Nếu Còn Có Ngày Mai - Lâm Mĩ Thi

Chương 14: Chương 14: Chất Vấn




Khi Cố Phong đến Trình gia thì Trình Thiên Lam vẫn chưa về. Gặp được Cố Phong, ông Trình Cẩm Hoa rất vui.

- Ấy Cố Phong, mau ngồi xuống đây đi.

- Vâng.

Cố Phong nở một nụ cười hơi gương ép, ngồi xuống sofa bên cạnh ông Trình Cẩm Hoa.

- À phải rồi, hôm qua cháu cầu hôn Thiên Lam thế nào rồi hả? Có thành công không vậy? Hôm qua bác đi ngủ sớm nên cũng không để ý. Sáng nay lúc dậy thì con bé đã đi làm mất rồi.

- Cháu…

Cố Phong hơi cúi mặt xuống. Ông Trình Cẩm Hoa nhìn thấy, biết ngay là đã xảy ra chuyện.

- Cố Phong, không phải là Thiên Lam đã từ chối lời cầu hôn của cháu rồi chứ? Có đúng như vậy thật không? Nhưng tại sao con bé lại từ chối vậy? Con bé có nói lý do không?

- Bác Trình, chuyện ngày hôm qua cháu cũng bất ngờ lắm, thật sự là chuyện cháu chưa hề nghĩ tới trước đó. Cháu cầu hôn Thiên Lam nhưng cô ấy bảo là cô ấy đã có bạn trai rồi ạ.

- Cái gì?

Chuyện này khiến ông Trình Cẩm Hoa rất bất ngờ. Ông đã nghĩ đến việc Trình Thiên Lam sẽ từ chối Cố Phong nhưng không nghĩ đến chuyện cô lấy lý do là có bạn trai ra để từ chối.

- Mà Cố Phong này, chắc không phải là Thiên Lam biện ra lý do này để từ chối cháu đấy chứ?

- Bác Trình, bác không biết chuyện Thiên Lam đang hẹn hò ạ? Cô ấy vẫn chưa kể cho bác nghe sao?

- Nó nói đang hẹn hò với ai?

- Hôm qua lúc cháu hỏi cô ấy lý do từ chối cháu thì cô ấy nói với cháu là cô ấy đang hẹn hò với Tống Thừa Huân. Cháu cũng nhìn thấy cô ấy đi cùng với Tống Thừa Huân mấy lần rồi.

Ông Trình Cẩm Hoa không nghĩ đến việc này. Lần trước ông có hỏi Trình Thiên Lam nhưng cô chỉ nói cô và Tống Thừa Huân chỉ là bạn bè. Thật không ngờ bây giờ đã trở thành một cặp. Cô là con gái của ông nhưng hẹn hò lại không hề nói cho ông biết.

- Cháu thật sự chắc chắn chuyện Thiên Lam đang hẹn hò với Tống Thừa Huân chứ?

- Cô ấy đã nói với cháu như vậy ạ. Lời nói nghe có vẻ như rất nghiêm túc. Nhưng bác cũng không biết sao?

- Bác mà biết thì bác còn bảo cháu đi cầu hôn Thiên Lam là gì chứ? Để lát nữa con bé về bác sẽ hỏi.

Ông Trình Cẩm Hoa lúc này thật sự không hề vui một chút nào. Không ngờ cô lại đi hẹn hò với Tống Thừa Huân.

…………………………………

Cố Phong vừa rời khỏi Trình gia được khoảng nửa tiếng thì Trình Thiên Lam trở về.

Vào đến phòng khách, Trình Thiên Lam đã thấy ông Trình Cẩm Hoa ngồi sẵn ở phòng khách. Nhìn gương mặt ông lúc này có vẻ rất không tốt, chẳng hiểu đã có chuyện gì xảy ra nữa.

- Thiên Lam, con ngồi xuống đây một lát đã, bố có chuyện quan trọng muốn nói với con. - Bố, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Trông gương mặt bố lúc này có vẻ nghiêm trọng quá.

- Cứ ngồi xuống đi đã.

