Nếu Còn Có Ngày Mai - Lâm Mĩ Thi

Chương 13: Chương 13: Cầu Hôn




Sau khi gửi xong tin nhắn cuối cùng cho Tống Thừa Huân, Trình Thiên Lam lại nhận được một cuộc điện thoại của Cố Phong. Cố Phong nói rằng Trình Thiên Lam cô vẫn đang nợ anh một bữa ăn tối nên hôm nay anh muốn cô mời anh đi ăn cơm để bù lại cho lần trước. Nhìn lại đồng hồ, giờ làm việc cũng sắp hết, mà hôm nay Tống Thừa Huân lại đang bận rộn với mấy vụ kiện tụng nên Trình Thiên Lam nhanh chóng nhận lời của Cố Phong.

Vừa ra khỏi phòng, Trình Thiên Lam thấy cô trợ lý Linda đang cầm một số giấy tờ đi đến.

- Tổng biên tập, theo như kế hoạch thì cô sẽ đến thành phố T tham dự cuộc họp của các tòa soạn báo vào ngày kia.

- Tôi biết rồi. - Cô có cần tôi đi cùng không ạ?

Trình Thiên Lam vừa cho điện thoại vào túi xách vừa nói:

- Không cần đâu, cũng chỉ là một cuộc họp đơn giản thôi. Cuối năm công việc bận rộn, cô cứ ở lại tòa soạn làm việc đi.

- Vâng.

- Được rồi, tôi về trước đây.

- Chào cô.

Trình Thiên Lam mỉm cười nhìn Linda rồi cũng nhanh chóng rời khỏi tòa soạn báo, chuẩn bị một chút để đi gặp Cố Phong.

………………………………….

Lần này Cố Phong hẹn Trình Thiên Lam ở một nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố B này và còn đặt phòng riêng nữa. Vừa rồi nghe giọng của Cố Phong nghe hơi lạ, không biết là có chuyện gì nữa.

Vừa bước vào trong, một nữ nhân viên của nhà hàng đã nhanh chóng nhận ra Trình Thiên Lam và lập tức dẫn cô lên phòng mà Cố Phong đã đặt trước. Trình Thiên Lam cảm thấy hôm nay có gì đó rất lạ.

Nhân viên phục vụ vừa rời đi, Trình Thiên Lam đã đẩy cửa định đi vào trong. Nhưng những ánh nến lung linh trong phòng kia khiến cô dừng bước, cứ nghĩa là mình đi nhầm phòng.

Nhưng Cố Phong tự dưng lại xuất hiện, cầm theo bó hoa hồng đỏ đưa lên trước mặt cô và nói:

- Thiên Lam, tặng em. Mặc dù cảm thấy rất kỳ lạ nhưng Trình Thiên Lam vẫn đón nhận bó hoa từ tay của Cố Phong.

- Cảm ơn anh.

- Em mau vào đi.

- À ừ.

Không hiểu sao lúc này, Trình Thiên Lam cảm thấy có gì đó rất miễn cưỡng. Đây là nhà hàng hay là nơi tổ chức tiệc cưới vậy?

Vẫn chưa kịp thích ứng với cái khung cảnh phòng ăn quái lạ này, Trình Thiên Lam đã thấy Cố Phong quỳ một chân xuống trước mặt cô, lấy trong túi ra một chiếc hộp đựng nhẫn và nói:

- Thiên Lam, anh không biết là hôm nay anh làm như thế này có đúng hay không, nhưng mà thật sự anh không thể kéo dài thời gian được nữa. Anh yêu em, anh muốn cùng em kết hôn. Có được không?

Hành động này của Cố Phong khiến Trình Thiên Lam đứng như trởi trồng. Hóa ra hôm nay Cố Phong bày ra những việc này chỉ là muốn cầu hôn cô thôi. Nhưng bây giờ cô nên nói gì?

- Em không biết đâu, anh yêu em từ lâu lắm rồi nhưng anh không dám nói với em. Em có đồng ý cùng anh kết hôn không?

- Em…

- Em sao vậy?

Trình Thiên Lam nhận thấy rõ ràng nét kỳ vọng và hạnh phúc trên gương mặt của Cố Phong. Nhưng chuyện này đối với cô thật sự quá bất ngờ.

