Nó bị giam cùng hắn trong tình cảnh dở khóc dở cười. Sau khi đám nữ
sinh không moi được tí thông tin gì từ “nam chính” lạnh lùng, phúc hắc
kia thì ngay lập tức nó từ nhân vật phụ bị đạp ra một xó được nâng lên
tầm cao mới vì lí do đơn giản là nó là “bạn cùng lớp” với nhân vật chính hàng hiếm kia.
“Reeee….eeeeeeenggggg”
Nó đang bị xoay như chong chóng bởi cái đống câu hỏi lung tung kia
thì chuông hết giờ ra chơi vang lên. Lạy chúa tôi. Nó thề là nó chưa bao giờ bao giờ yêu tiếng chuông ấy như lúc này. Việc chúa vừa làm thực đã
cứu rỗi được linh hồn nó. Về nhà có lẽ nó nên cầu nguyện và đọc kinh
cũng nên. Cơ mà căn bản nó không theo đạo nên không cần đúng không. Thật lòng thành tâm là được rồi. Nó thầm cười trong bụng một tiếng hả hê.
Đám đông lộn xộn được giải tán, nó được trở về với không khí yên bình yêu thương.
Lan Anh lại xuất hiện ở trên bục giảng, vỗ vỗ tay hào hứng:
- Cả lớp trật tự để tớ giới thiệu bạn mới này.
- Oh yeah!_một tràng hò hét vang lên rồi cả lớp im bặt, hồi hộp chờ đợi xem người sẽ xuất hiện là ai.
- Hai bạn vào lớp đi._Lan Anh quay ra cửa gọi.
Hai chàng trai cao khoảng trên 1m8, mặc đồng phục quí phái bước vào,
trông rất thu hút. Hai người đứng cạnh Lan Anh khiến cô bạn có chiều cao 1m60 tròn trĩnh bị lọt thỏm xuống rất buồn cười.
- Đây là hai bạn trường STAR cử đến trường mình. Các bạn tự giới thiệu đi.
- Chào các bạn, mình là Hoàng Tuấn Kiệt._anh chàng với mái tóc màu
nâu xoăn ôm lấy mặt cực điển trai, bên tai đeo khuyên một bên lấp lánh
cất tiếng.
- Chào các bạn, mình là Phạm Thế Duy. Rất vui được học cùng các bạn.
Mong các bạn chiếu cố._Cậu bạn với mái tóc đen thần Việt cười khoe cái
răng khểnh rất duyên.
Một tràng pháo tay nữa lại nổi lên.
- Được rồi. Các bạn xuống ngồi bàn cuối kia cùng hai bạn trường SKY nhé.
- Cảm ơn cậu._Duy lại cười khoe răng.
Nói xong thì anh chàng rất hăng hái xuống chỗ bọn nó ngồi vào cạnh nó cho anh bạn của mình ngồi ngoài cùng (bàn bên MOON được chia làm hai
dãy bàn, một bên bàn 4 chỗ, một bên bàn 2 chỗ như kiểu bàn đi thi đại
học. Bạn nào chưa thi đh không biết tưởng tượng ra được không -_-)
Giáo viên vào lớp ngay sau đó tiếp tục buổi học. Nó đang ngồi vẽ linh tinh thì nghe thấy tiếng gọi.
- Bạn ơi!
- Chuyện gì thế bạn?_nó khó hiểu nhìn sang cậu bạn với dấu hỏi chấm to đùng.
- Không có gì. Mình chỉ muốn làm quen thôi.
Nó thầm thấy buồn cười. Kiểu làm quen này nó gặp không ít nhưng cậu
bạn này có vẻ đáng tin, chắc không phải loại con trai mới gặp nó bị
“tình yêu sét đánh” nên nó cũng niềm nở đáp lại:
- Ừ. Mình tên là Huyền Thy, là học sinh trường SKY.
- Tên bạn hay thật, đẹp như người bạn vậy.
- Tớ biết tên tớ hay mà. Cậu khen làm gì tốn công._nó cười toe toét.
- Tớ chưa thấy ai như cậu luôn đấy.
- Thì bây giờ thấy này.
- Ừ. Mà SKY trường cậu ở Hà Nội à?
- Ừ. Thế STAR trường cậu ở đâu?
- Trường tớ ở TP.HCM.
- Nhưng tớ nghe giọng cậu không giống người miền Nam lắm.
- Ừ. Tớ người Bắc nhưng vì ham chơi nên bố tớ đẩy tớ vào STAR để rèn luyện.
