Chả mấy chốc hôm nay đã là 20/12, ngày trường nó đến MOON. Hai con
bạn nối khố của nó vừa đến đã lập tức lôi kéo nó đi chơi mất tăm mất
tích để bù đắp cho quãng thời “bỏ bê” nó. Phòng nó được chuyển tới thêm
hai chiếc giường nữa còn phòng Lan Anh thêm một chiếc nữa theo đúng phân công của trường. Vậy là công cuộc “ăn nhờ ở đậu” của hắn nơi “phòng
người” được kết thúc. Nhưng cũng may cho nó, bạn cùng phòng của nó là
hai con bạn thân cùng bồ mà bồ hai đứa cũng là bạn thân của hắn. Suy ra, nó sẽ không phải chung giường với hắn. Vậy là vui rồi. Nó mang theo tâm trạng hưng phấn cùng hai con bạn phiêu dạt Nha Trang.
Mãi đến 6h tối ba nàng mới trở về phòng, trên tay là cả đống túi to
nhỏ đủ loại, đủ màu vô cùng sặc sỡ. Vứt tạm cái đống đồ mới mua xuống
sàn, nó lên giường ngồi thở.
- Ngày 23 bắt đầu có hoạt động rồi. Cơ mà bao giờ bồ mới diễn kịch?_Thảo hỏi.
- À! Kịch thì đúng đêm 30/12 diễn rồi dạ hội đón giao thừa luôn.
- Thật hả?_Mi mắt sáng cả lên.
- Ừ. Chắc chắn luôn._nó bảo đảm.
- Vậy mai đi mua đồ dạ hội nha. Tớ sẽ chọn đồ cho mấy bồ, đảm bảo lung linh luôn._My vỗ ngực.
- Không phải hôm nay các cô đi rồi đó sao?_hắn chỉ vào đống đồ la liệt dưới đất.
- Đây mới chỉ là quà lưu niệm thôi._Thảo nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường , kiểu như “không hiểu tâm lí phụ nữ” gì cả.
- Thôi kệ. Con gái mà. Mua càng nhiều càng ít. Vợ tao muốn mua bao nhiêu tao chiều tất._Tú thản nhiên.
- Chồng chỉ được cái giỏi nịnh thôi._Thảo ôm cổ Tú thơm cái chụt vào má anh chàng rồi cả hai ôm nhau cười.
- E hèm! Nơi công cộng nhá.
- GATO với tụi này hả?_Tú nháy mắt.
- Ờ. Hai người làm gì cũng phải nghĩ đến tôi Ép ây đau khổ như thế
nào chứ. Biết các thanh niên bị “Ế” thường có nhiều trò phá đám không?
- Bồ dám?_Thảo trừng mắt với nó.
- A ha ha! Xin lỗi đại tỷ._nó cười giả lả.
- Bây giờ kiếm người yêu đi._Mi đề nghị.
- Yêu ai?_nó mặt ngơ ngác nhìn Mi.
Không hẹn mà cả 4 ngón tay cùng chỉ về phía nó. Nó ngơ ngác quay đầu, chỉ thấy mỗi hắn đang ngồi trên giường, khó hiểu quay qua nhìn đám kia
với ánh mắt nghi ngờ. Hắn thì nãy giờ không để lọt tai chữ nào, thấy 4
người kia chỉ về phía mình rồi ánh mắt kì quặc của nó cũng thấy nhột bèn tung ánh mắt cảnh cáo về phía đằng kia.
- Đừng nói mấy người nói tên âm hồn đằng sau tôi nhá…_nó nghi ngờ thử đưa ra ý kiến.
Cùng lúc nó nhận được bốn cái gật chắc chắn. Nó nhảy dựng lên:
- Mấy người điên hết rồi. Thôi. Kiếm trò gì chơi đi. Bây giờ còn sớm mà không làm gì phí buổi tối ra.
- Hay đi ra biển đốt lửa trại đi._Hải đề xuất.
- Ý kiến rất tuyệt._Mi phụ họa.
