Mùa xuân đang đến gần hơn với Bắc Kinh. Hơi thở của sự sống bắt đầu len lỏi vào từng ngọn
cây, góc đường. Bắc Kinh mùa xuân mang một vẻ đẹp riêng, khẽ khàng và e lệ như người con gái xuân thì.
Có thể mùa xuân năm nay không
quá đẹp đối với Chương Hiểu nhưng cô đặc biệt cảm thấy ấm áp. Người ta
vẫn thường nói ai rồi cũng cần một vòng tay giữa dòng đời níu chặt, đưa
cho bạn ấm áp và niềm tin. Dù đó chỉ là một thoáng rất nhẹ, rất khẽ
nhưng lại đặc biệt ấm áp.
Có lẽ, chỉ những người độc hành, cô đơn giữa dòng đời như Chương Hiểu, như Trình Ngạn Thâm mới đặc biệt hiểu
đựơc những cảm giác ấy. Cái cảm giác ấm áp của những trái tim hòa cùng
nhịp đập, của những mảnh đời bị cuộc đời bị bỏ quên.
Chương Hiểu
chạy nhanh, đuổi theo bước chân anh. Cô níu lấy đôi tay rộng lớn và vững chảy, ánh mắt đong đầy nhìn anh. Có những thứ không cần nói, có những
tình cảm chỉ trái tim mới hiểu.
Trình Ngạn Thâm dang đôi tay
rộng lớn, ôm chặt cô vào lòng. Anh không nói gì hết, chỉ lặng lẽ truyền
cho cô hơi ấm và sức mạnh của mình. Chương HIểu im lặng tựa vào bờ vai
vững chắc ấy. Đôi vai cô run run, những giọt nước mắt dù cố kiềm nén
cũng không tài nào ngăn được. Trên đời này, bạn có thể lướt qua rất
nhiều mảnh đời, có thể cười với rất nhiều người nhưng chỉ cần một bờ vai để khóc.
Chương Hiểu không biết Trình Ngạn Thâm có phải là bến
đỗ cuối cùng trong cuộc đời hay không. Nhưng điều đó vốn không quan
trọng. Chỉ cần bây giờ, ngay khoảnh khắc này, hai con người , hai trái
tim và một vòng tay là đủ.
- Đừng cố gắng chịu đựng...Em khóc đi...đừng cố gắng mạnh mẽ nữa...
Chương Hiểu không trả lời anh, chỉ là những tiếng nấc nghẹn ngày càng nhiều, chỉ là đôi bờ vai ấy ngày càng đẫm ướt.
Rất lâu, rất lâu sau đó, Chương Hiểu rời khỏi vòng tay anh. Hai mắt cô đỏ
hoe, mặt mũi thì lem luốt. Trình Ngạn Thâm bật cười, anh cưng chìu nói:
- Nhìn em kìa, chẳng khác nào con nít cả...
- Này, Trình Ngạn Thâm...
- Được rồi, đi thôi, anh mời em ăn cái gì đó. Cả ngày nay vất vả rồi.
Chương Hiểu mỉm cười nhìn anh, hai tay cô nắm chặt bàn tay rộng lớn ấy. Có một thoáng, Chương Hiểu muốn mãi mãi giữ lấy đôi tay ấy, cô muốn níu chặt
những hạnh phúc này. Nhưng có lẽ, những gì càng ấm áp thì càng dễ vụt
mất, những gì càng hạnh phúc thì càng nhanh chóng rời xa ta. Chỉ là
người trong cuộc mãi mãi u mê, mãi mãi dấn thân mà thôi.