- Thật sao? Trường cậu toàn Nam sinh à?
- Ừ. Toàn là nam sinh với đống qui định biến thái vô cùng.
- Sao cậu nói trường cậu thế?
- Bla…bla…blê…blô
Nó và cậu bạn mới cứ ngồi nói hươu nói vượn, hết chuyện trên trời
dưới biển lại những chuyện lung tung không đầu không cuối, thỉnh thoảng
còn xen vài cái cười trộm. Nó cứ vô tư tía lia mà không biết bên cạnh có một ánh mắt sắc lẻm dõi theo nó từ đầu đến cuối.
Hắn cầm vai nó xoay đến thẳng nhìn bảng, còn hảo tâm nhắc một câu:
- Ngồi học nghiêm chỉnh. Không được làm mất danh tiếng SKY.
- Xìììì…_nó bĩu môi không thèm nhìn hắn.
- Thôi. Tí ra chơi nói chuyện tiếp nhé._Duy cười nói với nó.
- Ok.
Những giờ ra chơi tiếp theo hắn bị coi như không khí, nó chỉ chăm tía lia với cậu bạn mới, không thèm nhìn tới sắc mặt u ám của “đống không
khí” kế bên. Hai người này mới gặp mà cứ như bạn thân lâu lắm mới gặp
lại làm hắn chỉ muốn ngay lập tức kéo nó lại, không cho tiếp xúc với tên kia.
11h30 tan học, cả lũ kéo nhau về KTX. Năm người đi trên hành lang
dài. Nó thì tía lia, nói cười vui vẻ, Duy pha trò khiến Lan Anh không
khỏi bật cười, Lan Anh thỉnh thoảng chêm vào một câu làm nó với Duy cười lăn lộn, tên Kiệt gì đấy cũng không kiệt sỉ bằng hắn vì thỉnh thoảng
còn biết nở nụ cười, còn hắn không khác gì tên âm hồn vất vưởng bị người ta nợ một số tiền lớn không trả lẳng lặng đi sau cả đám. Đến cửa phòng
Lan Anh thì cô nàng dừng lại, chào nó với hắn:
- Bọn tớ vào phòng đây.
- Ơ thế cậu với hai bạn ý ở cùng phòng à?
- Ừ.
- Vậy các cậu vào phòng đi. Tớ cũng vào đây.
Chưa kịp để nó nói thêm gì hắn đã lôi tuột nó vào trong phòng để “cách li”.
- Làm gì thế?
- Cô nói nhiều nhức đầu.
- Liên quan gì đến anh. Anh không nghe thì bịt tai lại.
- Tiếng của cô bịt tai rồi vẫn nghe thấy.
- Vậy lần sau tránh xa tôi ra.
- Đi thay đồ để đi ăn. Không đói à?
Nó định cãi tiếp nhưng bụng lại đang biểu tình nên đành thôi. Các cụ
có câu “Có thực mới vực được đạo” mà trước giờ người xưa nói là cấm có
sai. Nó muốn có sức để cãi nhau với hắn thì phải ăn tiếp năng lượng đã.
Nghĩ vậy nó lườm hắn một cái rồi mở tủ lấy quần áo vào nhà tắm.
Bên phòng bên Lan Anh đang chỉ chỗ để đồ cho hai bạn cùng phòng:
- Cậu có thấy bất tiện không?_Duy hỏi.
- Cũng hơi hơi. Nhưng tại năm nay trường sửa phòng nên mới như thế
này. Nhưng không sao, hai cậu một giường, tớ một giường mà. Lo gì._Lan
Anh cười tươi.
- Cậu không ngại là yên tâm rồi._con hến Kiệt (xỉ) bây giờ mới lên tiếng.
“Cốc…cốc…cốc”
- Ai đấy?_Lan Anh cất tiếng hỏi.
- Tớ! Thy nè. Các cậu xong chưa để đi ăn. Tớ đói lắm rồi.
- Chờ chút. Bọn tớ thay đồ đã.
- Ok. Nhanh nha.
- Hai cậu vào thay đồ đi. Tớ thay sau.
- Được rồi.
5p sau cả bọn đã tập trung ngoài cửa phòng Lan Anh rồi lại tíu tít đi ra canteen.
Canteen trưa đông nghịt người, các chàng trai “ga lăng” để hai cô gái đi kiếm chỗ ngồi còn mình thì thân chinh vào dòng người để mua đồ ăn.