- Ủng hộ bốn tay._Thảo và Tú cùng giơ hai tay lên.
- Thế ý kiến hai người thế nào?_Hải thấy nó với hắn im lặng thì cất tiếng hỏi.
- Tùy. Tao sao cũng được._hắn cất giọng trầm trầm.
- Đồng ý thôi. Nhưng đi rủ thêm mấy bạn nữa cùng đi cho vui.
- Ai cơ?_Mi hỏi nó.
- Các bạn phòng bên. Mấy người tập kịch cùng tớ ý. Vui vẻ, dễ thương lắm.
- Vậy được. Thay đồ đi rồi đi.
Cả lũ lục tục đi thay đồ. Xong xuôi rồi mới sang gõ cửa phòng bên.
- Ai đó?
Tiếng nói vừa truyền ra, nó còn chưa kịp trả lời thì cửa đã mở. Đứng trước mặt nó là Quân.
- Ơ! Quân ở phòng bên này sao?
- A! Thy! Quân đang tính nhắn tin hỏi Thy ở phòng nào để rủ Thy đi
chơi này. Ai ngờ Thy ở ngay phòng bên. Thật trùng hợp quá._Quân cười
tươi.
Chưa kịp để nó nói câu tiếp theo hắn đã chặn ngang:
- Cô có định đi không đây?
- Ơ! Chồng ơiiiii!
Một tiếng gọi ngọt đến chảy nước vừa vang lên hắn đã vô thức lùi lại, quay đầu chuẩn bị rời đi thì ngay lập tức tay đã bị chộp lấy. Mặt hắn
đã xuất hiện mấy gạch đen. Không phải chứ. Sao lại có sự trùng hợp kiểu
cẩu huyết như thế này chứ? Đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Hắn né con nhỏ
được cả tuần vậy mà giờ phút này nhỏ lại từ đâu chui ra thế này. Ông
trời thực biết trêu ngươi nha. Hắn thầm rủa trong đầu. Hắn quay người,
suýt bị đau mắt bởi “con sinh vật” trước mặt. Nhỏ mặc nguyên một bộ đồ
đỏ choe đỏ choét, chẳng theo một gu thời trang nào cả, trông đến kinh
khủng khiến hắn phải nhắm mắt lại để khỏi làm ô uế mắt mình.
- Cô cút ra! Tránh xa tôi ra! Càng xa càng tốt._nói xong hắn hất tay con nhỏ làm nhỏ loạng choạng lùi lại mấy bước.
Nó không để tâm nữa, quay qua nói với Quân đang mắt chữ A miệng chữ O:
- Tớ sang rủ các bạn đi chơi. Quân đi cùng luôn chứ?
- Dĩ nhiên rồi. Để Quân vào gọi mọi người.
Khoảng 15p sau cả bọn 12 đứa đã tập trung ngoài cổng trường. 12 người chia làm 3 xe tiến ra biển trong tâm trạng vô cùng hào hứng. Xe nó ngồi gồm nó, Lan Anh, Tiên và Duy, bốn người được phân công đi mua đồ ăn.
Lan Anh rẽ vào siêu thị lớn trên đường, bốn người nhanh chóng mua rồi ra ngoài bãi biển đã hẹn.
Ngoài bãi biển, mấy đứa con trai đang đi kiếm củi, Thảo với My đang
ngồi buôn chuyện, riêng nhỏ Kim lẽo đẽo theo sau, bám hắn không rời.
- Tôi nói cô cút ra xa tôi cơ mà._hắn phát khùng vì bị bám theo nên quát nhỏ.
- Không. Vợ thích đi theo chồng .
- Vậy kệ cô. Miễn cách xa tôi 2 mét là được.
- Vợ…
- Còn nói nữa tôi lập tức biến mất.
- Vâng.
Nó mới tới nơi, thấy hai con bạn thì kéo Lan Anh cùng Tiên lại ngồi
nói chuyện, Duy thì đi đến chỗ đám con trai đang loay hoay nhóm lửa.