Ban đầu khi ông Trình Cẩm Hoa nói ra câu này, Trình Thiên Lam không nghĩ đến điều gì cả. Nhưng sau đó nghĩ lại cô mới cảm thấy, dường như bố mình thật sự có chuyện rất quan trọng.

- Có phải là ngày hôm qua con đã từ chối lời cầu hôn của Cố Phong đúng không? Thật sự đã từ chối?

- Cố Phong đã nói cho bố rồi ạ? - Cố Phong còn nói với bố là con đã có bạn trai rồi, và người đó không ai khác chính là Tống Thừa Huân.

Trình Thiên Lam định để sau khi đi công tác về, cô sẽ đưa Tống Thừa Huân đến giới thiệu cho bố biết. Nào ngờ chuyện này đã nhanh chóng vỡ lở và ông Trình Cẩm Hoa đã biết mọi chuyện.

- Nếu Cố Phong đã nói cho bố biết rồi thì con cũng muốn nói thẳng luôn, con và Tống Thừa Huân hiện đang hẹn hò.

- Được bao lâu rồi?

- 1 tháng ạ.

- 1 tháng?

Ông Trình Cẩm Hoa thở dài mệt mỏi, thật không nghĩ đến Trình Thiên Lam lại thật sự hẹn hò với Tống Thừa Huân.

- Bố, con biết là bố không thích Thừa Huân, nhưng bố đã gặp anh ấy đâu mà biết là bố sẽ mãi ghét anh ấy? Thừa Huân có rất nhiều ưu điểm, con chắc chắn là tiếp xúc với anh ấy rồi, bố sẽ thích anh ấy thôi, cũng giống như hiện tại bố thích Cố Phong vậy.

- Nhưng Thiên Lam à, Tống Thừa Huân không phải là người đàn ông để con gửi gắm hạnh phúc cả đời được đâu.

- Mặc dù con vẫn chưa tính đến chuyện xa hơn với Thừa Huân nhưng bố à, trong mắt phụ nữ, anh ấy chắc chắn sẽ là một người chồng tốt. Tại sao bố lại không nghĩ như vậy chứ?

Thấy Trình Thiên Lam có vẻ rất kiên quyết, ông Trình Cẩm Hoa lắc đầu chán nản nói:

- Thế con yêu Tống Thừa Huân ở điểm gì? Con nói Tống Thừa Huân tốt, nhưng Cố Phong còn tốt hơn đấy. Con có biết là để chuẩn bị cho buổi cầu hôn con hôm qua, thằng bé đã tốn bao nhiêu công sức không hả? Nó thành tâm muốn lấy con làm vợ mà con nỡ từ chối như vậy sao?

- Nhưng mà hiện nay con đang hẹn hò với Thừa Huân bố à. Hơn nữa con không yêu Cố Phong thì làm sao con có thể nhận lời kết hôn với anh ấy được. Kết hôn với nhau rồi làm khổ nhau suốt đời sao ạ?

Thấy ông Trình Cẩm Hoa không nói gì thêm nữa, Trình Thiên Lam liền tiếp tục nói:

- Bố, bố chưa gặp Thừa Huân thì đừng vội phán xét anh ấy như vậy chứ ạ? Con định sau khi con trở về từ thành phố T sẽ đưa Thừa Huân đến gặp mặt bố. Con vẫn luôn tin là sau khi gặp Thừa Huân rồi, bố sẽ xóa bỏ mọi định kiến ban đầu về anh ấy, chấp nhận việc chúng con hẹn hò.

- Nói chung là ngoài Cố Phong ra, bố sẽ không chấp nhận ai khác làm con rể của bố.

Cái tính cố chấp này của ông Trình Cẩm Hoa khiến cho Trình Thiên Lam rất bực mình. Cô nói:

- Vậy bố có thể nói cho con lý do tại sao mà bố cứ phản đối con với Thừa Huân như vậy không? Tại sao bố lại không thích anh ấy?

- Không thích thì là không thích thôi, cần gì phải đưa ra lý do chứ? Con cứ lấy Cố Phong thì sẽ chẳng có chuyện gì.