Nó với Lan Anh tìm được một bàn trong góc còn trống tiến tới ngồi xuống
chờ đợi. Trong lúc chờ đợi lại tám chuyện linh tinh.
- Đồ ăn đến rồi đây.
Ba khay đồ đầy ắp thức ăn được đặt xuống. Hắn lẳng lặng ngồi cạnh nó, Duy và Kiệt ngồi xuống ghế đối diện.
- Mọi người ăn đi._Lan Anh cười.
Cả đám bắt đầu lâm trận. Khi hắn đang chuẩn bị gắp miếng nộm thì nó
gạt đũa hắn ra. Hắn nhíu mày nhìn nó khó hiểu. Nó cười cười ghé tai hắn
nói thầm:
- Trong đó có ớt anh không ăn được.
- Ừ.
Hắn trả lời đơn giản một tiếng. Trong lòng thì vui như mở cờ, nó vẫn
nhớ được sở thích của hắn. Hắn bắt đầu rũ bỏ bộ mặt u ám, tươi tỉnh hơn, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho nó.
Bữa trưa kết thúc là lúc gần 1h rồi. Lan Anh đề nghị đến phòng tập để bàn bạc kế hoạch luôn. Cả lũ lại kéo nhau tới phòng tập.
- Bọn mình tập vở gì đấy?_nó cất tiếng hỏi trong khi Lan Anh lại cái tủ gần đấy ôm ra một đống kịch bản.
- Cô bé lọ lem.
- Cái gì?_nó cùng Duy đồng thanh hét lên.
- Chúng ta tập vở “Cô bé lọ lem”._Lan Anh nói lại chắc như đinh đóng cột.
- Vở đấy có bọn trẻ con mới muốn xem._”con hến” phát biểu câu thứ hai trong ngày.
- Nhưng mà bọn mình 17t rồi diễn vở đấy bọn trẻ con biết nó cười cho. Hỏng hết hình tượng của tớ._Duy vuốt tóc hất một cái.
- Xin hồn ạ._Lan Anh cười cười vỗ vai Duy.
- Thế bây giờ phân vai như thế nào?_hắn- con hến thứ hai bây giờ mới chịu lên tiếng.
- Đợi Tiên về bọn mình mới phân vai được. Không biết cậu ấy về làm gì mà lâu quá. Suốt từ hôm chủ nhật đến giờ.
- Tiên là ai?_nó thắc mắc.
- À, Tiên là bạn cùng phòng với tớ, cũng là hội phó trường MOON.
- Ai! Tớ vừa nghe có người nhắc đến tớ nha._một cô gái xinh xắn với mái tóc xoăn buộc bổng bước vào cười tươi.
- A! Tiên! Cậu về rồi đấy à?
- Dĩ nhiên rồi. Tớ đi lâu quá rồi còn gì? Còn đây là…
- À! Quên. Đây là Thy, bạn ngồi cạnh tên Duy, cái bạn đang khoanh tay tựa tường kia tên Kiệt còn kẻ ngồi ghế cao cao tại thượng kia là Phong. Các cậu ấy được SKY với STAR cử tới.
- Chào mọi người. Tớ là Thủy Tiên, rất vui được gặp các cậu.
- Bọn tớ cũng vậy._đáp lời Tiên là nó và Duy, hai con hến vẫn kiệm lời.
- Bây giờ đủ người rồi chúng ta bàn cụ thể nhé._Tiên nói.
- Ừm. Mọi người nhìn vào kịch bản đi. Vở kịch sẽ được chia làm hai
màn. Màn 1 từ đầu cho đến đoạn Lọ Lem gặp bà tiên. Màn hai từ đoạn Lọ
Lem đi dạ hội đến hết._Lan Anh phổ biến kế hoạch cho cả lũ.
- Được rồi. Vậy phân vai như thế nào đây?_Duy hỏi.
- Để kịp thời gian cho vở diễn nên sẽ có hai Lọ Lem là tớ và Thy,
Thủy Tiên vào vai bà tiên này, Duy là sứ giả nhé. Còn vai hoàng tử với
vua cha thì để cho Phong hoặc Kiệt, người này làm hoàng tử thì người kia làm vua cha. Bây giờ các cậu chọn xem ai hợp hơn.
- Hai người này lầm lì làm hoàng tử không hợp đâu. Cho Duy làm hoàng tử đi._nó lí lắc.
- Không được._một tiếng trầm trầm vang lên làm nó lạnh sống lưng.
Hắn thôi không ngồi ghế nữa mà ngồi xuống đám mấy người kia khoanh chân tròn lại.