- Giới thiệu với hai cậu đây là Thảo và Mi, bạn thân từ bé của tớ
đấy. Còn đây là Lan Anh và Thủy Tiên, hội trường với hội phó trường
MOON cùng tập kịch với tớ đó.
- Chào các cậu. Rất vui được làm quen._Thảo cười, chìa tay ra bắt.
- Bọn tớ cũng vậy._Lan Anh hào hứng đưa tay ra bắt lại.
- Bla…blô…
Cả nhóm hòa nhập rất nhanh, chỉ một lúc sau đã như quen thân từ lâu lắm, vui vẻ ngồi nói chuyện.
- Ngày mai các cậu đi mua sắm với bọn tớ không? Mai bọn tớ định đi
mua quần áo với phụ kiện cho đêm dạ tiệc._Mi hào hứng nói với hai cô bạn mới.
- Được thôi. Bọn tớ cũng đang định đi mua._Lan Anh cười.
- Vậy mai đi chung luôn. Chúng ta sẽ trở thành “Ngũ đại mĩ nhân” của buổi dạ hội._Thảo cười lớn.
- Bọn tớ phải diễn kịch nên chắc xong mới thay được đồ ra.
- Tớ chẳng hứng thú với dạ hội lắm. Diễn kịch xong chắc tớ về phòng luôn._nó nói.
- Không được. Thảo nói bọn mình phải làm “Ngũ đại mĩ nhân” nên chúng ta phải cùng xuất hiện chứ._Tiên thuyết phục.
Nó đang định nói thêm thì bị một tiếng gọi cắt ngang:
- Mấy nàng ơi. Nhóm được lửa rồi. Ra ngoài thôi.
- Ok.
Vậy là nó, Quân cùng bốn cô bạn mang đống đồ mới mua ở siêu thị ra bày lên miếng vải đã được trải sẵn trên cát.
- Party, people!!!!!_nó hét lên bắt đầu bữa tiệc.
Cả lũ cùng nhau ăn uống, hát hò thật vui vẻ rồi còn trơi trò chơi nữa. Mãi đến khi cả lũ thấm mệt mới ngồi nghỉ.
- Oa! Chơi vui quá đi!!!!_nó ngồi phịch xuống bãi cát nói to.
- Vui quá! Hôm nào tiếp tục nhé._Quân cười tươi, cầm lấy khăn giấy trên tấm vải lau mồ hôi cho nó.
- Cảm ơn cậu._nó cười với Quân.
- Chơi đủ rồi thì về thôi. Tôi mệt rồi._hắn nhìn thấy cảnh “chướng tai gai mắt” thì lên tiếng.
- 10h rồi, về nhanh không kí túc đóng cửa là bọn mình ở ngoài đấy._Tiên giục.
Cả lũ dọn dẹp rồi kéo nhau ra về. Đến nơi cũng là lúc chuẩn bị đóng
cửa, may mà bác bảo vệ biết Lan Anh nên châm trước cho cả bọn.
Về phòng, sáu người phải xếp hàng đi tắm. Nó cùng bốn người kia đã tắm xong, chỉ còn hắn vào tắm cuối vẫn đang trong phòng tắm.
- Thảo ngủ cùng tớ được không?_nó dùng đôi mắt cún con cầu xin con bạn.
- Không! Tớ thích ôm chồng tớ hơn ôm bồ._Thảo bĩu môi rồi ôm Tú đang ngồi trên giường.
- Hai người là con trai với con gái đấy. Các cụ bảo “Nam nữ thụ thụ bất thân” mà.
- Ui giời. Bà cổ lỗ sĩ nó vừa thôi. Ngủ chung thôi chứ có làm gì đâu
mà sợ. Hay bà…_Hải lấp lửng câu nói, nhìn nó bằng ánh mắt vô cùng đểu
giả.
- Hay hay cái đầu ông…Ông qua ngủ với Phong đi tôi nằm với Mi cho._mặt nó đỏ lên.
- Không bao giờ. Bà mơ à?_Hải hếch mặt lên.
