Nếu Còn Có Ngày Mai - Lâm Mĩ Thi

Chương 15: Chương 15: Điều Bất Ngờ




Sau khi hoàn thành xong các thủ tục, Trình Thiên Lam lên máy bay đi đến thành phố T. Cô chọn vị trí ngồi sát cửa sổ ở khoang hạng nhất, đó luôn là chỗ mà cô hay chọn nếu đi máy bay.

Trình Thiên Lam ngồi tựa đầu vào ghế, hướng mắt nhìn ra bên ngoài. Lúc này cô vẫn đang nghĩ đến chuyện của mình và Tống Thừa Huân, cảm thấy có gì đó buồn và bất lực. Nhưng liệu bố của cô có suy nghĩ lại và chấp nhận chuyện của cô và Tống Thừa Huân không?

- Em thích ngồi vị trí sát cửa sổ như vậy à?

Giọng nói quen thuộc khiến Trình Thiên Lam giật mình quay sang nhìn. Đó chẳng phải là Tống Thừa Huân hay sao? Tại sao anh lại ở đây?

- Thừa Huân, sao anh lại ở đây?

Tống Thừa Huân bình thản ngồi xuống ghế bên cạnh, nói:

- Anh nghe mấy thực tập sinh ở chỗ văn phòng luật của anh nói thành phố T cũng đẹp lắm nên nhân dịp cuối năm đi du lịch luôn. Dù sao cả năm qua cũng vất vả làm việc rồi.

Lời giải thích của Tống Thừa Huân khiến cho Trình Thiên Lam bật cười. Cô vẫn nhìn anh nói:

- Lời giải thích không hay chút nào, vừa mới bịa ra được đấy à. Được rồi, không đùa nữa, bây giờ thì nói cho em nghe đi, có phải là anh muốn cùng em đi thành phố T không? Nếu không phải thì tối qua anh hỏi em chi tiết chuyến bay của em làm gì?

- Phải, phải, anh nói đùa thôi. Anh nghe em nói là sẽ phải đi thành phố T công tác nên mấy ngày qua anh đã thức thâu đêm suốt sáng để làm xong tất cả các phần công việc đấy. Em có nhìn thấy không, mắt anh sưng lên và có quầng thâm rồi đây này.

- Đấy là tại anh chứ tại ai.

- Là tại em mà.

Sự xuất hiện của Tống Thừa Huân ở đây khiến cho Trình Thiên Lam thật sự rất hạnh phúc. Những suy nghĩ về chuyện của hai người trước đó cũng nhanh chóng biến mất.

- Nhưng mà này, vừa rồi em cứ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trầm tư suy nghĩ cái gì thế?

- Em…

“Chúng tôi xin thông báo, máy bay mang số hiệu AT1234 chuẩn bị cất cánh từ thành phố B đến thành phố T. Xin mời hành khách hãy thắt dây an toàn và tắt các thiết bị điện tử như điện thoại, máy tính. Cảm ơn. Chúng tôi xin nhắc lại lần nữa…”

Lời thông báo kia đã vô tình ngắt lời của Trình Thiên Lam. Tống Thừa Huân mỉm cười nói:

- Được rồi, máy bay cũng sắp cất cánh rồi, bây giờ thắt dây an toàn vào nào. Để anh giúp em.

Thấy Tống Thừa Huân giúp mình thắt dây an toàn vào, Trình Thiên Lam nở một nụ cười hạnh phúc. Và Tống Thừa Huân cũng nhìn thấy rõ ràng nụ cười này của Trình Thiên Lam.

- Thiên Lam, từ đây đến thành phố T mất 3 tiếng, vậy anh tranh thủ chợp mắt một lúc. Sau khi đến thành phố T thì em cứ đi giải quyết công việc, xong thì chúng ta cùng đi chơi. Được không?

- Được, vậy anh ngủ đi.

- Ừ. Mà em cũng ngủ đi, công việc bận rộn như vậy chắc em cũng không có thời gian để nghỉ ngơi đâu.

Trình Thiên Lam gật đầu, Tống Thừa Huân thấy thế thì mỉm cười rồi sau đó nhanh chóng nhắm mắt lại. Hơi thở của Tống Thừa Huân không lâu sau cũng trở nên đều đặn, có lẽ anh đã chìm sâu trong giấc ngủ.