- Sao không?
- Tôi đẹp trai tôi làm hoàng tử.
Nhờ một câu phát biểu của hắn mà cả lũ cùng phá lên cười. Hắn thấy tự dưng bị cười thì gắt lên:
- Cười cái gì mà cười?
- Haha…Tôi chưa thấy ai ảo tưởng sức mạnh như anh…haha…cười chết tôi mất…haha._nó vừa nói vừa cười, khóe mắt đã có nước.
- Im hết cho tôi._hắn quát lên khiến cả bọn im bặt, chỉ riêng nó vẫn cố bịt miệng nhưng vai còn rung rung.
- Thôi đi Thy. Cậu ấy sắp phát hỏa rồi._Duy vỗ vai nó một cái.
Cố gắng lắm bó mới ngồi được nghiêm chỉnh.
- Vậy Phong làm hoàng tử, Kiệt làm vua cha. Bây giờ các cậu đọc qua kịch bản đi._Lan Anh nói.
Cả bọn im lặng ngồi đọc kịch bản. 5p sau nó quăng quyển kịch bản xuống, nhảy dựng lên:
- Tớ không làm Lọ Lem!!!
- Sao vậy?_Tiên, Lan Anh và Duy đồng thanh hỏi nó.
- Nhìn đây!_nó nói rồi ngồi xuống cầm quyển kịch bản lên đọc rành
rọt.-” Hôn lễ của hoàng tử và Lọ Lem diễn ra trong sự ủng hộ nồng nhiệt
và những lời chúc phúc của thần dân toàn vương quốc. Trong ánh sáng rực
rỡ của mặt trời, hoàng tử trao cho Lọ Lem một nụ hôn ngọt ngào.” Đấy!
Cả lũ nhìn nhau một lúc rồi ngớ người. Tình tiết này chui từ đâu ra
thế? (Là ta *chỉ chỉ* quá tuyệt đúng không? muahaha :v ta phục ta quá
=]]). Sau một hồi ngơ ngẩn, Lan Anh nh
ư nhớ ra điều gì bèn nói với cả lũ:
- À! Cô nàng biên kịch lại truyện này của trường mình có nói là thêm
một chi tiết thú vị rất hợp với sở thích lãng mạn của các nữ sinh. Ra là chi tiết này. Thật hay nha.
- Hay con khỉ. Tớ muốn đổi vaiiiiiiiiii.
- Muộn rồi. Không ai đổi với cậu đâu._Tiên cười đểu giả.
- Hay để tớ đóng Lọ Lem mặc đồ rách rưới cho, cậu đóng Lọ Lem xinh đẹp đi Lan Anh._nó túm tay cô bạn nài nỉ.
- Không chơi._Lan Anh cười toe.
- Để tớ đóng Lọ Lem cho._Duy cười.
- Cũng được._Nó hào hứng.
- Cậu bị khùng rồi à Thy. Duy là con trai, cậu ấy nói vậy để trêu cậu đó.
Nó nghệch mặt ra. Sau khi nghĩ thông thì quay sang đấm thùm thụp vào lưng Duy ngồi bên:
- Cậu dám gài tớ. Cậu được lắm.
- A! Cô nương nhẹ tay! Tại hạ già rồi. Thực không chịu được nếu cô
nương ra tay mạnh vậy đâu._Duy vẫn nhe nhởn làm nó tức xì khói đầu.
- Thôi nào. Cậu không đổi cho ai được đâu. Chấp nhận số phận đi._Tiên cười, hàm răng trắng đều tăm tắp.
- Tớ phản đốiiiii. Không thể ức hiếp tớ như thế._nó phụng phịu.
- Phản đối vô hiệu._Lan Anh lè lưỡi trêu nó.
Vậy là nó đành chấp nhận số phận “nghiệt ngã” trời ban cho. Không lẽ
tại lúc sáng nó Lạy chúa lung tung nên giờ bị nhận quả báo sao? Ông trời đúng là một thằng mù mà. Nó thầm than trời trách đất trong lòng.
Mãi đến 6h tối cả lũ mới dừng tập kéo nhau ra ngoài ăn vì canteen
trường chỉ phục vụ sáng với trưa thôi. Ăn xong đã là 7h30, cả lũ lại kéo nhau về tắm rửa.
Nó tắm xong ngồi trên giường chờ hắn ra, trong đầu rối tung rối mù.