- Mi ơiiii!!!!Mi àààà!!!!
- Ai! Tớ cũng muốn giúp bồ lắm nhưng chồng tớ muốn ôm tớ ngủ nên xin lỗi bồ, bồ tự túc vậy.
- Hai người được lắm. Có sắc quên bạn._nó hậm hực leo lên giường trong tiếng khúc khích của bốn đứa kia mà không hay biết.
Lên giường, nó cẩn thật đặt cái gối ôm ở giữa. Sợ chưa an toàn, nó
xuống đất lục lấy con cá voi bằng bông nó mới mua hồi sáng đặt ở giữa.
Nhìn lại công trình của mình, nó hài lòng nằm xuống đắp chăn ngủ.
Hắn mới tắm xong đi ra thấy hai giường bên cũng đã ngủ hết, còn mỗi
cái đèn ngủ bên hắn còn sáng. Trong ánh đèn vàng vàng, hắn thấy nó đang
nằm trên giường thì hơi ngạc nhiên. Đáng nhẽ nó phải nằn nì hai cô bạn
ngủ cùng rồi đuổi hắn sang giường khác chứ sao lại nằm đây. Đừng nói bắt hắn nằm đất nhá. Cũng không phải, nếu bắt hắn nằm đất thì nó phải thức
chờ hắn ra rồi đưa chăn gối cho hắn để đề phòng hắn không chịu nằm đất
chứ. Chợt hắn thẩy ở giữa chăn có cái gì đó cộm lên. Tò mò hắn lật chăn
ra, suýt ngã ngửa với cái gối ôm và con cá voi bông. Ai, nó nghĩ hắn
biến thái vậy sao? Hắn khẽ nở một nụ cười, lên giường ngồi đúng vị trí
của mình, lấy điện thoại ra lướt facebook chờ tóc khô.
Một bàn tay khẽ chạm vào eo hắn khiến hắn như người bị điện giật,
nhất thời ngồi ngây ngẩn mở to mắt nhìn con người đang nằm kia. Nó mắt
nhắm nghiền, túm lấy con cá voi ném sang một bên, chân đạp cái gối ôm
xuống tận cuối giường rồi nghích lại ôm hắn. Hắn suýt đánh rơi cả điện
thoại vào mặt nó vì choáng. Dụi mắt lại xem phải mình hoa mắt không
nhưng mắt hắn vẫn tinh lắm, vẫn đủ nhìn thấy cổ tay trắng muốt kia đang
vắt trên eo mình cùng với tay áo ngủ mà xanh có cả đám Doraemon kia.
Chắc chắn không sai. Hắn ngồi im, tính để nó chán thì sẽ quay đi. Khoảng 15p sau thì nó quay đi thật. Hắn thở phào nằm xuống, vừa quơ chân định
quặp gối lên xếp trả cho nó thì ngay lập tức có một cánh tay chặn ngang
ngực. Lần này nó còn khoa trương nằm sát hắn, rất thản nhiên kéo tay hắn ra gối rồi gác mặt mình lên ngực hắn mà ngủ. Hắn đơ toàn tập. Có trời
chứng giám là hắn không làm gì nó nhá, đây là nó tự nguyện nha. Nó thở
khe khẽ, phả vào ngực hắn qua lớp áo phông làm người hắn khẽ run, trái
tim đã đập rộn lên. Hắn cúi người nhìn nó, nhìn từ cái trán cao tinh
nghịch đến hàng lông mi vừa dày vừa cong, rồi đến cái mũi nhỏ xinh thẳng tắp. Quyến rũ nhất là đôi môi anh đào đang khẽ mở kia, như có ma lực
thôi thúc khiến hắn không kìm được mà cúi xuông, chạm khẽ vào đôi môi ki
a. Trong vô thức nó mút lấy môi hắn (chị ấy đang mơ ăn kẹo mút :v í
hihi). Hắn thề bây giờ ai cưỡng lại được thì người đó thành tiên, còn
hắn là người phàm thôi, cưỡng không lại được. Hắn nín thở hôn nó sâu
hơn. Chiếc lưỡi to luồn vào trong khoang miệng nó khẽ quấn lấy lưỡi nhỏ
thơm của nó. Trong bóng tối tĩnh mịch, dưới ánh đèn lờ mờ, hai con người không còn khoảng cách, chỉ còn lại mùi vị ngọt ngào cùng trái tim đang
loạn nhịp của hắn. Nếu thời gian có thể ngừng lại ngay thời khắc này
thực hạnh phúc biết bao. Không biết qua bao lâu, nó có lẽ khó thở nên
khẽ giãy ra, hắn chợt tỉnh, luyến tiếc mà rời môi nó. Cúi xuống nhìn đôi môi bị hắn hôn đến sưng đỏ, hắn mãn nguyện nở một nụ cười rồi ôm nó
ngủ. Đêm ấy, là một đêm thật yên bình….