- Không yêu nhau thì kết hôn làm gì chứ ạ? Thế ngày xưa bố và mẹ kết hôn là hôn nhân không tình yêu ạ?

- Con…

Câu nói của Trình Thiên Lam khiến ông Trình Cẩm Hoa không nói được gì thêm nữa.

Đây là lần đầu tiên hai bố con họ lại tranh cãi đến mức này chỉ vì một người đàn ông. Nhưng Trình Thiên Lam lại không thể chịu được khi ông Trình Cẩm Hoa cứ giữ cái tính vô lý này.

- Con xin lỗi. Nhưng mà bố, bố đừng chỉ nhìn bề ngoài mà phán đoán như vậy. Hay là bố cho rằng gia thế của Thừa Huân không xứng với gia đình mình? Anh ấy tuy là cô nhi nhưng mà…

- Con à, con muốn kết hôn, đúng thật là cần phải tìm một người có gia thế tương xứng. Và Tống Thừa Huân không đạt.

- Con không biết, nói chung là con vẫn đang hẹn hò với Thừa Huân và càng không thể nhận lời cầu hôn của Cố Phong được. Vài ngày nữa con sẽ đưa Thừa Huân đến giới thiệu với bố.

Ông Trình Cẩm Hoa vẫn nhíu mày lại, tỏ ý không muốn nhún nhường:

- Bố sẽ không gặp cậu ta đâu.

- Bố thật quá đáng. Con không nói chuyện với bố nữa, con lên phòng đây, bố đi nghỉ sớm đi.

- Thiên Lam…

Ông Trình Cẩm Hoa không nói được thêm gì thì Trình Thiên Lam đã cầm theo túi xách đi lên phòng.

………………………………

Trở về phòng, Trình Thiên Lam lập tức thu xếp hành lý cho vào vali. Đúng lúc này, ông Trình Cẩm Hoa đi vào và nhìn thấy cảnh này. Ông vội vàng tiến lại gần chỗ Trình Thiên Lam, hỏi:

- Không phải bố vừa nói có mấy câu mà con đã quyết định bỏ nhà ra đi đấy chứ hả? Học cách này ở đâu thế?

Trình Thiên Lam vẫn loay hoay cho quần áo và một số vật dụng vào vali, chỉ nói chứ không nhìn bố của mình:

- Bố hiểu nhầm rồi, con không có ý định bỏ nhà ra đi chỉ vì chuyện bố phản đối con và Thừa Huân. Ngày mai con phải đến thành phố T công tác. Nhưng mà, bố nhắc chuyện này con mới nhớ.

Lúc này, Trình Thiên Lam mới đứng thẳng người lên, nói tiếp:

- Bố bảo là bỏ nhà ra đi, con nghĩ lại thấy cách này cũng được lắm đấy chứ. Bố thấy thế nào?

- Con nhóc này, thật sự muốn bỏ nhà đi sao?

- Con không có ý như vậy. Con chỉ muốn bố sẽ suy nghĩ lại chuyện của con và Thừa Huân thôi.

Ông Trình Cẩm Hoa hơi nhíu mày lại, nói:

- Được rồi, chuyện của con và Tống Thừa Huân, bố sẽ suy nghĩ lại. Nhưng tốt nhất là con đừng có chơi cái trò bỏ nhà ra đi đấy.

- Con biết rồi.

- Ừ, thế ngày mai mấy giờ con lên máy bay?

- 8 giờ sáng ạ.

Ông Trình Cẩm Hoa gật đầu, vỗ nhẹ lên vai của Trình Thiên Lam:

-Nếu đã đi sớm như vậy thì bây giờ con cũng nghỉ ngơi đi.

- Con biết rồi, bố cũng đi nghỉ đi.

Nói xong, ông Trình Cẩm Hoa rời khỏi phòng của Trình Thiên Lam. Ông cảm thấy mệt mỏi vì không biết nên giải quyết chuyện của Trình Thiên Lam ra sao nữa. Ông không thích Tống Thừa Huân một chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.