Trình Thiên Lam cứ nhìn mãi bộ dạng của Tống Thừa Huân khi ngủ. Trông dáng anh ngủ thật tự tại, thật thoải mái và vẫn giữ được vẻ điển trai vốn có. Không hiểu sao tự nhiên Trình Thiên Lam lại cảm thấy lo lắng cho tương lai của hai người. Liệu họ có thể bên nhau không?

……………………………….

Đến thành phố T lúc 11 giờ trưa, Tống Thừa Huân cùng Trình Thiên Lam đi ăn trưa ở ngay tại khách sạn họ thuê phòng.

Chiều hôm nay Trình Thiên Lam không phải làm gì, cô đã cùng với Tống Thừa Huân đi dạo chơi thành phố T, mua sắm nhiều thứ đồ kỷ niệm.

Họ lang thang ở trung tâm mua sắm rồi đến trung tâm vui chơi giải trí, đi bộ ngó nghiêng khắp nơi. Sau cả buổi chiều vui thoải mái, họ đi ăn tối và quyết định sẽ đi xem phim rồi mới về khách sạn.

Bộ phim chiếu rạp hôm nay là một bộ phim rất cảm động khiến cho Trình Thiên Lam khóc mãi không ngừng. Khi ra khỏi rạp rồi, gương mặt cô vẫn còn nước mắt ngắn nước mắt dài khiến Tống Thừa Huân bật cười. Anh phải khuyên nhủ mãi cô mới ngừng khóc được.

……………………………….

Đưa Trình Thiên Lam trở về phòng khách sạn, Tống Thừa Huân và cô cùng đứng ở ban công nói chuyện một lúc.

Chuyện bố của Trình Thiên Lam phản đối cô với Tống Thừa Huân khiến cô không biết nên nói thế nào với anh. Khi chưa biết nên bắt đầu nói từ đâu thì Tống Thừa Huân đã lên tiếng trước:

- Thiên Lam, hôm nay anh thấy em có khá nhiều tâm sự, rốt cuộc là đã có chuyện gì khiến em không vui vậy?

- Em… Thật ra thì bố của em ấy, ông đã biết chuyện của hai chúng ta rồi. Em đang định sau khi từ thành phố T về sẽ cùng anh đến gặp ông, thật không ngờ ông lại biết trước.

- Là chuyện này hả? Nhưng nhìn em trông có vẻ rất không ổn, chuyện này khó nói lắm sao?

Trình Thiên Lam lắc đầu rồi quay sang nhìn Tống Thừa Huân:

- Không phải là khó nói, mà là bố em không muốn em với anh hẹn hò. Chính ông đã giúp Cố Phong trong chuyện cầu hôn em.

- Trước đây em cũng có nói qua với anh rồi còn gì, bố em không thích anh. Vì thế nên việc ông phản đối hai chúng ta cũng không có gì lạ.

- Vì chuyện này mà em với bố đã cãi nhau một trận. Cuối cùng thì em và ông cũng đã thỏa hiệp với nhau. Ông nói là sẽ suy nghĩ kỹ về chuyện của chúng ta. Nhưng anh biết đấy, chắc chắn ông sẽ lại phản đối. Em thật sự, thật sự không muốn ông phản đối việc chúng ta ở bên nhau…

Trình Thiên Lam vẫn chưa nói hết câu thì Tống Thừa Huân đã nhanh chóng ôm cô vào lòng. Cái ôm này của anh thật sự rất ấm áp, cái ôm này chẳng khác gì một lời khẳng định cho việc anh sẽ bảo vệ cô vậy.

Trình Thiên Lam tựa đầu vào vai của Tống Thừa Huân, ôm chặt lấy anh. Không ngờ cảm giác ôm một ai đó là tuyệt đến như vậy.

- Thiên Lam, anh tin rồi đến một ngày nào đó, bố em sẽ chấp nhận chuyện của hai chúng ta thôi.

- Hy vọng là vậy.

- Anh muốn hỏi em một vấn đề, được không? - Anh hỏi đi. Tống Thừa Huân buông tay ra, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp kia của Trình Thiên Lam, nhẹ nhàng hỏi:

- Em yêu anh không?

