Ting, ting, có tin nhắn- là của Chương Hiểu. Cô tránh anh ra, mở tin nhắn lên, là của Cao Trình:
- Hôm nay không có nhà sao?
-Không. Đang bị tra tấn cả tâm hồn lẫn thể xác đây. Cứu em với.
-Em đang ở đâu vậy?
-Đang ở... Tin nhắn cuối cùng dừng ở đây, không gửi đi được. Vì sao thế? Tại vì nó đã rơi vào tay người ngồi bên cạnh
- Em không biết, đang nói chuyện với người khác mà nhắn tin là mất lịch sự lắm sao?
Anh nhướn mày, tay thì giơ giơ điện thoại của cô
-Để tập cho em những phép lịch sự cơ bản, anh sẽ tạm thời tịch thu điện thoại vậy.
Anh nói như là điều đương nhiên, không ngần ngại đưa điện thoại vào trong túi quần.
-Này, Trình Ngạn Thâm, anh quá đáng vừa thôi.
Cô bất mãn, có trời biết cô chỉ muốn nhắn tin để quên đi sự hồi hộp nhưng anh nói cô sao thiếu lịch sự ư. Tức chết mà
-Cuối cùng cũng gọi đúng tên tôi rồi. Tôi tưởng em quên rồi chứ. Chương HIểu
Anh gọi tên cô, thì ra sau năm năm cô lại một lần nữa nghe lại tên mình thốt ra từ con người ấy. Đã năm năm rồi
-Tôi không quan tâm, anh trả điện thoại cho tôi.
-Nào im lặng đi, thầy trưởng khoa phát biểu rồi. Đừng có như vậy. Sinh viên ở ngoài sau đang nhìn kìa.
-Có sao?
-Im lặng.
Anh vừa nói, vừa xoa đầu cô như thể đang dỗ dành con gái. Khoan đã, con gái. Sao cô lại có ý nghĩ ấy vậy.
-Chào tất cả mọi người, hôm nay là ngày thành lập khoa pháp y tâm thần. Mọi người ngồi đây đều có một vai trò hết sức quan trọng trong khoa. Rất vui được gặp tất cả. Sau đây xin mời giáo sư Trình Ngạn THâm cũng là trưởng khoa mới lên phát biểu
Giọng của thầy trưởng khoa làm Chương Hiểu chú ý.
-Ai là trưởng khoa mới?. Cô quay sang hỏi một sinh viên gần đó
-Dạ, thầy Trình ạ. Thông báo có nói rõ rồi ạ.
Thông báo? Hình như Kim Tố từng đưa cô nhưng bây giờ nó nằm ở xó nào thì Chương Hiểu cũng không biết.
-Chào mọi người, tôi không biết nói gì chỉ muốn chúc tất cả hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Tôi biết có một số bạn không thích khoa này lắm nhưng cũng phải cố gắng đấy.
Anh nói xong và mỉm cười. Nụ cười yêu nghiệt, làm xao xuyến bao trái tim thiếu nữ.
Nói xong, anh bước xuống, trên đường đi có người đến nói gì đó làm đôi mày anh nhíu rất chặt, khuôn mặt nghiêm nghị, lạnh lùng hẳn. Chương Hiểu biết nhất định có chuyện rồi.
-Xin lỗi mọi người, bây giờ tôi có chút việc. Cô giáo Chương làm phiền cô giúp tôi một chút.
Giữa nhiều người ngồi đây, anh nêu lên yêu cầu thì cô có thể từ chối sao? Không, đương nhiên là không bởi vì cô muốn giữ hình tượng tốt đẹp trong lòng những đóa hoa của Tổ quốc. Nhưng trong bụng, Chương Hiểu đã thăm hỏi hết mười tám đời tổ tông nhà Trình Ngạn Thâm
Không tình nguyện ra khỏi hội trường, cô đang định trốn nhanh thì một chiếc Poscher đã cập sát, cánh cửa mở ra và một gương mặt yêu nghiệt xuất hiện:
- Lên xe đi, tôi đưa em đến hiện trường.
Chương Hiểu không chậm trễ, lập tức ngồi vào vì cô biết chắc chắn vấn đề khá nghiêm trọng nếu không cũng không gọi cả cô và anh.
- Cảnh sát trưởng bọn họ vừa mới điện cho tôi, đã phát hiện một vụ án ở chung cư cao cấp Thiên Sơn. Cảnh sát cũng đang trên đường đến đó. Do có nhiều nghi vấn từ người báo án nên tôi đưa em theo cùng.
Chương Hiểu nhìn thấy ở TRình Ngạn Thâm sự tập trung và nghiêm túc cao độ. Anh của năm năm trước và năm nam sau đều như vậy chỉ cần là công việc thì đều là hoàn hảo. Đã từng có lúc, Chương Hiểu chán ghét sự nghiêm túc ấy nhưng khi chia tay rồi, cô đi một vòng trái đất vẫn không tìm lại được.