….Sáng hôm sau….
Mặt trời rắc những tia nắng đầu tiên xuồng nhân gian. Một vài tia
nắng tinh nghịch chiếu vào phòng qua ô cửa sổ gần giường của Tú và Thảo
kéo rèm. Hắn chớp chớp đôi mắt nặng trịch rồi mở ra. Đêm qua ngủ hơi
muộn nên sáng nay mắt hơi khó chịu, nhưng cảm giác ngọt ngào trong tim
lại đè bẹp rúm sự khó chịu kia. Nó vẫn đang tựa ngực hắn ngủ ngon lành.
Trong ánh nắng sớm mai trông nó long lanh đẹp lạ kì. Trên khuôn mặt nhỏ
xinh mấy sợi tóc nâu buông lòa xòa. Hắn đưa tay lên nhẹ nhàng gạt mấy
sợi tóc của nó lên. Hình như ngày trước hắn có xem một bộ phim có cảnh
vợ chồng mới cưới cũng giống hoàn cảnh hắn bây giờ. Trong phim, người
chồng hạnh phúc ngắm vợ mình, khẽ đặt lên trán người phụ nữ yêu thương
một nụ hôn ngọt ngào chào buổi sáng. Hắn tự cười chính bản thân mình.
“Vợ chồng ” ư? Đến cả nói rõ lòng mình cho người ta biết hắn cũng không
làm được. Mỗi khi hắn làm gì cũng chỉ khiến nó thêm chán ghét.
Mi mắt nó khẽ động, hắn vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ. Nó dụi dụi mặt
vào người hắn, thở dài một hơi đầy khoan khoái. Đêm qua nó ngủ thật
ngon, không như mấy hôm ngủ cùng Lan Anh. Nó thoải mái mở mắt to, đập
vào mặt nó là cái áo phông trắng “của ai đó”, nhìn lên một chút là khuôn mặt nhìn nghêng của hắn. Làn da trắng ánh lên trong nắng làm hắn đẹp
trai kinh khủng nha. Mà khoan, có gì đó không đúng, không phải hôm qua
nó để gối ôm cùng cá voi bông ở giữa giường rồi sao. Sao bây giờ nó nằm
lấn hết cả sang bên hắn. Tay nó thì đang ôm eo hắn rõ chặt còn người hắn thì nằm thẳng tưng. Ô mai chúa!!!!
Ô trời đất quỷ thần ơi!!!!
Nó ôm hắn!!!!
Là ôm hắn ngủ!!!!
Là gối lên tay hắn!!!!
Mẹ ơi!!!! Giấu mặt vào đâu đây????
- Aaaaaaaaaaaaaaaaa.
Một tiếng hét long trời lở đất vang lên làm bốn đứa giường bên giật mình tỉnh dậy.
- Bà làm sao mà mới sáng ra đã kêu như lợn bị chọc tiết vậy?_Tú lè nhè.
- Tôi…tôi…hắn…hắn…_nó lắp bắp hết chỉ vào mình rồi chỉ sang hắn.
- Làm sao vậy bồ?_Mi cất giọng còn ngái ngủ hỏi nó.