Thở dài một cái, Trình Thiên Lam đặt bó hoa lên bàn, đưa tay đỡ Cố Phong đứng dậy. Gương mặt kia vẫn rất đang hào hứng thì Trình Thiên Lam cầm lấy chiếc hộp nhẫn từ tay của Cố Phong, đóng nắp lại rồi đưa vào tay của anh:

- Cố Phong à, anh chắc chắn biết là chúng ta làm bạn đã được 5 năm nay và em thật sự luôn rất trân trọng tình bạn này. Nhưng mà thật sự thì chiếc nhẫn này, anh đã giao cho không đúng người rồi. Em không phải là người nên nhận chiếc nhẫn này đâu.

- Thiên Lam, em…

- Em biết tình cảm mà anh dành cho em, nhưng em thật sự không thể nhận nổi tình cảm này đâu. Em xin lỗi.

Gương mặt của Cố Phong hiện tại rõ ràng là thất vọng vô cùng và Trình Thiên Lam nhận ra điều đó. Nhưng ngoài từ chối ra, cô không thể làm gì khác được. Cô đâu thể nhận lời kết hôn với Cố Phong khi cô không yêu anh, thậm chí hiện tại, cô còn đang hẹn hò với Tống Thừa Huân.

Cố Phong lúc này bỗng nhiên nắm lấy cổ tay của Trình Thiên Lam, giọng nói cũng trở nên run hơn:

- Thiên Lam, em đừng từ chối anh nhanh như vậy. Có phải là anh đã làm điều gì đó khiến em không vui không?

- Không phải Cố Phong, anh không làm gì khiến em không vui cả. Chỉ là em… em hiện tại đã có bạn trai rồi.

Bàn tay của Cố Phong vô lực buông ra, so với lúc nãy Trình Thiên Lam từ chối, thì bây giờ anh trông tuyệt vọng hơn nhiều.

- Em đang hẹn hò với ai?

- Là Tống Thừa Huân.

Tống Thừa Huân là người mà Cố Phong không hề nghĩ tới. Hai người bọn họ có quan hệ hợp tác, không ngờ lại tiến triển đến mức này rồi.

- Cố Phong, em xin lỗi, em…

- Thôi, em không cần phải nói lời xin lỗi đâu. Anh biết những chuyện anh làm hôm nay là quá đột ngột. Anh biết là chúng ta vẫn chưa ở trong mối quan hệ hẹn hò nhưng anh vẫn muốn ngỏ lời với em. Nhưng thật sự, anh không nghĩ là em đang hẹn hò với Tống Thừa Huân.

- Chuyện em hẹn hò, đáng lý ra em nên nói cho anh biết để tránh khiến anh hiểu lầm. Nhưng mà Cố Phong, anh vẫn có thể tìm được một người con gái khác hơn em, hơn nữa, cô ấy sẽ yêu anh.

Cố Phong chỉ im lặng không nói được gì nữa. Bản thân của Trình Thiên Lam lúc này đang rất bối rối.

………………………………….

Rời khỏi nhà hàng, Trình Thiên Lam lái xe trở về nhà. Suốt dọc đường đi, cô vẫn nhớ đến những câu nói của Cố Phong ngày hôm nay. Quả thực, việc từ chối Cố Phong hôm nay khiến cô cũng rất khó chịu không kém gì anh. Nhưng ở đó vẫn có một sự thật, đó là cô không yêu anh, vì thế mà cô càng không thể nào nhận lời cầu hôn ấy được.

Đối với Trình Thiên Lam, Cố Phong sẽ mãi luôn là người bạn tốt nhất của cô. Vì thế mà cô hy vọng rẳng, anh sẽ nhanh chóng tìm được hạnh phúc chỉ thuộc về riêng anh mà thôi.

………………………………….

Trở về nhà thì cũng đã hơn 8 giờ, ông Trình Cẩm Hoa đã đi ngủ sớm từ lâu. Trình Thiên Lam trở về phòng tắm rửa rồi ra ôm máy tính xem Tống Thừa Huân tối nay có online hay không.