Chiếc xe lao nhanh trên đường cao tốc, cũng may là lúc này vừa qua giờ cao điểm một chút nên khá thuận lợi trong việc di chuyển. Chẳng mấy chốc, cô và anh đã gặp nhóm Cao Trình.
- Vào lúc 9h sáng nay, có một người báo án nói rằng phát hiện căn hộ 963 có tiếng nhạc bất thường, khi đến gần thì phát hiện có một chất lỏng màu đỏ thẳm nghi ngờ là máu đang chảy ra từ cửa chính nên đã lập tức báo cảnh sát. ÀH, đến rồi.
Mọi người lần lượt đi vào, Cao Trình kéo Chương Hiểu lại
-Sao em lại đi chung với cậu ta?
- Chuyện dài lắm em sẽ kể anh nghe sau.
- Chương HIỂU. Là tiếng gọi của Trình Ngạn Thâm, hình như có vẻ rất không hài lòng
-Từ bây giờ em là trợ lý của tôi, tất cả đều phải nghe theo tôi và bắt buộc phải đi theo tôi.
-Nhưng tôi biến thành trợ lý của anh từ khi nào? Cô khó hiểu lên tiếng
-Cách đây hai phút.
-Đến rồi. Tiếng gọi của Diệp Như khiến Chương Hiểu ngừng tranh cãi. Đúng là có tiếng nhạc, hình như là một khúc đồng giao:
“ Ai đó đã đến
Tiếng nhạc vang lên
Ai mở cửa?
Là anh hay là tôi?
Chắc chắn sẽ bất ngờ.
Ai đó đã đến
Mở cửa ra nào
Có gì đó đang đợi bạn”
Tiếng nhạc khá lớn và nghe rợn người. Và từ cánh cửa phòng cũng thấy một dòng chất lỏng màu đỏ rực chảy ra. Nó lan dần, lan dần đến chân cô. Nó tanh ngờm, khó ngửi.
-Trước hết, xét nghiệm chất lỏng này. Mọi người đứng yên đó. Trình Ngạn Thâm lên tiếng, anh như người chỉ huy thực sự. Giọng nói trầm ấm nhưng nghe kỹ sẽ thấy có phần nào lạnh lùng.
- Là máu người. Một kỹ thuật viên pháp chứng vừa kiểm tra xong
Tâm trạng mọi người ngày càng trầm trọng, sắc mặt đều hiện lên sự căng thẳng
-Mở cửa đi. Anh dõng dạc ra lệnh, lần này thì hoàn toàn là sự lạnh lùng.
Bước vào nhà, mùi máu xộc vào mũi làm Chương Hiểu khó chịu, cơn buồn nôn cứ cuộn lên nhưng cô cố gắng nhẫn nhịn.
Tách, điện được mở lên và một cảnh tượng kinh hoảng hiện ra.
Ngay giữa nhà, một chú hề đang được treo lên không nói đúng hơn là nạn nhân được trang điểm và mặc quần áo như một chú hề. Bên dưới sàn, máu chảy lênh láng, tràn khắp căn nhà, thấm vào từng ngóc ngách. Khuôn mặt nạn nhân trắng bệch, một chiếc mũi đỏ và đầu tóc cũng đỏ . Màu đỏ ấy rất đặc biệt. Nó không rực đỏ mà hơi thiên về màu đỏ hồng và nếu đoán không nhầm đó không phải là tóc giả. Vậy mái tóc đó ở đâu ra vì nạn nhân không thể nào để một mái tóc như vậy được? Câu hỏi hiện lên trong lòng Chương Hiểu và rồi cô cảm thấy sự hãi với suy nghĩ của mình. Có phải hung thủ đã uốn xoăn và nhuộm tóc cho nạn nhân mà màu đỏ ấy có thể là hỗn hợp phẩm màu và máu.Càng suy nghĩ, cảm giác buồn nôn càng dữ dội.
Đầu nạn nhân đang vắt lên một sợi dây khá mảnh,đôi mắt mở to và khoan đã máu đang chảy ra từ đôi mắt ấy.
“ Ai đó đã đến
Có gì đó đang đợi bạn”
Tiếng nhạc vẫn đang phát ra, sự khủng hoảng hiện rõ trong đôi mắt mọi người.
-Mọi người bắt đầu làm việc đi. Cao Trình cố lấy lại sự bình tĩnh.
Chương Hiểu và Trình Ngạn Thâm đứng quan sát thi thể nạn nhân. Nó vẫn chưa được đưa xuống, vẫn treo giữa nhà. Cô nhìn rất lâu và cảm thấy có gì đó không đúng nhưng không biết ở đâu. Cảm giác đó rất mãnh liệt và rồi cô lên tiếng:
-Ngạn Thâm cái xác có gì đó không đúng
Vừa dứt lời, một tiếng hết kinh hoàng vang lên:
-AH.......