thấp kèm mũ
fedora đen càng làm nổi bật vẻ đẹp của nó. Người con trai bên cạnh phong thái hơn người. Anh ta mặc một cái quần trắng, áo len màu kem dịu dàng, mũ phớt trắng trông nổi bật. Hai người đi cạnh nhau thực xứng đôi. Mà
không, xứng với nó chỉ có thể là hắn. Hắn thấy trong lòng chua chua,
không muốn nhìn hai người ngoài kia, bỏ vào trong phòng.
Anh nó vỗ vỗ đầu nó:
- Hôm nay đi chơi thế cưng vui không?
- Dĩ nhiên là có rồi. Cảm ơn anh nha._nó ôm chầm lấy người trước mặt, anh nó vẫn luôn chiều nó như vậy.
- Thôi đi cô! Cô không phải nịnh thì anh vẫn đưa cô đi chơi mà.
Nó không nói gì chỉ cười nịnh nọt.
- Vào nhà đi không lạnh._anh nó xoay vai nó về phía cổng.
- Em không muốn xa anh tí nào._nó phụng phịu.
- Ngoan. Mai anh lại cho đi ăn.
- Anh hứa nhé!
- Anh hứa.
- Móc ngoặc nào._nó đưa tay ra.
- Chịu cô luôn._Thiên vò vò ngoài mũ làm tóc nó rối tung rồi mới đưa tay ra móc ngoặc với nó.
- Em vào nhà đây, anh về đi.
- Ừ. Nhớ tự chăm sóc bản thân đấy.
- Em biết rồi.
Nó mở cổng vào nhà. Chờ nó đi khuất Thiên mới lên xe trở về. Nó rón
rén vào nhà. Phòng khách vắng tanh, chắc hắn ngủ rồi. Nó cầm hộp cháo
vào bếp đổ ra. Mùi cháo thơm nức xộc vào mũi. Nó mua cháo để hắn ăn đêm
mà chắc hắn ngủ nên nó đành tự xử vậy. Haizz, làm người tốt thực khó
nha.
Hắn xuống nhà định bụng quạt cho nó một trận vì tội về muộn, xuống
nhà lại không thấy ai, điện bếp vẫn sáng. Không lẽ nó đói lại đi ăn
vụng. Hắn vào bếp, thấy nó vừa bê tô cháo đặt lên bàn.
- Làm gì đấy?
Nó giật mình quay lại:
- Là anh à?
- Không tôi thì còn ai vào đây. Cô làm gì mờ ám sợ tôi phát hiện à?
- Mờ ám cái đầu anh. Tôi mua cháo cho anh ăn đêm mà chắc anh không cần nên…
- Ai nói không cần. Tôi đang đói đây._hắn lập tức ngồi xuống, kéo bát cháo lại phía mình.
- Ăn mau kẻo nguội là không ngon đâu._nó cười cười nhìn hắn.
Hắn cúi xuống, chậm rãi múc từng thìa bỏ vào miệng. Mỗi thìa cháo tan trong miệng làm lòng hắn lại ấm lên một chút, cảnh nó đi chơi với ông
già kia cũng đã bị hắn quẳng ra sau đầu.
Bát cháo vơi đi nhanh chóng. Hắn vừa ăn xong nó đã đẩy một cái cốc tới trước mặt.
- Uống cái này đi. Nó sẽ giúp anh dễ ngủ hơn. Lần sau đừng uống nhiều rượu thế, không tốt đâu. Hôm qua anh làm tôi lo gần chết. Mà hôm nay
anh có ăn đủ không đấy? Bỏ bữa hại lắm đấy._nó tuôn một tràng làm hắn đơ tại trận.
Hóa ra hôm nay đi chơi nhưng nó vẫn luôn lo cho hắn. Một dòng nước ấm êm ái chảy trong tim hắn. Hắn quên luôn mục đích xuống đây rồi. Mãi sau hắn mới thốt ra được một câu:
- Cảm ơn.
- Vì cái gì?
- Vì cô đã lo lắng cho tôi.
- Không có gì. Anh cứ như thế này đáy yêu lắm._nó nói vô tư mà không để ý tới sắc mặt “ai kia” đang nóng lên.
- Đi ngủ sớm đi mai còn đi học._hắn đứng dậy buông một câu.
- Anh ngủ trước đi. Tôi dọn xong chỗ này rồi ngủ.
- Vậy tôi lên trước. Cô nhanh lên rồi đi ngủ nhé.
- Anh ngủ ngon.
- Cô cũng vậy.
Hắn đi lên phòng. Trong lòng hắn bây giờ tràn ngập cảm giác ngọt ngào khó tả. Được nó quan tâm thực thích. Hắn chìm vào giấc ngủ với một nụ
cười thỏa mãn trên môi.
Bên ngoài, trăng treo lơ lửng mờ nhạt ngoài cửa sổ. Một đêm thanh bình….