Thấy biểu tượng online của Tống Thừa Huân, Trình Thiên Lam liền nhắn một tin cho anh với nội dung là: “Alo, alo, Thừa Huân, anh đã đi ngủ chưa vậy? Nói chuyện với em một lúc đi.”

Ngồi mãi 10 phút mà không thấy Tống Thừa Huân trả lời, Trình Thiên Lam biết ngay là anh lại để đăng nhập quên không tắt đi. Đang định tắt máy thì tiếng báo tin nhắn lại vang lên. Tống Thừa Huân đã nhắn tin lại cho cô.

Tống Thừa Huân: Anh bận quá nên không trả lời sớm tin nhắn của em được. Sao giờ này vẫn chưa đi ngủ?

Trình Thiên Lam đọc được tin nhắn này thì cảm thấy trong lòng ấm áp, bỗng nhiên nở một nụ cười hạnh phúc.

Trình Thiên Lam: Em vẫn chưa ngủ được.

Tống Thừa Huân: Nhưng mà em có chuyện gì muốn nói với anh à? Anh tò mò rồi đấy, nói đi xem nào.

Trình Thiên Lam: Hôm nay Cố Phong hẹn gặp em, em cứ tưởng là một cuộc gặp bình thường, hóa ra là anh ấy cầu hôn em.

Ngồi đợi mãi mà Trình Thiên Lam không nhận được câu trả lời của Tống Thừa Huân, có chút gấp gáp hỏi:

Trình Thiên Lam: Anh sao vậy? Kinh ngạc quá độ rồi à?

Tống Thừa Huân: Sorry. Nhưng mà đúng, thật sự bây giờ anh đang kinh ngạc quá độ đây. Em chưa nhận lời đấy chứ?

Trình Thiên Lam: Không phải là anh muốn em nhận lời cầu hôn này đấy chứ? Vậy được thôi, em lập tức gọi điện cho Cố Phong nhận lời cầu hôn của anh ấy luôn. Được chưa?

Trình Thiên Lam viết ra một câu dài, nhưng có lẽ cô không biết khi đọc được dòng này, Tống Thừa Huân đã cười khá lâu.

Tống Thừa Huân: Vậy là em chưa nhận lời anh ta rồi. Nhưng mà bố em không có ý kiến gì à?

Trình Thiên Lam: Ý kiến gì? Có lẽ chuyện Cố Phong cầu hôn em, ngay cả bố em cũng chẳng biết. Nếu không hôm nay ông đã cằn nhằn chuyện em từ chối chứ không đi ngủ sớm như vậy.

Tống Thừa Huân: Vậy à?

Thật ra Trình Thiên Lam không biết, Tống Thừa Huân đã rất không vui khi nghe cô nói Cố Phong cầu hôn cô. Nhưng khi biết cô đã từ chối, chẳng hiểu sao anh lại vui như vậy.

Trình Thiên Lam: À phải, ngày kia em phải đến thành phố T có cuộc họp của những tòa soạn báo trong nước, đi mất 3 ngày. Sau khi em về sẽ đưa anh đến gặp bố em, được không?

Tống Thừa Huân: Em đưa anh đi gặp bố em sao? Như vậy có phải quá sớm hay không?

Câu nói này của Tống Thừa Huân như đã nhắc nhở cho Trình Thiên Lam. Họ mới hẹn hò có 1 tháng mà cô đã đưa Tống Thừa Huân đi gặp bố, như vậy thì quả thật hơi sớm.

Trình Thiên Lam: Nếu anh cảm thấy sớm quá thì thôi vậy, để lâu lâu một chút rồi gặp sau cũng được.

Tống Thừa Huân: Không sao đâu, thật ra em nói đúng ý anh rồi, anh cũng muốn đi gặp bố em.

Trình Thiên Lam: Vậy à?

Tống Thừa Huân: Đương nhiên rồi. Mà chúng ta nói chuyện đến đây thôi, em đi nghỉ sớm đi, công việc cuối năm chắc cũng bận lắm. Ngủ ngon.

Trình Thiên Lam: Anh cũng ngủ ngon.

Sau lời chúc ngủ ngon kia, Trình Thiên Lam cũng tắt máy đi ngủ, trên mặt vẫn luôn hiện rõ vẻ hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.