- Tớ ôm hắn ngủ…_tiếng nó nhỏ dần.
- Không phải chỉ là ôm thôi sao? Có cần làm quá lên vậy không?_Thảo nhìn nó bằng ánh mắt khinh miệt.
- Thôi! Không có gì. Giải tán. Ngủ tiếp đi vợ._Hải kéo Mi nằm xuống giường.
Nó bị dội một gáo nước lạnh vì sự thờ ơ của hai con bạn. Nó chán nản
nhìn xung quanh một lượt, thấy mình bị bơ quá thể, đành tự giác tụt
xuống giường đi làm VSCN.
“Cốc…cốc…cốc…”
Nó vừa bước ra khỏi nhà tắm thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.
- Ra ngay đây.
Nó mở cửa, tất cả phòng bên đều đang đứng ngoài.
- A! Có việc gì mà mọi người kéo nhau sang phòng tớ từ sớm vậy?
- Sớm cái đầu cậu. Nhìn đồng hồ hộ tớ cái. 8h30p rồi ạ._Quân giơ cái đồng hồ ra trước mặt nó.
- Á! Đã muộn vậy rồi sao?
- Chả vậy. Cậu có nhớ hôm nay hẹn bọn tớ đi mua sắm không đấy?_Lan Anh nhướn mày hỏi nó.
- Chết! Cậu không nói tớ cũng quên mất!_nó lấy tay vỗ tét một cái vào trán.
- Vào gọi mọi người dậy đi._Tiên cười.
- Không được. Mọi người vào giúp tớ gọi họ dậy đi._nó nói rồi tránh sang một bên.
Nhỏ Kim nhanh chóng chạy vào, định vị vị trí của hắn rồi chạy tới:
- Chồng ơi!!!
Hắn ngay lập tức bật dậy, xoay người né một cách rất nghệ thuật, không quên quát một câu:
- Dừng lại. Cách xa tôi 2 mét.
Nói xong hắn chạy biến vào toilet bỏ mặc con nhỏ đứng ngơ ngẩn ở ngoài.
- Wao! Cô thật lợi hại._nó cười, giơ tay thành hình “like” với Mĩ Kim.
- Cô im miệng cho tôi._nhỏ Kim bực bội vò đầu lườm nó.
- Không nói thì không nói._nó quay mặt đi.
Bốn con lười kia cũng bị cả bọn lôi dậy ngay sau đó. Chờ cả bọn xong xuôi đã là 9h.
- Đi ăn sáng rồi đi mua sắm thôi._Duy cười nói với cả bọn.
- Đồng ý._cả lũ đồng thanh.
12 người lại ba xe di chuyển đi ăn sáng. Một quán phở lọt vào tầm
ngắm, cả lũ dừng xe rồi kéo nhau xuống ăn. Bỗng chốc quán phở trở nên
thật rộn ràng. Tiếp năng lượng xong cqr lũ mới kéo nhau đi mua sắm. Năm
đứa con gái một nhóm, 6 thằng con trai cùng nhỏ Kim một nhóm đi khắp nơi mua sắm. Khoảng 12h trưa cả lũ lại tụ tập vào Mc Donalds ăn uống thỏa
thuê rồi lại tiếp tụ mua sắm.
4h chiều, sau khi mua sắm đủ thứ cả lũ mới kéo nhau về. Vừa về đến
phòng, nó quăng đại mấy cái túi xuống đất rồi leo lên giường năm. Nó
thiếp đi rất nhanh. Hắn cứ ngôid cạnh giường nhìn nó ngủ.
“I came in like a wrecking ball/I never hit so hard in love”
Chuông điện thoại reo làm nó thức giấc, nó quờ tay với điện thoại,
nhìn thấy người gọi là Thiên thì vô cùng hào hứng chạy ra ngoài nghe.