Câu hỏi này của Tống Thừa Huân khiến Trình Thiên Lam đỏ ửng cả mặt lên. Nhưng vì ánh sáng bên ngoài này hơi yếu nên có lẽ Tống Thừa Huân không thể thấy rõ sự biến đổi trên gương mặt cô. Thêm nữa, câu hỏi này của Tống Thừa Huân khiến Trình Thiên Lam cảm thấy rất ngượng ngùng và bối rối, một cái cảm giác mà trước nay cô chưa từng có.

Tống Thừa Huân vẫn nhìn chằm chằm Trình Thiên Lam, hy vọng cô sẽ nhanh chóng cho anh một câu trả lời.

- Nếu anh đã hỏi em như thế thì em cũng muốn hỏi lại anh một câu thế này. Anh có yêu em không?

- Hả? Khi Trình Thiên Lam mở lời nói, Tống Thừa Huân cứ nghĩ là anh sắp có được câu trả lời từ phía cô. Nhưng nào ngờ cô lại hỏi ngược lại anh, giống như đã từng làm với anh khi họ gặp nhau lần đầu vậy.

- Câu hỏi này rõ ràng là anh hỏi em trước mà? Tại sao bây giờ lại là em hỏi anh vậy chứ?

- Ơ cái này… Hay là anh cứ trả lời trước đi, xong rồi em sẽ nói cho anh câu trả lời của em.

- Được rồi, anh nói trước.

Tống Thừa Huân đột ngột nắm lấy hai bàn tay của Trình Thiên Lam khiến cô khá bất ngờ. Cô ngẩng đầu nhìn anh.

- Bảy năm qua, anh chưa từng biết cảm giác yêu một người là như thế nào. Phải đến sau khi hẹn hò với em, anh mới cảm nhận được. Anh thừa nhận, anh yêu em, thật đấy. Ban đầu anh gặp em vì anh tò mò xem em giống Gia Nghi đến mức nào, xem em và cô ấy có mối quan hệ gì không. Nhưng anh thật không ngờ sau đó anh lại yêu em. Anh yêu em không phải là vì em giống Gia Nghi, anh yêu em bởi em là chính em, anh yêu con người em, tính cách của em. Anh không muốn chúng ta chỉ dừng lại ở mức hẹn hò, anh còn muốn nắm tay em đi một quãng đường dài nữa cơ, dài bằng cả cuộc đời.

Trình Thiên Lam cứ nhìn Tống Thừa Huân như vậy, nước mắt cô lắng đọng ở nơi khóe mắt. Có lẽ đây là lời nói cảm động nhất mà Trình Thiên Lam được nghe từ người mình yêu.

- Anh đã nói rồi, vậy em nói được chưa?

Cố gắng hít thở một hơi dài, Trình Thiên Lam cũng nhìn thẳng vào Tống Thừa Huân, nói rằng:

- Bảy năm qua, em sống trong cuộc sống như mơ như thực, chưa từng nghĩ rồi sẽ có ngày em lại có bạn trai, chưa từng nghĩ rồi sẽ có ngày em được nếm trải mùi vị của tình yêu và hạnh phúc. Mặc dù chúng ta mới hẹn hò có hơn 1 tháng, nhưng có lẽ đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của em. Hẹn hò với anh, em đã thật sự cảm nhận được những thứ mà em chưa từng biết. Thật sự, em rất yêu anh, rất rất yêu anh.

Lúc này, những giọt nước mắt của Trình Thiên Lam bỗng rơi xuống. Tống Thừa Huân lau nước mắt cho cô, hôn nhẹ lên trán cô và nói:

- Anh yêu em. Anh thật sự mong muốn có thể ở bên cạnh em như thế này, bây giờ và mãi mãi.

- Em cũng yêu anh, Thừa Huân. Tống Thừa Huân nhanh chóng hôn lên bờ môi của Trình Thiên Lam và cô cũng đáp lại.

Đối với Tống Thừa Huân và Trình Thiên Lam, có lẽ đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời họ.

Nhiều năm sau khi nhớ lại chuyện này, Trình Thiên Lam và Tống Thừa Huân đều mỉm cười, họ không ngờ lúc đấy bản thân lại có thể nói ra lời yêu dễ dàng đến như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.