Hắn vừa tắm xong đi ra, tay vẫn còn đang cầm khăn lau đầu, thấy nó ngồi
thừ ở đấy thì cất tiếng hỏi:
- Làm sao thế?
- Làm sao bây giờ?
- Tôi hỏi cô mà cô lại hỏi lại tôi là sao?
- Không phải. Cái giường đó.
- Cái giường làm sao?
- Không lẽ ngủ chung?
- Vậy đưa gối tôi xuống sàn năm.
- Nhưng đêm anh bị lạnh sẽ ốm mất.
- Còn cách nào khác nữa đâu. Nếu thương tôi thì tôi với cô ngủ chung
giường. Đằng nào cô cũng từng ôm tôi đi ngủ rồi còn gì._hắn cười.
- Ôm cái đầu anh._nó đáp nguyên cái gối về phía hắn.
- Tôi nói không đúng sao?_hắn đỡ lấy cái gối, lại càng cười tươi rói.
Nó tức muốn điên, chỉ muốn xông đến khâu miệng hắn lại. Người ta bảo
“Trong cái khó ló cái khôn” thực đúng. Đúng lúc này nó lại nảy ra ý
tưởng mới.
- Được rồi. Anh sang phòng bên với tôi một chút._nó nói rồi kéo tay hắn đi, chẳng cần biết hắn có đồng ý hay không.
Tới trước cửa phòng Lan Anh nó đưa tay lên gõ cửa.
“Cốc…cốc…cốc…”
- Ai vậy?_Thủy Tiên hỏi.
- Thy đây. Mở cửa cho tớ với.
- A! Đợi tớ chút.
Cửa được mở ra ngay sau đó, nó lôi tuột hắn vào trong trước mấy con mắt tròn dẹt của mọi người.
- Hai người sang đây có chuyện gì?_Lan Anh hỏi.
- Hìhì. Có chuyện cần nhờ các cậu đây._nó cười giả lả.
- Nhìn mặt cậu gian lắm nhá._Duy cảnh giác.
- Đâu có. Cậu cứ nghĩ oan cho tớ._vẫn là nụ cười ngọt ngào.
- Thế tóm lại là cô muốn làm gì?_hắn khó hiểu nhìn xuống (chênh lệch chiều cao :v).
- Tớ muốn gửi Phong ở bên này.
Một câu nói của nó như sấm động giữa trời quang làm cả lũ há hốc miệng nhìn nó như người ngoài hành tinh.
- Không được à?_nó vẫn nắm tay hắn cúi đầu nhìn đất, chân di di vẽ ra mấy vòng tròn.
- Bọn tớ không hiểu ý cậu._”con hễn lên tiếng phá vỡ không khí kì quặc.
- Là thế này. Bây giờ tớ mượn Lan Anh với Thủy Tiên sang bên kia ngủ
với tớ còn gửi Phong bên này ngủ cùng phòng với các cậu. Vì tớ là con
gái mà. Nam nữ thụ thụ bất thân đấy. Như vậy là giải quyết được đúng
không?_nó kiên nhẫn trình bày.
- Trời. Không ngờ cậu có thể nghĩ ra chuyện này nha._Lan Anh thốt lên, ánh mắt không tin nổi nhìn nó.
- Hìhì._nó ngượng không biết làm sao lại đành ngoác miệng ra cười.
- Được thôi._Tiên, Lan Anh cùng Duy đồng thanh.
- Được rồi. Im lặng là đồng ý. Vậy gửi Phong ở đây với hai cậu
nhé._nó vui vẻ đẩy hắn ra rồi lại giường khoác tay hai cô bạn đi ra.
Chuẩn bị đến cửa nó mới quay lại nói to:
- Các cậu ngủ ngon nhé.
Nói xong nhanh chóng lôi hai cô bạn đang dở khóc dở cười ra ngoài.
Những ngày tiếp theo cả lũ phải tập hùng hục để kịp ngày công diễn.
Vở kịch đã khá ổn, duy chỉ có cảnh Lọ Lem hôn hoàng tử trong phần cuối
là rắc rối thôi. Dĩ nhiên nó không bao giờ hôn hắn rồi, nhưng có giả vờ
vẫn phải dí sát mặt vào nhau. Mỗi lần như vậy nó lại thầm hỏi thăm mười
tám đời tổ tông kẻ nào bày ra trò này (Tội nghiệp ta quá T.T).
Về phần tối ngủ thì bên nó với hai cô bạn rất vui, rôm rả suốt ngày. Còn bên kia thế nào à? Nó “Không quan tâm – Chi Dân”….