Hắn liếc thấy nó ra ngoài, ngay lập tức cũng đi theo. Nó một mình đi ra
bãi biển, thích thú nhảy nhót trên bờ cát dài trong ánh tịch dương rực
rỡ. Hắn vô thức lấy điện thoại ra ghi lại. Từ bao giờ hắn giống một tên
biến thái thích chụp trộm nó như thế này? Hắn cũng không biết. Hắn chỉ
biết trong hắn luôn thôi thúc hắn phải làm vậy. Có lẽ hắn yêu nó mất
rồi. Là yêu đơn phương – loại tình yêu đau khổ nhất. Nực cười thật. Hắn
còn chưa bao giờ tưởng tượng được người như hắn sẽ có ngày yêu đơn
phương. Nếu ai nói Trái Đất quay quanh mặt trăng có lẽ vẫn dễ tin hơn là nói hắn yêu đơn phương.
Nó đang tung tăng trên bờ biển bỗng khựng lại cởi đôi sandal vướng
víu ra rồi nhảy xuống biển. Nước biển mát rượi làm nó thích chí cười híp cả mắt. Hắn thấy lòng mình cũng vui theo. Hắn vừa định tiến lại trêu nó vài câu thì thấy nó bỗng vứt cả sandal rồi chạy đi. Hắn theo hướng nó
chạy tới mà nhìn. Là Thiên, ông thầy già dạy tiếng anh. Hắn chỉ kịp nhớ
đến đó thì đã thấy nó chạy tới kéo cổ Thiên xuống hôn đánh chụt vào má
anh một cái. Thiên cũng mỉm cười cúi xuống xoa xoa cái đầu nó. Rồi Thiên xoay lưng cho nó leo lên, cõng nó đi dọc theo bờ cát dài của biển hoàng hôn.
Cảnh vật trước mắt hắn mờ đi. Tim hắn nhói. Một nỗi đau lan tràn ra
toàn thân. Nó yêu ông già đó, hai người trông thật hạnh phúc. Đó là lí
do vì sao nó ghét hắn. Còn hắn, như một tên ngốc thầm yêu nó, thầm lo
lắng cho nó… Hắn đã từng cười vào mặt những kẻ yêu đơn phương, yêu mà
không dám nói. Hán cười người ta hèn nhát, vô dụng. Còn hắn bây giờ thì
sao??? Hắn cũng chỉ là một kẻ hèn nhát không hơn không kém, một kẻ chỉ
biết trốn tránh tình cảm. Một giọt nước long lanh rơi xuống nền cát,
loang ra thành một bông hoa trên nền cát. Hắn hít một hơi rồi quay bước. Có lẽ, yêu cũng là nhìn thấy người mình yêu được hạnh phúc….
“Đôi khi mong ước của tôi ở trên cuộc đời này
Chẳng như tôi mong dù cố gắng đến như vậy
Cứ mãi ôm hoài bóng hình trách cứ sao người vô tình
Chẳng để ý tôi người bấy lâu này vẫn yêu em đấy thôi
Đôi khi anh muốn cắt ngang những câu chuyện hàng ngày
Để cho em thấy anh yêu em đến thế nào
Nhưng lại sợ em biết lại rời xa anh,
Sống sao khi không có em
Đành đứng sau em ngậm ngùi quan tâm !
Ở sau lưng em luôn luôn có một người đợi mong
Phía sau lưng em anh luôn mong em được hạnh phúc biết không?
Cứ đi tiếp tục khi ngã gục lại trở về với anh đây
Vẫn còn đôi tay của anh đây hàng ngày trông ngóng em
Ở sau lưng em, anh xin em chớ quay lại làm chi
Cứ vô tư đi vui bên ai bỏ mặc anh bước đi
Chẳng qua chỉ là yêu lắm mà ngại ngùng chẳng dám nói ra
Đành ở sau lưng yêu em mong em hạnh phúc
Nhìn cơn mưa ngâu chỉ muốn hỏi ông trời một câu :
Cớ sao sinh ra luôn cho tôi là một kẻ đến sau
Chỉ một ước cầu mặc cho mái đầu ngày sau dẫu có phai màu
Một lần thôi em bên tôi…. như người yêu”